Những người giống như Mã Cẩm Khôi, Lý Phú, và Trương Lỗi là không ít, trong đám anh cả trong giới này tại thành phố Trung Cảng, ít nhất số này chiếm hơn 90%, nói theo cách khác, nếu thống kê cụ thể chi tiết, thì trong đám người này, những người thật sự tự mình tới tham gia đua xe e là chỉ có Lâm Côn và cậu chủ nhỏ nhà họ Kim - Kim Khải thôi.
Những người tới tham gia cuộc đua xe ngầm lần này không ít, ngoài những anh cả trong ngành ra, còn có một vài những người yêu thích đua xe nghiệp dư, bọn họ có người tới là vì món tiền thưởng cao ngất kia, cũng có người tới chẳng qua chỉ là muốn tham gia một chút, tận hưởng bầu không khí của cuộc đua, sau này đi ra ngoài mà khoác lác thì chẳng phải cũng có tí vốn trong tay sao.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách, Lâm Côn đã đậu xe ở trên đường đua, gần như vừa dừng xe xong thì một chiếc BMW màu đen cũng dừng ngay bên cạnh, Tưởng Diệp Lệ từ trên ghế phụ bước xuống, Long Đại Tương cũng bước xuống từ ghế lái.
Tưởng Diệp Lệ cao tầm một mét sáu hai một mét sáu ba, là điển hình của một người phụ nữ chín chắn. Còn cái tên Long Đại Tương này thì cao tầm một mét chín, tuyệt đối là một người đàn ông phương Bắc đúng chuẩn, vai rộng cùng thắt lưng lớn, đứng ở đó giống như một ngọn núi, vứt trong bất kỳ đám đông nào thì cũng vẫn nổi bật bắt mắt vô cùng.
Tưởng Diệp Lệ và Long Đại Tương đứng cạnh nhau, nếu chỉ nhìn hai người này thì cảm giác giống như là một người lớn đang dắt theo một đứa bé vậy, nếu như anh đứng bên cạnh những người khác thì mới nổi bật lên vẻ cao lớn của anh.
Sau khi hai người bước từ trên xe xuống lại liếc mắt nhìn xung quanh, Tưởng Diệp Lệ đã gọi cho Lâm Côn, biết Lâm Côn đã tới rồi.
Lập tức có nhân viên phụ trách đi về phía Tưởng Diệp Lệ và Long Đại Tương, lễ độ mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, xe của hai người đỗ nhầm chỗ rồi, đây là nơi dành cho xe đua, làm phiền hai vị chạy xe qua bên kia.”
Long Đại Tương đang tập trung tinh thần chăm chú tìm kiếm bóng dáng anh Côn của mình, nên xua tay kiểu khó chịu nói: “Đi chỗ khác đi, không thấy tôi đang tìm người hay sao, cái gì mà đua xe với không đua xe, chẳng phải đều là xe sao.”
Người nhân viên phụ trách còn định tiếp tục khuyên nhủ thì chân mày Long Đại Tương nhíu lại, hung tợn nhìn anh ta nói: “Để tôi nói anh nghe nhé, khi tôi tìm người thì ghét nhất bị người khác làm phiền, tốt nhất anh đừng tự tìm phiền phức cho mình.”
Nhân viên phụ trách ở đây đều là người do Kim Tự Chiêu Bài tuyển đến, hoặc là có thể nói là người của Kim Khải, nếu thay bằng bất kỳ một ai ở đây mà dám nói như vậy với người ta, thì nhân viên phụ trách người ta chắc chắn dám nổi xung lên mà đứng ra đối chọi luôn. Nhưng chỉ duy có đồng chí Long Đại Tương nói như vậy là nhân viên phụ trách chẳng dám ho he, không phải vì nguyên nhân gì khác, người này cao lớn với khí thế hung hăng giống như một ngọn núi lớn thế này cũng đủ khiến người ta sững người rồi.
Nụ cười trên khuôn mặt của người nhân viên phụ trách này đã trở nên gượng gạo, khóe môi giật giật lúng túng suy nghĩ một hồi thì âm thầm lùi ra một bên, chỉ vì một chỗ đỗ xe thì không cần thiết phải đối chọi sống chết với ngọn núi này, chẳng may xảy ra sự cố gì thì anh ta sao có thể gánh vác được.
“Đại Tương, ở đây!” Lâm Côn nhìn thấy dáng người cao to sừng sững của Long Đại Tương trong đám người, nên vẫy tay với anh ta.
“Anh Côn, anh ở đấy à!” Long Đại Tương nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, không phải nói quá, dựa vào hàm răng trắng của người này thì cho dù không làm lính đánh thuê, chỉ cần đi quảng cáo kem đánh răng thôi cũng đủ nuôi sống mình rồi.
Long Đại Tương bước như bay về phía Lâm Côn, hoàn toàn quên đi Tưởng Diệp Lệ đang ở phía sau, thân phận hôm nay của anh ta là tài xế của Tưởng Diệp Lệ, làm gì có chuyện tài xế lại đi trước rồi chẳng để ý quan tâm gì tới lãnh đạo. Tưởng Diệp Lệ khẽ ho khan một tiếng, lúc này cái tên có dây thần kinh vừa thô vừa to này mới nhớ ra người sếp xinh đẹp của mình, vội vàng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Tưởng Diệp Lệ nhếch miệng cười nói: “Chị Tưởng, mời chị đi trước.”
Lúc này Tưởng Diệp Lệ mới nở nụ cười xinh đẹp mê mị, đi đôi giày cao gót tuyệt đẹp đi về phía Lâm Côn.
Lâm Côn vội vàng bước trên xe xuống, trên khuôn mặt là nụ cười áy náy, phải nói rằng bình thường giữa hai người bọn họ hoàn toàn không có cái cảm giác về mối quan hệ cấp trên cấp dưới, Tưởng Diệp Lệ cũng chưa từng đối xử với anh như đối xử với cấp dưới của mình. Nhưng ngày hôm nay thì hoàn toàn khác, gần như những nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Trung Cảng này đều đang tập trung cả ở đây, nên đương nhiên anh phải giữ thể diện hoàn toàn cho chị cả trong bang rồi.
“Chị Tưởng, chị tới rồi.” Lâm Côn cười nói, phải nói là diễn xuất của cái con người này thật sự không tệ, chỉ cái nụ cười lễ phép trên khuôn mặt cộng thêm giọng nói khách khí cung kính là đủ để lừa gạt tất cả những nhân vật lớn đang dồn sự chú ý qua bên này.
Tưởng Diệp Lệ mỉm cười gật đầu, hôm nay đương nhiên cô phải mang trong mình phong thái cần có rồi, “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Lâm Côn chỉ vào chiếc Jetta đằng sau, sảng khoái cười nói: “Người anh em này của tôi là một đứa có tính cách nóng nảy hung dữ, hoặc là hôm nay thắng được hạng nhất, hoặc là trực tiếp lao thẳng từ trên núi xuống, chị Tưởng yên tâm đi.”
Tưởng Diệp Lệ âm thầm nhíu màu, trừng mắt liếc nhìn Lâm Côn, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc nhà cậu đừng có làm ẩu đấy, cùng lắm thì chúng ta không cần tập đoàn Phong Hoàng nữa, rừng còn đó sợ gì không có củi đốt, cậu nhất định phải an toàn mà trở về cho chị!”
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Tuân mệnh!”
Luôn có những kẻ thích xem cảnh náo nhiệt rồi tám chuyện này kia, trong đám đông bên cạnh có vài tay anh chị trong giới chợt vang lên một giọng nói trầm và lạnh: “Còn giả vờ giả vịt, ai mà không biết mấy cái chuyện xấu xa ở Bách Phượng Môn.”
Trong câu nói rõ ràng là có hàm ý khác, người nói muốn ám chỉ về mối quan hệ giữa Lâm Côn và Tưởng Diệp Lệ, hai người bọn họ tuy rằng trong sạch, nhưng trong mắt của người ngoài thì hoàn toàn không phải. Trong giới luôn lưu truyền rằng Lâm Côn là trai bao được Tưởng Diệp Lệ bao nuôi, đây có thể nói là sự sỉ nhục trắng trợn đối với chỉ huy Lâm của chúng ta, dựa vào bản lĩnh lên trời xuống đất của chỉ Lâm chúng ta mà còn cần phải có người khác bao nuôi sao, nếu có bao nuôi ấy thì cũng nên là anh đi bao nuôi người khác mới đúng.
Lâm Côn thì chẳng quan tâm tới mấy lời nói kiểu vậy, Tưởng Diệp Lệ cũng không để ý, việc là do mình làm, người khác thích nói gì thì nói đi. Dù sao Lâm Côn hay là Tưởng Diệp Lệ đều không đến nỗi vì một câu nói mà nổi giận với người khác, Tưởng Diệp Lệ đã lăn lộn nhiều năm trong giới xã hội đen, sớm cũng đã rèn luyện được cho mình tính cách trấn tĩnh trước mọi việc, Lâm Côn thì đương nhiên chẳng cần nói nhiều, đã không biết bao nhiêu lần đối mặt với sống chết, ngoài mặt anh có vẻ lông bông đó nhưng thâm tâm thì lại trầm tĩnh điềm đạm hơn người khác rất nhiều. Có điều Long Đại Tương thì khác, cái con người này theo lý mà nói thì cũng đã trả qua không biết bao nhiêu lần đối mặt với sống chết, ngày thường tính cách của anh ta cũng đủ vững vàng và bình tĩnh, nhưng những việc liên quan tới anh Côn của mình thì anh ta hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được. Cho dù đối phương là nhân vật ra sao, cho dù đó là cao thủ đẳng cấp nhất ở Trung Quốc hay thậm chí trên toàn thế giới đi chăng nữa, thì anh ta cũng dám liều mạng với kẻ đó.
Long Đại Tương khẽ nhíu mày, muốn gầm lên với người vừa nói, cũng may Lâm Côn hiểu rõ người anh em này của mình, nên ngay lúc Long Đại Tương chuẩn bị mở miệng ra thì một ánh mắt quyết đoán ném về phía anh ta. Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Côn thì ngọn lửa tức giận đang bốc ngùn ngụt trên người anh ta lập tức được xìu xuống, hệt như một chậu nước lạnh dội vào giữa đống lửa đang cháy bừng bừng.
Sự việc luôn luôn vượt qua ngoài dự đoán của con người, bên này Lâm Côn cho rằng đã ngăn chặn được Long Đại Tương, thì ở một bên khác, cửa xe sau của chiếc Jetta mở ra, Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết cùng bước xuống xe, hai nhân vật với đẳng cấp nữ thần xuất hiện. Hễ là những người chú ý tới phía bên này thì đều bị hai cô thu hút, từng đôi mắt đảo qua đảo lại từ trái qua phải từ trên xuống dưới trên người hai người đẹp cực phẩm này, hận đôi mắt mình không mọc luôn ở trên người hai cô.
Hai người đẹp với khí chất tao nhã, khẽ mỉm cười, Tần Tuyết mang nét đẹp lạnh lùng, còn Sở Tĩnh Dao thì ôn nhu dịu dàng, hai người mỉm cười gật đầu với Tưởng Diệp Lệ và Long Đại Tương. Sở Tĩnh Dao nhìn về phía người vừa thốt câu nói vừa rồi trong đám người, giọng nói điềm nhiên phóng khoáng lại lộ rõ phong thái của cô gái gia đình có giáo dục cao, hỏi: “Bách Phượng Môn có chuyện xấu gì?”
Đám người đó đều là những đại ca hạng hai trong giới, làm đàn ông thì cứ nhìn thấy người đẹp là muốn thể hiện, đó là bệnh chung rồi, không biết người vừa rồi lên tiếng là ai, nhưng khi Sở Tĩnh Dao hỏi vậy thì bọn họ tranh nhau mà trả lời, không phải là một người nữa, chỉ nghe thấy vài người tranh cướp nhau trả lời rằng: “Chuyện xấu của Bách Phượng Môn đó là họ Lâm kia được Tưởng Diệp Lệ bao nuôi chứ còn chuyện gì nữa, đây đã chẳng còn là tin tức mới mẻ gì trong giới nữa rồi.”
“Đúng thế đó người đẹp, ngồi trên chiếc xe nát của một gã đàn ông như thế, không bằng sang xe của anh ngồi đi.”
“Xe của anh cũng không tồi đâu, lên xe của anh đi!”
...
Long Đại Tương không thể tiếp tục nghe được nữa, nhìn Lâm Côn một cái, Lâm Côn cười gật gật đầu, Long Đại Tương mang theo vẻ mặt ngoan hiền sải bước đi về phía Sở Tĩnh Dao, nhìn Sở Tĩnh Dao rồi lại nhìn Tần Tuyết đang đứng bên cạnh, nhoẻn miệng cười với bộ dạng vừa ngốc và khờ, kêu lớn một tiếng xuất phát từ tận trong tim phổi: “Xin chào hai chị dâu!”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười gật đầu, Tần Tuyết đứng bên cạnh thì hơi ngượng ngùng, lúc này đầu Lâm Côn đột nhiên oong lên, hai mắt tối sầm suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất. Tưởng Diệp Lệ đứng bên cạnh không kìm được phải phì cười lên đồng thời nhỏ giọng nói: “Lần này thì cậu phiền to rồi đó, đợi về nhà mà quỳ bàn chải đi nhé.”
Nói thật lòng, lần này Lâm Côn thật sự hận không thể lập tức xông lên đánh cho Long Đại Tương một trận tơi bời, chị dâu là thứ có thể dễ dàng gọi ra như vậy sao, một tiếng chị dâu tùy tiện nói ra thế này sao? Có khi anh thật sự phải quỳ bàn chải thật đấy, anh là vua sói Mạc Bắc danh tiếng lẫy lừng, nếu việc về nhà quỳ bàn chải mà truyền ra ngoài thì có lẽ sẽ bị người ta cười tới rụng răng mất thôi!
Đây là lần đầu tiên Long Đại Tương gặp Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết, sau khi đã chào hỏi với hai ‘chị dâu’ xong, cái kẻ này còn không quên quay đầu lại giơ ngón cái lên với anh Côn của mình, khuôn mặt kiểu như tự hào thay cho anh Côn của mình: “Anh Côn, anh giỏi thật! Hai chị dâu đều đẹp như tiên nữ trên trời ấy, khà khà!”
Cổ họng Lâm Côn mặn mặn, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi rồi, anh nhíu mày, đồng thời chân hơi nhũn ra, thực sự có vẻ như là không đứng nổi nữa. Nhất là sau khi bắt gặp ánh mắt của Sở Tĩnh Dao thì giống như nhìn thấy trên mặt hồ nước yên ả đang chuẩn bị phun trào những đợt sóng to gió lớn kinh người... Ghê sợ quá.
Trong mắt của Long Đại Tương hoàn toàn không thấy vẻ mặt này của Lâm Côn có gì là không ổn cả, Long Đại Tương thấy như Lâm Côn đang thông qua ánh mắt để truyền đạt ý tứ cho mình, kêu mình hãy cho lũ người không biết tốt xấu kia một trận biết tay, nên đương nhiên lập tức gật đầu một cách khẳng định. Anh ta quay người lại sải bước nhanh về đám đại ca hạng hai kia, do bước đi với khí thế quá hùng dũng nên những viên đá dưới chân bị giẫm đạp vang lên những tiếng kêu lạo xạo.
Thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ như vậy đi tới, ai chăng nữa thì cũng thấy khiếp đảm, đám đại ca hạng hai này tổng cộng có năm người, vừa rồi có bốn người tranh nhau nói, trong đó có cả kẻ đã nói đầu tiên, khi thấy Long Đại Tương đi tới, bốn người này lập tức kêu đám đàn em của mình xông lên. Ngay lập tức có tám đứa nhóc lâu la xúm lại, tám đứa lâu la này mặc đồ đúng theo tiêu chuẩn xã hội đen, quần đùi với áo ba lỗ, trên cổ đeo đủ loại trang sức, trên tay đều có xăm hình, từng người đều nhìn khá cơ bắp, cánh tay to cỡ tầm như một bắp chân, nhìn cái biết ngay là những kẻ chuyên đánh nhau.
Trong mắt của những người bình thường, nếu phải đối mặt với một đám như hổ như sói thế này thì chắc chắn sẽ cảm thấy kinh sợ, nhưng Long Đại Tương chỉ nhếch miệng cười, biểu cảm trên khuôn mặt đầy vẻ khinh thường, rõ ràng anh không quan tâm tới đám lâu la này, hay nói một cách khác thì Long Đại Tương người ta căn bản không coi đám người đó ra gì cả.