Lâm Côn bắt chước cách nói của Lý Xuân Sinh, cũng tự giới thiệu đơn giản, sau đó tùy ý trò chuyện vài câu, Lâm Côn mới biết được Tô Hữu Bằng hôm nay mới chuyển trường tới, trước kia học tại Yến Kinh.
Đứa nhỏ Tô Hữu Bằng này nhìn qua rất xinh đẹp, trắng trắng béo béo giống như một búp bê bằng sứ, tuy là tên giống với diễn viên nổi tiếng Tô Hữu Bằng, nhưng mặt mũi và khí chất hoàn toàn khác biệt, trừ khi Tô Hữu Bằng hồi nhỏ rất béo và rất hướng nội.
Tạm biệt Phùng Giai Tuệ, Lý Xuân Sinh, Tô Hữu Bằng xong, Lâm Côn ôm Tiểu Sở Lâm đi đến xe Carola, trên đường nhóc con kia ghé vào tai Lâm Côn nhỏ giọng nói: “Cha, con vừa mới phát hiện một bí mật.”
“Hả...?”
“Cô giáo Phùng đỏ mặt khi nói chuyện với cha, con đoán cô ấy nhất định là thích cha, cha phải giữ vững lòng đó.”
“...” Mặt Lâm Côn đen như mực, “Nhóc con đừng nói mò, cô giáo Phùng của con vừa rồi đỏ mặt là vì chính cô ấy nói không cẩn thận làm cho bản thân mặt đỏ, chứ không phải thích cha.”
“Thật không?” Vẻ mặt Tiểu Sở Lâm hoài nghi nhìn Lâm Côn “Cha, cha cũng không được lừa gạt trẻ con đâu…”
Lâm Côn giơ tay véo mũi cậu bé: “Yên tâm đi, sẽ không.”
Hai cha con đi đến trước chiếc Carola, Tiểu Sở Lâm tụt từ trong lòng ngực Lâm Côn xuống dưới, liền nhào về phía Sở Tĩnh Dao, liên tục quan tâm hỏi: “Mẹ, chân của mẹ không sao chứ, có đau hay không, con xoa xoa cho mẹ nhé!”
Sở Tĩnh Dao vui vẻ ôm Tiểu Sở Lâm vào trong ngực, hôn lên mặt cậu bé hai cái, nói “Bảo bối, yên tâm đi, chân của mẹ không sao hết, đã không đau nữa, về nhà nghỉ ngơi một chút là tốt rồi”.
Tiểu Sở Lâm ôm cổ Sở Tĩnh Dao, khuôn mặt dán lên mặt mẹ mình cọ xát: “Mẹ, con hôm nay thi được 100 điểm, còn kết bạn với Tô Hữu Bằng nữa.”
“Là ai?” Sở Tĩnh Dao kinh ngạc hỏi.
“Là Tô Hữu Bằng ạ.”
“Là một bạn học mới chuyển tới lớp của Lâm Lâm, tên giống Tô Hữu Bằng như đúc, nhưng không phải diễn viên điện ảnh kia đâu, hai người kém nhau tới hai mươi-ba mươi tuổi đó.” Lâm Côn khởi động xe quay đầu lại nói.
“À...”
Sở Tĩnh Dao hiểu ra, vuốt ve Tiểu Sở Lâm cười nói: “Lâm Lâm của mẹ giỏi quá, thi được 100 điểm, sau này tiếp tục cố gắng, tiếp tục duy trì.”
“Mẹ, con thi được 100 điểm, có khen thưởng con gì không?”
“Đương nhiên có, Lâm Lâm muốn gì nào?”
“Muốn...” Cậu bé bắt đầu cắn ngón tay suy nghĩ, sau đó nói: Mẹ, người sẽ đồng ý yêu cầu của con sao?”
Sở Tĩnh Dao cố ý bày ra vẻ mặt suy nghĩ, Tiểu Sở Lâm lập tức đong đưa cánh tay cô, làm nũng nói: “Mẹ...mẹ đồng ý với con đi...”
Sở Tĩnh Dao cười nói: “Được được được, mẹ đồng ý với con, nói đi con muốn phần thưởng gì?”
Tiểu Sở Lâm lắc đầu: “Lâm Lâm không cần phần thưởng, con muốn tối nay vẫn được ngủ cùng cha mẹ.”
Mặt Sở Tĩnh Dao thoáng chốc cứng đờ, đã đồng ý với con trai rồi, không thể nuốt lời, cô vuốt ve mặt Tiểu Sở Lâm nói không thành vấn đề, lại như vô ý liếc Lâm Côn, cô thật hoài nghi đây là do Lâm Côn dạy cho thằng bé, nếu không thằng bé chắc chắn sẽ muốn một món đồ chơi mới nào đó.
“Hừ, đồ lưu manh!” Sở Tĩnh Dao âm thầm cắn răng nói trong lòng.
Lâm Côn lần này đúng là bị oan, có câu nói nằm không cũng trúng đạn, anh đây chính là ví dụ.
Lái chiếc Carola vào khu biệt thự, xe dừng ở cửa chính của biệt thự số 7, Tiểu Sở Lâm lanh lợi bước từ trên xe xuống, Sở Tĩnh Dao bị thương ở chân nên không dám bước xuống, cuối cùng phải để Lâm Côn ôm cô vào nhà.
Lâm Côn cười gian tà, đứng ở trước cửa xe nói với Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, lần nầy là chính em để anh ôm em đấy...”
Sở Tĩnh Dao nhìn thoáng qua Tiểu Sở Lâm đã sắp chạy đến cửa, quay đầu hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Côn, thấp giọng cảnh cáo nói: “Nếu anh còn dám chiếm tiện nghi của tôi, cẩn thận tôi cho anh biết tay!”
“Ồ…? Ha ha...” Lâm Côn cười to hai tiếng, khom người ôm Sở Tĩnh Dao từ trong xe ra, cố ý nhíu nhíu đầu mày, sau đó giả bộ nghiên cứu Sở Tĩnh Dao nói: “Vợ à, em thật đúng là không nhẹ, có phải nên giảm cân rồi không?”
“Anh…”
Sở Tĩnh Dao khẽ cắn răng, trong lòng oán hận nói: “Tên chết tiệt này sao lại biết gần đây mình tăng hai cân?”
“Vợ à, em đừng lo, em có béo anh cũng thích em, dù có béo thành trái bóng anh cũng không ghét bỏ em”. Lâm Côn xấu xa cười nói, cố ý biểu hiện giống anh nông dân nhà quê ngốc nghếch, nhìn Sở Tĩnh Dao vẻ mặt tối sầm trước mắt.
Chỉ thấy trên trán trắng nõn bóng loáng của cô xuất hiện vô số vạch đen, tên chết tiệt này đang nguyền rủa cô biến thành heo mập sao? Mắt phượng chuyển động, hơi hơi nheo lại, thoáng chốc lộ ra sát khí đằng đằng sắc bén.
Lòng thích cái đẹp ai ai cũng đều có, đặc biệt là phụ nữ, nguyền rủa một cô gái hóa béo chẳng khác nào đâm vào người cô.
Hai ngày nay cô vốn chịu đủ nhiều uất ức từ tên lưu manh đáng ghét này, lúc này như châm một mồi lửa vào quả bom, tức đến không thể không bùng nổ, cô hé miệng ra lộ hai hàm răng trắng noãn đều tăm tắp có thể đi chụp quảng cáo kem đánh răng, nhẹ hít một ngụm khí lạnh, cắn về phía cổ Lâm Côn.
“A…”
Lần này hoàn toàn làm Lâm Côn bất ngờ, anh không tưởng tượng nổi Sở Tĩnh Dao, là cô gái xinh đẹp con nhà danh giá, vậy mà lại há miệng cắn người, hơn nữa còn cắn rất đau nữa! Vẻ mặt cố ý tươi cười ngốc nghếch của anh thoáng chốc co rúm, trong cổ họng bản năng liền phát ra tiếng ‘a’, nhưng mới kêu được một nửa liền nhìn thấy Tiểu Sở Lâm đứng ở cửa vừa vỗ tay vừa hô: “Cha mẹ thật yêu thương nhau nha, cha không ghét bỏ mẹ béo, mẹ thân thiết hôn cổ cha, thật quá tuyệt vời!”
Vì không để thằng bé biết rõ chân tướng sự việc, cũng vì làm cho cậu bé vui vẻ, Lâm Côn cắn răng một cái, nuốt nửa tiếng ‘a’ còn lại xuống bụng, khóe miệng cũng cố gắng tươi cười.
Sở Tĩnh Dao phát tiết đủ rồi bèn buông lỏng miệng, trên cổ Lâm Côn lập tức xuất hiện hai hàng dấu răng chỉnh tề, dấu răng kia lõm xuống lộ ra màu đỏ, xung quanh còn có thể thấy tơ máu lờ mờ, vừa nhìn đã biết không phải cắn nhẹ.
Sở Tĩnh Dao đắc ý liếc Lâm Côn một cái, lạnh lùng hờ hững nhỏ giọng nói: “Lần sau còn nói lung tung, thì đây là kết cục.”
Tiểu Sở Lâm lúc này lại nói: “Cha mẹ, hai người đừng nhỏ giọng nói nữa, nhanh mở cửa vào nhà đi.”
Lâm Côn nhìn Sở Tĩnh Dao cười khổ một cái, nhanh chóng ôm cô đi mở cửa. Tiểu Sở Lâm vừa vào cửa liền chạy đến nhà vệ sinh giải quyết, Lâm Côn ôm Sở Tĩnh Dao lên lầu hai, vừa mới đặt Sở Tĩnh Dao trên giường lớn, anh còn chưa nâng người lên, cửa phòng phía sau lại ma xui quỷ khiến “Ầm” một tiếng đóng lại.
Ánh mắt Lâm Côn sáng lên, cơ hội báo thù tới rồi!
Anh cố ý nghiêng thân thể về phía trước, chạm vào bả vai của Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao không đề phòng, lập tức bị đẩy ngã nằm trên giường. Lâm Côn theo sát giả vờ như dưới chân không vững, thân thể cũng nghiêng về phía trước, trong nháy mắt đã đặt Sở Tĩnh Dao dưới thân, hai người mặt đối mặt, gần như gang tấc.
Thân thể cao gầy xinh xắn của Sở Tĩnh Dao nằm ở dưới thân anh, có một cảm giác thoải mái không nói nên lời, hơn nữa hai bầu ngực căng tròn tràn đầy sung mãn, phập phồng lên xuống khiến lòng người nhộn nhạo.
Lâm Côn không phải thật sự muốn làm gì Sở Tĩnh Dao, chỉ là cố ý hù dọa cô đôi chút, trả thù cô vừa rồi đã cắn mình một cái, nhưng khi anh thật sự đè Sở Tĩnh Dao dưới thân, trong khoảnh khắc anh cảm thấy hô hấp của chính mình trở nên nặng nề, hai má hơi hơi nóng lên, hoocmon nam tính trong cơ thể kìm nén lâu ngày ở Mạc Bắc không được giải quyết cũng bắt đầu xao động trỗi dậy... Tình cảnh này, nếu đổi lại người thường khẳng định không kiềm chế được, cũng may anh có khả năng tự chủ hơn người bình thường, không sợ lau súng cướp cò, nhưng cũng thừa cơ cố tình cười bỉ ổi hù dọa Sở Tĩnh Dao.
“Anh muốn làm gì?” Sở Tĩnh Dao lo sợ quát hỏi, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, một đôi tay dùng sức đẩy bả vai Lâm Côn, nhưng cô làm sao có thể lay động, giống như đẩy ở trên một một ngọn núi.
“Em nói xem?” Lâm Côn tiếp tục nở nụ cười bỉ ổi, tròng mắt lóe ra ánh sáng, vừa nói vừa nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, đối diện với cánh môi gợi cảm thoa son môi nhàn nhạt.
Thần kinh Sở Tĩnh Dao lập tức căng thẳng, lo sợ nói: “Anh… Anh còn tiếp tục tôi hét lên đó!”
“Hét đi, biệt thự này trừ em và anh ra, thì chỉ còn Tiểu Sở Lâm, em muốn chuyện này để lại bóng ma trong lòng thằng bé sao?” Lâm Côn cố tình cười gian ác: “Em vẫn nên vâng lời tôi đi!”
“Anh...”
Lâm Côn từ từ dán môi xuống, Sở Tĩnh Dao căng thẳng nhắm hai mắt lại, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Lâm Côn, một cỗ cảm giác ấm áp nhất thời trào lên hốc mắt, hai hàng nước trong suốt quét qua hai má trắng nõn.
Đồng hồ cát ở đầu giường sột soạt chảy…
Một giây đồng hồ,
Hai giây,
Ba giây đồng hồ......
Thời gian ngắn ngủi nhưng rất nhanh quét qua, Sở Tĩnh Dao cảm giác như đã trải qua mấy thế kỷ dài đằng đẵng, cô cắn chặt môi nhắm chặt hai mắt, gắt gao túm lấy bả vai Lâm Côn, hai tay bởi vì dùng sức quá độ khiến các ngón trắng bệch, nhưng đợi nửa ngày, một màn đáng sợ tuyệt vọng lại không xảy ra với cô.
Sở Tĩnh Dao chậm rãi mở to hai mắt, chớp hai mắt ngấn lệ lập lòe thấy Lâm Côn phía trên đang cười xấu xa nhìn cô.
“Ha ha, dọa em chút thôi, tôi có thể làm gì em chứ, chỉ là muốn hù dọa em một chút, ai bảo vừa rồi em cắn tôi tàn nhẫn độc ác như vậy, được rồi, bây giờ xem như hai ta huề nhau.” Lâm Côn ngả ngớn cười nói.
“Anh, anh khốn nạn!” Sở Tĩnh Dao oán hận mắng.
“A a!”
Lâm Côn lại xấu xa cười, đầu nhanh chóng hạ xuống, miệng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hôn lên môi Sở Tĩnh Dao một cái, sau đó ngẩng đầu dương dương đắc ý cười xấu xa nói: “Lần này xem như thu chút lợi ích, về sau em nếu còn gọi tôi lưu manh, tên khốn kiếp linh tinh các loại, tôi lập tức thu lợi ích, hắc hắc.”
Sở Tĩnh Dao: “…” Mặt cô không chút thay đổi nhìn Lâm Côn, nếu nói ánh mắt có thể giết người, cô muốn băm thây xẻo thịt người này một vạn lần!