Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Cương gật đầu một cái, tức giận nói: “Nếu như Phong Bưu làm ra chuyện như vậy với người khác thì tôi cũng nhịn, dù sao cũng không liên quan với mình, nhưng vợ của Hoàng Quang Minh chính là chị họ của tôi! Hai đứa con gái của anh ta chính là cháu gái của tôi! Tên Phong Bưu cầm thú này không bằng súc sinh, anh ta giam lỏng chị và hai cháu gái của tôi, cố ý lén lút làm sau lưng tôi, lúc tôi biết được anh ta lại không thừa nhận! Tên khốn kiếp cầm thú như vậy, cho dù trước kia hắn có xem trọng tôi thì có ích gì!”

Lâm Côn gật đầu, thông qua ánh mắt Lưu Cương, anh cũng tin Lưu Cương nói đều là thật, “Chị họ của anh hiện giờ ở đâu?”

Lưu Cương liếc mắt nhìn cánh cửa nhỏ tối như mực kia, nói: “Ở chỗ này. Tôi biết Phong Bưu sắp xong đời liền cố ý bảo bọn họ cố đợi ở đây chịu khổ thêm một thời gian, chờ cảnh sát vừa đến, sẽ có đủ nhận chứng vật chứng, Phong Bưu sẽ phải vào tù thật lâu!”

Lâm Côn gật đầu, vỗ vai Lưu Cương, “Cám ơn anh, Lưu Cương, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Khoan đã.” Lưu Cương ngăn lại: “Anh có nghĩ tới không, nếu hiện tại bắt Lưu Cương vào tù, bước tiếp theo anh làm sao tiếp nhận được sản nghiệp của tên đó? Khối thịt béo lớn như thế, đã sớm có người nhìn chằm chằm rồi.”

Lâm Côn hiểu rõ, Lưu Cương đang suy nghĩ thay mình, nếu như đơn giản báo cảnh sát bắt Phong Bưu vào tù là xong, Lưu Cương hoàn toàn có thể sớm báo cảnh sát, sở dĩ kéo dài đến bây giờ, đó là cho Lâm Côn thời gian chuẩn bị.

Lâm Côn cười nói: “Anh Lưu cứ yên tâm, trong lòng tôi đã nghĩ xong cách đối phó, chúng ta nên cứu chị họ và cháu gái của anh ra ngoài đã.”

“Ừ.” Lưu Cương gật đầu.

Lâm Côn gọi điện thoại cho Thẩm Mạn, mấy chuyện này đương nhiên anh không tùy tiện gọi vào số 110 của cảnh sát. Trầm Mạn nhanh chóng dẫn một đội cảnh sát tới, bọn họ chia ra hai đường, một đi tới khống chế đám người Phong Bưu. Thật ra không cần khống chế gì, Phong Bưu cùng những nanh vuốt của mình đã mất đi năng lực hành động, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, mặc dù có hiện tại y học kỹ thuật phát triển nhưng không thể hoàn toàn khôi phục được như trước kia, hơn nữa muốn khôi phục lại cũng cần thời gian không ngắn.

Một tốp khác do Thẩm Mạn tự mình dẫn dắt, đi tới căn phòng tối chỗ Lâm Côn và Lưu Cương, Lưu Cương sớm chuẩn bị xong chìa khóa, cho nên muốn mở cánh cửa sắt tối tăm kia rất đơn giản

Trong căn phòng tối này, bên trong rất hỗn loạn, vợ và hai con của Hoàng Quang Minh không mảnh vải che thân, hơn nữa tóc của ba người rối tung, trên người còn có vết thương mức độ khác nhau. Thẩm Mạn lập tức cho người người cởi cảnh phục cho ba người mặc vào, cũng không có dẫn bọn họ về cục cảnh sát trước, mà làm ghi chép và lấy chứng cớ tại hiện trường. Chờ bên này đã làm xong tất cả, bên kia cũng bắt Phong Bưu và bốn nanh vuốt của anh ta lại, còn lại một ít tay chân nhỏ cũng không chạy thoát, tất cả đều bị bắt đi.

Tất cả mọi người bị mang lên xe cảnh sát, Thẩm Mạn ở lại một mình nói chuyện với Lâm Côn, cô gọi Lâm Côn sang một bên nói: “Tôi có nghe qua chuyện của Phong Bưu, có phải là anh đánh cho anh ta tàn phế đúng không?”

Lâm Côn cười nói: “Người đẹp Thẩm Mạn, cô còn hỏi tôi làm gì? Cô trực tiếp thẩm vấn Phong Bưu không phải được rồi sao?”

Thẩm Mạn nhíu mày nói: “Tôi hỏi anh rất nghiêm túc, anh đừng có giả vờ ngớ ngẩn cho qua.”

Vẻ mặt Lâm Côn từ cà lơ phất phơ biến thành nghiêm trang nói: “Là tôi làm.”

Thẩm Mạn nóng nảy nói: “Anh có biết làm như vậy là phạm pháp hay không?”

Lâm Côn rất nghiêm túc lắc đầu, “Không biết.” Đột nhiên anh lại cười đùa không chút nghiêm túc nói: “Cô sẽ bắt tôi sao?”

Thẩm Mạn nói: “Anh đây là cố ý gây thương tích, nghiêm trọng có thể xử tù một tới ba năm rưỡi.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Lâm Côn cười nói, hiển nhiên chỉ huy Lâm căn bản không xem chuyện phải vào tù là gì, chủ yếu thân phận của anh hiện giờ rất đặc biệt, muốn bắt người của Cục An ninh quốc gia vào tù, cảnh sát không có quyền lực đó.

“Ừ...” Vẻ mặt Thẩm Mạn lộ ra sự lo lắng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều, trước khi đi dặn dò: “Hai ngày gần đây anh đừng có làm loạn, suy nghĩ một chút nên ứng phó như thế nào, có thể giúp đỡ thì tôi sẽ giúp anh một tay.”

Lâm Côn lộ ra vẻ mặt thản nhiên, không có chút cảm giác lo lắng sợ hãi gì cả, cười nói: “Người đẹp Thẩm Mạn, chỉ riêng lời này của cô, hôm nào tôi mời cô ăn cơm, coi như biểu lộ sự cảm kích của tôi với cô, đến lúc đó cô nhất định phải cho tôi vinh hạnh này!”

“Ăn ăn ăn...” Mặt Thẩm Mạn xám xịt, tại sao người này không có chút sợ hãi hay khẩn trương gì vậy, nếu không cẩn thận sẽ vào tù, chẳng lẽ anh không sợ sao.

Thẩm Mạn tức giận nói: “Nói với anh, anh đều nghe tai này chạy sang tai kia là thế nào? Bây giờ anh còn có tâm tư ăn uống à?”

Thái độ Lâm Côn vội vàng trở nên bình thường, nghiêm túc nói: “Người đẹp Thẩm Mạn, tôi biết sai rồi, hôm nào mời cô ăn cơm để nhận lỗi.”

“Ừ...” Thẩm Mạn coi như là là vừa lòng với câu trả lời của người này, nhưng trong đầu lại suy nghĩ, sao nói một hồi lại vẫn là ăn nữa rồi?

Ba chiếc xe cảnh sát lái đi, Lâm Côn móc điếu thuốc ra đốt lên, lại đưa cho Lưu Cương một điếu, Lưu Cương là một người thông minh, làm việc cho Phong Bưu lâu như vậy, nhưng anh không có làm chuyện vi phạm pháp luật nào. Thật ra đây không phải là anh ta không trung thành, mà là trước đây làm việc cho Phong Bưu vì đãi ngộ tốt. Anh ta luôn có mâu thuẫn với Phong Bưu, nói trắng ra Lưu Cương trước đây từng kiêu ngạo hống hách nhưng trong xương cốt không phải một người xấu.

“Anh Lâm, tin tức Phong Bưu bị bắt sẽ truyền ra thật nhanh, tiếp theo anh định làm như thế nào?” Lưu Cương rất đúng mực với Lâm Côn, vẫn luôn gọi là anh Lâm.

Lâm Côn nhìn Lưu Cương, cười nói: “Anh Lưu, tiếp theo còn phải làm phiền anh, hội sở cao cấp Phong Hoàng này là căn cứ đại biểu thực lực của Phong Bưu, ở đây hiện tại như rắn mất đầu, anh ở lại ổn định thế cục, về phần người có ý đồ với nơi này, tôi sẽ xử lý tất cả.”

Lưu Cương kinh ngạc nhìn Lâm Côn, anh nhìn người đàn ông chỉ mới hai mươi mấy tuổi đang đứng trước mặt, tuy trên mặt luôn nở nụ cười nhưng lại để lộ ra khí chất lạnh lùng như băng khó diễn tả bằng lời. Thật giống như một vị vua chúa ở trên cao, hờ hững tuyên bố với người trên thế giới đây là địa bàn của mình vậy, không có nguyên nhân và không có lý do gì.

Lâm Côn cười vỗ vai Lưu Cương một cái, “Anh Lưu, trong khoảng thời gian này lại làm phiền tới anh, đến lúc đó tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.”

“Ừ.” Lưu Cương lấy lại tinh thần, gật đầu đáp một tiếng.

Hoàng hôn lấp ló cuối chân trời, ánh sáng màu vàng dần tắt đi, Lâm Côn cùng Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm ăn xong cơm tối, Lâm Côn lại lái xe ra ngoài, chiếc Jetta cũ dừng trước cửa lớn Vạn Hoa Phủ.

Vạn Hoa Phủ nổi tiếng không thua gì Bắc Quốc Viên, là nhà hàng khách sạn năm sao lớn trong thành phố Trung Cảng, là nơi người sành ăn đều tới.

Sau khi xe dừng lại, lập tức có nhân viên bảo vệ phụ trách bãi đỗ xe chạy tới, tuy rằng chiếc xe trước mắt nhìn thế nào cũng không phải loại cao cấp đắt tiền nói thẳng ra là loại rẻ mạt, nhưng nếu dừng ở trước nhà hàng, cho dù trong lòng bảo vệ có một vạn phần không muốn, bọn họ vẫn tươi cười chào hỏi, khách khí, “Thưa ngài, cần đậu xe sao?”

Người phục vụ tươi cười với Lâm Côn, Lâm Côn tiện tay giao chìa khóa cho anh ta, lại đưa ra một tờ một trăm tệ.

Ánh mắt của nhân viên phục vụ sáng lên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn trước: “Cám ơn ngài, xin mời.”

Lâm Côn nghênh ngang đi vào nhà hàng, nữ nhân viên đón khách ở cửa mỉm cười, lễ phép nói: “Thưa ngài, xin hỏi có đặt trước hay không?”

Lâm Côn cười nói: “Lầu ba, phòng Cát Tường.”

Nữ nhân viên đón khách này nhanh chóng phản ứng một chút, tối hôm nay lãnh đạo cố ý dặn dò qua, nói tối nay trong nhà hàng có khách quý tới, đặt phòng Cát Tường tại lầu ba, cô lập tức hỏi một câu rất chức nghiệp: “Thưa ngài, xin hỏi ngài họ gì?”

“Lâm.”

Cùng họ mà lãnh đạo đã nói, nữ phục vụ đi phía trước, lễ phép mỉm cười nói: “Ngài Lâm, mời đi bên này.”

Lâm Côn đẩy cửa đi vào phòng Cát Tường, nữ phục vụ nhân cơ hội nhìn trộm bên trong, kết quả sắc mặt của cô thay đổi, người ngồi bên trong không ngờ lại là... Phó thị trưởng Khương Phong của thành phố Trung Cảng!

Đóng cửa lại, Lâm Côn cười nói: “Anh Khương, thật sự ngại quá, để cho anh chờ lâu rồi.”

Khương Phong vừa cười vừa nói: “Không có đợi lâu, hôm nay đúng lúc tôi tan ca sớm, nên cùng Tiểu Trương đến sớm thôi.” Dù nói như thế, nhưng trên thực tế Khương Phong hôm nay cố ý về sớm, ở trong mắt người khác ông là thị trưởng ngồi tít trên cao, nhưng ở trong mắt của ông ta, cho dù thế nào cũng không thể chậm trễ việc gặp Lâm Côn. Không bởi vì việc gì khác, cũng bởi vì đứng sau lưng Lâm Côn chính là Dư Tông Hoa, nếu Khương Phong muốn tiến thêm một bước, nhất định phải bám chắc được lá cờ lớn Dư Tông Hoa này, Lâm Côn hiển nhiên chính là điểm quan trọng trong đó.

Trương Ngạn ngồi bên cạnh Khương Phong, chủ động đứng lên, lại vươn tay cười nói với Lâm Côn: “Ngài Lâm, chúng ta lại gặp mặt.”

Lâm Côn đưa tay ra bắt tay Trương Ngạn, cũng cười nói: “Thư ký Trương, anh cũng đừng khách khí như thế, trực tiếp gọi tôi Tiểu Lâm là được.”

Trương Ngạn cười nói: “Sợ... Sợ rằng không thích hợp.”

Lâm Côn cười nói: “Con người của tôi rất thẳng tính, có sao nói vậy, nếu như thật sự không thích hợp, tôi chắc chắn sẽ không nói.”

Trương Ngạn cười nói: “Vậy được rồi, tôi cả gan gọi ngài Lâm một tiếng Tiểu Lâm.”

Lâm Côn cười nói: “Thư ký Trương, anh xem... Anh đã gọi rồi, cái gì có gan hay không có gan.”

Trương Ngạn cười nói: “Ngài Lâm tuy nói thế, nhưng chẳng phải anh cũng gọi tôi là thư ký Trương hay sao, nếu không chúng ta như vậy đi, tôi lớn hơn anh vài tuổi, lại nhân cơ hội xưng hô với nhau như anh em được chứ?”

Lâm Côn cười nói: “Tôi thấy rất tốt, anh Trương.”

Lâm Côn bên này trò chuyện với Trương Ngạn xong, lại nói khách sáo với Khương Phong vài câu, nói ra trong lòng Lâm Côn không được tự nhiên, anh ta không quen kiểu cách quan trường, may mắn anh không làm quan chức.

Rượu và thức ăn đã sớm chuẩn bị tốt, Lâm Côn ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền bắt đầu mang thức ăn lên, bữa cơm này là Lâm Côn hẹn Khương Phong, hiện tại ngược lại thành Khương Phong mời khách. Rượu và thức ăn mang lên đủ, Lâm Côn trước kính Khương Phong một ly, sau đó lại uống với Trương Ngạn một ly, Lâm Côn đối đãi với Khương Phong rất cung kính, mà Trương Ngạn ngược lại có thể tùy tiện một chút.

Sau khi uống vài ly rượu lót dạ, Khương Phong cũng dẫn dắt câu chuyện vào chủ đề chính, Lâm Côn hẹn anh ta tới đây chưa từng nói là vì chuyện gì, nhưng Khương Phong đã đoán gần đủ rồi, vừa cười vừa nói: “Tiểu Lâm, ngày hôm qua tại khu phía nam xảy ra chuyện không lớn không nhỏ, liên quan đến các thế lực xã hội đen tại thành phố Trung Cảng chúng ta, Phong Bưu của tập đoàn Phong Hoàng đi xuống, các sản nghiệp trên danh nghĩa của tên kia, chính phủ quyết định tịch thu và đấu giá, không biết cậu có hứng thú hay không?”

Trong lòng Lâm Côn rất kính phục năng lực biết trước của Khương Phong, chỉ có điều nghĩ lại một chút, nếu người ta có thể ngồi tới vị trí như hôm nay, khẳng định có chỗ hơn người, nếu như ngay cả chút chuyện như vậy cũng không đoán được, đó mới là không bình thường.

“Có hứng thú.” Lâm Côn cười nói: “Sản nghiệp của tập đoàn Phong Hoàng chính là miếng thịt béo nên tôi phải có hứng thú chứ, ha ha.”

“Được, chỉ cần cậu có hứng thú, chuyện này tôi sẽ sắp xếp giúp cậu, có chút chuyện cậu cũng cần phải thường xuyên nhắc nhở chính mình, việc buôn bán nhất định phải tuân thủ theo quy định pháp luật, không thể như Phong Bưu làm chút đường ngang ngõ tắt.” Khương Phong nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cậu cũng giống như Phong Bưu, tôi cũng không thể bỏ cho cậu.”

Lâm Côn cười nói: “Thị trưởng Khương cứ yên tâm, Lâm Côn tôi trời sinh là công dân tuân thủ pháp luật, tôi không bao giờ làm việc gì vi phạm pháp luật cả.”

Khương Phong cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK