Nếu giao quyền bao thầu tập đoàn Phong Hoàng ra thì chẳng ai là tự nguyện thế cả. Một miếng thịt béo ngậy ngon lành như thế để trong miệng thơm tới độ không nỡ khép miệng lại, thì có ai mà chịu nhổ nó ra chứ.
Lâm Côn gõ cửa bước vào, Tưởng Diệp Lệ đang uống cà phê, thấy Lâm Côn đi vào thì khẽ mỉm cười, có vẻ rất mệt mỏi.
“Chị, có chuyện gì vậy, sao nhìn chị đầy tâm sự thế kia.” Lâm Côn ngồi xuống cười nói.
“Sao vậy, cậu đến thuốc cũng không nỡ hút sao?” Tưởng Diệp Lệ thấy Lâm Côn ngậm điếu thuốc nhưng không đốt thì cười trêu ghẹo.
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe. Tôi đang cai thuốc đây.” Lâm Côn cười nói: “Có phải đang nghĩ việc của tập đoàn Phong Hoàng? Tối hôm qua cũng tại tôi cả, chơi cho lớn nhưng lại không thắng được cuộc thi.”
Tưởng Diệp Lệ cười nói: “Cũng không trách cậu được, thắng thua trong việc đua xe vốn dĩ rất khó nói, cậu không cần áy náy, khi nào trong tay có tiền rồi, trả lại hai mươi vạn tệ tôi cược cậu là được rồi.”
“Ôi đ*ch! Sao chị cược nhiều thế!” Lâm Côn kích động nói.
“Đúng thế, tôi đã lấy tiền riêng của mình ra cược vào đó một nửa đấy, cậu còn khiến tôi mất sạch cả gốc.” Tưởng Diệp Lệ cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương nói: “Ôi, một người phụ một mình thân cô như tôi thật đáng thương quá, vốn dĩ chẳng có gì để dựa vào cả, lại còn thua mất một nửa tiền dưỡng già nữa.”
“Ha ha...”
Lâm Côn cười ha hả, nói: “Chị, không cần nói quá lên vậy đâu, chị mới bao nhiêu tuổi mà đã gom tiền dưỡng già chứ.”
Tưởng Diệp Lệ trừng mắt liếc xéo Lâm Côn, oán trách nói: “Cậu không hiểu tâm tư của phụ nữ độc thân chúng tôi, trên thế giới này có thể dựa dẫm vào cái gì? Không thể dựa dẫm vào cái gì cả, không nhân khi còn trẻ mà tích góp ít tiền dưỡng già, đến khi già rồi thì tiêu bằng gì?”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Chị, không nên nói quá như thế, chị có Bách Phượng Môn, Bách Phượng Môn trong tương lai nhất định sẽ trở thành một cây đại thụ hái ra tiền, hơn nữa chị còn có tôi và đám anh em ở đây, đâu có một mình.”
Tưởng Diệp Lệ lắc đầu, hình như thật sự có chút đa sầu đa cảm: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, cây đại thụ hái ra tiền cũng chẳng qua chỉ là một cái cây mà thôi, đến khi già thật sự rồi, chắc chắn sẽ cô độc một mình không nương tựa được vào ai cả.” Cô nói rồi không kìm lòng được mà rơi nước mắt.
Lâm Côn vội an ủi nói: “Chị, tình hình không có xấu tới mức như chị nói đâu, chuyện gì cũng vậy chúng ta đều phải lạc quan nhìn nhận vấn đề, Bách Phượng Môn hiện nay đang không ngừng phát triển mỗi ngày, các anh em cũng sẽ không tan tác đi đâu cả đâu. Với lại, cho dù sau này chẳng còn gì cả, thì chị vẫn còn tôi mà, tôi sẽ không để cho chị không nơi nương tựa đâu.”
“Thật vậy sao?” Tưởng Diệp Lệ đáng thương ngước nhìn Lâm Côn, những giọt nước mắt trong suốt long lanh nơi khóe mắt, dáng vẻ đa sầu đa cảm nhìn thấy là khiến người ta thương xót, khiến cho mong muốn bảo vệ từ sâu trong trái tim của Lâm Côn trỗi dậy hoàn toàn.
“Chị, chị yên tâm đi, Lâm Côn tôi là một người đàn ông mình đồng da sắt, tôi thề đảm bảo, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho chị cô độc một mình.” Lâm Côn vỗ ngực đảm bảo, khuôn mặt thể hiện vẻ quyết tâm kiên định.
Nước mắt xúc động của Tưởng Diệp Lệ lại rơi lã chã thêm ra, rồi lao vào trong lòng của anh, từ sau khi Hà Quân Vũ bị ám sát, đã lâu rồi cô chưa cảm nhận được sự chân thành đến từ một người đàn ông, bình thường những người đàn ông miệng nói thích cô nhưng đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là vì muốn ôm cô lên giường mà thôi.
Tưởng Diệp Lệ ôm lấy Lâm Côn thật chặt, lúc này Lâm Côn hoàn toàn không biết phải làm sao, hai tay chỉ có thể giơ lên cứng ngắc, anh cũng có một thứ cảm xúc muốn ôm lấy cô, muốn cho cô cảm giác ấm áp có thể dựa vào, nhưng lại không dám ôm, cô nam quả nữ cùng ở một phòng thế này, không cẩn thận súng sẽ cướp cò mất.
Lòng thì luôn nhắc nhở mình là tuyệt đối không được có ý nghĩ nào xấu đi chệch đường ray, thế nhưng cơ thể có nghe theo đâu, Lâm Côn ngồi cứng đơ trên ghế sofa, Tưởng Diệp Lệ nhào vào trong lòng anh.
Điều này không thể trách anh chưa đủ khả năng làm chủ bản thân được, cứ thử đổi một người khác vào đối diện với tình huống tương tự xem, sợ là cũng khó mà giữ được ấy.
--- Tĩnh lược ba trăm chữ---
Long Đại Tương ngâm nga một bài hát trong miệng chạy lên lầu định tham gia náo nhiệt xem rốt cuộc anh Côn và chị Tưởng đang nói gì, đi đến cửa phòng đang định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy những âm thanh khác lạ vang lên. Đầu óc của cái con người này đầu tiên là chập mạch một cái, lập tức vội vàng nhảy sang một cao độ tư duy khác, khuôn mặt kinh ngạc, lập tức cười khà khà đen tối, “Ha ha, anh Côn và chị dâu Diệp Lệ của mình đã làm tới rồi.” Anh ta vội thu lại bàn tay đang giơ lên định gõ cửa, biết điều đi xuống dưới lầu đồng thời dặn dò mấy đàn em: “Anh Côn và chị Tưởng đang nói chuyện quan trọng trên kia, tất cả mọi người không được lên đó làm phiền.”
Mấy đám đàn em này chẳng nghĩ gì khác cả, chỉ cho rằng chắc Bách Phượng Môn chuẩn bị làm gì nữa đây, đứa nào đứa đó bừng bừng phấn chấn, chuẩn bị theo anh Côn làm một trận lớn, gây dựng lại uy phong của Bách Phượng Môn.
Các anh em người làm việc thì làm việc, người nào chơi thì cứ chơi, chỉ có Long Đại Tương nằm co ro trên ghế sofa tâm trạng rối rắm, cái con người này không phải đang suy nghĩ việc gì lớn, mà là đang nghĩ... Có phải mình nên tìm một cô em rồi không nhỉ. Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu anh ta, một cô bé mới tới vừa hay đi ngang qua, cô bé này không phải là người tiếp rượu, mà là người phụ trách DJ, đã tới đây làm việc được một tuần rồi, nhìn cũng xinh đẹp lanh lợi đáng yêu, lại còn có một vóc dáng quyến rũ nữa chứ…