Tưởng Diệp Lệ nổi bật nhất chính là khí chất, nhưng bản thân cô trời sinh đoan chính, gương mặt trắng mịn đường nét tinh xảo, có một sự quyến rũ của cô gái nhỏ ôn nhu dịu dàng, dáng người cô không phải cao gầy như dạng những cô gái hiện nay mà là đẫy đà no đủ, cô cao khoảng một mét sáu hai, một mét sáu ba, ngực nở, mông tròn vểnh cao, mặc một chiếc áo tay lỡ bằng đay màu trắng với chiếc chân váy màu đen ôm sát mông.
Bị Tưởng Diệp Lệ một đường cõng lên, hai chân kẹp ở bên thắt lưng đầy co dãn của cô, ở giữa hai chân khó tránh khỏi sẽ cọ sát một chút ở trên lưng cô, thỉnh thoảng còn có thể trượt đến phía trên mông của cô, cảm xúc co dãn mềm mại này lập tức lại trêu chọc Adrenalin đang bất an trong cơ thể của Lâm Côn.
Căn phòng rất lớn, ánh đèn mờ ảo, hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt nên hoàn toàn không nghe được tiếng ồn ào của tầng dưới, bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng làm cho không khí ở trong tia sáng mờ tỏ càng trở nên mập mờ không rõ ràng.
Lâm Côn ngồi ở trên ghế sofa, cơ thể anh bị thương, sắc mặt có phần tái nhợt, Tưởng Diệp Lệ đặt anh xuống sau đó đi rót cho anh ly nước. Lâm Côn cười nhận lấy chén nước, thản nhiên uống một hớp, trong miệng anh đầy mùi máu tươi khiến anh ho khan vài tiếng, ngực cũng đau đớn.
Có thể khiến cho chi huy Lâm bị thương như vậy, A Hổ dùng lượng thuốc kích thích cực lớn như vậy xem như không uổng công, trong lòng Lâm Côn thầm mắng một câu, lần sau gặp phải tên đầu trọc kia thì anh nhất định phải đánh cho anh ta thành Hellokitty!
Từ sau khi vào phòng đến bây giờ, Lâm Côn và Tưởng Diệp Lệ đều không nói gì, Tưởng Diệp Lệ đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa, mở nhạc, âm nhạc du dương tao nhã uyển chuyển vang lên, cô lại rót cho mình một ly rượu đỏ, cởi dây buộc tóc, lắc lắc mái tóc đen bóng như thác nước rồi đi về phía Lâm Côn.
Dưới ngọn đèn mông lung, âm nhạc du dương, rượu đỏ hiện lên ánh sáng bảo thạch, Tưởng Diệp Lệ vừa đi về phía Lâm Côn, vừa cởi cúc áo ngực, cảnh xuân bên trong lập tức theo mép áo lộ ra.
Lâm Côn hít sâu một hơi, không nghĩ tới cô làm thật, còn thật sự cởi áo, anh uống một hớp nước, nuốt xuống, ánh mắt tập trung ở cảnh xuân vô hạn trước ngực của Tưởng Diệp Lệ, sau đó...
Anh lại cứng rắn.
Đây là phản ứng bản năng của người đàn ông, nếu như ở trong tình cảnh này mà không có chút phản ứng, trừ khi phương diện kia có bệnh, hoặc là tính hướng không bình thường, bằng không đàn ông bình thường không có ai tránh khỏi ‘cứng rắn’.
Tưởng Diệp Lệ đã cởi hết cúc áo đang mặc, cô cũng đứng ở trước mặt Lâm Côn, sau khi uống một ngụm trong ly rượu đỏ, cô đặt ly rượu sang một bên, gương mặt lập tức hơi ửng đỏ, cô kéo áo xuống, nửa người lập tức chỉ còn một cái áo lót màu trắng, đường cong no đủ càng khiến cho người ta phát cuồng.
“Chờ một chút!” Tưởng Diệp Lệ đang muốn ngồi vào trong lòng Lâm Côn thì anh đột nhiên hô to một tiếng làm Tưởng Diệp Lệ bị dọa cho giật mình, lông mày cô khẽ nhíu lại lộ vẻ không hiểu nhìn Lâm Côn.
“Như vậy quá nhanh rồi.” Lâm Côn cười nói.
“Anh không muốn sao?” Tưởng Diệp Lệ mỉm cười hỏi, trên gương mặt xinh đẹp đầy quyến rũ, ánh mắt như lưỡi câu nhìn Lâm Côn, sâu bên trong ánh mắt kia tất nhiên đã nóng nảy bất an, lại như có ngọn lửa dục vọng thiêu đốt.
“Muốn...”
Lâm Côn chỉ thốt ra một chữ, đôi môi xinh đẹp của Tưởng Diệp Lệ đã hôn qua, đối mặt với thế đợt tấn công mềm mại ướt át như vậy, bản lĩnh nhạy bén như Lâm Côn cuối cùng lại đánh mất năng lực tránh né, bị hôn trúng, đôi môi kiều diễm ướt át hòa lẫn với mùi rượu đỏ thoang thoảng khiến cho trong lòng người ta cảm thấy mê loạn.
Lâm Côn tuyệt đối không phải là người đàn ông tốt giữ thân như ngọc, nhưng lúc này trong lòng anh lại xuất hiện cảm xúc phản kháng, chẳng biết tại sao cảm xúc này lại tới nhưng thoáng cái đã cho anh sức mạnh, ép Adrenalin đang sôi trào khiến cả người khô nóng xuống. Anh giơ hai tay lên đẩy Tưởng Diệp Lệ ra... Sau khi anh cẩn thận suy nghĩ, trong nháy mắt đó trong đầu của anh giống như hiện lên bóng dáng Sở Tĩnh Dao tức giận với anh.
Tưởng Diệp Lệ bị đẩy ra, ngồi ở trên ghế sofa, kinh ngạc nhìn Lâm Côn, cô không hiểu nổi người đàn ông này làm sao. Từ trước tới nay cô chưa từng bị người đàn ông nào từ chối qua, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, đồng thời cũng có một cảm giác thất bại, cô đứng lên lại muốn nhào vào trong lòng Lâm Côn, Lâm Côn bắt chéo tay nói: “STOP!”
“Bà chị này, chúng ta làm như vậy là không ổn đâu.” Lâm Côn cười khẽ nói, trên mặt không có bối rối cũng không có xấu hổ, lời nói đường hoàng này cũng làm cho chính anh phải đỏ mặt, nhưng anh lại nói ra miệng như vậy.
“Đàn ông và phụ nữ...” Tưởng Diệp Lệ có kiến thức rộng rãi, tất nhiên biết đàn ông giỏi ngụy trang thế nào, cô thản nhiên cười, trên gương mặt càng thêm quyến rũ: “Xét đến cùng lại không phải là chút chuyện như vậy sao, có gì mà thích hợp với không thích hợp chứ? Lẽ nào anh không thích phụ nữ, hay là nói...”
“Tôi là đàn ông đích thực!” Lâm Côn vô cùng khí thế nói.
“Thật không?” Ánh mắt Tưởng Diệp Lệ khiêu khích nhìn Lâm Côn, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười mê người.
“Nếu không chị thử xem!” Lâm Côn trực tiếp đứng lên, ‘cây gậy nhỏ’ trong đũng quần anh cũng đứng lên, ở trước đũng quần tạo thành lều vải với quy mô hùng vĩ, Tưởng Diệp Lệ nhìn thấy lập tức kinh sợ, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là lớn!”
Tưởng Diệp Lệ cười khanh khách, cô là một quả phụ hơn ba mươi tuổi đã phòng không hơn hai năm, chính là tuổi tác giống như sói, nếu nói trong xương cốt thuần khiết không có chút ham muốn là nói dối, nhưng cô cũng có nguyên tắc của mình, bằng không chỉ dựa vào khuôn mặt, dáng người, khí chất của một người ưu tú như cô, muốn bao nhiêu đàn ông mà không có?
“Thôi đi, tôi tin tưởng cậu, không cần thử.” Tưởng Diệp Lệ cười nói, đồng thời nhân cơ hội đè nén ham muốn trong long xuống, cô vẫn giữ nguyên tắc của mình, nguyên tắc của cô thật ra rất đơn giản, sẽ không dễ dàng trao mình cho một người đàn ông mình không yêu.
“Tôi đi đây.” Vừa rồi cô chủ động nhảy vào ôm ấp Lâm Côn đã không nhận, lúc này anh càng không có tâm tư muốn xảy ra chuyện gì, anh cười mang theo cái lều nhỏ hùng vĩ ở trước đũng quần, xoay người muốn rời khỏi đó.
“Chờ một lát...”
Lâm Côn dừng bước, quay đầu lại, Tưởng Diệp Lệ cầm ly rượu đỏ lên, mỉm cười nói: “Cậu Lâm Côn, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?”
“Chị biết tên của tôi?”
“Ngày đầu tiên khi cậu ở Bách Phượng Môn uống rượu, tôi đã biết, lúc đó cậu ở khu để xe dưới lầu cứu một cô gái, tôi đứng ở trên lầu nhìn thấy, tôi đã sớm nhìn trúng bản lĩnh và dũng khí của cậu...”
Tưởng Diệp Lệ dừng lại, mỉm cười nhìn Lâm Côn, Lâm Côn cảm thấy thú vị cười: “Nói tiếp đi.”
Tưởng Diệp Lệ uống một ngụm rượu đỏ. “Tôi muốn mời cậu đến Bách Phượng Môn làm trợ thủ đắc lực của tôi, nhưng sau đó lại từ từ phát hiện ra tôi căn bản không có khả năng khống chế được người đàn ông như cậu, cho nên tôi lại bỏ qua ý nghĩ ban đầu. Ngày hôm nay tôi không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở trên võ đài, nhưng tôi thật lòng cảm ơn cậu, nếu như không phải cậu xuất hiện, Bách Phượng Môn to lớn này đã rơi vào trong tay của Phong Bưu, tôi...” Cô nói tới đây lại đau khổ cười: “Chỉ sợ cũng thành đồ chơi của những người đàn ông kia.”
“Cho nên, cho dù tôi có bảo chị lấy thân báo đáp, chị cũng sẽ không tiếc sao?” Lâm Côn cười thay cô nói hết.
“Đúng!”
“Thật ra không cần phải làm vậy...” Lâm Côn vẫy vãy tay, cười nói: “Tôi chỉ đúng lúc đi ngang qua, hiếu kỳ tới xem náo nhiệt, đánh một trận cùng một kẻ điên chủ động tấn công tôi thôi. Cũng may mắn là tôi đánh bại được anh ta. Tất cả những điều này đều là một sự tình cờ, chúng ta chẳng qua là bèo nước gặp nhau, chị không cần phải cảm ơn tôi, nếu như muốn cảm kích, lần sau khi tôi trở lại uống rượu đừng tính tiền là được. Rượu ở chỗ các chị thật sự quá đắt!”
“Được rồi, tôi phải về nhà đây.” Lâm Côn xoay người muốn đi ra ngoài cửa, đột nhiên phía sau nghe bịch một tiếng, quay đầu nhìn lại anh không ngờ Tưởng Diệp Lệ đang quỳ ở trên mặt đất, ánh mắt chân thành nhìn anh, lời lẽ đầy mạnh mẽ nói: “Lâm Côn, Tưởng Diệp Lệ tôi ở đây cầu xin cậu hãy tiếp nhận Bách Phượng Môn!”
“Hả?”
Lâm Côn nghi ngờ nhìn Tưởng Diệp Lệ. “Chị làm cái gì vậy? Chị mau đứng dậy đi, tôi không có quen nhìn người khác quỳ trước mặt tôi!” Anh nói xong lại muốn tới đỡ Tưởng Diệp Lệ dậy.
“Cậu không cần qua đỡ tôi!” Tưởng Diệp Lệ kiên định nói: “Nếu như cậu không tiếp nhận Bách Phượng Môn, tôi sẽ không đứng lên.”
Đầu Lâm Côn lập tức muốn lớn lên, trong nháy mắt anh có cảm giác như mình đang nằm mơ. Tiếp nhận Bách Phượng Môn là có ý gì? Trong lòng anh cân nhắc cẩn thận. Chắc là bảo anh làm người đứng đầu của Bách Phượng Môn, vậy sau này chẳng phải anh sẽ thành ông chủ của vũ trường Bách Phượng Môn rồi sao, khi tới đây uống rượu tìm vui cũng không cần tốn tiền đúng không?
Nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, vũ trường Bách Phượng Môn này trên dưới có ba tầng, một sản nghiệp lớn như vậy đặt ở trong khu Nam Thành tấc đất tấc vàng này, nói thế nào cũng có một tài sản mấy nghìn vạn, một miếng bánh ngọt nóng hổi còn lớn như vậy, dựa vào gì lại tự nhiên rơi vào trong túi của anh?
Nhưng vì để Tưởng Diệp Lệ có thể đứng lên, Lâm Côn vẫn ngồi xuống. “Nhìn chị lớn hơn tôi vài tuổi, tôi gọi chị là chị Tưởng. Chị Tưởng đứng lên đã, chúng ta từ từ nói chuyện. Lâm Côn tôi không công không thể nhận lộc, chị bảo tôi tiếp nhận Bách Phượng Môn sẽ không phải là làm người đứng đầu của Bách Phượng Môn, là Boss lớn của vũ trường Bách Phượng Môn chứ?” Lâm Côn nói ra lời này, bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy được?
“Đúng!” Tưởng Diệp Lệ vẫn quỳ trên mặt đất, khẳng định trên đời này thật sự lại có chuyện tốt như vậy.
“Chị Tưởng, chị đứng lên trước, nói cho tôi biết lý do vì sao chị phải để tôi làm Boss lớn của Bách Phượng Môn, một sản nghiệp lớn như vậy lại đưa cho tôi, chị không đau lòng sao?” Lâm Côn cười ha hả: “Hơn nữa, Lâm Côn tôi cũng không phải là người tham tài, không công không nhận lộc, món quà lớn như vậy tôi không nhận nổi đâu.”
“Tôi không đứng dậy!” Tưởng Diệp Lệ kiên định nói: “Nếu như cậu không đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ không đứng dậy, nếu như cậu cảm thấy để cho một người phụ nữ quỳ ở nơi đây không vấn đề gì, vậy tôi lại cứ quỳ tiếp!”
Lâm Côn nhíu mày, đầu muốn lớn lên, anh bất đắc dĩ nhìn Tưởng Diệp Lệ nói: “Chị Tưởng, chúng ta nói đạo lý một chút, tôi và chị căn bản không quen biết!”
Tưởng Diệp Lệ nói: “Cậu Lâm Côn, tôi muốn cậu tiếp nhận Bách Phượng Môn là có lý do, nếu như Bách Phượng Môn có thể đến trong tay của cậu, Tưởng Diệp Lệ tôi tuyệt đối không đau lòng, cho dù cậu có bảo tôi lập tức cút ra khỏi Bách Phượng Môn cũng được!”
“Vì sao chị phải làm như vậy chứ?” Lâm Côn nhăn nhó, nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
“Bởi vì...”