Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăn lộn trên thương trường và giới xã hội đen bao nhiêu năm nên Kim Nguyên Tông đương nhiên biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, chỉ có điều ông đã tầm này tuổi rồi, mà còn phải diễn vở bi kịch thế này thì thật sự có hơi làm khó cho ông cụ quá.

Còn về phần Tiểu Ưu, trước kia Kim Nguyên Tông từng tiến hành điều tra, kết quả là không điều tra ra điều gì không ổn cả. Xem ra lúc đầu ông đã quá sơ suất, đáng lẽ với những người hầu hạ bên cạnh cháu trai của mình kiểu này, ông phải moi móc ra mười tám đời tổ tông mà điều tra hết một lượt mới đúng, không vì điều gì khác mà bởi vì khi còn trẻ ông ta đã kết oán quá nhiều.

Kim Khải cúp điện thoại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm Côn, nói: “Tiểu Ưu đang ở chỗ ông nội tôi.”

Lâm Côn cười nói: “Sao vậy?”

Kim Khải nói: “Tôi cảm thấy không thể nào, bình thường Tiểu Ưu rất yếu đuối rụt rè nho nhã, không giống loại người âm mưu thâm độc như thế.”

Lâm Côn cười rất bình thản nói: “Vậy thì sau lưng cô ta có người khác, không tin thì chúng ta đợi đó mà xem, ông nội của anh khi còn trẻ đã gây thù chuốc oán với không ít người, nhược điểm lớn nhất của ông ấy lúc này là anh, giết anh còn hiểu quả hơn nhiều so với giết ông ấy.”

Kim Khải nói: “Ý của anh là, Tiểu Ưu và người đứng sau lưng cô ta nhằm vào ông nội tôi? Vậy liệu ông nội tôi có gặp nguy hiểm gì không? Không được, tôi phải nhanh chóng trở về bảo vệ ông nội tôi, không thể để những kẻ đó...”

Lâm Côn bảo: “Đủ rồi đấy, anh đừng có làm màu nữa, với tình trạng hiện giờ của anh, về đó thì chỉ càng gây thêm phiền phức cho ông nội anh thôi, nếu bọn họ đã nhằm vào anh, thì bây giờ chỉ cần anh ‘chết’ rồi, bọn họ sẽ không ra tay với ông nội anh. Huống chi bọn họ muốn ra tay với ông nội anh thì đã ra tay từ lâu rồi, sẽ không chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi đâu.”

“Rút củi dưới đáy nồi?” Kim Khải nhìn Lâm Côn bằng ánh mắt không hiểu.

“Đạo lý ở đây rất đơn giản, ông nội anh đã lớn tuổi rồi giết không đáng chút nào, không bằng giết anh để cho sản nghiệp to lớn nhà họ Kim không có người kế thừa. Khi đó ông nội anh trong những tháng ngày còn lại sẽ chỉ có ôm hận mà chết, trơ mắt nhìn gia nghiệp cả đời của mình không có ai kế thừa, đến cuối cùng không biết kẻ nào được lợi...”

Kim Khải bừng tỉnh nói: “Mẹ kiếp, hóa ra là như vậy à, đám người này thật đúng là quá độc địa!”

Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, cụ thể thế nào thì trước tiên anh cần bình tĩnh lại đã rồi từ từ xem xét, chân tướng tự nhiên sẽ trồi lên mặt nước thôi. Cũng không còn sớm nữa, ông nội anh sẽ cho người tới bảo vệ anh, tôi đi trước đây.”

Lâm Côn đứng lên đi về phía cửa, Kim Khải đột nhiên gọi anh lại: “Lâm Côn...”

Lâm Côn dừng chân: “Sao vậy?”

Kim Khải nói: “Cám ơn anh.”

Lâm Côn mỉm cười, đẩy cửa bước ra. Hơn nửa đêm, hành lang tĩnh mịch yên ắng, Lâm Côn lảo đảo đi tới cầu thang, lại lảo đảo bước vào cầu thang đi xuống dưới lầu, sau khi đi ra khỏi cổng bệnh viên, điếu thuốc ngậm trên môi anh được châm lên, hít vào một hơi thật sâu, đi dưới làn mưa nhỏ rả rích chui vào trong xe.

Một buổi tối nhiều chuyện mệt mỏi giày vò, toàn thân chiếc Jetta cũ đầy những vết thương tích, lúc này cũng chỉ có thể chạy một cách miễn cưỡng. Anh lái chiếc Jetta cũ chạy tới xưởng sửa chữa của anh Long, ánh đèn trong xưởng vẫn sáng, Lâm Côn xuống xe, bước vào bên trong cánh cửa đang mở rộng, người đệ tử câm điếc của anh Long đang bận rộn làm việc, anh Long ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh cầm trong tay cây quạt hương bồ, đang say ngủ.

Người đồ đệ câm điếc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Côn, nhếch miệng cười với Lâm Côn, Lâm Côn biết anh ta đang chào hỏi mình nên cũng cười với anh ta.

Người đồ đệ câm điếc nhận ra Lâm Côn, biết Lâm Côn là bạn của anh Long nên muốn gọi anh Long dậy nhưng bị Lâm Côn xua tay ngăn lại. Lâm Côn gọi người đồ đệ câm điếc đó lại, chỉ vào chiếc Jetta nát tươm bên ngoài, ra dấu, anh ta gật đầu ra dấu đã hiểu, bảo Lâm Côn yên tâm.

Lâm Côn để xe ở lại xưởng sửa chữa, đón một chiếc taxi trên đường, đi thẳng về hướng biệt thự Hải Thần, luôn mơ hồ cảm thấy hình như sau lưng có một đôi mắt đang chằm chằm theo dõi mình, qua kính chiếu hậu, chỉ thấy một chiếc xe đang đi theo phía sau, không nhanh không chậm.

Lập tức Lâm Côn nhíu mày, thầm chửi, đúng là âm hồn không tan, xem ra tối nay không giải quyết cái kẻ đang ẩn mình trong bóng tối này thì không được rồi, nên cười với tài xế nói: “Bác tài, dựng lại bên đường đi.”

Người tài xế không hiểu xảy ra chuyện gì, đúng lúc vừa tới một chỗ vắng vẻ nên cảnh giác nhìn Lâm Côn nói: “Anh muốn làm gì?” Anh ta sợ sau khi dừng xe bị ăn cướp, trước đây anh ta đọc không ít vụ tương tự trên báo chí, sau mười hai giờ đêm, tài xế taxi là một ngành có nguy cơ rất cao.

Lâm Côn nhìn ra được sự lo lắng của bác tài, chỉ vào kính chiếu hậu nói: “Chiếc xe đằng sau đang đi theo chúng ta, chắc có lẽ là nhắm vào tôi.”

Bác tài cảnh giác nhìn Lâm Côn, ngoài miệng Lâm Côn thì nói vậy thôi, nhưng người tài xế này cũng không dám chắc, nói không chừng người phía sau đó là đồng bọn với Lâm Côn, nếu bây giờ anh ta dừng xe lại thì vận xấu sẽ tới ngay lập tức.

Sau một hồi băn khoăn suy tính, bác tài không nói lời nào, cũng không dừng xe lại, mà ngược lại đạp mạnh chân ga, nhanh chóng chạy tới phia trước. Suy nghĩ của bác tài xế này rất đơn giản, mau chóng đi khỏi nơi hoang vu này, đợi đến nơi nào đèn điện sáng choang phồn hoa náo nhiệt thì không sợ bọn họ ra tay nữa.

Lâm Côn cũng không giải thích thêm, nếu người tài xế này có thể cắt đuôi chiếc xe chạy phía sau cũng tốt, vừa hay anh có thể về nhà ngủ một giấc đã, mọi việc đợi ngày mai tính... Gan to như vậy có lẽ cũng chỉ có chỉ huy Lâm mà thôi, đối phương rõ ràng là tới tìm anh để trả thù, anh còn có thể bình tĩnh về nhà ngủ một giấc rồi tính, việc này nếu để người tìm tới trả thù biết, thì chắc sẽ tức tới nổ phổi mất.

Chiếc xe đột ngột tăng tốc, chiếc xe đi sát phía sau cũng tăng tốc theo, tài xế quay đầu không chú ý tới chiếc xe đi đằng sau nhưng sau khi chú ý thì trong lòng ngoài việc cảm thấy lo lắng sợ hãi thì cũng đồng thời dấy lên ý chí chiến đấu, mở một bài DJ lên, miệng chửi mắng: “Á đù! Muốn đua xe với ông à, ông mày trước kia là tay đua đấy!”

Lòng Lâm Côn thầm nghĩ cũng khá thú vị đấy chứ, bình tĩnh ngồi dựa vào ghế, mặc kệ cho bác tài lạng lách trên đường, chỉ đáng tiếc mới lạng lách không được bao lâu, thì nghe một tiếng va chạm vang lên, chiếc taxi bị buộc dừng lại.

Người ta rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, ngoài chiếc xe đi đằng sau, phía trước còn có một chiếc xe khác nữa, chiếc taxi bị đụng vào dừng sát đường vách núi. Phía trước là một chiếc xe du lịch nhỏ, phía sau một chiếc xe hơi, sau khi chiếc taxi bị ép dừng lại, từ chiếc xe du lịch và chiếc xe hơi có một đám người nhảy xuống, đám người này có tất cả sáu người, trong tay cầm theo một đống đồ nghề vũ khí, bịt mặt.

Rõ ràng là gặp cướp rồi, người tài xế taxi sợ xanh mặt, quay đầu nhìn Lâm Côn cầu khẩn nói: “Người anh em, tôi đây cũng chỉ là làm ăn nhỏ lẻ, anh và các anh em của anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi.”

Lâm Côn nói với giọng bất đắc dĩ: “Đại ca anh hiểu nhầm rồi, tôi và đám ở bên ngoài kia không phải cùng một phe đâu.”

Bác tài lắp bắp: “Vậy...” Lời còn chưa nói dứt, đã nghe một tiếng uỳnh vang lên, một chiếc côn sắt nện thẳng lên kính chắn gió, khiến cho kính chắn gió nứt ra thành hình mạng nhện, bên ngoài có người hét lên: “Mở cửa ra.”

Người lái xe nào dám không làm theo, vội vàng run rẩy mở cửa xe, kết quả, bị người bên ngoài giật cửa lôi ra ngoài, vứt xuống đất, đe dọa: “Biết điều thì đưa tiền đây, tụi anh chỉ cần tiền thôi.”

Đồng thời có người thò mặt vào hét lên với Lâm Côn: “Thằng chó mày cũng cút xuống cho tao, cướp đây!”

Lâm Côn cười bất đắc dĩ, anh thật sự rất lười ra tay với đám lưu manh tép riu còn chưa được xếp hạng này, thế mà lại cứ để anh đụng phải mới phiền chứ. Anh thầm tổng kết một lượt, coi như anh đã tìm được lối vào, để cho anh gặp lưu manh tép riu này, thực tế đây là do trời sắp đặt, là sự trừng phạt dành cho đám du côn này.

“Đừng lề mề, mau xuống cho ông mày!” Tên lưu manh rất có khí thế hét toáng lên.

Lâm Côn vừa bước xuống xe, thì có người vươn tay tới muốn bắt anh, nhưng bị Lâm Côn trở ngược tay lại đấm cho một cú, làm cho cái tên giơ tay ra đó bò lăn ra đất, đầu bị đập vào thẳng trong vũng nước.

“Mẹ kiếp, mày còn dám ra tay!” Những tên lưu manh khác gầm lên, cùng vung vũ khí trong tay lên lao tới Lâm Côn.

Ở trong mắt người khác thì những tuýp sắt rồi côn sắt này là những vũ khí có tính sát thương không nhỏ, nhưng trong mắt của Lâm Côn thì nó chẳng có tí lực sát thương quái nào cả. Anh nắm một cái ống sắt, kéo mạnh, kéo cho cái gã cầm tuýp sắt đó phải lảo đảo, sau đó đoạt luôn ống tuýp, vung lên quét vào đám lưu manh đang vây quanh.

Mấy tên lưu manh lập tức dùng ống sắt trong tay mình để đỡ, kết quả, những tiếng choang choang đinh tai nhức óc vang lên, những ống tuýp trong tay mấy tên này bay đi, bàn tay cầm ống sắt bị đánh rách da chảy máu.

Trong nháy mắt, mấy tên lưu manh nhỏ này sợ tới choáng váng đần cả người, bọn chúng chỉ muốn cướp ít tiền, có ai ngờ lại gặp phải một người lợi hại như vậy.

Lâm Côn bẻ ống sắt trong tay, ống sắt dài hơn một mét bị bẻ cong không tốn chút sức lực nào, giống như một ống cao su dẻo không hơn không kém, khiến cho mấy tên lưu manh sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy.

Keng keng keng...

Lâm Côn vứt ống sắt qua một bên, đi về phía mấy tên lưu manh tép riu, không nói nhiều lời, vung nắm đấm lên lao vào đấm đá bọn chúng, một loạt những tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong màn mưa rả rích, những tên lưu manh lần lượt ngã xuống, người tài xế đang lồm cồm trên mặt đất trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt mình, khuôn mặt kinh ngạc chấn động.

Sau khi xuống xe, dù nói thế nào, bác tài cũng không chịu lấy tiền của Lâm Côn, tối nay nếu không phải có Lâm Côn thì ông ta mất tiền không nói, một trận đánh là chắc chắn không thoát khỏi rồi. Những tên chặn đường ăn cướp đó thường có thói quen là phải đánh người trước đã, sau đó mới đòi tiền, như vậy thì mới cướp được nhiều.

Cuối cùng, Lâm Côn đành phải nhét tờ một trăm tệ vào trong xe, sau đó quay người đi vào trong cổng của khu biệt thự.

Vừa tới cổng biệt thự số 7, đột nhiên Lâm Côn nhìn thấy trên ban công tầng hai có bóng người đang đứng, hệt như một bóng ma, anh cất chùm chìa khóa vừa lấy ra, bỏ vào lại trong túi, nhìn bóng người đó cười thản nhiên nói: “Chúng ta đổi một nơi khác đi.”

Bóng người trên ban công nhảy xuống, xoay người bật ra khỏi tường rào, nhìn Lâm Côn cười thâm hiểm: “Được!”

Lâm Côn lập tức nhận ra Thác Bạt A Giáp, hơi sững người sau đó cười nói: “Hóa ra là mày.”

Thác Bạt A Giáp nói: “Tao tới tìm mày để báo thù, ba năm trước mày giết anh em của tao, hôm nay tao muốn mày phải đền mạng.”

Lâm Côn cười lắc đầu, nói: “Sao mày lại không hiểu nhỉ, mày không tới tìm tao, mày còn có thể ung dung tự tại thêm vài năm, mày tới tìm tao, thì mày đã đẩy mày lên con đường cùng rồi đấy.”

Thác Bạt A Giáp lạnh lùng hừ nhạt một tiếng, “Mày tự tin quá rồi đấy.”

Lâm Côn cười nói: “Vua sói Mạc Bắc tao, nói những lời này mà tính là quá tự tin sao?”

Thác Bạt A Giáp nói: “Đừng nhiều lời, mau đi nơi khác, nếu không tao giải quyết mày luôn tại đây.”

Lâm Côn cười ha ha, đi tới bờ biển trước mặt. Anh không muốn đánh đấm trong khu biệt thự này, nếu nói về lịch sự nơi công cộng thì nửa đêm nửa hôm đánh nhau ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của người khác là không tốt. Hơn nữa, khắp nơi trong khu này cũng có camera an ninh, nói chung lúc cần tránh thì cứ nên tránh, Thác Bạt A Giáp cũng nghĩ tới điểm này, nếu tối nay anh ta giải quyết xong Lâm Côn, mà bị camera ghi hình lại, vậy thì rất khó để có thể đi khỏi thành phố Trung Cảng, mà cho dù có đi khỏi đây rồi thì cũng khó có thể rời khỏi Trung Quốc mà về Việt Nam.

Bầu trời đêm có mưa, bên bờ biển có gió, gió biển lạnh lẽo âm u thổi vào người, Thác Bạt A Giáp là người dừng lại trước, hét lên với Lâm Côn: “Được rồi, ở đây đi!”

Lâm Côn quay đầu lại, quan sát đánh giá xung quanh, khẽ nhếch miệng cười, “Được, ở đây đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK