Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Côn đứng lên nhìn về ra con đường bên ngoài cửa sổ, tòa nhà có sáu tầng cách nơi này hai con phố chính là hội sở cao cấp Phong Hoàng, sản nghiệp của Phong Bưu không chỉ một cái hội sở này, còn các sản nghiệp chung quanh cùng một chút nơi thu phí bảo vệ, giành được được tập đoàn Phong Hoàng chính là giành được tất cả sản nghiệp còn lại, đây chính là khối thịt béo, là cục thịt béo có rất nhiều người nhớ thương.

“Không thể để cục thịt béo này rơi vào trong miệng của kẻ khác được, bằng không tôi và Đại Tương ra sức chẳng phải sẽ uổng công sao?” Lâm Côn cười nói, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sâu xa khác thường.

Long Đại Tương và Tưởng Diệp Lệ muốn một lần nữa lập lại trật tự nơi này, hiện tại bọn họ cần phải tuyển một lượng lớn ‘bảo vệ’ mới, Lâm Côn không có ý sử dụng những người lúc trước, người có thể phản bội một lần thì khẳng định sẽ phản bội lần thứ hai.

Lâm Côn một mình lái xe đi tới bên ngoài hội sở cao cấp Phong Hoàng, xe vừa dừng trước cửa chính, liền thấy bên trong có một đám người đi ra ngoài, trong những người này có vài người Lâm Côn cũng quen mặt, bọn họ là mấy đại ca của những bang phái ở khu Nam Thành này. Trong đó có người đứng đầu Mã Bang, bang phái được xem là lớn nhất khu Nam Thành Mã Cẩm Khôi, Lý Phú đại ca của Phủ Đầu Bang hung hãn nhất khu Nam Thành, còn có Trương Lỗi đại ca của Quang Đầu đảng nổi tiếng.

Thế giới ngầm khu phía nam thành phố Trung Cảng này chia thành năm phần thế lực, sau khi Bách Phượng Môn suy tàn mới biến thành thế vạc bốn chân. Hiện tại Phong Bưu xem như trong một đêm hoàn toàn sụp đổ, cho nên lập tức trở thành thế vạc ba chân. Lúc này Mã Cẩm Khôi, Lý Phú, Trương Lỗi đã xuất hiện tại trụ sở chính của Phong Bưu, nói rõ bọn họ đang suy tính nuốt sản nghiệp của Phong Bưu, đây là việc chỉ huy Lâm của chúng ta tuyệt đối không cho phép.

Brừm!!!

Lâm Côn đạp ga thật mạnh, chiếc Jetta cũ lao lên như mãnh thú, cũng phóng thẳng đến chỗ Mã Cẩm Khôi, Lý Phú, Trương Lỗi. Biến cố bất thình lình xảy ra dọa rất nhiều người khiếp sợ, lập tức có hai bảo vệ xông về phía trước, bảo vệ ở trước mặt ba vị đại ca, nhưng Lâm Côn không có ý dừng lại, nếu các người muốn đi tìm cái chết, vậy thì ông đây sẽ thỏa theo nguyện vọng của các người, trực tiếp đụng bay hai tên bảo vệ ra xa.

Hai bảo vệ thét lên đầy đau đớn, bọn họ ngã xuống đất, trên người gãy xương nhiều chỗ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Giây phút cuối cùng Lâm Côn vẫn là đạp thắng, anh không có ý định đụng chết hai tên tép riêu như vậy.

Tất cả mọi người kinh ngạc kêu lên một tiếng, sắc mặt ba người Mã Cẩm Khôi khiếp sợ, ngay sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc Jetta không rõ phe ta phe địch chạy tới gây chuyện này. Lâm Côn đẩy cửa xe đi xuống, anh cười khanh khách chào hỏi ba người Mã Cẩm Khôi: “Mã, Lý, Trương ba vị đại ca, đã lâu không gặp.”

Ba người Mã Cẩm Khôi lập tức nhận ra Lâm Côn, trong lòng hơi run sợ, lực chiến đấu của người này bọn họ đã tận mắt thấy qua, ngay cả A Hổ dùng thuốc kích thích liều cao cũng không phải đối thủ của anh, thật sự khủng khiếp.

“Anh có ý gì đây?” Mã Cẩm Khôi lạnh lùng nói, ông ta lớn tuổi nhất trong ba người, kinh nghiệm trải đời nhiều nhất, gặp chuyện do ông ta mở miệng trước cũng hợp tình hợp lý.

Lâm Côn cười nhạt, không có vội vàng trả lời, từ trong túi rút ra điếu thuốc đốt lên, ngậm vào trong miệng, hít sâu một hơi, sau đó cười nói: “Có ý gì sao? Ha ha, tôi ngược lại muốn hỏi ba vị đại ca đây là có ý gì.”

Lông mày ba người Mã Cẩm Khôi, Lý Phú, Trương Lỗi lúc này đều nhíu chặt lại, mơ hồ đã hiểu được ý trong lời nói của Lâm Côn, Lý Phú lạnh lùng mở miệng cười nói: “Chúng tôi có ý gì cũng không cần phải nói với cậu, cậu cho mình là ai?!”

Lâm Côn lạnh lùng cười, giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt của Lý Phú, sau đó lại chỉ vào bảng hiệu lớn của hội sở cao cấp Phong Hoàng: “Tôi là cái gì không quan trọng, nhưng bảng hiệu tập đoàn Phong Hoàng nhất định phải đổi thành bảng hiệu Bách Phượng Môn, trên đời này không có cơm nào là miễn phí, không bỏ ra cái gì lại muốn làm ngư ông đắc lợi, Lâm Côn tôi cũng không phải kẻ thích bị người khác cướp đồ của mình, xin ba vị nên tự trọng.”

Những lời này nói đã rất rõ ràng thẳng thắn, Phong Bưu là ông đây phế, bọn mày muốn ngồi làm ngư ông hưởng lợi, ông đây không đồng ý!

Sắc mặt ba người Mã Cẩm Khôi trở nên lạnh lùng, ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, ba người đều không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Côn. Mà Lâm Côn đối diện với bọn họ hoàn toàn không chút e sợ, ánh mắt khinh thường nhìn ba người, im lặng nhưng lại giống như đang thầm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu các người có ý đồ với địa bàn của Phong Bưu, ông đây sẽ đánh sập bang phái của các người, cứ lấy Phong Bưu mà làm gương đi!”

Trương Lỗi vẫn không mở miệng nói chuyện, Trương Lỗi luôn luôn là người âm độc, chỉ nghe ông ta nghiến răng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn vào Lâm Côn, sau đó lại nói ra từng chữ: “Cho dù bản lĩnh đánh nhau của mày có tốt mấy đi chăng nữa, lẽ nào muốn một mình đối đầu với ba bang phái lớn như bọn tao? Sợ rằng mày ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.”

Lâm Côn cười nhạt: “Chúng ta cứ thử rồi biết thôi.” Nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt ba người Mã Cẩm Khôi, một khí thế bức người vô hình tỏa ra, bao phủ thân thể ba người bọn họ.

Lâm Côn trực tiếp đi xuyên qua ba người, chiếc Jetta vẫn ngăn cản trước mặt ba người Mã Cẩm Khôi, lúc này sự cuồng vọng của chỉ huy Lâm không chút nào che giấu, trên mặt đám người Mã Cẩm Khôi phủ thêm một tầng băng sương lạnh giá.

Lâm Côn nghênh ngang đi vào hội sở cao cấp Phong Hoàng, ba người Mã Cẩm Khôi đứng ở nơi đó, chiếc Jetta vẫn cản đường đi của bọn họ, lúc này chỉ có hai lựa chọn, một là bảo người đập xe kéo đi, dọn lối cho bọn họ, hai là đoàn người phải đi đường vòng. Cách thứ nhất lộ rõ uy phong đồng thời cũng không đến mức mất mặt, nhưng ba người Mã Cẩm Khôi, Lý Phú, Trương Lỗi lại không ai ra lệnh cho đám đàn em của mình làm như vậy, nói cho cùng bọn họ vẫn sợ hãi con rồng không rõ thân phận này. Có thể trong một đêm xử lý toàn bộ những cánh tay đắc lực của Phong Bưu, đây tuyệt đối không phải là một con rồng ẩn mình dưới sông bình thường!

Lý Phú và Trương Lỗi đều dõi mắt nhìn sang Mã Cẩm Khôi, tuy rằng bọn họ đều là đại ca một bang, nhưng Mã Cẩm Khôi người già nhất, có kinh nghiệm nhất, trong lúc vô hình đóng vai ‘Minh chủ’. Mà Mã Cẩm Khôi quả thật làm người trầm ổn hơn hai người Lý Phú và Trương Lỗi, ông ta suy nghĩ thật rất lâu, sau đó cái gì cũng chưa nói trực tiếp đi vòng qua chiếc Jetta.

Lý Phú và Trương Lỗi dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào chiếc Jetta, cũng theo sau đi vòng qua.

Lâm Côn đi vào sảnh lớn hội sở cao cấp Phong Hoàng, nơi này hoàn toàn biệt với vũ trường, hội sở ban ngày cũng mở của kinh doanh, nhưng lúc này bên trong hội sở cao cấp Phong Hoàng không có chút dáng vẻ đang kinh doanh. Những nhân viên phục vụ đều giống như chim sợ cành cong, sắc mặt mỗi người đều hết sức khó coi, vừa rồi đám người Mã Cẩm Khôi đến đã dọa bọn họ sợ hãi không nhỏ, hiện tại Phong Bưu bị phế đã là sự thực, hội sở cao cấp Phong Hoàng nhất định phải đổi chủ, nhưng trước khi đổi chủ, nhất định sẽ có một trận rung chuyển không nhỏ. Phần lớn nhân viên phục vụ ở đây đều có suy nghĩ muốn thôi việc, đều sợ hãi tương lai xảy ra rung chuyển gì sẽ vạ lây sang mình.

Lâm Côn đi vào nơi này, không ai đi lên chào hỏi, có thể thấy được những nhân viên phục vụ này đều không có tâm tư làm việc, Lâm Côn lần này đến chỉ muốn xem tình hình một chút. Muốn nuốt trọn sản nghiệp của Phong Bưu, anh cần phải hoàn toàn diệt trừ Phong Bưu sạch sẽ --- Hoặc là đưa đến cục cảnh sát ngồi chơi xơi nước, hoặc là ném vào biển làm mồi cho cá ăn, chỉ có thế lực Phong Bưu hoàn toàn biến mất, mới có thể ngang nhiên tiếp nhận sản nghiệp của anh ta.

“Tìm ông chủ của các người.” Lâm Côn đi tới trước quầy bar, mỉm cười nói với nữ phục vụ xinh đẹp.

Nữ phục vụ có vẻ mặt sợ hãi, bây giờ các nhân viên phục vụ đều trông gà hóa cuốc, bất kỳ người nào đi vào hội sở đều sẽ bị bọn họ xem thành người trong giới xã hội đen tới cướp địa bàn.

“A?” Nữ phục vụ không phản ứng, Lâm Côn vẫy vẫy tay với cô, nữ phục vụ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, khúm núm nói: “Ông chủ của chúng tôi... Ông chủ của chúng tôi... Ông ta đang ở trên lầu...”

“Đi thế nào?” Lâm Côn cười hỏi.

“Đi hành lang bên trái, sau đó...” Nhân viên phục vụ chưa nói xong, đột nhiên im lặng không nói nữa, bởi vì sau lưng Lâm Côn chính là quản lý nơi đây. Người này không phải là ai khác, chính là Lưu Cương từng có ân oán với Lâm Côn, cha của Lưu Tiểu Cương, bạn học cùng lớp với Lâm Lâm, là quân sư tài chính của Phong Bưu.

“Quản lý Lưu.” Nhân viên phục vụ cẩn thận chào một câu.

Lưu Cương cũng không để ý tới nhân viên phục vụ, trực tiếp đi tới bên cạnh Lâm Côn, chủ động nói nhỏ vào tai của Lâm Côn: “Anh Lâm, tôi biết anh muốn gì, tôi có thể giúp được anh, tin tưởng tôi thì anh đi theo tôi một chút.”

Nói xong, Lưu Cương xoay người đi vào một hành lang, Lâm Côn mỉm cười đi theo sau.

Lưu Cương dẫn theo Lâm Côn trực tiếp đi đến lầu hai, hội sở cao cấp Phong Hoàng có sáu tầng, Lưu Cương dẫn theo Lâm Côn đi vào một góc lầu hai, ở đây có một cửa sắt nhỏ tối tăm, Lưu Cương ngừng lại, quay đầu nhìn Lâm Côn. Anh ta vốn có thù với Lâm Côn, nhưng khoảng thời gian trước con anh ta ra ngoài đi du lịch với nhà trường, con trai của anh ta là Lưu Tiểu Cương rơi xuống hồ nước, cuối cùng là do Lâm Côn cứu ra, trong lòng anh ta hết sức cảm kích.

Lưu Cương trước kia cao ngạo lớn lối, bị Lâm Côn đánh cho một trận, anh ta cũng hiểu ra trên thế giới này có rất nhiều người lợi hại, không nên ỷ vào mình có chút bản lĩnh mà bắt đầu đắc ý.

“Anh Lâm, cảm ơn anh.” Lưu Cương cúi thấp người, chủ động nói cảm tạ với Lâm Côn.

“Cảm ơn cái gì?” Lâm Côn cười nói.

“Anh đã cứu con trai của tôi.” Lưu Cương chân thành nói.

“Ha ha!” Lâm Côn cố ý nói đùa: “Tôi chỉ đánh bậy đánh bạ, sớm biết đó là con của anh thì tôi sẽ không cứu.”

Lưu Cương biết Lâm Côn đang nói đùa, mỉm cười, chủ động nhận lỗi: “Anh Lâm, ban đầu giữa chúng ta có chút hiểu lầm, đều bởi vì tôi đắc ý quên mình, anh người lớn rộng lượng đừng để trong lòng.”

“Hiểu lầm?” Lâm Côn cười nói: “Giữa chúng ta có hiểu lầm cái gì sao? Tại sao tôi không nhớ vậy?”

“Ha ha!” Lưu Cương cũng cười nói, “Đúng thế, giữa chúng ta không có chuyện hiểu lầm gì, vẫn luôn không có.”

“Nói đi, anh thần bí dẫn tôi tới nơi này là có chuyện gì?” Lâm Côn cũng đi thẳng vào chủ đề.

Lưu Cương cũng không vòng vo, nhìn xung quanh một chút, xác định không ai, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, tôi biết anh muốn nuốt sản nghiệp của Phong Bưu. Muốn nuốt sản nghiệp của anh ta thì phải ném anh ta vào cục cảnh sát, hoặc là...” Giơ tay lên làm động tác cắt cổ, sau đó nói: “Tôi có thể giúp anh!”

“Sao?” Lâm Côn cười nói: “Ý của anh là giúp tôi giết Phong Bưu?”

Lưu Cương lắc đầu, nói: “ Lưu Cương tôi chỉ là người tính toán sổ sách, đừng thấy dáng người tôi cao lớn, bình thường đến con gà tôi còn không dám giết, chứ đừng nói là giết người. Ý của tôi là, tôi có thể cho cung cấp chứng cứ cho anh.”

Lâm Côn không có vội vàng hỏi chứng cứ, cười nói: “Theo tôi được biết, anh là thân tín của Phong Bưu, anh làm như vậy là vì tôi cứu Tiểu Cương?”

“Không phải.” Trên gương mặt của Lưu Cương còn lộ ra vẻ phẫn nộ, nói: “Phong Bưu làm nhiều việc xấu xa như vậy, có kết quả như ngày hôm nay là chuyện sớm hay muộn. Anh ta đối xử với tôi không tệ, nhưng sau khi anh ta ép chết Hoàng Quang Minh còn giam lỏng vợ của Hoàng Quang Minh làm công cụ tình dục...” Càng nói, Lưu Cương càng kích động.

Lâm Côn bắt đầu nghiêm nghị, nói: “Có chuyện như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK