Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa thượng giả, đây chính là một từ đủ mới mẻ, đang nhanh chóng phát triển trong xã hội bây giờ, càng lúc càng nhiều hàng giả, hòa thượng cũng bắt đầu giả được, hơn nữa những hòa thượng giả kia mỗi người đều rất trâu bò.

Không phải lúc này đây...

Lý Xuân Sinh lại đụng phải một người... Hòa thượng giả này cạo đầu trọc, trên người mặc áo tăng, trong miệng niệm a di đà phật, nếu nhìn thoáng qua tuyệt đối có thể lấy giả làm thật, làm đúng cái nghề lừa đảo hãm hại bỉ ổi.

Lý Xuân Sinh chính là nhìn lầm đám hòa thượng giả thành cao tăng Thiếu Lâm chân chính, mới bị lừa mất phí bái sư hai vạn tệ, Lý Xuân Sinh vốn học võ công với “cao tăng Thiếu Lâm”, kết quả lần trước ở cửa trường học gặp phải Lâm Côn, bị Lâm Côn một cước đá bay, anh ta mới biết được mình bị lừa gạt.

... Hòa thượng giả này dạy anh ta những thế võ công, thần công các loại, đều là thứ vứt đi!

Sau đó, Lý Xuân Sinh đang lo không tìm được đám hòa thượng giả này, nhưng không nghĩ tới bây giờ lại gặp phải bọn họ trong phòng xông hơi này... Hòa thượng ở trong phòng xông hơi có hành vi đặc biệt không đứng đắn, tổng cộng năm tên lừa trọc gọi mười cô gái tới mát-xa, còn động tay động chân với người ta.

Lúc đó, Lý Xuân Sinh vừa được mát-xa xong, sau khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng này lại tức giận, mấy tên lừa trọc giả này lừa gạt tiền của ông đây, lại có thể đi tới nơi này tiêu xài. Vì vậy, trong cơn nóng giận, anh ta suýt chút nữa lập tức đánh nhau cùng đám hòa thượng giả, người chịu trách nhiệm của phòng xông hơi không muốn gặp phiền phức, lại đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.

Từ trong phòng xông hơi đi ra, sắc mặt năm hòa thượng giả này đỏ bừng nhưng lại không có cảm giác sợ hãi gì, trên đường có nhiều người qua lại như vậy, nhưng phần lớn đều chỉ xem náo nhiệt, bọn họ không tin sẽ có người đứng ra hóa thân thành chính nghĩa giúp người đã bị bọn họ lừa gạt, cho nên bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn Lý Xuân Sinh một mình đứng đó chửi bậy, trong lòng lại đang suy nghĩ, chờ lát nữa cùng tiến lên đánh cho thằng nhóc này một trận.

“Mẹ nó, đám hàng giả các người dám lừa gạt tiền của ông đây, còn chạy đến phòng xông hơi gọi người tới mát-xa, nếu tiền của ông đây để đám khốn kiếp chúng mày tiêu, còn không bằng trực tiếp đốt cho quỷ tiêu!”

Lý Xuân Sinh càng mắng càng giận, lại thấy năm hòa thượng giả đối diện đều lạnh lùng nhìn mình, lửa giận trong lòng anh ta lại càng lớn hơn, đã lừa gạt tiền của ông đây, còn ở đây giả lạnh lùng sao!

Vì vậy, Lý Xuân Sinh tiến lên một bước, trực tiếp nắm lấy cánh tay của hòa thượng giả dẫn đầu, tức giận nói: “Nào, đi, chúng ta đi tới đồn cảnh sát, chờ đến đồn cảnh sát, xem mấy kẻ lừa trọc các người còn có thể giả tới lúc nào!”

Hòa thượng dẫn đầu cao tới một mét tám, ưỡn ngực ưỡn bụng, gương mặt đặc biệt bóng loáng, vừa nhìn chính là người ăn không ít đồ dầu mỡ, sau khi người này bị Lý Xuân Sinh nắm lấy cánh tay, hắn lạnh lùng nhíu mày lại, giơ tay lên dùng sức đẩy mạnh, Lý Xuân Sinh bị đẩy lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Xung quanh có tiếng cười vang...

“A, lừa đảo còn lớn lối như vậy!” Lý Xuân Sinh tức giận mắng một tiếng, anh ta lại nhào về phía hòa thượng dẫn đầu, lúc này anh ta hoàn toàn bị lửa giận xông lên đầu, cho nên không thể suy nghĩ rõ ràng, trước hết không nói anh ta có thể đánh được hòa thượng dẫn đầu này hay không, người ta lại có năm người đứng chung một chỗ, anh ta chỉ có một mình, rõ ràng anh ta đang trong tình thế cực kỳ bất lợi.

Hòa thượng kia cười lạnh, lộ ra vẻ mặt hung ác, nắm tay lớn đầy thịt lao về phía Lý Xuân Sinh, trực tiếp đấm vào mặt Lý Xuân Sinh... Một đòn này quả thật rất đau!

Lý Xuân Sinh đau đớn kêu “a” một tiếng, thân thể bị đánh lui về phía sau vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống đất, anh ta đưa tay che mũi, máu tươi chảy ra theo kẽ tay, rơi xuống mặt đất...

“Mày... Chúng mày lại dám đánh người!” Lý Xuân Sinh mở to mắt ra, vô cùng kinh ngạc và tức giận quát lớn.

“Sao, đánh mày thì thế nào!” Hòa thượng dẫn đầu cười lạnh, ra lệnh cho bốn tên lừa trọc đứng ở phía sau: “Lên, đánh thằng này cho tao!”

Bốn tên lừa trọc này sớm đã cười lạnh, sau khi nghe vậy, bọn chúng nắm chặt nắm đấm lại và lao về phía Lý Xuân Sinh.

Mắt nhìn Lý Xuân Sinh hai tay khó địch nổi bốn tay, sắp bị ăn đập một trận, xung quanh có nhiều người xem náo nhiệt như vậy, lại không có một người nào đứng ra vung tay kêu gọi chính nghĩa... Lý Xuân Sinh cũng không nhát gan, cho dù dưới tình huống này, anh ta cũng không lựa chọn xoay người chạy trốn, mà cắn răng tức giận quát một câu: “Tao liều mạng với chúng mày!”

Đám người xem náo nhiệt xung quanh đều lùi về phía sau, bọn họ sợ bị máu văng lên người mình. Lúc này, đột nhiên từ trong đám người xuất hiện một giọng nói lạnh lùng, âm thanh không lớn, lại đặc biệt có sức nặng: “Các người thật sự quá đáng.”

Tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng một lời này, bọn họ không nhịn được cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, năm tên lừa trọc và Lý Xuân Sinh cũng phải sửng sốt nhìn về phía bên này.

Khóe môi Lâm Côn nhếch lên, hiện ra một nụ cười thản nhiên, anh từ trong đám người đi tới trước mặt sáu người ở giữa. Sau khi Lý Xuân Sinh nhìn thấy Lâm Côn, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, giống như nhìn thấy được cứu tinh vậy. Năm tên lừa trọc lại đồng thời nhíu mày, hòa thượng dẫn đầu lạnh lùng nhìn Lâm Côn nói: “Thằng nhóc, mày muốn xen vào chuyện của người khác sao?” Trong giọng nói của tên này để lộ ra sự uy hiếp rất rõ ràng.

Lâm Côn căn bản không để ý tới hòa thượng dẫn đầu này, anh nhìn Lý Xuân Sinh, lộ ra vẻ mặt đột nhiên gặp phải người quen, cười nói: “Cậu của Tô Hữu Bằng, sao anh lại ở nơi này?”

Mặt Lý Xuân Sinh lập tức tối sầm, anh ta đã bị đánh tới mức trên gương mặt đầy máu, người này còn nói lời châm chọc như vậy. Anh ta lau cái mũi đang chảy máu tươi ròng ròng, thản nhiên nói: “Không có gì, gặp phải chút chuyện.”

Lâm Côn nhìn cái mũi đầy máu của Lý Xuân Sinh, cố ý trêu ghẹo nói: “Mũi cũng chảy máu rồi, hẳn chuyện này không nhỏ đâu nhỉ?”

Lý Xuân Sinh thật sự muốn khóc, người trước mắt này rốt cuộc là tới giúp mình, hay là cố ý tới phá mình đây?

Hòa thượng dẫn đầu đứng bên cạnh thấy vậy, không nhịn được nữa, quát Lâm Côn: “Thằng nhóc, tốt nhất mày đừng xen vào chuyện của người khác, cẩn thận không ngay cả mày cũng bị đánh!”

Lâm Côn vẫn không hề liếc mắt nhìn hòa thượng này, anh rất bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, bấm số của Thẩm Mạn, không e ngại cao giọng nói: “Alô, Thẩm cảnh hoa đúng không, cô đang bận rộn sao?... Tôi đang ở phòng xông hơi XX trong thành phố, cô có tiện qua đây một chuyến không?... Ha ha, cô tới đây thì sẽ biết, sẽ có niềm vui bất ngờ đấy!” Nói xong, ở dưới ánh mắt thâm trầm của năm hòa thượng giả, Lâm Côn cất điện thoại đi.

“Mày mới vừa gọi người nào báo cảnh sát rồi?” Hòa thượng dẫn đầu trầm giọng hỏi.

“Gọi người?” Lâm Côn cười ha ha, nói: “Cứ coi như vậy đi, tôi gọi cho một người bạn làm ở đồn cảnh sát, bảo cô ấy qua mở mang kiến thức một chút về những hòa thượng giả chuyên đi lừa gạt như các anh, các anh không ngại chứ?”

Hòa thượng kia lập tức gầm lên giận dữ: “Thằng nhóc, mày cố ý!”

Lâm Côn khẽ cười, để lộ ra dáng vẻ vô lại, nói: “Đúng, tôi cố ý đấy, thì sao nào?”

“Đánh nó!” Hòa thượng này gầm lên giận dữ, vung hai nắm đấm cực lớn của mình tấn công Lâm Côn, bốn hòa thượng giả bên cạnh cũng hô nhau xông lên, trong nháy mắt bọn họ đằng đằng sát khí làm cho người ta run sợ.

“Các anh cũng đừng hối hận đấy...” Khóe miệng Lâm Côn cong lên, nở nụ cười, hai chân của anh đột nhiên chuyển động, chỉ thấy anh nhảy lên cao, Lâm Côn thực hiện đòn đá liên hoàn cước trên không trung, đá về phía cái đầu trọc của hòa thượng dẫn đầu, hai tiếng “bốp bốp” nặng nề vang lên, hòa thượng dẫn đầu kêu lên đau đớn, sau đó cả người ngã xuống đất.

Lúc này, bốn hòa thượng giả mới vọt tới trước mặt anh, với tư thế bao vây xung quanh Lâm Côn, hai tay của bốn tên nâng lên từ bốn phương tám hướng cùng tấn công Lâm Côn, công kích này nhìn như rất khó tránh né lại bị Lâm Côn hóa giải dễ dàng.

Lâm Côn nghiêng người tránh né, hơi nghiêng về hai hòa thượng giả phía tây nam, tay phải của anh nắm lại thành quyền, tay trái biến thành chưởng, lấy tốc độ nhanh như tia chớp, một quyền đánh vào trên mặt của hòa thượng giả phía tây, một chưởng bổ vào cổ của hòa thượng giả phía nam, hai hòa thượng giả này đồng thời kêu thảm một tiếng, một người ôm cái cổ, một người che mặt lập tức ngã trên mặt đất.

Nắm đấm của hai hòa thượng giả còn lại đánh vào khoảng không, bọn chúng lập tức ý thức được mình khó đánh lại người trước mắt này, trong đầu chúng lập tức bắt đầu nảy sinh ý định trốn chạy, vừa muốn xoay người chạy trốn thì Lâm Côn đã lao tới, hai bàn tay to nắm lấy hai cái trọc đầu của bọn chúng, anh rất quyết đoán đập vào nhau, lại nghe có tiếng động nặng nề vang lên, hai tên lừa trọc này lập tức thấy trước mắt tối sầm, vô số ngôi sao nhỏ bay quanh ở trước mắt, toàn thân mềm nhũn co quắp ngã xuống.

“Oa a!”

Đám người xem náo nhiệt xung quanh lập tức kinh ngạc hoan hô, không phân trai gái già trẻ, rất nhiều người đều nhìn về phía Lâm Côn lộ ra ánh mắt sùng bái, trước mắt bọn họ chính là cao thủ võ lâm phiên bản hiện đại!

Lâm Côn không để ý tới sự sùng bái của đám người xung quanh. Lại nói tiếp, anh không có ấn tượng tốt gì về những người vây xem này, bọn họ chỉ biết xem náo nhiệt, nhưng không có một ai đứng ra vung tay hô to, xã hội này quả thật có bệnh không nhẹ.

Anh quay đầu, nhìn thấy Lý Xuân Sinh cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt lộ rõ sự sùng bái, lỗ mũi vẫn còn máu tươi chảy ra ào ào, nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm, “bịch” một tiếng, đột nhiên quỳ trên mặt đất, việc này còn làm Lâm Côn giật mình, anh còn tưởng rằng anh ta bị mất máu quá nhiều, đầu óc mơ hồ, kết quả anh lại nghe thấy Lý Xuân Sinh dõng dạc nói ra một câu rất nghiêm túc, vô cùng thành tâm kêu lên: “Sư phụ!”

Lập tức “ong” một tiếng, đầu Lâm Côn lại lớn lên gấp đôi. Trước đó người này muốn bái anh làm sư phụ,bị anh kiên quyết từ chối, hiện tại anh ta bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy, vẫn băn khoăn chuyện bái sư phụ!

Sau khi sửng sốt được hai giây, Lâm Côn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhếch miệng nhìn Lý Xuân Sinh thản nhiên cười cười, sau đó anh nhanh chóng chui vào trong đám người và... bỏ trốn mất dạng...

“Sư phụ, chờ tôi một chút!” Lý Xuân Sinh vội vã đứng lên, lại đuổi theo. Từ nhỏ, anh ta đã thích xem các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung và Cổ Long, anh ta một lòng muốn làm một đại anh hùng cái thế, hiện tại Lâm Côn chính là ánh đèn chiếu sáng để thực hiện được lý tưởng trong lòng anh ta, cho nên anh ta nhất định phải nắm chặt lấy!

Khi Thẩm Mạn lái xe tới, đám người vây xem còn chưa tản ra, năm hòa thượng giả, người dẫn đầu ngất xỉu nằm trên mặt đất, bốn người còn lại đều bị thương nặng nằm dưới đất không thể nhúc nhích, từ đó có thể thấy được vừa rồi Lâm Côn ra tay nặng tới mức nào. Khi nhìn thấy được năm hòa thượng giả, lại nghe những người xem náo nhiệt xung quanh nói chuyện, Thẩm Mạn lập tức biết có chuyện gì xảy ra, trong khoảng thời gian gần đây, cô đã từng nhận được mấy vụ án hòa thượng giả đi lừa gạt, bởi vậy cô gọi hai cảnh sát tới còng tay năm hòa thượng giả này lại.

Sau khi áp giải năm hòa thượng giả lên xe, Thẩm Mạn đứng im tại chỗ nhìn xung quanh một lượt, nhưng cô lại không nhìn thấy được bóng dáng của Lâm Côn, cho dù trước đó cô rất căm ghét kẻ lưu manh kia, nhưng không biết vì sao, hiện tại cô lại rất muốn nhìn thấy anh.

Đứng tại chỗ nhìn một lát vẫn không thấy hình bóng Lâm Côn, lúc này Thẩm Mạn mới lộ vẻ tức giận ngồi vào trong xe cảnh sát...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK