Diệp Khánh Nguyên lớn tiếng nói với đám người chung quanh, giọng là ra lệnh tuyệt đối, hoàn toàn không có khả năng thương lượng.
Mọi người xung quanh ngoan ngoãn giải tán, người nào cũng nhìn ra người lính trước mặt không phải người hiền lành, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, nếu như thật sự gây phiền toái cho mình, cũng không ai nguyện ý.
Trong đám người xem náo nhiệt bên kia, có người kêu lên thảm thiết, lại nghe có người gào khóc: “Nguy rồi, chuyến bay của tôi...” Không cần nhiều lời, đây là hậu quả khi xem náo nhiệt, người như thế chỉ có thể cho hai chữ -- Đáng đời.
Diệp Khánh Nguyên nhìn sói xám nhỏ, cười nói với Lâm Côn: “Người anh em, xem ra cậu phải mang theo nó rồi.”
Lâm Côn bế sói xám nhỏ lên, nhóc con này ngay lập tức thuận theo giống như cún con, chỉ có điều dáng vẻ lại đáng yêu cũng không thể áp chế khí thế hung ác tàn bạo trời sinh trong mắt của nó, cười nói: “Tôi mang nó đi, trong nhà đang nuôi một con chim ưng, đang lo không có bạn chơi với nó, hai nhóc con này ở chung chắc rất thú vị.”
Diệp Khánh Nguyên hơi kinh ngạc nói: “Cậu còn nuôi chim ưng?”
Lâm Côn cười nói: “Có cơ hội sẽ cho anh xem.”
Diệp Khánh Nguyên cười nói: “Được đấy, tôi rất hứng thú với con chim ưng kia.”
Hai người nói đùa vài câu, chuyến bay sắp cất cánh, Diệp Khánh Nguyên cho người mua cái lồng thú cưng để sói xám nhỏ vào bên trong, ôm sói xám nhỏ đi qua vòng kiểm tra an ninh, sau đó vẫy tay tạm biệt trước lối vào đường hầm ra máy bay.
Sở Tĩnh Dao vốn có bản năng sợ hãi những mãnh thú thiên nhiên như loài sói này, nhưng từ khi cô và Lâm Côn được bầy sói cứu, lúc này cô liên tục nhìn sói xám nhỏ, cũng có cảm giác thân thiết không nói thành lời.
Sở Tĩnh Dao đưa mắt nhìn sang Lâm Côn, hỏi: “Anh thật sự định nuôi nó sao?”
Lâm Côn cười nói: “Ừ, trước đây ở Mạc Bắc, có một ông thợ săn già nói với anh, sói uống máu người nhưng còn không giết chết người, chẳng khác nào nó nhận người này làm chủ, chân của anh chính là bị nhóc con này cắn đấy.”
Sở Tĩnh Dao kinh ngạc nói: “Đây là sự thật sao?”
Lâm Côn cười nói: “Vốn anh cũng không tin, ngày hôm nay chúng ta phải rời khỏi thành phố Vô Đồng, nhóc con này liền từ xa chạy tới, hiển nhiên cố ý đi theo chúng ta.”
Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn, lại nhìn thấy sói xám nhỏ rất nghe lời, lẩm bẩm nói: “Đúng là kỳ diệu.”
Máy bay cất cánh, trên mặt đất để lại cái bóng nhỏ, cứ như vậy dần đi xa khỏi thành phố Vô Đồng. Ở chỗ này hơn nửa tháng, đối với Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao mà nói đã trải qua quá nhiều chuyện, chỉ có điều cũng may bọn họ bình an quay về nhà, mấy giờ sau là có thể gặp con trai đáng yêu.
Hai người ngồi ở khoang phổ thông, lúc bình thường không cần thiết phô trương lãng phí, đây là tác phong làm việc của chỉ huy trưởng Lâm của chúng ta, anh cũng không quen xa xỉ; Sở Tĩnh Dao trước đây đi xa đều ngồi trong khoang hạng nhất, nhưng hiện tại cô không tìm được lý do ngồi trong khoang hạng nhất, khoang hạng nhất thoải mái rộng rãi, giá tiền đắt một ít, cô thân là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Sở, tập đoàn dẫn đầu về kinh tế tại thành phố Trung Cảng, chút tiền này tính là gì?
Chỉ có điều lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, nếu Lâm Côn ngồi ở khoang phổ thông, Sở Tĩnh Dao cũng không phản đối, cứ như vậy ngồi chung với nhau. Trong khoang phổ thông mỗi dãy ghế có ba chỗ ngồi, ghế của Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao có một chỗ ngồi ở gần vị trí cửa sổ, Lâm Côn nhường cho Sở Tĩnh Dao, anh thì ôm sói xám nhỏ ngồi ở giữa, bên cạnh là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Từ lúc vừa lên máy bay, ánh mắt người này đã không rời Sở Tĩnh Dao, máy bay đã bay hơn một giờ, người đàn ông này thử bắt chuyện với Sở Tĩnh Dao, anh ta móc danh thiếp trong túi ra: “Người đẹp, chúng ta làm quen một chút, cũng kết bạn bè đi.”
Lâm Côn vẫn luôn để mắt đến người đàn ông này, thích ngắm phụ nữ đẹp là bản tính của đàn ông, Lâm Côn cũng lười tính toán với anh ta, nhưng dám ở trước mặt anh, trắng trợn bắt chuyện với vợ anh như thế, chuyện này quá không đặt chỉ huy trưởng Lâm vào trong mắt, cũng có chút quá kiêu ngạo rồi.
Lâm Côn liếc mắt nhìn người đàn ông này, hơn bốn mươi tuổi, cái đầu hói, trên mặt là một tầng thịt béo, có lẽ do trời nóng nực nên chảy ra một lớp dầu, miệng còn lộ ra hai cái răng vàng, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng lớn, mặc áo sơ mi sặc sỡ bắt mắt, màu sắc xem như cũng tạm được, không giống như hàng vỉa hè, trên đùi mặc cái quần short màu xám, trên chân mang dép da, vừa nhìn đã thấy đây là cách ăn mặc của mấy tên nhà giàu mới nổi.
Sở Tĩnh Dao liếc nhìn người trung niên này một cái, căn bản cũng không có ý quan tâm tới anh ta, người đàn ông này cảm thấy xấu hổ, tay cầm danh thiếp cứ để đó, khóe miệng Lâm Côn mỉm cười, anh nhận lấy danh thiếp, người đàn ông kia tức giận, tức giận nhìn Lâm Côn và nói: “Tại sao anh tùy tiện cầm danh thiếp của tôi, tôi đưa cho anh sao?”
Giọng nói của người đàn ông trung niên này rất lớn, người trong khoang máy bay đều nghe thấy, hai tiếp viên hàng không xinh đẹp vội vàng đi tới, lễ phép hỏi: “Thưa hai ngài, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người đàn ông trung niên quay đầu lại nói với tiếp viên: “Anh ta lấy danh thiếp của tôi!”
Lâm Côn cười nói với tiếp viên hàng không: “Tôi quả thật đã lấy.”
Tiếp viên hàng không khó hiểu, áy náy nói với Lâm Côn: “Thưa ngài, vậy anh nên trả lại danh thiếp cho vị này đi.”
Sở Tĩnh Dao đánh nhẹ vào tay Lâm Côn một cái, nói nhỏ bên tai anh: “Đang ở trên máy bay, đừng gây chuyện.”
Lâm Côn mỉm cười vỗ nhẹ vào tay của Sở Tĩnh Dao, cũng không quay đầu lại, cái gì cũng không nói, mà là cười nói với tiếp viên hàng không: “Được, tôi trả cho anh ta ta.”
Tiếp viên hàng không lập tức cảm kích nhìn Lâm Côn: “Thưa ngài, vậy thật cám ơn!” Cô vừa mới dứt lời, vẻ mặt của cô cứng đờ, chỉ thấy Lâm Côn cầm tấm danh thiếp kia xé trước mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên mặc kệ, anh ta vung tay muốn đánh Lâm Côn, há to mồm quát lớn: “Khốn kiếp, cho mặt mũi mà mày lại không biết xấu hổ, dám xé danh thiếp của tao, tìm đánh đúng không?”
Lâm Côn không quan tâm người ngu xuẩn như vậy, cứ xé danh thiếp thành từng mảnh nhỏ, nhân lúc người trung niên này gào to, anh nhét tất cả vào miệng anh ta. Người đàn ông trung niên này kêu ô ô, vung quả đấm muốn đánh Lâm Côn, Lâm Côn nắm chặt nắm đấm của anh ta, tay kia vẫn nhét mảnh giấy vào miệng đối phương, sau đó đẩy thân thể anh ta đè chặt trên ghế ngồi, tiếp đó vung tay đấm vào ngực anh ta, người đàn ông trung niên lập tức kêu lên đầy đau đớn, cũng nuốt tất cả mảnh giấy danh thiếp vào họng, khiến anh ta sặc rất dữ dội.
Lâm Côn cười nói với tiếp viên hàng không bên cạnh: “Làm ơn cầm ly nước tới.”
Vẻ mặt tiếp viên hàng không ngây ra gật đầu, “Được.”
Một tiếp viên hàng không khác tiện tay đưa tới một chai nước khoáng, Lâm Côn nhận lấy và mở nắp, sau đó đổ vào miệng người đàn ông trung niên kia. Người đàn ông trung niên bị sặc dữ dội, đôi tay không ngừng vung vẫy phản kháng lại bị Lâm Côn đè chặt tại chỗ, anh ta uống vào ngụm nước, rốt cuộc cũng nuốt tất cả mảnh giấy vào bụng.
Lâm Côn đổ số nước còn lại vào lên cái đầu hói bóng loáng của anh ta, người đàn ông trung niên gào thét, anh ta nâng quả đấm tấn công Lâm Côn, Lâm Côn trực tiếp tát anh ta một cái, cười lạnh nói: “Ông đừng có giương nanh múa vuốt ở đây, chọc tôi, ông sẽ đi máy bay tới bệnh viện đấy.”
Người đàn ông trung niên bị đánh ngu người, run sợ nhìn Lâm Côn, Lâm Côn vỗ nhẹ vào bụng của ông, cười lạnh nói: “Được rồi, danh thiếp đã trả lại ông, thuận tiện nói cho ông biết một tiếng, bên cạnh chính là vợ của tôi.”
Người đàn ông trung niên không nói gì, Lâm Côn còn mỉm cười vô hại, nhưng lập tức tát thêm một cái, tát thẳng vào mặt người đàn ông trung niên, trực tiếp đánh sưng cái mặt đầy mỡ của anh ta, vốn dĩ là cái mặt béo đầy vẻ mê gái như Trư Bát Giới, hiện tại sưng lên càng giống hơn.
Lâm Côn cười nhạt hỏi: “Câm rồi sao?”
Người đàn ông trung niên run lẩy bẩy nói: “Tôi.. Tôi phải nói cái gì bây giờ?”
Hành khách đang xem lên tiếng: “Xin lỗi đi!”
Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, khóe miệng động hai cái, kết quả anh ta hô lớn: “Nhân viên an ninh đâu rồi, mau tới đây, có người giết người!”
Mặt Lâm Côn đen lại như đít nồi cháy, tên này đúng là cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, không nói hai lời, anh nâng tay tát thêm hai cái, trực tiếp đánh người này choáng váng.
Hai nhân viên an ninh chạy tới lập tức kéo tiếp viên hàng không ra phía sau, đứng ở trước mặt Lâm Côn và người đàn ông trung niên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên giơ tay lên chỉ vào Lâm Côn, nói: “Anh ta… Anh ta đánh tôi.”
Lâm Côn rất phối hợp gật đầu nói: “Đúng, tôi đánh ông ta.”
Hai nhân viên an ninh cảm thấy đầu óc tối sầm, hai người này đang diễn trò sao? “Hai vị hành khách, vì an toàn của mọi người trên máy bay, nhất định không thể hành động quá dữ dội, không cần biết hai vị có ân oán gì, chờ xuống máy bay lại giải quyết, có thể chứ?”
Lâm Côn rất phối hợp gật đầu, nói: “Có thể.”
Người đàn ông trung niên lại gào khóc: “Không thể, tôi sắp bị anh ta đánh chết, các người phải lấy lại công bằng cho tôi.”
Lâm Côn lại vung tay tát vào mặt người đàn ông trung niên, dạy dỗ nói: “Ông bị ngu à, người ta là nhân viên an ninh, cũng không phải cảnh sát, dựa vào cái gì bắt người ta phải đòi công bằng cho ông, muốn đòi công bằng thì xuống máy bay, tôi đưa ông đi tìm cảnh sát.”
Người đàn ông trung niên bị đánh kêu thảm thiết một tiếng, che mặt, vẻ mặt uất ức nhìn hai nhân viên an ninh, nói: “Đồng chí an ninh, các người thấy rồi đấy, anh ta vừa đánh tôi, các người nhìn mặt của tôi bị anh ta đánh nè.”
Hai vị nhân viên bảo vệ cũng rất khó xử, không biết nên xử lý như thế nào, gặp phải chuyện như vậy, bọn họ vẫn lấy khuyên làm chủ, thật sự không được mới có thể đi tìm cơ trưởng, một nhân viên an ninh trong đó khuyên Lâm Côn: “Thưa ngài, có gì từ từ nói, đừng có ra tay đánh người, nếu ra tay đánh người, khi xuống máy bay sẽ bị bắt đi điều tra đấy.”
Lâm Côn thản nhiên nói: “Không sao cả.”
Mặt nhân viên an ninh đen lại, bình thường không sợ gặp phải người ngang ngược, sợ nhất chính là người như Lâm Côn, cũng không làm ầm ĩ, anh nói đạo lý với tôi, anh nói cái gì tôi cũng không sợ.
Mắt thấy Lâm Côn không nói được, nhân viên an ninh không thể làm gì khác hơn là đi khuyên người đàn ông trung niên, nói: “Thưa ngài, lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, có thể ngồi cùng máy bay không dễ dàng, có thể gặp nhau giống như có duyên phận từ lâu, sau khi xuống máy bay rồi lại giải quyết.”
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt đưa đám, nói: “Tôi nhẫn cái rắm, tôi bị đánh thành như thế, còn duyên phận, các người cho rằng có duyên phận như vậy sao, không được, tôi nhất định phải đòi công bằng!”
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, Lâm Côn trở tay lại tát thêm một cái, đây là cái tát thứ mấy đã nói không rõ, nói chung người đàn ông trung niên lại kêu la thảm thiết, cảnh vật trước mắt quay cuồng, suýt nữa đã ngất đi.
Nhân viên an ninh lúc này lại khuyên người đàn ông trung niên: “Thưa ngài, lẽ nào ngài còn chưa rõ tình hình hay sao, ngài cứ ồn ào như thế, vị bên cạnh sẽ tát ngài, nếu ngài cứ tiếp tục la hét ầm ĩ như thế, tôi sợ đến khi xuống máy bay gương mặt ngài sẽ sưng lên, đến nỗi bà ngoại ngài cũng không nhận ra đấy.”
“Ha ha...”
Hành khách trong khoang máy bay cười vang, một ít người hiểu tình huống, lại cười nhạo người đàn ông trung trung niên: “Đáng đời, ai bảo ông có ý đồ với vợ của người ta!”