Phòng cấp cứu.
Người nhà chờ ở bên ngoài, Lâm Côn nằm dài ở trên giường bệnh, một ông bác sĩ già đã hơn năm mươi tuổi, mang theo cái kính lão thật dày, cầm ống áp lên nghe lồng ngực của anh, nghe bên trái một chút rồi lại nghe bên phải một chút, mày cau chặt lại vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, từ đầu tới cuối nghe qua hai lần xong, ông bác sĩ buông ống nghe bệnh xuống, nhìn anh nói: “Nhóc con, tim của cậu đập gì gì đó đều bình thường cả mà, cậu nói xem là cậu có chỗ nào không thoải mái?”
“Bác sĩ…”
Lâm Côn nằm thẳng ở trên giường động tác nhanh nhẹn liền ngồi dậy, nhếch miệng cười nói: “Thực ra thì tôi cũng không có chỗ nào không thoải mái, ông cứ viết đại cho tôi đơn thuốc là được, với lại nếu như vợ của tôi có hỏi ông, thì ông nói tôi bị vài vết thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng là được.”
Vẻ mặt ông bác sĩ ngay thẳng trong sạch nói: “Nhóc con, cậu đây là đang làm bừa đấy à, thuốc cũng không phải muốn là tùy tiện viết bừa được, bắt tay với người bệnh nói dối với người nhà về bệnh tình cũng không được, tôi làm bác sĩ đã hơn ba mươi năm cho tới bây giờ còn…”
“Bác sĩ, ông hút thuốc.” Không đợi ông bác sĩ nói xong, Lâm Côn đã cười cắt ngang, rồi lấy từ trong túi ra một điếu xì gà. Trong túi anh vẫn luôn mang theo xì gà, là thuận tay lấy từ chỗ thiếu tướng đứng đầu Mạn Bắc - Lão Hồ, thỉnh thoảng cần thể hiện thì lấy ra cắn cắn, hiện tại coi như là khoe khoang.
Nếu là thuốc lá bình thường, ông bác sĩ này chắc chắn sẽ không thèm nhận, nhưng xì gà này là thứ tốt, mà không phải loại xì gà thường, là loại xì gà Cuba cao cấp chất lượng tốt, toàn bộ mùi thơm của khói thuốc đều lan tỏa ra bốn phía trong không khí.
Mắt ông bác sĩ mở to trông mong nhìn chằm chằm điếu xì gà, không lập tức nhận lấy, ông ta sống lâu tới tuổi này rồi, còn ở lại trong bệnh viện nhiều năm như vậy, còn có thể nói ra những lời vừa rồi kia, thì đã chứng minh ông là một người ngay thẳng chính trực.
“Bác sĩ à, đây chính là loại xì gà Cuba cao cấp nhất, ông ngửi được hương vị của nó đúng không, lúc hít một hơi càng tuyệt hơn đấy!” Miệng Lâm Côn nhếch lên, cười cười nhìn về phía ông bác sĩ nói: “Ông cũng đừng lo lắng quá nhiều, xì gà ông hút trước đi, rồi chúng ta lại bàn bạc chuyện lúc nãy tôi nhờ ông, tôi vừa nhìn thì biết ông là người dễ nói chuyện.”
Trong lòng ông ta cảm thấy khinh thường người trẻ tuổi đang nịnh nọt trước mắt này, nhưng ngửi được mùi hương xì gà, trong lòng thật sự ngứa ngáy, loại ngứa này người không hút thuốc thì sẽ không hiểu được, giống như đạo lý người uống rượu gặp được rượu ngon vậy.
“Được rồi, việc kia tôi nói theo cậu là được đúng không?”Ông bác sĩ vẫn đầu hàng trước, trong lòng cân nhắc ba lần, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì. Cứ theo như trước nói là vết thương nhẹ, sau đó lại viết vài loại thuốc bổ là được rồi, cũng không tính là phá hoại nguyên tắc của bản thân. Hơn nữa đây là người bệnh chủ động yêu cầu mà, chẳng qua bản thân mình thuận theo ý nguyện của bệnh nhân thôi.
“Ông thấy chưa, tôi đã nói ông là người dễ nói chuyện mà.” Mặt Lâm Côn gian xảo, nhếch miệng cười, đốt điếu xì gà thay ông bác sĩ.
Ông bác sĩ hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy một làn khói đậm đà thơm ngát tràn ngập tới, ông bác sĩ thích ý thở ra một hơi, vẻ mặt thật sự tán dương nhìn về phía Lâm Côn: “Xì gà này đúng là xì gà tốt, hương vị này quá tuyệt rồi!”
Lâm Côn cười ha ha, không nói gì, trong lòng lại nói xì gà này có thể không tốt à, đặc biệt làm ra cho vị Thiếu tướng đứng đầu Mạc Bắc kia, làm sao có thể kém được.
Sau khi khen ngợi xong, ông bác sĩ nhanh chóng dập điếu thuốc đi, cười nói: “Bây giờ không thể vội vã lấy ra hút hết, cất để dành về sau lấy ra dùng từ từ.”
Ông bác sĩ tự mình đỡ Lâm Côn từ trong phòng cấp cứu đi ra, Lâm Côn ôm ngực, vẻ mặt làm bộ như rất đau đớn, Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm ở ngoài phòng cấp cứu, thấy hai người từ trong phòng cấp cứu đi ra, Lâm Lâm chạy đến trước mặt của Lâm Côn, ôm lấy đùi của anh ân cần hỏi han: “Cha, người không sao chứ?”
Lâm Côn cưng chiều sờ sờ đầu Lâm Lâm, cười nói: “Con trai yên tâm đi, cha không sao.”
Sở Tĩnh Dao trực tiếp hỏi ông bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy không có việc gì chứ?”
Ông bác sĩ làm bộ nghiêm trang, chậm rì rì nói: “Ừm, không có chuyện gì lớn, chỉ là ngực bị thương rất nhỏ, không cần phải căng thẳng, trở về cứ dựa theo đơn thuốc mà uống, lấy thêm ít cao dán là không có chuyện gì rồi.”
“Bị thương rất nhỏ?” Sở Tĩnh Dao lại nói: “Bác sĩ, rõ ràng là 500kg thép đè ở trên ngực, ông xác định là chỉ bị thương rất nhỏ thôi à? Không cần phải chụp CT kiểm tra cẩn thận lần nữa sao?”
“Hả?” Ông bác sĩ kinh ngạc một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Lâm Côn một cái, thằng nhóc cậu cũng không nói cho tôi biết mình là bị 500kg thép đè lên mà. Chẳng qua nghĩ lại thì, điều này sao có thể, vừa rồi ông cũng đã kiểm tra cho anh rồi, rõ ràng một chút cũng không việc gì hết, chắc là cô gái trước mắt này nói quá mà thôi, nếu như bị 500kg thép đè lên, nhẹ nhất cũng là gãy xương sườn rồi.
“Không cần đâu, tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, chỉ là bị thương rất nhỏ, có thể thân thể của bạn trai cô vốn rất tốt, cho nên không có việc gì, cô cứ yên tâm đi, về nhà uống thuốc và dán cao lên là được rồi.” Ông bác sĩ cười tít mắt nói.
“A…” Sở Tĩnh Dao nửa tin nửa ngờ lên tiếng, nhưng nếu bác sĩ người ta đã nói không có việc gì, vậy chắc không có sao, cô nhận toa thuốc từ trong tay ông bác sĩ, rồi một một mình đi lấy thuốc.
Sau khi nói vài câu với Lâm Côn, ông bác sĩ lại vội vàng rời đi, Lâm Côn dẫn theo Lâm Lâm ngồi yên trên ghế dài bên ngoài ở phòng bệnh, cậu bé vẫn ôm lấy cánh tay của Lâm Côn, trên mặt cực kỳ lo lắng.
“Cha, người có đau hay không, nếu cha đau để Lâm Lâm kể chuyện cổ tích cho cha nghe, nghe xong thì sẽ không còn đau nữa rồi.”
“Được đó, Lâm Lâm kể cho cha nghe chuyện gì nào?”
“Kể... Kể chuyện rùa thỏ thi chạy đi, đây là chuyện cổ tích mới mà hôm nay cô giáo Phùng vừa kể cho tụi con nghe.” Vẻ mặt cậu bé nghiêm túc, bắt đầu kể chuyện: “Trong rừng tổ chức đại hội thể thao, thỏ con cùng rùa con đều tham gia…”
Bên này tiểu Sở Lâm đang kể chuyện, đột nhiên nghe một tiếng thét đầy tức giận ở góc hành lang truyền đến: “Hai người muốn làm gì?”
“A, con đàn bà này dám kêu lên thật kìa, rõ ràng là mày lao vào bọn tao trước, còn hỏi bọn tao muốn làm gì!”
“Đúng vậy, con đàn bà này thèm muốn đàn ông đến muốn điên rồi đúng không, trước mặt mọi người mà nhào vào lòng bọn tao.”
…
Lâm Côn vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức nhíu mày, tiếng thét hỏi vừa rồi chính là giọng của Sở Tĩnh Dao, Lâm Lâm cũng dừng lại không kể chuyện cổ tích nữa, ngẩng đầu nhìn Lâm Côn sốt ruột nói: “Cha, là giọng của mẹ!”
“Ừm.” Lâm Côn lên tiếng, ôm lấy Lâm Lâm nói: “Đi, con trai, chúng ta đi xem, kẻ đui mù nào trêu chọc mẹ của con.”
“Được ạ!” Thằng bé nói.
Sau khi Sở Tĩnh Dao đi lấy thuốc xong, lúc trở lại đụng phải hai người trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh này, một người đầu nhuộm tóc vàng, một người là đầu trọc lóc, miệng hai người này đều đang ngậm điếu thuốc hút dở, vừa nhìn hai người này thì liền biết không phải là người tốt lành gì. Sở Tĩnh Dao cố ý đi vòng qua tránh bọn họ, nào biết lúc đi ngang qua, hai người này lại cố ý nhào vào trên người cô, sau đó còn nói là cô chủ động lao vào bọn họ!
Bây giờ còn chưa tới chín giờ tối, người trong bệnh viện có rất nhiều người qua lại, hai người trẻ tuổi này ồn ào như vậy, lập tức khiến nhiều người vây lại xem, hai má Sở Tĩnh Dao liền cảm thấy nóng lên, trong lòng nghĩ không muốn dây dưa với hai người trẻ tuổi này, vội vàng bước đi. Nào biết hai người trẻ tuổi này nhất quyết không tha, tiếp tục chắn trước tầm mắt cô quấn lấy không rời, lại vẫn luôn mồm nói: “Người đẹp, cứ như vậy bỏ đi sao, không được đâu, cô đụng phải hai anh em chúng tôi, chiếm tiện nghi của chúng tôi, phải bồi thường cho chúng tôi đó.”
Sở Tĩnh Dao cắn môi, thật muốn vả lên mặt hai tên lưu manh nhỏ này, kết quả trong lòng cô vừa nghĩ như vậy, thật sự có một bàn tay tát qua, rơi ngay trên mặt tên nhuộm tóc vàng kia.
Một tiếng ‘bốp’ giòn giã vang lên, tên trẻ tuổi tóc vàng kia ăn đau kêu lên thành tiếng, cả người xoay nửa vòng tại chỗ, suýt nữa ngã sấp xuống.
Lâm Côn ôm Lâm Lâm đứng ở bên cạnh Sở Tĩnh Dao, anh lạnh lùng trừng mắt, nói với hai tên trẻ tuổi kia: “Ha ha, không phải tụi bây muốn bồi thường sao, không thành vấn đề, tao thay vợ tao bồi thường cho tụi bây!”
Tên trẻ tuổi tóc vàng sửng sốt, tên trẻ tuổi đầu trọc bên cạnh phục hồi tình thần lại trước, trợn mắt hung hãn nhìn về phía Lâm Côn mắng: “Đồ chết giẫm, mày mà cũng dám đánh anh em của tao, ông đây đánh chết mày!” Nói xong liền vung nắm đấm đánh lên mặt Lâm Côn.
Khóe miệng Lâm Côn nhẹ nhàng cười lạnh, với loại lưu manh tầm thường này, anh luôn luôn khinh thường phải dùng tay, trực tiếp giơ chân, một tay anh ôm Lâm Lâm, chân trái giơ lên đá một cái, nghe ‘bịch’ một tiếng nặng nề, nắm đấm của tên trẻ tuổi đầu trọc kia cứng ngắc ở giữa không trung. Ngay sau đó ‘a’ một tiếng đầy đau khổ, cả người bị đá nằm sấp trên mặt đất, răng cửa vừa lúc đụng vào mặt đá cẩm thạch trên đất, ngay lập tức chảy ra hai hàng máu.
Tên tóc vàng đã tỉnh táo lại, cũng vung một nắm đấm lao về phía Lâm Côn, mà Lâm Côn lại dùng chiêu thức giống vậy, vẫn là dùng chân trái, cũng là một tiếng ‘bịch’ nặng nề, tên tóc vàng đau đớn kêu một tiếng, cũng trực tiếp nắm úp sấp ở trên mặt đất, chẳng qua là tên này so với tên đầu trọc còn thảm hơn, răng cửa bị đụng gãy rơi trên đất.
Trong lúc này hai tên lưu manh cũng chưa đứng lên được, che miệng ở trên mặt đất đau đớn rên la. Lâm Côn chẳng thèm để ý mọi chuyện, tiếp tục cho mỗi người một đá nữa, khiến cho hai tên này lăn trên đất giống như đá bóng vậy. Ánh mắt hai người sợ hãi nhìn Lâm Côn, mới vừa rồi còn lưu manh, hung dữ kiêu ngạo, lập tức biến mất sạch không còn thấy đâu. Lúc Lâm Côn chuẩn bị giơ chân lên đá về phía bọn chúng lần nữa, hai người này liền ôm nhau lại, tên lưu manh đầu trọc răng cửa không bị đụng gãy, ăn nói lung tung cầu xin: “Đại ca, đừng đánh tụi em nữa, tụi em cũng là do được người khác sai bảo, thật sự không phải cố ý làm khó chị dâu.”
“À...?”
Lâm Côn hứng thú cười, hỏi: “Là người nào sai bảo tụi bây?” Đồng thời, ánh mắt quét qua khuôn mặt những người đang vây xem xung quanh, liền nhìn thấy tên bác sĩ nam bị đánh vừa rồi ở trên xe cấp cứu, sau khi tên bác sĩ nam kia thấy Lâm Côn phát hiện ra mình, vẻ mặt hoảng hốt, lập tức xoay người chạy thoát.
“Dạ…”
“Không cần phải nói nữa.” Lâm Côn vung tay cắt ngang lời bọn họ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm phương hướng tên bác sĩ nam kia chạy trốn, nhàn nhạt nới với hai tên lưu manh: “Nhanh chóng xin lỗi vợ tao, nói xin lỗi xong thì cút!”
“Chị dâu, thật xin lỗi, tụi em biết sai rồi…”
“Chị dâu, tha thứ cho tụi em...”
Hai tên lưu manh vội vàng nhận lỗi, trên mặt Sở Tĩnh Dao không có chút biểu cảm gì, Lâm Côn quay đầu lại nhìn cô một cái, hỏi: “Vợ à, em cảm thấy đã hài lòng chưa?”
“Không hài lòng.” Sở Tĩnh Dao lắc đầu.
“À...”
Miệng Lâm Côn nhếch lên cười cười, xoay người ôm Lâm Lâm đi đến trước mặt hai tên lưu manh kia, bụp bộp đá bọn chúng thêm một hồi nữa, trực tiếp đá cho hai tên lưu manh kia nằm bẹp trên mặt đất, kêu đau thảm thiết.
“Vợ à, bây giờ đã hài lòng chưa? Lâm Côn quay đầu lại, cười hỏi.
Sở Tĩnh Dao gật gật đầu, sự tức giận căng thẳng trên mặt giảm đi không ít.
Lâm Côn đặt Lâm Lâm xuống, xoa đầu cậu bé, cười nói: “Con trai, con và mẹ ở chỗ này chờ một chút, cha đi bắt tên đã sai bảo hai tên người xấu này tới quấy rầy mẹ của con đến đây.”
“Vâng ạ.” Lâm Lâm nghe theo gật đầu.
Lâm Côn ngẩng đầu, nở nụ cười với Sở Tĩnh Dao, sau đó liền đi về phương hướng mà tên bác sĩ nam kia chạy trốn…