Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Lâm Côn rất thành thạo, chưa đầy năm phút anh đã giúp Kim Khải băng bó kỹ miệng vết thương. Anh ngậm thuốc lá ngồi dưới đất, nhìn Kim Khải bị quấn băng gạc chả khác gì xác ướp, rất bình tĩnh hút thuốc.

Kim Khải nằm trên mặt đất không dám nói câu nào, anh ta rất sợ nói sai câu nào sẽ khiến vị đại ca này không vui, trực tiếp ném mình nằm ở nơi hoang dã.

Lâm Côn giẫm tắt điếu thuốc rồi dùng một tay xách Kim Khải từ dưới đất lên, tư thế giống như tùy ý nhấc lên một bao gạo, khiêng ở trên vai rồi đi về phía sườn núi. Trên người Kim Khải có vết thương, lại bị vác đi như vậy, đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn không dám thở mạnh một tiếng.

Lâm Côn khiêng Kim Khải về chỗ chiếc xe Jetta cũ, Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết trông thấy Lâm Côn khiêng về một đống trắng xóa thì trên mặt đều lộ ra sợ hãi. Lâm Côn mở cửa xe bên ghế phụ, trực tiếp nhét Kim Khải vào chỗ ngồi, Kim Khải lại bị đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Tuyết hỏi.

Lâm Cồn cười nói: “Thằng nhóc họ Kim này bị lật xe, tôi mang anh ta về.”

Trên mặt Tần Tuyết lộ vẻ không thể tin được, quay lại nhìn về phía xác ướp Kim Khải, cô thật sự không thể tin được người này là Kim Khải. Cô hiểu rất rõ Kim Khải, kỹ thuật đua xe của anh ta ở thành phố Trung Cảng này tuyệt đối là số một số hai, nếu nói người khác lái xe rơi xuống chân núi cô còn tin, chứ Kim Khải cô thật sự khó có thể tin được.

Lâm Côn thắt dây an toàn, Sở Tĩnh Dao hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lâm Côn nói: “Đi bệnh viện.”

Kim Khải yếu ớt nói: “Có thể gọi điện thoại cho ông nội tôi trước hay không?”

Tần Tuyết lập tức lấy điện thoại ra, bình thường loại chuyện này vẫn nên thông báo cho người nhà trước tiên, thân là thư ký của chủ tịch tập đoàn Thiên Sở, đường đường là ‘Kim Tự Chiêu Bài’, đương nhiên cô sẽ có điện thoại của người đứng đầu như Kim Nguyên Tông.

Tần Tuyết vừa muốn gọi điện thoại, Lâm Côn đã ngăn lại: “Đợi đã!”

Động tác trên tay của Tần Tuyết lập tức ngừng lại, nghi ngờ nhìn Lâm Côn. Kim Khải khóc lóc cầu xin nói: “Đại ca, để tôi gọi điện thoại cho ông nội đi.”

“Có đấy.” Lâm Côn tỉnh táo nói: “Tôi là đang giúp anh đấy.”

Kim Khải nói: “Đại ca, anh gọi điện thông báo cho ông nội tôi chính là giúp tôi, tôi vô cùng cảm kích, bảo tôi đồng ý với anh chuyện gì cũng được.”

Lâm Côn nói: “Anh có muốn biết vì sao người của anh lại đâm anh hay không?”

Kim Khải nói: “Đương nhiên muốn biết, tên khốn kiếp Lương Quân kia, bình thường tôi và anh ta xưng anh gọi em, không nghĩ tới anh ta lại muốn đưa tôi vào chỗ chết, chờ tôi trở về, tôi nhất định phải tự tay chém anh ta!”

“Muốn biết thì anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Lâm Côn quay đầu lại nói với Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao: “Các người ở trên xe chờ một lát, anh đi một chút sẽ quay lại, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được gọi điện thoại cho ông Kim.”

Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao đều không hiểu tại sao Lâm Côn phải làm như vậy, nhưng vẫn gật đầu. Lâm Côn xoay người xuống xe, đầu tiên anh lấy đi di động trên người Kim Khải, đi về phía sườn dốc chỗ chiếc xe Aston Martin vừa nãy.

Qua năm phút đồng hồ, phía sau sườn dốc đột nhiên ầm một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó là một ngọn lửa lớn bốc lên.

Lâm Côn trở về ngồi vào trong xe, cười nói với Kim Khải: “Muốn biết chân tướng của chuyện này thì cũng phải trả giá một chút, tiễn chiếc xe Aston Martin của anh đi gặp thượng đế, sau này anh sẽ được mua một chiếc mới.”

Cổ họng Kim Khải có chút mặn, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, chiếc xe Aston Martin kia là bảo bối của mình mà lại đi gặp Thượng đế như vậy. Vốn anh còn muốn bỏ ra mấy trăm vạn để đại tu một chút, giờ thì hay rồi, ngay cả cơ hội để đại tu cũng không có, một ngọn lửa trực tiếp cho lên thiên đường.

Lúc này, ở con đường trên đỉnh Nam Sơn, một chiếc Mercedes S đỗ ở ven đường, trên xe có hai người ngồi, một là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, một người khác là nữ giới hơn hai mươi tuổi. Người đàn ông khí chất trầm ổn, trên mặt mang một nụ cười dữ tợn, người phụ nữ gương mặt lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.

Lúc này, hai người cùng đi xuống dưới chân núi, trong con ngươi hiện lên một đám lửa đang bùng cháy, chính là ngọn lửa từ chiếc xe Aston Martin của Kim Khải, người đàn ông cười nói: “Ha ha, ông già họ Kim lần này tuyệt hậu rồi.”

Cô gái kia không nói gì, ánh mắt kích động đầy nước mắt, người đàn ông cười nói: “Tiểu Ưu, bây giờ chúng ta đi tìm ông già họ Kim kia, phải nói tin tức tốt này cho ông ta biết, chú thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông ta sau khi nghe tin cháu trai chết.”

Xe Mercedes khởi động và chạy về phía dưới chân núi.

Chiếc xe Jetta cũ chạy ra khỏi núi Nam Sơn dọc theo một con đường nhỏ gập ghềnh, mang theo đầy rẫy những vết xước chạy về phía bệnh viện trung tâm. Sau chuyến đua xe này, chiếc Jetta cũ cũng gần như sụp đổ, phải được đại tu lại.

Con đường dưới Nam Sơn, cuộc đua xe ngầm lần này kết thúc, nhà vô địch là một tay đua chuyên nghiệp, tên tay đua chuyên nghiệp này cầm tất cả tiền thưởng nghênh ngang rời đi. Còn lại là một số ít tay đua nghiệp dư tự phát tới tranh tài, cùng với những tay đua xe được các đại ca thành phố Trung Cảng thuê tới. Sớm đã quyết định là ai được hạng nhất thì quyền nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng sẽ về tay người đó, hiện tại xuất hiện vấn đề, bọn họ không ai được hạng nhất, lần này việc nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng rơi vào tình trạng rối ren, mỗi người nói một kiểu.

Về phần đám bạn bè xấu đi theo Kim Khải kia, sau khi biết anh ta bị tai nạn xe chết dưới chân núi, tất cả đều sợ hãi bỏ chạy, trong lòng mỗi người bọn họ đều biết rõ, một khi Kim Nguyên Tông trách tội xuống, bọn họ ai cũng không có cơ hội sống.

Long Đại Tương lái xe chở Tưởng Diệp Lệ tới nơi, kết quả lại không thấy Lâm Côn, trong lòng anh lập tức thấy buồn bực, ở trong mắt anh, anh Côn của anh ta không có gì là không làm được. Không thắng lần tranh tài này là rất vô lý, nhưng vấn đề bây giờ không phải là anh Côn thắng hay không thắng, mà là không thấy người đâu.

Lúc này vừa vặn thấy được chiếc Ferrari màu đỏ của Cố Vi ở phía trước, Long Đại Tương đẩy cửa xe bước xuống, sải bước đi qua, gõ cửa xe hỏi: “Chị dâu, anh Côn của tôi đâu?”

Cố Vi đang ngây người, nghe thấy có người gõ cửa xe thì lập tức lấy lại tinh thần, cũng chẳng biết viền mắt đã dính đầy nước mắt lúc nào, ngẩng đầu nhìn Long Đại Tương nói: “Anh... Anh nói cái gì?”

Long Đại Tương nói: “Chị dâu, anh Côn của tôi đâu?”

Nước mắt của Cố Vi lập tức rơi xuống, khóc thút thít nói: “Anh ấy... Anh ấy rơi xuống núi.”

“Hả?” long Đại Tương kinh sợ nói: “Làm sao có khả năng! Anh Côn của tôi đã từng lái máy bay, xe tăng, sao lại có thể không khống chế được một chiếc Jetta cũ? Chị dâu, chị có nhìn nhầm không, đó không phải là anh Côn của tôi...”

Cố Vi khóc thút thít nói: “Tôi không nhìn nhầm, tôi tận mắt thấy anh ấy lao xuống vách núi, hu hu...”

Long Đạ Tương hít sâu một hơi, đường Nam Sơn nguy hiểm, đáng sợ ngay bề ngoài là có thể nhìn ra được. Nếu thật sự như Cố Vi nói, anh Côn lao từ phía trên xuống, nhất định đã dữ nhiều lành ít. Lại nghĩ đến lúc nãy thấy một đám khói lửa bốc lên không trung từ dưới chân núi, trong lòng lập tức xuất hiện một dự cảm xấu.

“Nguy rồi!”

Long Đại Tương kêu to một tiếng, liền chạy về phía sườn dốc. Tưởng Diệp Lệ bước từ trên xe xuống, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhìn Cố Vi đang khóc, lại nhìn dáng vẻ sốt ruột của Long Đại Tương, trong lòng cũng liền xuất hiện một dự cảm không tốt.

Ở nơi không có người chú ý, một chiếc xe thể thao đen đậu ở ven đường, Thác Bạt A Giáp ngồi trong xe nhìn khói bay lên dày đặc dưới sườn dốc, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ không chắc, lẩm bẩm: “Anh ta không thể chết dễ dàng như vậy, không được, mình phải nhìn thấy tận mắt, tuyệt đối không thể để cho anh ta may mắn chạy thoát!”

Trên đỉnh núi, toàn thân Lâm Cửu Phúc quấn băng vải ngồi ở trong xe, vẻ mặt hưng phấn nhìn từng đám khói bay lên từ dưới chân núi, đưa tay bóp đùi Thang Lệ một cái, nói: “Ha ha, đây chính là kết cục của người dám đắc tội với tôi. Trên thế giới này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, em họ cô cũng giống như thế, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ làm cho cô ta khuất phục dưới đũng quần của tôi, trở thành đồ chơi mới ở trên giường mặc tôi sắp đặt, ha ha!”

Thang Lệ cười theo nhưng trong lòng không nói nên lời, cảm thấy buồn nôn, đồng thời bắt đầu có chút tự trách. Nói thế nào thì Lâm Côn cũng là người Chu Hiểu Nhã thích, trước đây, nếu không phải cô ta ở giữa làm ‘công tác tư tưởng’ cho Chu Hiểu Nhã, nói không chừng hiện tại hai người cũng đã có con... Vốn là một đoạn tình yêu tốt đẹp, kết quả bị cô ta làm hỏng.

Long Đại Tương chạy được nửa đường, di động trong túi đột nhiên đổ chuông, anh lấy ra nhìn thấy là Lâm Côn gọi tới thì vội vàng nghe điện thoại, không đợi Lâm Côn bên kia mở miệng, anh vô cùng đau đớn hô: “Anh Côn, anh ở bên đó có khỏe không, Diêm vương không làm gì anh chứ, chờ em đốt nhiều tiền cho anh, chỗ nào nên dùng tiền thì dùng chỗ đó, tranh thủ sớm đầu thai đến một gia đình tốt, kiếp sau chúng ta vẫn là anh em!”

Lúc này Lâm Côn đang ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, nghe Long Đại Tương nói lung tung trong điện thoại, đầu tiên anh sửng sốt, thắc mắc tên này bị thần kinh à? Anh bất chợt mắng to vào điện thoại: “Mẹ kiếp, thằng nhóc cậu bị điên rồi sao, tôi đang sống tốt, cậu lại nguyền rủa tôi đi gặp Diêm vương? Không có việc gì muốn bị đánh hay sao!”

Long Đại Tương sửng sốt, tay cầm điện thoại di động đột nhiên run lên vì kích động, nói: “Anh Côn, anh không chết!”

“Chết cái đầu của cậu đấy.” Lâm Côn nói vào trong điện thoại: “Còn nhớ tôi giao cho cậu nhiệm vụ gì không? Bảo vệ chị dâu cậu. Hiện giờ chị dâu cậu ở chỗ của tôi, nhiệm vụ của cậu bây giờ là bảo vệ chị Tưởng, nhất định không được xảy ra sai lầm gì, đến bây giờ vẫn chưa bắt được người kia, lúc này cần phải hết sức cẩn thận, hiểu không?”

“Hiểu rõ!” Long Đại Tương cất cao giọng nói.

Nửa đêm, trời đột nhiên có mưa nhỏ, nước mưa tí tách bao phủ cả thành phố, Thác Bạt A Giáp phóng xe chạy nhanh trên đường Nam Sơn, một thời gian sau rốt cuộc cũng tìm được dấu vết của chiếc xe Jetta cũ. Kết quả cũng không tìm ra được mảnh vỡ của xe Jetta cũ, nhưng lại tìm được mảnh vỡ của chiếc Aston Martin.

Một tiếng đùng đoàng, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp, làm sáng một vùng xung quanh, trong nháy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Thác Bạt A Giáp lúc này bởi vì phẫn nộ mà bắt đầu vặn vẹo, ngẩng đầu hướng về bầu trời đêm hô to: “Lâm Côn, tao muốn giết mày!” Âm thanh bị tiếng nước mưa xé nát, tiếng vang mờ ảo không ngừng vọng lại trong hẻm núi.

Lo lắng an toàn của Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết, nên Lâm Côn đưa Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết đến nhà Sở Tướng Quốc, nhà của Sở Tướng Quốc vẫn luôn có cao thủ canh gác. Tuy không biết rõ về những cao thủ kia, nhưng Lâm Côn tin tưởng, người có thể khiến Sở Tướng Quốc coi trọng thì bản lĩnh tuyệt đối không kém được, thu xếp cho Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết ở chỗ này thì anh có thể yên tâm được.

Lâm Lâm đã ngủ, Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao cũng lần lượt chuẩn bị đi nghỉ, tối nay đã trải qua một trận dày vò, chắc chắn sẽ để lại nổi ám ảnh không thể xóa nhòa trong cuộc đời các cô. Lâm Côn và Sở Tướng Quốc đi đến phòng sách, Lâm Côn nói sơ qua với Sở Tướng Quốc về chuyện có người đang âm thầm muốn tìm anh báo thù, hy vọng có thể tạm thời để Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm ở lại đây, đồng thời phái người bảo vệ.

Một người là con gái của mình, một người là cháu ngoại mình yêu thương, Sở Tướng Quốc không có ý kiến với sắp xếp này, trái lại ông rất quan tâm tới Lâm Côn, hỏi Lâm Côn xem có cần ông hỗ trợ không, nếu cần ông có thể phái cao thủ ra hỗ trợ.

Lâm Côn cười nói cảm ơn, anh thích tự giải quyết chuyện của mình, nếu đối phương tới tìm anh vậy anh có nghĩa vụ tiêu diệt đối phương, làm cho những người muốn tìm anh báo thù hiểu rõ, muốn tìm anh báo thù thì phải trả giá thật lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK