Lâm Côn tuyệt đối là một người có tinh thần trọng nghĩa mạnh mẽ, lúc anh mới đi lính, anh vốn không ủng hộ việc lấy bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng khi trải qua một loạt chuyện xảy ra sau đó đã làm cho anh nhìn thấy được bộ mặt đáng ghê tởm của đám tội phạm sinh sống nơi biên giới. Tiền bọn họ cất trong túi, tiền bọn họ chơi bời, gái gú đều là máu của người dân, có người bị bọn họ làm cho mất hết tài sản, có bao nhiêu gia đình tan vỡ, Lâm Côn còn tận mắt nhìn thấy được một người đàn ông bình thường bị nhóm phạm tội sát hại, sự tức giận đã cho anh sức mạnh để đâm chết tên tội phạm kia!
Khi Mao Lão Lục từ trên xe nhảy xuống, bốn tên đàn em đi theo phía sau cũng theo nhảy xuống theo, Lâm Côn chủ động đi về phía bọn họ, vẻ mặt u ám, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Mày chính là Mao Lão Lục sao?"
Ánh mắt Mao Lão Lục hung ác gật đầu, đối diện với dáng vẻ Lâm Côn hùng hổ xông tới, khí thế hung hăng, ông ta hoàn toàn không sợ hãi, mãi đến khi một nắm đấm vừa nhanh vừa chuẩn đập trúng mũi ông ta, ông ta mới tỉnh táo lại, hét thảm một tiếng, sự bình tĩnh trên mặt ông ta hoàn toàn sụp đổ.
Bốn tên đàn em đi phía sau Mao Lão Lục lập tức lại bao vây xung quanh Lâm Côn, đúng lúc này ở cửa lớn khu nhà vang lên tiếng còi cảnh sát, đám xã hội đen này đều sợ cảnh sát nên vừa nghe được tiếng còi cảnh sát, bốn tên đàn em lập tức dừng tay. Chỉ có điều chỉ huy Lâm của chúng ta lại không quan tâm tới chuyện có cảnh sát hay không, lúc này tâm trạng anh rất không vui, càng nhìn mấy tên lưu manh trước mắt này càng thấy hận. Một quyền trực tiếp đập trúng mặt tên lưu manh ở gần anh nhất, tên lưu manh này không nghĩ đến Lâm Côn sẽ ra tay, không kịp phản ứng vừa vặn bị đập trúng. Anh ta trực tiếp hét thảm một tiếng, toàn thân ngã trên mặt đất ngất đi.
Lúc này, xe cảnh sát đã chạy tới, ba tên đàn em kia muốn ra tay cũng không có cơ hội, két một tiếng xe cảnh sát đã dừng ở phía sau Lâm Côn. Trên xe có một người cảnh sát nhảy ra xuống, lớn giọng quát tháo: "Các người đang làm gì? Tất cả đều đàng hoàng lại cho tôi!"
"Anh, quay người lại cho tôi!" Người cảnh sát đi ở phía trước chỉ Lâm Côn đang quay lưng lại nói.
Lâm Côn xoay người lại, anh không chỉ nhìn thấy được bốn người mặc quần áo cảnh sát, bên cạnh còn dẫn theo một người bảo vệ, người bảo vệ này không phải ai khác, chính là kẻ có gương mặt rất bị ổi vừa bị anh đánh một trận.
"Đồng chí cảnh sát, chính là anh ta đánh người!" Nhân viên bảo vệ kia chỉ vào Lâm Côn nói.
"Anh báo cảnh sát?" Miệng Lâm Côn nhếch lên, thản nhiên cười cười, hỏi người bảo vệ này.
Người bảo vệ này thấy có cảnh sát làm chỗ dựa lại tự tin hơn, lập tức hét lên: "Đúng, chính là tôi báo cảnh sát đấy. Thế nào? Anh còn muốn vô duyên vô cớ ra tay đánh người sao? Tôi cho anh biết, bây giờ..."
Người bảo vệ này còn chưa nói hết câu, Lâm Côn từ phía xa xông tới, vung chân đạp một cái, tất cả mọi người ở có còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, tên bảo vệ cao to kia đã bay ra ngoài, đồng thời hét lên, ầm một tiếng đập vào trên chiếc xe cảnh sát phía sau, khiến còi xe báo động của nó kêu ầm lên.
Lâm Côn tuyệt đối mà một trong số ít người dám đánh người ở ngay trước mặt cảnh sát. Thấy vậy, đám cảnh sát bên cạnh lập tức vội vàng rút súng chỉ vào anh, quát lớn: "Đứng im, giơ tay lên!"
Lâm Côn hoàn toàn không sợ hãi nhìn qua mấy người cảnh sát, sau đó anh xoay người chỉ vào mấy lưu manh nằm trên đất nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi nghĩ người các anh nên chỉ súng vào phải là bọn họ mới đúng chứ?"
"Bớt nói nhảm đi, chúng tôi sử dụng súng chỉ vào ai không cần anh phải dạy chúng tôi!" Người cảnh sát dẫn đầu hung hăng nói với Lâm Côn, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Mao Lão Lục vừa từ dưới đất đứng lên đầy mờ ám. Dùng đầu ngón chân cũng có thể suy đoán ra được, hai người này khẳng định đã có không ít lần cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lâm Côn liếc mắt nhìn qua lại lập tức cười mỉa mai nói: "Các người không phải mới chỉ thông đồng với nhau một hai ngày thôi đúng không?"
Người cảnh sát dẫn đầu thoáng ngẩn người, biểu cảm trên mặt rất khó coi, ánh mắt anh ta đầy căm hận trừng Lâm Côn, mắng: "Anh nói bậy bạ gì đó, anh dám tổn hại danh dự của cảnh sát chúng tôi ở trước mặt nhiều người như vậy sao?"
"Ha hả, còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?" Lâm Côn cười nói: "Các người đã dám thông đồng còn không dám thừa nhận sao?"
"Anh..." Người cảnh sát dẫn đầu này tức giận tới run người, hét cấp dưới: "Dẫn đi cho tôi!"
Những người cảnh sát còn lại kia giơ súng lục móc còng tay ra, đi đến gần Lâm Côn.
Người bình thường đối mặt với khẩu súng của cảnh sát sẽ ngoan ngoãn chờ bị còng tay, trong lòng khẳng định rất khẩn trương và khiếp sợ, nhưng Lâm Côn vẫn thản nhiên đứng cười nhạt, ánh mắt đầy khinh thường nhìn lướt qua của bốn người cảnh sát này, cười khẽ nói: "Các người xác định muốn dẫn tôi trở về cục sao? Cục trưởng Trương của các người sẽ đồng ý sao?"
Vừa nghe đến tên của cục trưởng Trương, bốn người cảnh sát này đồng thời ngây người, người cảnh sát dẫn đầu kia híp mắt hỏi: "Thế nào, anh quen biết với cục trưởng chúng tôi sao?" Người cảnh sát dẫn đầu kia chỉ nghĩ là Cục trưởng Cục cảnh sát khu trực thuộc của bọn họ, cục trưởng này cũng họ Trương, mà không phải là Trương Thiên Chính tổng cục trưởng thành phố Trung Cảng trong miệng Lâm Côn.
"Anh có thể gọi điện thoại cho ông ta, nói với ông ta tôi là Lâm Côn." Lâm Côn cười nhạt nói.
Người cảnh sát dẫn đầu kia cũng chỉ là một đội trưởng nhỏ bình thường, cấp dưới cũng chỉ có ba người bên cạnh, anh ta không dám tùy ý động vào người của cục trưởng, vì vậy vội vàng lại móc điện thoại ra xác nhận.
"Alo, cục trưởng Trương, tôi là Tống Binh ở đội ba, bây giờ tôi đang xử lý một vụ đánh nhau trong khu dân cư, chuyện là thế này, có một người trong cuộc nói là có quen biết với ngài, tên của anh ta gọi là... Lâm Côn."
"... Được, được, được, tôi biết." Đội trưởng tên là Tống Binh này cúp điện thoại, mặt anh ta đen như đít nồi nhìn Lâm Côn, quát: "Mẹ kiếp, còn muốn giả vờ quen quan lớn lừa đảo tôi sao? Còng lại rồi dẫn về! Cục trưởng Trương của chúng ta đã đích thân lên tiếng, muốn thẩm vấn kẻ dám mượn danh nghĩa của ngài ấy để lừa gạt người khác!"
Ba người cảnh sát kia lại xông về phía Lâm Côn, Lâm Côn nhíu mày, trực tiếp mắng Tống Binh này: "F*ck! Anh thiếu i-ốt à? Tôi bảo anh gọi điện thoại cho cục trưởng Trương, là Trương Thiên Chính Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm thành phố chứ không phải là cục trưởng Trương khu trực thuộc gì đó của các anh!"
Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm thành phố Trương Thiên Chính, đây chính là Tổng cục trưởng của thành phố Trung Cảng, bọn họ chỉ là cảnh sát trong khu vực trực thuộc căn bản không có khả năng tiếp xúc được, bốn người nghe vậy lại sửng sốt.
"Anh... Anh cho rằng còn có thể lừa bịp được sao?" Tống Binh trợn trừng mắt nhìn Lâm Côn, rõ ràng không tin.
Lâm Côn lười nói nhiều với mấy người cảnh sát quèn này, anh tự mình móc điện thoại gọi ra ngoài: "Alo, cục trưởng Trương, tôi là Lâm Côn, bây giờ tôi ở khu nhà Phong Hoa, ở đây có mấy đồng chí khu trực thuộc muốn còng tay tôi."
"Chuyện là thế này..." Lâm Côn nói ra đầu đuôi câu chuyện một lượt, sau đó lại ‘Ừ’ hai tiếng rồi mới đưa điện thoại cho Tống Binh. Tống Binh nửa tin nửa không nhận điện thoại, trong điện thoại Trương Thiên Chính cho biết thân phận của mình, sau đó lại bắt đầu phê bình về hành vi lỗ mãng của Tống Binh. Tống Binh vốn đang nửa tin nửa không, sau khi bị phê bình một lút, trong lòng anh ta thấy khó chịu, nói trắng ra anh vẫn không tin người trẻ tuổi lái chiếc Jetta cũ, cả người mặc hàng chợ trước mắt này có thể quen biết với Tổng cục trưởng Trương Thiên Chính, đùa kiểu gì vậy.
Vì vậy sau khi bị Trương Thiên Chính khiển trách hai câu, vị đội trưởng Tống Binh này dứt khoát bùng nổ, quát lớn: "Không quan tâm anh là ai, anh giả vờ giả vịt cải gì, có tin tôi lập tức bắt anh nhốt vào trong cục cảnh sát hay không..."
Tống Binh còn chưa quát xong, trong điện thoại đã truyền đến tiếng báo bận, anh ta nhìn điện thoại di động, xác nhận điện thoại bị ngắt mới đắc ý cười. Sau đó giơ điện thoại di động lắc lắc ở trước mặt Lâm Côn, dáng vẻ đầy tự tin chế nhạo nói: "Thế nào, bị tôi nói trúng rồi nên không còn can đảm tiếp tục nói dối nữa à!"
Ba cảnh sát bên cạnh anh ta đều kính phục nhìn anh ta. Đội trưởng của bọn họ thật sự quá lợi hại. Lúc này Mao Lão Lục từ dưới đất đứng lên nghiến răng nghiến lợi đi về phía Lâm Côn, nếu đã xác định người trước mắt này đang giả vờ trâu bò, ở trước mặt Tống Binh cũng không phải là người ngoài, ông ta có thể nhân cơ hội trừng trị thằng nhóc chết tiệt này một trận nên thân mới được. Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng ông ta đang mắng thầm: "Khốn kiếp, ngay cả Mao Lão Lục tao mà mày cũng dám đánh, bây giờ không đánh cho thằng nhóc mày tàn thế thì sau này tao còn làm ăn thế nào được nữa!"
Tống Binh dùng mắt ra hiệu cho ba người cảnh sát bên cạnh, ba người cảnh sát này rất biết điều tránh qua một bên, ba đàn em mặt mày hung tợn đứng ở phía sau Mao Lão Lục nhìn thấy tình cảnh này đều nhận ra được mờ ám trong đó. Bọn họ cũng đi theo Mao Lão Lục, Mao Lão Lục và ba người này đều lộ vẻ hung dữ, rõ ràng bọn họ không định dễ dàng bỏ qua cho Lâm Côn, lúc này ánh mắt mọi người gần như đều bị bên này thu hút. Không ai chú ý tới hai vợ chồng trung niên ở bên cạnh cách đó không xa đã lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, quay phim...
"F*ck, má nó mày dám động tới tao, hôm nay tao lại để cho mày hiểu rõ cái gì gọi là không thể mò mông hổ!" Mao Lão Lục nghiến răng nghiến lợi nói, bụng của ông ta vẫn còn đau nhức, tức giận tới mức trong ánh mắt giống như sắp phun ra lửa vậy.
Lâm Côn hoàn toàn không sợ hãi, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói lại một câu: "Ân oán giữa chúng ta, đợi lát nữa tôi lại tính sổ với ông." Gần như khi anh vừa nói dứt lời, điện thoại di động của Tống Binh lại vang lên, Tống Binh vừa nhìn thấy số gọi đến vội vàng nhận điện thoại, còn không chờ anh ta nhiệt tình chào hỏi, đã nghe có tiếng mắng chói tai truyền đến: "Tống Binh, mẹ nó anh giỏi lắm, còn không nhanh cút đi cho tôi, mẹ kiếp đừng có gây phiền toái cho tôi nữa!"
Giọng nói này tuyệt đối rất lớn, Tống Binh vội vàng cầm điện thoại di động ra xa, âm thanh xuyên qua ống nghe giống như biến thành loa phát thanh, tất cả mọi người nghe tiếng đều sửng sốt, chỉ có Lâm Côn vẫn bình tĩnh. Tất cả những điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh.
Tống Binh muốn giải thích, vừa mở miệng nói được một tiếng, "Trương..." Tiếng mắng chói tai lại truyền tới: "Có phải anh cảm thấy mình rất giỏi, cánh cứng rồi, còn dám cấu kết với xã hội đen! Tổng cục trưởng Trương mà anh cũng dám trách mắng, mẹ kiếp anh muốn lên trời rồi sao!"
Sắc mặt Tống Binh đen lại, anh ta lập tức phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, trái tim bùng vang một tiếng, dường như đã rơi vào trong vực sâu không thấy đáy, mồ hôi lạnh trên trán đang nhỏ xuống.
"Cục trưởng Trương, ngài nghe tôi giải thích đã..."
"Giải thích con mẹ nhà anh ấy, nhanh cút trở lại cho tôi, đồ cần giao thì giao ra, anh bị sa thải!"
"Trương..."
Gần đây có thể làm nhân viên nhà nước đã không dễ dàng gì, đặc biệt là lăn lộn đến chức đội trưởng nhỏ này, Tống Binh vội vàng tiếp tục cầu xin, chẳng qua cục trưởng đã ngắt điện thoại, những tiếng tút tút báo bận không ngừng vang lên, anh ta cũng tuyệt vọng rồi...