Triệu Mãnh bước ra khỏi phòng làm việc, trong lòng cũng đã quyết định, chỉ cần Cảnh Quân Địch không làm khó mình, anh ta chịu chút sỉ nhục mà tiễn được đại thần này ra ngoài. Khi đó lại sống cuộc đời hoàng đế như hiện tại, cùng tương lai tiền đồ sáng lạng, hai cái tát lúc trước đã tính là cái gì?
Nhưng trời nổi gió bất ngờ, chuyện này vốn có thể giải quyết hoàn mỹ, kết quả lại kinh động tới chính quyền trấn.
Ở trấn Hắc Sơn, Triệu Mãnh tuyệt đối là người có máu mặt, bình thường mấy nhân vật cao tầng trong chính quyền trấn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt với anh ta, bản thân anh ta cũng hiểu chuyện, mỗi khi đến dịp lễ tết đều cầm lì xì tới cho bọn họ. Trấn Hắc Sơn chính là một nơi giàu có và đông đúc, mọi người đều kính nhau ba phần, cho nên bình thường không có chuyện gì đặc biệt, các lãnh đạo trong trấn sẽ không làm gì Triệu Mãnh.
Trong số người tới có chủ tịch thị trấn Hoàng Mộc Sinh, phó chủ tịch trấn Bỉnh Tông Hiền, cùng với bí thư đảng ủy trấn Hồ Quốc Quyền. Ba nhân vật cao tầng trong trấn đều tới, trận thế lớn nhất chưa từng có từ trước tới nay, hơn nữa không chỉ có ba người tới, còn có một đoàn người đi cùng, đám người kia cũng không phải là ai khác, đều là cha mẹ của mấy đứa trẻ ở trường mầm non trung tâm thành phố Trung Cảng... Mấy vị cha mẹ này không giàu thì sang, đều là nhân vật có máu mặt, cái gì cục trưởng Cục công thương, giám đốc Cục thuế, phó ban kiểm tra kỷ luật… Quả nhiên chính là hình ảnh thu nhỏ của trung tâm quyền lực tại thành phố Trung Cảng.
Cho dù rất uy phong tại trấn Hắc Sơn, nhưng nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ trong tỉnh Liêu Cương, cho dù giàu có và địa vị cao tới đâu, chỉ là một hạt cát trong sa mạc khi so với thành phố Trung Cảng là thành phố đứng đầu tỉnh Liêu Cương. Đắc tội một lãnh đạo thành phố Trung Cảng thì không phải chuyện gì lớn, nhưng đắc tội quyền lực chính phủ thu nhỏ, vậy thì một cái trấn Hắc Sơn nho nhỏ không thể chịu nổi. Thành phố Trung Cảng hoàn toàn có thể đưa ra kiến nghị trong tỉnh, từ đó thay đổi quyền lực tại trấn Hắc Sơn một lần, làm cho những người đứng đầu một thị trấn giàu có như nơi đây đều có thể về nhà trồng rau hoặc tới cơ quan nào đó ngồi chơi xơi nước.
Nếu như để lãnh đạo của trấn Hắc Sơn biết, một trong hai phụ huynh bị giam giữ, một người trong đó có quan hệ thân thiết với bí thư tỉnh ủy Dư Tông Hoa, thậm chí có thể xưng anh gọi em với phó thị trưởng Khương Phong đầy quyền lực của thành phố Trung Cảng, như vậy những lãnh đạo trấn ếch ngồi đáy giếng như bọn họ sẽ run lẩy bẩy tè ra quần!
Triệu Mãnh vừa nhìn thấy có nhiều người tới đây như vậy, trong lòng cũng hồi hộp, anh ta quen một người trong đó, ban ngày đã gặp qua tại hồ nhân tạo Hắc Sơn. Trong lòng anh ta thả lỏng, nói thầm, một đám phụ huynh trường mầm non thì có thể gây ra động tĩnh gì, chẳng lẽ bọn họ đều trâu bò giống như Cảnh Quân Địch?
Trong lòng thả lỏng, cảm xúc trên mặt dĩ nhiên cũng lớn lối, nơi này là đồn cảnh sát của trấn Hắc Sơn, là địa bàn của Triệu Mãnh, trong lòng anh ta cũng vững tin, sau khi chào hỏi với ba vị lãnh đạo trên trấn, anh ta liền nói: “Ba vị lãnh đạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà kinh động ba vị xuất hiện tại đây?”
“Chuyện lớn.” Chủ tịch trấn Hoàng Mộc Sinh mở miệng, lạnh lùng nói ra hai chữ.
Triệu Mãnh nhíu mày suy nghĩ, trong lòng nói thầm Hoàng lão đầu này thật là, bình thường cầm không ít lợi ích từ mình, tại sao hiện tại lại đứng chung một chỗ với đám phụ huynh trường mầm non, hơn nữa còn đích thân ra mặt cho bọn họ.
Bí thư đảng ủy trấn Hồ Quốc Quyền là một người giảo hoạt, dường như ông ta sợ Triệu Mãnh không hiểu đã xảy ra chuyện gì lại gặp phải ảnh hưởng không tốt, cho nên vừa cười vừa nói: “Tiểu Triệu, đây là những lãnh đạo tới từ thành phố Trung Cảng, tôi giới thiệu cho anh biết một chút...”
Lãnh đạo?
Triệu Mãnh cảm thấy đầu óc rối loạn, trong lòng nói thầm: “Lão hồ ly này, đầu của ông bị cửa kẹp rồi chắc, những người này không phải là phụ huynh một trường mầm non trong thành phố Trung Cảng à? Tại sao ông nói chuyện lại thận trọng như thế?”
“Tiểu Triệu, vị này chính là hiệu trưởng Phó của trường mầm non trung tâm thành phố Trung Cảng, vị này chính là Mã Kiều Tử dưới quyền của cục trưởng Đinh tại Cục công thương của thành phố Trung Cảng, vị này chính là bí thư tiền nhiệm của Uy bản kiểm tra kỷ luật thành phố Trung Cảng, vị này chính là...”
Hồ Quốc Quyền giới thiệu từng người, vừa liếc mắt ra hiệu cho Triệu Mãnh, lập tức Triệu Mãnh cảm thấy run sợ. Anh ta cũng không ngốc, lập tức nghĩ tới lợi và hại trong đó. Thì ra cái trường mầm non trung tâm thành phố Trung Cảng là nơi bồi dưỡng con cái của các nhà quyền quý, anh ta cũng ý thức được bản thân ngu ngốc cỡ nào.
Trên mặt Triệu Mãnh giảm đi ba phần hung ác, lại biến thành nụ cười cung kính, chủ động chào hỏi những lãnh đạo này, đắc tội một người trong đó cũng không có gì đáng sợ, nhưng nếu như đều đắc tội, anh ta không khác gì tự tìm đường chết.
Sau một hồi nói chuyện giả tạo qua đi, Phó Quốc Bân cười ha hả nói với Triệu Mãnh: “Đồn trưởng Triệu, chúng tôi tới đây không vì chuyện khác, nghe nói anh bắt lầm hai phụ huynh và hai học sinh của trường mầm non, chúng tôi hi vọng anh thả bọn họ ra ngoài.”
Tin tức Lâm Côn và Cảnh Quân Địch bị Triệu Mãnh bắt, Tôn Dương thông qua tin nhắn của Lâm Lâm gửi tới mới biết được, Tôn Dương lại nói tin tức này cho Tôn Chí biết, Tôn Chí nói với Phó Quốc Bân, Phó Quốc Bân lại triệu tập những phụ huynh học sinh lại.
Chuyện xảy ra ở hồ nhân tạo Hắc Sơn vào ban ngày đã khiến những phụ huynh này rất kính phục Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, vừa nghe hai người này bị bắt, tất cả mọi người lập tức tập trung lại tạo áp lực với chính quyền trấn Hắc Sơn.
Triệu Mãnh vừa nghe, trong lòng thầm mắng và nghĩ thông suốt: Là tôi không thả bọn họ hay sao, là bọn họ ở lại không chịu đi, tôi còn ước gì hiện tại bọn họ cút ra ngoài đấy, lập tức, lập tức cút đi cho ông đây!
Dù nghĩ vậy nhưng Triệu Mãnh vừa cười vừa nói: “Hiệu trưởng Phó, ông nói không sai, trải qua điều tra, chúng tôi bắt sai người, tôi dự định thả người, nhưng vừa lúc các vị cũng tới nơi này...”
“Thật không?” Phó Quốc Bân cười nói: “Chúng tôi đi cùng anh.”
“Được!” Triệu Mãnh vui vẻ đồng ý, trong lòng anh ta lập tức suy tính, dẫn đám người Phó Quốc Bân qua phòng thẩm vấn, thông qua những người này tiễn hai đại thần kia rời khỏi đồn cảnh sát, chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhìn thấy được đám người Phó Quốc Bân đi tới, Lâm Côn và Cảnh Quân Địch đều kinh ngạc một hồi, sau khi nghe được ý đồ tới của Phó Quốc Bân, Lâm Côn và Cảnh Quân Địch đều cảm kích Phó Quốc Bân và các phụ huynh.
Triệu Mãnh đứng bên cạnh nói với Lâm Côn và Cảnh Quân Địch: “Hai vị, thực sự xin lỗi, là chúng tôi làm việc sơ sót nên mới bắt lầm hai vị, hiện tại hai vị có thể đi.”
Không đợi Lâm Côn và Cảnh Quân Địch mở miệng, Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc cướp lời nói: “Chú ơi, cha nói chú phải uống nước!”
“Chú ơi, cha cháu nói chú có thể uống hết nước trên bàn!”
Hai đứa trẻ đều lên tiếng, nói xong lại chỉ vào tám chai nước trên bàn.
Triệu Mãnh nhìn những chai nước trên bàn, nụ cười trên mặt cứng ngắc, nhưng sau đó đã khôi phục bình thường, anh ta cười giải vây cho mình, sau đó cười nói với Lâm Lâm: “Hai cháu thật nghịch ngợm, chú làm sao có thể uống...”
Không đợi anh ta nói xong, đột nhiên Cảnh Quân Địch cười lạnh, nói: “Uống đi.”
Triệu Mãnh còn chưa dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Quân Địch, ánh mắt Cảnh Quân Địch hết sức kiên định, rõ ràng ép anh ta phải uống hết, cho dù Triệu Mãnh đang cười nhưng gương mặt vô cùng khó coi. Xung quanh có nhiều người như vậy, cấp dưới và lãnh đạo trực tiếp của anh ta đều có mặt tại đây, anh ta mất mặt không nhỏ.
Triệu Mãnh không ngừng suy nghĩ thật lâu, ngoại trừ uống hết những đồ uống trước mặt, anh ta hoàn toàn không có lựa chọn khác, cuối cùng anh ta dứt khoát cười nói: “Được, tôi uống!” Sau đó anh ta mở nắp chai.
Phụ huynh trường mầm non đứng ở bên cạnh xem kịch vui, sắc mặt ba nhân vật lãnh đạo trong trấn Hắc Sơn biến thành màu xám, lúc này Triệu Mãnh không chỉ ném mặt mũi bản thân mình, cũng ném mặt mũi của trấn Hắc Sơn.
Sau khi uống tới chai thứ tư, Triệu Mãnh đã không uống nổi nữa, bí thư đảng ủy trấn Hắc Sơn Hồ Quốc Quyền lập tức giải vây: “Tiểu Triệu, bụng của anh thật tệ rồi, phụ sự tín nhiệm của phó cục trưởng Cảnh và vị phụ huynh này, đã uống nhiều như vậy rồi thì nhanh nói lời xin lỗi phó cục trưởng Cảnh và vị phụ huynh kia đi.”
Triệu Mãnh như bắt được cọng rơm cứu mạng, anh ta thả chai thứ năm vừa mở nắp xuống, nhìn sang Hồ Quốc Quyền cảm kích, sau đó xoay người nhìn sang Lâm Côn và Cảnh Quân Địch: “Hai vị, thực sự xin lỗi.”
“Được rồi.” Cảnh Quân Địch tươi cười khoát tay.
Lâm Côn mỉm cười không nói chuyện.
Cảnh Quân Địch bế Nhạc Nhạc, Lâm Côn bế Lâm Lâm, lại nói cảm ơn Phó Quốc Bân và các vị phụ huynh một tiếng, sau đó đoàn người rời khỏi đồn cảnh sát trấn Hắc Sơn.
Chờ sau khi tiễn đám người Lâm Côn rời đi, chủ tịch thị trấn Hắc Sơn Hoàng Mộc Sinh và phó chủ tịch thị trấn Bỉnh Tông Hiền, bí thư đảng ủy trấn Hồ Quốc Quyền lại quay trở về đồn cảnh sát, ba người cùng nhau răn dạy Triệu Mãnh một trận. Mặc dù trong lòng Triệu Mãnh rất không vui nhưng không dám nổi giận với ba vị trước mặt. Anh ta không thể làm gì khác hơn là nén giận im lặng nghe, thông qua chuyện lần này, trong lòng anh ta đã hiểu rõ, có vài người mình không thể trêu vào, mặc dù anh ta vẫn còn hận Cảnh Quân Địch, nhưng oán hận cũng bị chôn sâu vào đáy lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Trở lại khách sạn, Lâm Côn và Cảnh Quân Địch dẫn con mình về phòng, trước khi chia tay, Lâm Lâm vẫn còn lưu luyến không rời, hình ảnh kia giống như phim truyền hình ngôn tình. Nhìn thấy cảnh tượng này diễn ra ngay trước mặt, nhất là diễn ra trên người hai đứa trẻ lại có một cảm giác khác hẳn.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch đều cười, trong nụ cười còn có một tầng thâm ý mà đám trẻ không nhận ra được.
Trở lại phòng, Lâm Côn chuẩn bị cho Lâm Lâm ngủ, sau khi Lâm Lâm rửa mặt xong, Lâm Côn lại bảo con gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, Lâm Côn cố ý dặn dò qua, không cho con nói chuyện ban ngày cho Sở Tĩnh Dao biết, chỉ nói những chuyện bình thường, Lâm Lâm và Lâm Côn rất ăn ý, Lâm Côn bảo mình nói gì, Lâm Lâm sẽ nói cái đó.
Lâm Lâm nằm ở trên giường, muốn Lâm Côn ôm mới chịu ngủ, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là nằm ở trên giường ngủ, đột nhiên Lâm Côn cười hỏi Lâm Lâm: “Con trai, con thích Nhạc Nhạc không?”
Lâm Lâm không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: “Thích.”
Lâm Côn cười nói: “Vậy con có bằng lòng cho bạn ấy làm bạn gái của con hay không?”
Lâm Lâm trả lời rất dứt khoát: “Bằng lòng.”
Lâm Côn bật cười, trẻ con hiện tại đã trưởng thành sớm rồi, anh cười hỏi: “Con trai, chờ con lớn lên, con có bằng lòng cưới Nhạc Nhạc, để bạn ấy làm vợ của con hay không?”
“Đương nhiên bằng lòng!” Lâm Lâm trả lời rất thản nhiên.
Lâm Côn đang cảm khái thằng bé trưởng thành sớm, giờ đã quyết định chuyện kết hôn cả đời của mình, Lâm Lâm tiếp tục ngây thơ nói: “Cưới Nhạc Nhạc làm vợ, mỗi ngày con có thể chơi với bạn ấy, sẽ nói chuyện về thôn Dương và rừng rậm với bạn ấy.”
Lâm Côn giật mình, rốt cuộc là nên cảm khái trẻ con trưởng thành sớm hay là trẻ con ngây thơ?