Tiếng khóc ngoài cửa sổ truyền đến rõ ràng, Lâm Côn lập tức căng thẳng, liếc nhìn Sở Tĩnh Dao, trên mặt Sở Tĩnh Dao cũng trở nên khẩn trương. Tiếng khóc kia là của Lâm Lâm.
“Nhanh đi, Lâm Lâm xảy ra chuyện rồi!” Sở Tĩnh Dao sốt ruột đứng lên, chân cũng không đi giày đã chạy xuống dưới lầu.
“Chết tiệt!” Vẻ mặt Lâm Côn u ám thầm mắng một câu nhưng không chạy xuống dưới lầu cùng Sở Tĩnh Dao, mà trực tiếp chạy về ban công tầng hai. Khi Sở Tĩnh Dao chạy đến cửa bậc thang vừa lúc nhìn thấy một cảnh tượng này, trong lòng cô lập tức ý thức được điều gì, hô to một tiếng: “Lâm Côn, anh đừng có làm liều!”
Cô vừa nói dứt lời, Lâm Côn đã từ trên ban công lầu hai nhảy xuống, Sở Tĩnh Dao không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng hoảng loạn lo lắng vội vàng chạy xuống dưới lầu, chờ tới lúc cô ra đến cửa, trong sân đã sớm không thấy hình bóng của Lâm Côn, chỉ nghe ngoài cửa lớn truyền đến giọng nói giận dữ của anh: “Chán sống rồi!”
Lâm Lâm từ dưới đất bò dậy, chạy đến bên cạnh Lâm Côn, ôm lấy chân anh khóc nói: “Cha, cha... Hu hu...”
Phía đối diện Lâm Côn là một người đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng, gương mặt người đàn ông này đầy vẻ dữ tợn, trên cổ đeo một dây chuyền vàng lớn, trên tay đeo một cái đồng hồ đeo tay với ánh vàng lấp lánh, mặc một bộ đồng phục bóng rổ rộng rãi, phía sau anh ta là một chiếc Land Rover Discovery màu đen đang đỗ, đầu xe lại hướng về phía Lâm Côn.
Vừa rồi, Lâm Lâm chơi bóng ở trong sân, không cẩn thận quả bóng lăn ra khỏi sân, khi Lâm Lâm chạy theo quả bóng, vừa lúc chiếc xe Land Rover này đi tới, thiếu chút nữa đụng phải Lâm Lâm, Lâm Lâm bị hù dọa liền té ngã trên mặt đất, hai đầu gối đều bị rách da chảy máu.
“Mẹ nó, anh còn gào cái gì. Anh không trông chừng con mình cho tốt, để cho nó chạy loạn ra bên ngoài làm gì, nếu như vừa rồi đụng phải, còn không phải bắt tôi chịu trách nhiệm sao?” Gương mặt dữ tợn của người đàn ông trước mặt run rẩy, quát lớn, khí thế còn lớn hơn Lâm Côn, làm như anh ta thiếu chút nữa đụng phải con người ta là rất có lý vậy.
Lâm Côn tạm thời không để ý tới anh ta, anh ngồi xổm xuống nhìn vết thương ở chân của Lâm Lâm. Lúc này, Sở Tĩnh Dao chạy ra, đau lòng hỏi: “Lâm Lâm, có đau không con?”
“Mẹ ơi, đau...” Lâm Lâm khóc nói.
Chân mày Sở Tĩnh Dao hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia, nghiêm khắc thét hỏi: “Con người anh bị làm sao vậy? Anh lái xe ở trong khu dân cư không biết chú ý một chút sao?”
Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào Sở Tĩnh Dao, gương mặt kinh ngạc sửng sốt hai giây, sau khi lấy lại tinh thần trên gương mặt đầy dữ tợn mới lộ ra vẻ tươi cười dâm tà, nói: “Người đẹp, đây chỉ là hiểu nhầm thôi, đừng nóng giận.”
Thái độ thay đổi cũng quá nhanh đi...
Không đợi Sở Tĩnh Dao mở miệng, mặt Lâm Côn đã sa sầm lại, đứng lên trực tiếp lao về phía người đàn ông này, vung tay tát vào mặt anh ta, người đàn ông hoàn toàn không ngờ được Lâm Côn lại đột nhiên ra tay, bị đánh cho trở tay không kịp, chỉ a một tiếng, mặt đã bị đánh xoay sang một bên.
Sau khi Lâm Côn tát xong một cái cũng không có ý thu tay lại, chân lập tức giơ lên đá vào bụng dưới của người đàn ông này. Bịch một cái, chân anh vững vàng rơi vào trên bụng người kia, anh ta rên rỉ một tiếng, toàn thân đột nhiên lại ngã về phía sau, ầm một tiếng va chạm mạnh vào đầu chiếc Land Rover.
Người này bị đánh tới mức choáng váng mơ hồ, ôm bụng lưng cong, quay đầu mở miệng muốn hét lớn, Lâm Côn đã nắm lấy cổ áo của anh ta, từng nắm đấm như mưa rơi xuống trên mặt.
Chỗ ghế phụ trên chiếc Land Rover có một cô gái hơn hai mươi tuổi, gương mặt đầy quyến rũ đang ngồi. Cô gái kia thấy thế thì bị hù dọa bắt đầu thét lên chói tai. Lâm Côn đánh cho người đàn ông hoàn toàn co quắp lại mới thu tay về, ngẩng đầu nói với cô gái trong xe: “Xuống xe!”
Ở phía sau, Sở Tĩnh Dao đã khiếp sợ tới mức ngây người. Lâm Côn vừa nổi giận hoàn toàn giống như một con sư tử phát điên.
Người ở trong xe dùng hai tay che ngực, dáng vẻ kinh hoàng không chịu ra. Lâm Côn không nói gì thêm nữa, trực tiếp đạp một cước ở trên đầu xe, lập tức lại nghe ầm một tiếng cực lớn, đầu xe cứng rắn trực tiếp bị đá bẹp. Sau đó anh nổi giận hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu xe dùng sức hất lên, lại trực tiếp lật ngược toàn bộ chiếc xe Land Rover nặng mấy tấn. Ầm một tiếng, chiếc xe đập vào khu vực trồng cây xanh bên cạnh, cô gái quyến rũ trong xe lại hét lên một tiếng chói tai, ngã ở trong xe.
Sở Tĩnh Dao hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người, nếu nói Lâm Côn đánh người khiến cô giật mình, cô miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận, nhưng anh lại ở trước mặt cô, cứng rắn lật ngược một chiếc xe Land Rover thì ai đứng đó cũng phải chấn động. Chiếc xe Land Rover này không có khả năng bằng giấy, nó tặng tới bốn năm tấn lại bị anh...
Lâm Lâm cũng bị khiếp sợ tới mức ngây người, quên cả khóc, ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, trong lòng cậu bé sùng bái cha đến một cấp độ không có cách nào hình dung được nữa... Cha quá soái!
Lâm Côn hít sâu một hơi, sự phẫn nộ trên mặt biến mất, anh cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, xoay người đi tới bên cạnh Lâm Lâm, hiền hòa nói: “Con trai không sao chứ? Ô tô lớn và chú xấu tính làm con bị thương, cha đã thay con dạy dỗ bọn họ rồi.” Anh giơ tay lên lau những giọt nước mắt trên gương mặt Lâm Lâm nói. “Lâm Lâm là con trai, con trai thì không khóc nhè.”
Lâm Lâm cố nén nức nở, trên mặt vẫn còn có chút kinh ngạc đến ngây người, gật đầu thật mạnh.
Lâm Côn quay đầu nhìn Sở Tĩnh Dao đang kinh ngạc đến ngây người, nói: “Trong nhà có hộp cứu thương không, em đưa con về băng bó một chút, nhớ phải sát trùng trước.”
“Được.” Sở Tĩnh Dao có chút ngây ngô trở lại, ôm lấy Lâm Lâm đi vào nhà.
“Các... Các người đừng đi...” Người đàn ông nằm co quắp trên mặt đất giãy dụa bò dậy, kiên cường kêu lên.
“Tôi chưa nói sẽ đi.” Khóe miệng Lâm Côn cười càng thêm đáng sợ. Anh quay người lại đi về phía người đàn ông này, anh ta lập tức sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi run rẩy nói: “Anh... Anh... Anh gặp xui xẻo rồi. Anh... anh có biết tôi là ai không?”
Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Côn càng lộ vẻ khác thường: “Tôi là ông nội của anh!” Anh lại giơ chân lên đạp liên tiếp lên người đàn ông này.
“A! A!! A!!!”
Từng tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi truyền ra, vang vọng trong không trung, truyển khắp bốn phía dưới ánh hoàng hôn...
Trong khu biệt thự có không ít người bị kinh động. Chương Tiểu Nhã và Lục Đình đứng ở phía trên ban công của biệt thự số 6. Sắc mặt Lục Đình kinh ngạc. Chương Tiểu Nhã cũng kinh ngạc, trên mặt lại không khỏi lộ ra vẻ mặt si mê, hai tay ôm ở trước ngực thì thào nói: “Lâm Côn của mình thật là đẹp trai...”
Khi mấy người bảo vệ của khu biệt thự chạy tới, Lâm Côn đã đánh người đàn ông cao lớn thô kệch kia nằm trên đất xong. Người đàn ông này bị đánh cho hoàn toàn giống như một đám bùn nhão nằm úp sấp trên mặt đất, người co quắp từng đợt, trong miệng rên rỉ kêu đau, cô gái trong xe kia thét lên: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Đánh cũng đánh xong, cơn tức cũng trút ra rồi, Lâm Côn vỗ vỗ tay lại chuẩn bị về nhà, không quan tâm người đàn ông nằm dưới đất này có thân phận gì, cho dù là cháu của thủ tướng, chỉ cần dám tổn thương tới con trai anh thì anh đều sẽ đánh. Anh vừa muốn đi về nhà, bảo vệ lập tức ngăn cản ở trước mặt của anh. “Anh này, anh chờ một chút!”
Giọng nói của người bảo vệ không chút mệnh mẽ, nhưng vẻ mặt nghiêm túc khiến cho Lâm Côn rất không thoải mái. Anh ta chỉ là một người bảo vệ, dựa vào cái gì cản đường anh, chẳng lẽ anh ta ngứa da muốn bị đánh sao?
Lâm Côn lạnh lùng trừng mắt với người bảo vệ kia, tổng cộng có năm người bảo vệ đi tới đây, năm người đều hai mươi, ba mươi tuổi, từ hơi thở trên người bọn họ có thể biết được năm người này đều đã từng tham gia quân ngũ.
“Anh đã đánh người thì không thể đi như thế được.” Người bảo vệ dẫn đầu nói, gương mặt càng thêm nghiêm túc.
“A...” Lâm Côn cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Anh là ai? Ai cho anh nói chuyện với tôi như vậy hả?”
“Chúng tôi là bảo vệ trong khu biệt thự này, anh đánh người nên chúng tôi nhất định phải tìm anh để tìm hiểu tình hình thế nào, đây là trách nhiệm của chúng tôi đối với chủ khu biệt thự này!” Người bảo vệ dẫn đầu nói lời đầy chính nghĩa, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Lúc này, Lâm Côn càng khó chịu hơn, cản đường ông đây còn trừng mắt với ông, thật đúng là da ngứa thích ăn đòn. Cơn giận vừa tiêu tan lại lập tức dâng trào trong lồng ngực, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng. “À, anh nói anh chịu trách nhiệm trước chủ sở hữu khu nhà, lẽ nào tôi lại không phải là chủ nhà sao?”
“Đúng, nhưng người là do anh đánh, chúng tôi nhất định phải tìm hiểu tình huống trước đã.” Người bảo vệ dẫn đầu không buông tha nói.
Mắt Lâm Côn hơi híp lại, dường như từ trong ánh mắt của bảo vệ này đã nhìn ra được chút mờ ám gì đó, anh cũng không có tâm tình đi suy nghĩ, dù sao tâm trạng của anh lúc này rất không tốt, lửa giận đã muốn phun ra, anh giơ ngón tay lên chỉ vào mặt của người bảo vệ lạnh lùng nói: “Anh cho rằng anh là ai hả? Là cảnh sát hay sao? Muốn giữ ông đây để tìm hiểu tình huống, hiện tại tôi nói với các người một lần cuối cùng, nhanh chóng lăn được bao xa thì lăn nhanh cho tôi!”
Mấy người bảo vệ không hề động đậy, ánh mắt người bảo vệ dẫn đầu càng lạnh lùng hơn, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Dẫn anh ta đi cho tôi...” Còn không đợi anh ta nói xong, bàn tay Lâm Côn đã đánh về phía anh ta. Người này cũng thật sự có bản lĩnh, nhìn thấy bàn tay của Lâm Côn đánh xuống, anh ta theo bản năng lại tránh về phía sau, dưới tình huống bình thường làm vậy nhất định có thể tránh khỏi, kết quả trong không khí lại nghe bốp một tiếng, mặt anh ta bị tát một cái thật đau.
“Sh*t, cho mặt mũi còn lên mặt!” Sau khi đánh xong Lâm Côn tức giận mắng một tiếng, theo đó là một chân đạp ra, một chân này trực tiếp đá vào trên bụng của người bảo vệ dẫn đầu, trực tiếp đá người này bay ngược ra, va chạm vào hai người bảo vệ phía sau khiến bọn họ cũng ngã xuống đất.
Hai người bảo vệ còn lại kinh ngạc, lúc này cố lấy tinh thần, lập tức giơ nắm đấm đánh về phía Lâm Côn. Nếu như bọn họ biết người trước mặt bọn họ chính là Vua Sói chiến công hiển hách trong quân khu Mạc Bắc, cho bọn họ mượn tám lá gan, bọn họ cũng không dám xông lên. Tục ngữ nói người không biết không có tội, nhưng ở trong từ điển của Lâm Côn, người không biết cũng phải đánh!
“A, a!”
Hai tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, thực lực này chênh lệch hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc, Lâm Côn nhìn như tùy ý đánh ra hai quyền lại khiếp cho hai người bảo vệ vừa xông lên lập tức ôm mặt ngã xuống đất, trong miệng trong mũi đều có máu ào ào chảy ra. Bọn họ nằm trên mặt đất giãy dụa, rất lâu không bò dậy nổi.
Người bảo vệ dẫn đầu bị thương không nhẹ, trong chốc lát rất khó đứng lên được. Hai người bảo vệ bị đè ngã ngược lại không có chuyện gì lớn. Ban đầu hai người này muốn giãy dụa đứng lên, nhưng nhìn thấy hai người đồng nghiệp của mình bị một quyền của đối phương đánh cho nằm bẹp không bò dậy nổi, hai người lập tức thức thời nằm đàng hoàng ở trên mặt đất.
Lâm Côn nghênh ngang đi về phía biệt thự số 7. Anh còn sốt ruột muốn về xem vết thương của Lâm Lâm thế nào, phía sau lại truyền đến giọng nói đầy căm phẫn cả người bảo vệ dẫn đầu. “Anh... Anh đánh chính là con trai của ông chủ chúng tôi!”
***