Lâm Côn mở mắt, đốt điếu thuốc rồi ngồi dựa vào thành giường, cùng với tiếng mưa trong đêm, mạch suy tư của anh bất giác quay trở lại quá khứ. Đó là khi anh còn là bộ đội ở quân khu Mạc Bắc, anh không còn nhớ rõ đã trải qua bao nhiêu đêm mưa trong rừng sâu rồi, khi đó anh mặc áo mưa quân dụng giống như áo khoác dài vậy, thu mình dưới những thân cây cả đêm không ngủ, ký ức sâu sắc nhất là một đêm mưa ở biên giới Việt - Trung.
Mưa đêm đó rất lớn, trên bầu trời đêm hiện ra những tia chớp chói lòa và sấm rền vang lên, tiếng sấm ầm ầm vang vọng giống như cả mặt đất cũng đang run rẩy. Khi đó, sợ bị sét đánh trúng vào cây nên anh đã đưa cả tiểu đội năm người của mình đi ẩn nấp dưới một tảng đá lớn, nhiệm vụ của bọn họ lần đó là loại bỏ một nhóm sản xuất ma túy, nhóm sản xuất ma túy đó mỗi năm đều chuyển hàng tấn ma túy vào trong nước, không biết đã gây ra tai họa cho bao nhiêu người.
Mưa càng lúc càng lớn, lớn tới mức khiến người ta không phân biệt được phương hướng. Tuy rằng đã mặc áo mưa, nhưng tất cả mọi người đều bắt đầu bị nước mưa ngấm vào ướt cả, không dễ dàng gì mới có thể chịu đựng được tới hơn hai giờ đêm. Trong núi bắt đầu có những tiếng nước lớn, tiếp tục như vậy, đoán chừng rất nhanh sẽ có nước lũ tràn xuống.
Nhóm sản xuất ma túy kia ẩn nấp trong một nơi bí mật ở lưng chừng núi, trong tay Lâm Côn còn chưa có tin tình báo chi tiết, tất cả chỉ có thể đợi tới nửa đêm, chờ phòng thủ của đối phương yếu nhất mới xâm nhập vào hành động.
Vốn dĩ phải đợi tới ba giờ, nhưng xét tới sẽ có lũ quét nên Lâm Côn chỉ còn cách lặng lẽ dẫn toàn đội bắt đầu tiến sâu vào trong. Có thể nói cả quá trình thâm nhập rất thuận lợi, bọn họ âm thầm tiến vào, trên đường giết khoảng mười mấy người chế tạo ma túy, phần lớn những người này đều là phần tử phạm tội người Việt, trong đó cũng có người Trung Quốc sống ở vùng biên giới. Nhưng tới cuối cùng có một người chạy thoát được, bản lĩnh võ công của người này không phải hạng tầm thường, luồn lách xuyên qua trong rừng hệt như một con báo săn mồi. Lúc đó vốn dĩ Lâm Côn đã sắp bắt kịp rồi, nhưng người đó lại tung người nhảy vào trong cơn lũ quét vừa mới tràn tới, biến mất trong cơn lũ quét không còn thấy tung tích.
Khi đó Lâm Côn có một dự cảm, nếu như người này không chết thì tương lai nhất định sẽ tìm anh để báo thù. Anh vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc khi ánh mắt của anh ta quay lại nhìn anh trước khi nhảy vào trong dòng lũ quét, tràn ngập sự âm hiểm thâm độc không nói thành lời.
Trong những năm tháng ở Mạc Bắc, đặc biệt là thời kỳ sau đó khi trở thành vua sói, Lâm Côn đã giết rất nhiều phần tử tội phạm, cũng kết thù hận với không biết bao nhiêu kẻ phạm tội, anh không quan tâm việc những người này tới tìm anh để báo thù, nhưng duy nhất chỉ có người đàn ông đó, người trong đêm mưa năm đó đã nhảy vào trong dòng lũ quét lại thường xuyên khiến cho anh bất chợt nghĩ tới. Đặc biệt là hiện tại khi có Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm, anh đã không còn là vua sói vốn không vướng bận bất cứ điều gì như trước đây nữa.
Sau khi hút xong thuốc, tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn rả rích, Lâm Côn đi chân trần tới trước cửa sổ, ánh sáng đèn mông lung trong màn mưa đẹp tới lung linh mỹ lệ. Cuộc sống hiện tại là thứ mà trước kia anh không dám tưởng tượng, ở trong một phòng lớn, trời mưa to gió lớn không phải nằm ẩn nấp mai phục trong rừng sâu thi hành nhiệm vụ, lúc đó anh là vua sói của Mạc Bắc, nhưng hiện tại anh chỉ là một người đàn ông rất bình thường có vợ có con ở nhà.
Bỗng nhiên, Lâm Côn trở nên căng thẳng, giống phản ứng của một con dã thú trong rừng sâu khi cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt của anh dừng lại ở cổng của biệt thự, vừa rồi ở nơi đó rõ ràng có một người đang đứng lặng lẽ giống như một bóng ma, khi anh nhìn qua đó thì khóe miệng người đó nhếch lên lộ ra nụ cười thâm hiểm, lộ ra cả một hàm răng trắng rồi quay người biến mất.
Lâm Côn tuyệt đối không nghi ngờ đôi mắt của mình, người vừa rồi rõ ràng thật sự là có tồn tại, anh cũng không tin trên thế giới này có cái gọi là ma quỷ, ánh mắt của người đó rất đỗi quen thuộc, chắc chắn trước đây đã từng gặp rồi.
Lâm Côn khẽ nheo mắt lại, nhảy thẳng từ trên lan can xuống, đuổi theo ra ngoài cổng với tốc độ của một con báo săn mồi, anh đứng ở cổng nhìn xung quanh, nhưng sớm đã không còn nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào rồi.
Nước mưa thấm ướt cơ thể anh, Lâm Côn đứng lặng lẽ suy nghĩ ở trước cổng giống như một bức tượng điêu khắc, mấy giây sau anh khẽ lẩm bẩm: “Lẽ nào là anh ta...”
Ánh mặt trời chiếu rọi lên những đám mây, ánh sáng mặt trời của một ngày mới thật tươi sáng, cả đêm hôm qua mưa nhỏ rả rích, nên không khí ngày mới đặc biệt tươi mát. Sau khi đưa Lâm Lâm đến trường học, Lâm Côn không đi đâu cả mà đi thẳng về nhà, buổi tối phải đi đua xe rồi, nên anh không dám sơ xuất, trước đây từng chạy xe bọc thép, xe tăng, toàn là những thứ anh cực giỏi, nhưng đua xe thì anh chưa từng chơi. Sau khi về nhà anh không làm gì cả, chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay như thể đã được thỏa thuận từ trước ấy, di động của chỉ huy Lâm không hề vang lên, trong thời gian đó thì cũng rung lên vài ba tiếng, chẳng qua chỉ là tin nhắn quảng cáo xe mà thôi.
Buổi tối, sau khi đón Lâm Lâm về nhà, cả nhà ba người ăn cơm xong thì Sở Tướng Quốc sắp xếp xe tới đón Lâm Lâm. Lâm Lâm rất thích đến chơi ở nhà ông ngoại, ở nhà của ông ngoại cậu bé hoàn toàn là một hoàng đế nhỏ, muốn gì có đó.
Sau khi Lâm Lâm được đón đi, Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao nhìn nhau cười, Sở Tĩnh Dao về phòng thay đồ, là một bộ trang phục đua xe chuyên nghiệp, đồng thời cũng xách theo một túi trang phục đưa cho Lâm Côn. Lâm Côn cầm rồi mở ra xem, đó là bộ đồ đua xe hệt như bộ mà Sở Tĩnh Dao đang mặc trên người, anh nhếch miệng cười nói: “Vợ yêu à, hai chúng ta thế này là mặt đồ tình nhân à?”
Sở Tĩnh Dao liếc xéo anh một cái, nói: “Anh đừng có mà mộng tưởng nữa, đồ đó là do Tần Tuyết đưa cho em, ba người chúng ta mặc giống nhau thì nhìn sẽ chuyên nghiệp hơn.”
Vẻ mặt Lâm Côn chẳng hề quan tâm chút nào, nói: “Chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp đối với anh thì chẳng là gì cả, chỉ cần có thể thắng là được rồi.”
“Hứ, anh nắm chắc như vậy cơ à?” Sở Tĩnh Dao khẽ cười trêu chọc.
“Tất nhiên chắc chắn rồi!” Lâm Côn làm ra dáng vẻ như anh đây đã tính trước cả rồi.
Sắc mặt Sở Tĩnh Dao đột nhiên trở nên nghiêm trang, nhìn anh nói: “Mặc vào.”
Lâm Côn liền ỉu xìu, thật thà nói: “Được...” Rồi về phòng thay đồ.
Tần Tuyết quả nhiên có mắt nhìn rất tốt, bộ đồ đua này sau khi mặc vào thì màu sắc có rực rỡ thật nhưng thật sự nhìn rất chuyên nghiệp. Chỉ có điều khi ngồi trong chiếc Jetta cũ thì có khí chất tới thế nào cũng chẳng thể nào mà hợp được. Nói một câu thành thật thì ngồi trong xe Jetta cũ ấy, tốt nhất là mặc kiểu hàng chợ bình thường, như thế mới thật sự là tương xứng 100% về mặt khí chất.
Lâm Côn ngồi trên ghế lái, Sở Tĩnh Dao không ngồi trên ghế phụ, mà lựa chọn ngồi ở hàng sau, Lâm Côn cười nói: “Sao thế, để lại ghế phụ cho Tần Tuyết à?
Sở Tĩnh Dao bình thản nói: “Đừng có nằm mơ đi, em sợ xe của anh nát quá, ngồi đằng trước không an toàn.”
Lâm Côn liếc nhìn Sở Tĩnh Dao qua gương chiếu hậu, cười nói: “Rõ ràng là miệng nói một đằng lòng lại nghĩ một nẻo mà.”
Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh: “Mau lái xe của anh đi.
Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên cười, gian manh nói: “Được rồi, ngồi chắc vào!” Anh vừa dứt lời đã đạp mạnh vào chân ga, chiếc Jetta cũ gầm rít một tiếng, rồi lao đi giống như mũi tên rời khỏi dây cung. Sở Tĩnh Dao ngồi đằng sau nên hoàn toàn không chuẩn bị gì cả, lưng bị đập mạnh vào ghế tựa.
“Anh không thể đi chậm một chút sao, đang ở trong khu dân cư, nhỡ đụng phải ai thì làm sao!” Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn, nghiêm khắc cảnh báo.
Lâm Côn cười trêu tức, nói: “Yên tâm đi bà xã, anh chạy xe thì em yên tâm, đảm bảo bình yên không có bất cứ chuyện gì.”
Nhìn cái điệu bộ vô lại trong gương chiếu hậu, Sở Tĩnh Dao âm thầm nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống, cái con người này thật đúng hết thuốc chữa.
Bọn họ đi tới dưới tòa nhà của Tần Tuyết, đón Tần Tuyết lên xe xong, nhưng rất thú vị là Sở Tĩnh Dao không ngồi ở ghế lái phụ, Tần Tuyết cũng không ngồi ở ghế lái phụ. Một vị trí ghế lái phụ đẹp thế ấy vậy mà để trống mất rồi, Lâm Côn cũng không có ý kiến gì, không dễ gì mà được chở hai người đẹp, ấy thế mà kết quả là chẳng có ai chịu ngồi đằng trước để cho đẹp mặt anh cả.
“Anh nói hai người...” Lâm Côn nhìn hai người đẹp qua gương chiếu hậu nói: “Đây là hai người có ý kiến gì về anh hay là làm sao đây, lên tới đường Nam Sơn, ghế lái phụ của người ta đều có người đẹp ngồi bên, còn anh thì lại trống thế này, xe anh có dễ dàng gì đâu mới được chở hai người đẹp siêu cấp thế này, làm gì thì cũng phải để cho nở mày nở mặt một tí chứ nhỉ.”
Hai người đẹp ngồi trên hàng ghế sau đang bàn luận về tuần san thời trang mới nhất, gần như đồng thời nhìn vào Lâm Côn qua kính chiếu hậu, tiếp đó lại tiếp tục nói, hoàn toàn không quan tâm để ý gì tới anh cả.
Thế này thì Lâm Côn hơi buồn bực rồi, hai người phụ nữ này rõ ràng đã kết thành một phe mà, còn anh thì lại thành ra người cô đơn lẻ bóng. Nhìn hai người không ai thèm để ý tới mình, chỉ huy Lâm của chúng ta chỉ còn cách lặng lẽ lái xe lên đường. Giờ phút này anh chỉ hận bản thân mình hồi đó khi độ lại con xe này không để lại một chiêu, sửa cửa kính thành loại nửa trong suốt, chứ không phải kiểu đen toàn bộ như bây giờ, nhìn từ ngoài vào hoàn toàn không thấy được người ngồi bên trong.
Từ sớm, đường Nam Sơn đã được gắn các biển báo đường, những chữ rất lớn bắt mắt nhắc nhở mọi người rằng tối nay ở đây sẽ tổ chức một cuộc đua xe ngầm, vì an toàn muốn nhắc bọn họ lên núi sớm hoặc đi đường vòng.
Đỉnh của đường Nam Sơn là công viên nổi tiếng của thành phố Trung Cảng, phía trước cửa công viên Nam Sơn có một mảnh đất trống lớn, mảnh đất rộng này bình thường có thể làm bãi đậu xe, cũng có thể làm nơi khiêu vũ cho các bà các cô tới nhảy. Thường thì mỗi khi trời chạng vạng tối sẽ có rất nhiều người dân thành phố lái xe lên đây tiêu khiển, có người thì đi dạo công viên, có người thì ra quảng trường khiêu vũ, còn có những người chỉ đơn thuần là ngồi bên đường ngắm phong cảnh, tóm lại là ở nơi đây bình thường rất náo nhiệt.
Lúc này, mảnh đất trống phía trước công viên đang đậu đầy những xe hơi hầm hố, đều là những xe thể thao chuyên nghiệp hoặc là những chiếc xế xịn đã được độ lại. Lâm Côn tìm một chỗ đậu xe, chiếc Jetta cũ sau khi được anh Long độ lại tuy về ngoại hình tuy rằng cũng đã nhìn thời thượng sắc nét hơn hẳn, nhưng nếu so với mấy chiếc xe chuyên nghiệp hoặc là mấy chiếc xế xịn được độ lại kia thì quả thật chưa đủ đẳng cấp, đậu giữa dàn xe đó, có một cảm giác lặng lẽ vô danh.
Chiếc Jetta vừa dừng lại, lập tức có nhân viên chuyên trách tới gõ cửa sổ, cười lễ độ nói: “Thưa anh, xin xuất trình giấy tham gia đua xe của anh.”
Lâm Côn móc trong túi ra một giấy chứng nhận đưa cho anh ta, đó là tờ giấy mà Tần Tuyết đưa cho anh. Những ai tham gia cuộc đua ngầm này đều phải đóng phí tham gia, sau khi nộp phí xong thì ban tổ chức sẽ cấp cho một giấy chứng nhận, anh phải có nó mới có thể tham dự cuộc thi, nếu không thì chỉ có thể qua bên khu dành cho khán giả mà đứng thôi.
Người phụ trách mặc bộ đồ màu đen liếc nhìn tờ giấy chứng nhận xong thì tiến hành đăng ký vào trong máy tính bảng cầm bên tay trái, sau đó trả lại cho Lâm Côn và cười nói: “Chúc anh may mắn!”
Lâm Côn cười nói cám ơn, ánh mắt nhìn vào trung tâm của đám vòng vây những chiếc siêu xe kia. Kim Khải đang được một đám thanh niên trẻ tuổi mặc đồ đua xe vây quanh, cười cười nói nói, kiểu như một đại ca dẫn đầu vậy băng đảng vậy.
Lâm Côn lại nhìn xung quanh, nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, trong đó còn có những đại ca của ba bang phái lớn khu phía nam thành phố, lần lượt là đại ca Mã Cẩm Khôi của Mã bang, đại ca Lý Phú của Phủ Đầu bang, đại ca của Quang Đầu Đảng, Trương Lỗi.
Ba người này xuất hiện ở đây là điều hết sức bình thường, phóng mắt nhìn khắp thành phố Trung Cảng này, những người muốn có được quyền thầu từ tập đoàn Phong Hoàng không ít. Nếu nói người muốn có được quyền nhận thầu của tập đoàn Phong Hoàng nhiều nhất thì đó chính là ba người bọn họ, bất kể ai trong ba người bọn họ có được quyền nhận thầu của tập đoàn Phong Hoàng, lập tức sẽ trở thành bang phái lớn nhất trong khu phía nam thành phố, tiếp sau đó đương nhiên sẽ là thống nhất cả khu phía nam. Một khi đã thống nhất cả khu nam, thế thì địa vị ở thành phố Trung Cảng đương nhiên sẽ không còn gì phải bàn cãi, khu phía nam thành phố là nơi có giá trị thương mại nhất trong bốn khu lớn của thành phố Trung Cảng kể cả khu trung tâm, một khi thống nhất được khu phía nam thì có nghĩa là đã hoàn toàn có thể đứng giẫm chân vững chắc ở thành phố Trung Cảng rồi.