Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của anh ba Long là mệnh lệnh, Nguyễn Thiến không dám không nghe theo, cũng không có lý do gì mà không nghe theo, ngoan ngoãn đi lấy hai chai nước, cả người cảm thấy ngượng nghịu, từ đầu đến cuối mặt đỏ lựng đầu cúi gằm, tay nắm chặt lấy chai nước.

Long Đại Tương mở chai nước khoáng uống một ngụm, hơi nóng trong người bị nước làm nguội bớt, anh nhấp nhấp miệng, từ từ cho trái tim đang đập loạn lên bình tĩnh lại rồi bắt đầu nói về chuyện công việc với Nguyến Thiến, “Tiểu Nguyễn, em có bạn trai chưa?”

Nguyễn Thiến thấy hơi bối rối, cái này là nói chuyện công việc sao? Cái này hình như không có quan hệ gì tới công việc thì phải...

“Còn chưa có.” Nguyễn Thiến thành thật trả lời, cô vừa tốt nghiệp trung học thì ra ngoài làm việc, năm nay mới vừa tròn mười chín tuổi, trước đây từng yêu thầm một cậu nam sinh, nhưng sau đó phát hiện cậu nam sinh đó sống không đứng đắn nên rồi sau đó cũng thôi. Sau nữa thì cứ lăn lộn như con thoi ở các hộp đêm, ở hộp đêm thì làm gì có tình cảm, từ trong tận xương tủy của mình cô còn là một cô gái cương trực, tuyệt đối sẽ không vì nhu cầu bản năng của mình mà ép buộc hạ thấp bản thân mình, bởi thế đã ba năm rồi cô vẫn đơn thân một mình, và còn là một xử nữ nữa.

Một cô gái lăn lộn ba năm trong chốn hộp đêm nhưng vẫn bảo toàn được trinh tiết của mình, nếu gặp được một người phụ nữ như vậy thì hoàn toàn tuyệt đối không do dự mà cưới về ngay. Trong xã hội ngày hôm nay, phụ nữ như cô thật sự quá ít, bạn đừng quan tâm cô nhìn ra sao, cho dù là một người xấu xí mà ở trong hộp đêm có tình này tình kia thì cũng là chuyện quá bình thường chứ đừng nói là một cô gái xinh đẹp.

“Quê của em ở đâu?” Long Đại Tương tiếp tục hỏi, câu này không liên quan gì với công việc, nói một cách khác thì trên thực tế không có quan hệ quái gì tới công việc cả, Long Đại Tương căn bản không hiểu, về mảng âm nhạc thì anh ta nghe chơi chơi thì cũng còn tàm tạm, những cái khác không biết chút gì cả, hỏi có bao nhiêu nốt nhạc thì anh cũng hoàn toàn không biết.

“Ở An Huy.”

“Một nơi tốt đó!” Long Đại Tương nói cho có chuyện, Nguyễn Thiến lại tưởng rằng anh từng đi An Huy, bảo rằng quê của mình cũng rất hay, nên cười hỏi: “Anh ba Long, anh từng tới An Huy?”

Long Đại Tương lúng túng mỉm cười nói: “Chưa từng tới.”

“Ồ?” Nguyến Thiến lại nói: “Vậy tạo sao anh biết An Huy là một nơi tốt?”

“Nghe tên thôi!” Long Đại Tương nói với một bộ dạng hiển nhiên: “Cái tên An Huy này nghe rất hay, trước kia khi anh còn đi học, hoa khôi trong lớp anh cũng tên là An Huy, bởi thế nhắc đến An Huy là anh thấy rất tốt đẹp.”

“...” Nguyễn Thiến không biết nói gì, logic này là sao đây nhỉ, chưa bao giờ nghe chuyện bởi vì tên của hoa khôi nên thích cả một tỉnh cả, có điều cô có thể nhận ra, anh Long đang cố tìm chủ đề để nói chuyện. Nhìn dáng vẻ lúng túng ngốc nghếch khi không biết nói gì của anh, so với dáng vẻ uy phong lẫm liệt ngày thường ăn nói lớn tiếng của anh, cô bất giác cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu.

Hai người lại không nói gì nữa, bầu không khí vô hình chung lại rơi vào trong ngượng ngùng mắc cỡ, bản lĩnh giết người của Long Đại Tương thì cao cường, nhưng trong việc tán gái thì anh ta lại vụng về muốn chết. Nếu cho anh ta hai lựa chọn, một là lên chiến trường giết một trăm người, hai là đi tán một cô gái, vậy thì, anh chắc chắn sẽ chẳng do dự mà chọn ngay vế đầu tiên.

“Khụ khụ...” Long Đại Tương lại ho khan, không thể nào tìm ra được chủ đề nào để nói tiếp, người ta có bạn trai chưa thì anh hỏi rồi, nhà của người ta ở đâu anh cũng hỏi rồi, tóm lại không thể tiếp tục hỏi mấy cái vấn đề nguồn gốc xuất xứ nữa, nếu cứ tiếp tục hỏi tới, không tránh khỏi bị người ta hiểu lầm là bên Ủy ban hộ tịch phái anh ta tới đây để kiểm tra hộ khẩu.

Long Đại Tương sốt cả ruột căng hết cả đầu, nhưng vẫn không cách nào tìm được chủ đề gì thích hợp, anh sốt ruột đến phát điên tới nơi rồi, anh càng làm như vậy thì Nguyễn Thiến càng thấy anh đáng yêu, khuôn mặt cô cũng càng lúc càng thư giãn, cô cười lảnh lót, cố ý chọc ghẹo nói: “Anh Long, nói thật lòng có phải anh muốn lên giường em phải không?”

“Hả?!”

Long Đại Tương kinh ngạc thốt lên, ưỡn ngực ngẩng đầu tỏ ra kiên quyết phủ định, nhưng dáng vẻ này trong đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Thiến đã nhanh chóng bị sụp đổ vỡ nát, nát đến độ chẳng còn lại chút tro tàn nào.

“Anh Long, đàn ông thì em gặp nhiều rồi, bởi thế trong lòng đàn ông các anh nghĩ gì, em thoáng cái là đoán ra được ngay.” Nguyễn Thiến mỉm cười nói, rồi lại lái sang đề tài khác: “Em có thể xin anh điếu thuốc không?”

Long Đại Tương nói: “Đương nhiên là được!” Rồi móc bao thuốc đưa cho Nguyễn Thiến, đây chẳng phải loại thuốc tốt gì, chỉ là loại Vân Yên mười Tệ một gói.

Nguyễn Thiến cắn trên môi, hít một hơi rồi nhả khói ra, có thể thấy cô chỉ đang tạo ra khói mà thôi, hoàn toàn không hề hít sâu vào trong bụng, quay đầu qua nhìn Long Đại Tương, nói: “Đàn ông các anh đối với phụ nữ chung quy đều có một suy nghĩ, đó chính là muốn bế phụ nữ lên giường, giải quyết nhu cầu sinh lý của các anh.”

Long Đại Tương gật đầu, không phủ nhận.

Nguyễn Thiến nói: “Thực ra, lúc anh gọi em vào phòng, em đoán trong lòng anh cũng là suy nghĩ đó, có điều sau đó anh kìm chế được bản thân, chứng tỏ anh là người đàn ông có lương tâm, em rất may mắn.”

“Ha ha...” Long Đại Tương lúng túng cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, về cơ bản là ngầm thừa nhận.

Nguyến Thiến lại rít một hơi, lần này không cẩn thận hít vào trong phổi, cô bị sặc ho khan mấy cái, Long Đại Tương vội vàng đưa nước cho cô, cô cầm nước uống để ngăn cơn sặc rồi cười nói: “Anh Long, cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo thế.” Long Đại Tương cười nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Thiến nhìn chăm chú vào Long Đại Tương, đột nhiên quay ngoắt 180 độ hỏi: “Anh Long, trong lòng anh có suy nghĩ đó, là do anh thật lòng thích em, hay chỉ là nhu cầu nhất thời.”

“Cái này...” Long Đại Tương do dự.

“Không sao, chỉ cần anh thành thực trả lời, dù kết quả thế nào, hôm nay em cũng tình nguyện giao mình cho anh.” Nguyễn Thiến nghiêm trang nói, tuyệt đối không phải đang nói dối, cũng không giống như nhất thời xúc động.

“Anh...” Thật sự Long Đại Tương cũng chưa suy xét kỹ càng về việc này, anh gọi Nguyễn Thiến vào phòng mình, chắc chắn là có suy nghĩ về mặt kia rồi, nhưng lúc này anh nghĩ là mình rốt cuộc thích hay không thích cô gái đứng trước mặt này thôi, nếu mà thích thì có thể nói là từ tận đáy lòng, nếu không thích thì đơn thuần chỉ là khát vọng và nhu cầu, vấn đề này đối với anh mà nói là vấn đề then chốt, có liên quan đến cuộc đời của anh sau này.

Sau khi nghĩ một hồi, Long Đại Tương thật sự không nghĩ ra lý do thích Nguyễn Thiến, cũng không thể nói là không thích một chút nào, chỉ có điều là khi mà còn chưa hiểu gì về nhau, thì chỉ đơn thuần là thích vẻ ngoài xinh đẹp cùng vóc dáng của cô, cái này có tính là thích không?

Long Đại Tương nói thẳng: “Ngoài vóc dáng xinh đẹp ra, tạm thời anh còn chưa tìm được lý do khác để thích em.”

Nguyến Thiến cười nói: “Vậy đấy chỉ đơn thuần là khát vọng và nhu cầu thôi?”

Long Đại Tương hổ thẹn gật đầu, cúi đầu nói: “Chuyện này hôm nay là anh làm sai, em đi làm việc đi...” Anh nói chưa dứt lời, thì đôi môi của Nguyễn Thiến đã áp sát tới, đôi môi đỏ mọng thơm lừng nóng rẫy, một chiếc lưỡi mềm mại thơm tho tiến vào trong miệng anh, đôi mắt của Long Đại Tương mở to, kinh ngạc không tưởng với khuôn mặt sát sàn sạt tới mức này... Cô đẹp quá, đẹp quyến rũ, đẹp mê mẩn, đẹp giống như đóa hoa hồng kiều diễm đong đưa trong hàng ngàn hàng vạn những bụi hoa trên thế gian.

Một hành lang không dài cũng chẳng ngắn, trống rỗng không một bóng người, phía hai đầu hành lang mơ hồ vang lên những âm thanh hoan lạc của cặp đôi nam nữ, lúc có lúc không, đám đàn em do đã được dặn trước nên không ai dám lên lầu, lời của anh ba Long, ai mà vi phạm thì chỉ có ăn tát. Mà cái tát của anh ba Long ấy trước giờ không tát vào mặt đâu, toàn đập vào sau gáy, một cú đập xuống, hộp sọ tưởng như muốn vỡ nát, óc có khi bắn ra ngoài tới nơi, bởi thế đám đàn em này chỉ cần nghĩ tới lời của anh ba Long nói là sẽ nghĩ đến cú đánh ấy, mà nghĩ đến cú đánh ấy thì đương nhiên sẽ phải tuân thủ lời của anh ba Long thôi.

Mồ hôi nhễ nhại như tắm tuôn ra thỏa thích, khí lạnh thoát ra từ điều hòa không thể nào làm dịu được ngọn lửa điên cuồng rực cháy trong cơ thể, hết hồi này tới hồi kia, hết lượt này tới lượt khác, tấn công rồi đón nhận, đón nhận rồi tấn công, cả thế giới bên dưới cơ thể rung chuyển, rung chuyển không yên...

Hơn một tiếng sau, Lâm Côn đẩy cửa bước ra, anh vừa tắm mát nên lúc này nhìn rất bừng bừng khí thế, tinh thần ấy mà, phải nói là tốt, rất tốt, không hề giống như vừa mới trải qua một cuộc hoan hợp cá nước, một trận chiến người cao kẻ thấp nào cả.

Khi gần bước ra đến cửa, Tưởng Diệp Lệ đột nhiên ôm lấy Lâm Côn từ phía sau, dịu dàng khe khẽ nói: “Lại ôm một cái nữa.”

Hai tay Lâm Côn đặt lên vỗ vào tay cô, một nụ cười dâm tà hiện ra nơi khóe miệng, nói: “Lại một lần nữa chứ?”

Tưởng Diệp Lệ buông ra, vỗ vào trên lưng anh như thể làm nũng, trách móc: “Cậu muốn chết à, vừa rồi giày vò người khác còn chưa đủ sao. Đi nhanh, đi nhanh, mau đi làm việc chính sự của mình đi, tôi cần nghỉ ngơi rồi.”

Ầm!

Nói xong, đóng cửa lại.

Lâm Côn cười lắc đầu, lẩm bẩm: “Đây rõ ràng là một ví dụ sống sờ sờ của việc vắt chanh bỏ vỏ đây mà!” Anh vừa định đi xuống lầu, đột nhiên thấy cửa phòng ở hành lang đối diện cũng mở ra, Long Đại Tương bước ra với khuôn mặt tràn trề hạnh phúc, đi bên cạnh là một cô nàng xinh xắn, Lâm Côn khẽ nheo mắt lại, cô bé này hình như đã gặp ở đâu thì phải. Anh không thể nhìn cái nhận ra người ta ngay là đúng thôi, vì anh đâu có thường xuyên ở lại trong sàn nhảy, lâu lâu mới tới một lần, mà gần như lúc nào cũng là khi có việc phải xử lý mới tới, nên không quen mặt hết mọi người mới tới Bách Phượng Môn cũng là điều hết sức bình thường.

“Hi, anh Côn!” Vẻ mặt Long Đại Tương vui vẻ vẫy tay với Lâm Côn, trong đôi mắt đó lộ ra cái nhìn kiểu anh hiểu tôi cũng hiểu ấy, hơi đểu giả nói: “Vừa rồi nói chuyện với chị Tưởng chắc cũng thuận lợi chứ?”

Chân mày Lâm Côn nhíu lại, cái tên nhóc này nói như vậy chắc chắn là đã nghe được gì rồi, mà có nghe được gì thì cũng chẳng sao cả, chỉ huy Lâm anh trước giờ luôn đường đường chính chính, huống hồ chi là khi đứng trước anh em vào sinh ra tử của mình, Lâm Côn lại hỏi ngược lại: “Thằng nhóc cậu xem ra tinh thần cũng rất tốt đấy, không làm em mệt đấy chứ.”

Nguyễn Thiến nghe vậy thì đỏ mặt cúi đầu, cô cũng có phần không chịu được đoạn đối thoại của hai gã đàn ông này, nói gì thì nói người ta cũng là con gái mà, xấu hổ e thẹn cũng là điều bình thường, nhưng cho dù cúi đầu cô cũng len lén nhìn và thầm đánh giá Lâm Côn. Ngày đầu tiên tới Bách Phượng Môn cô đã nghe nói, trên thực tế ở Bách Phượng Môn này là cho anh hai nắm quyền điều hành, còn về những tin đồn liên quan tới anh hai, trước đó cô cũng có nghe nói ít nhiều, bây giờ gặp được người thật thì thấy có đôi chút không tương ứng với hình tượng trong lòng cô. Anh hai của Bách Phượng Môn trong lòng cô phải là một nhân vật rất đỉnh, nhưng cái anh hai trước mặt đây nhìn lại rất lông bông, không hề giống một người lợi hại tí nào cả, thậm chí còn không có khí chất có uy vũ như người đàn ông đang đứng cạnh cô.

“Hì hì, anh Côn, đúng là đừng có nói, chứ thật sự tâm trạng của em hiện giờ tốt vô cùng, em cảm thấy mình tìm đúng người rồi!” Long Đại Tương vừa nói vừa giơ tay ra ôm vai Nguyễn Thiến, “Đây là người phụ nữ của em, trước đây là của em, sau này cũng là của em, hơn nữa chỉ thuộc về một mình em, hì hì!”

Lâm Côn thoáng cân nhắc lời nói của anh ta, lập tức hiểu ý tứ trong này. Trước đây là của em, sau này cũng là của em, hơn nữa chỉ thuộc về một mình em, ý bóng gió của câu này chính là cô em đứng ở đối diện với anh chính là một xử nữ.

Ánh mắt Lâm Côn nhìn Long Đại Tương và Nguyễn Thiến cảm thấy lạ lùng kiểu không tưởng tượng được, nếu nói trong xã hội này có xử nữ thì đó không phải là điều kỳ lạ, quan trọng là một cô em xinh đẹp đến thế này, vốn dĩ học cấp hai là đáng lẽ nên bị hại rồi mới phải, không ngờ đến giờ mới bị thất thân...

Lâm Côn rất muốn hỏi Long Đại Tương một câu, cậu nhóc nhà cậu chắc chắn không bị lừa chứ? Nhưng ngại vì con gái nhà người ta còn đang đứng trước mặt, nên anh chỉ còn cách nuốt những lời muốn nói vào lòng, đi tới trước mặt Long Đại Tương vỗ vào vai, cười nói: “Thằng nhóc này được đó, rõ ràng để cho cậu chiếm được lợi to rồi, sau này nhớ đối tốt với người ta đó!”

“Hì hì, đó là điều đương nhiên!” Long Đại Tương vui vẻ ôm Nguyễn Thiến vào lòng nói, hạnh phúc nửa đời sau của anh ta coi như đã xuất hiện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK