Cô em gái bị dọa làm giật mình, đám đàn em xung quanh cũng thi nhau ngó qua tò mò, cho rằng cô em gái này chắc gây ra chuyện gì đắc tội với Long đại ca rồi.
Long Đại Tương bình thường tính tình tùy tiện phóng khoáng có gì nói đó, nhưng riêng cái khoản tán gái thì anh rất xấu hổ mắc cỡ, lúc này khuôn mặt màu đồng đã đỏ ửng lên rồi, cũng may da dẻ màu đồng do đó không bị nhận ra mấy.
Long Đại Tương trừng mặt với đám đàn em xung quanh, nói: “Nhìn cái gì chứ, làm việc đi.”
Đám đàn em run rẩy luống cuống, vội vàng tiếp tục ai làm việc nấy, tính khí của Long đại ca thì bọn nó có được nghe qua, tuyệt đối không phải người mà có thể chọc vào được, trừ phi xương cốt ngứa ngáy muốn tìm đến để được bẻ.
Cô gái nơm nớp lo sợ, yếu ớt hỏi: “Long đại ca, anh kêu em có chuyện gì sao?”
Long Đại Tương tỏ ra rất nghiêm túc nhưng thực ra thì tim của anh ta đang đập loạn xạ trong lồng ngực, căng thẳng muốn chết, bề ngoài thì tỏ thái độ thế thôi, diễn xuất của cái con người này cũng có thể coi như là rất khá.
“Khụ khụ...” Anh ta ho khan hai tiếng rồi làm ra vẻ hỏi tiếp: “Em tên là gì?”
Cô em gái khiếp đảm rụt rè trẻ lời: “Anh Long, em tên là Nguyễn Thiến.”
Long Đại Tương gật gật đầu, một biểu cảm kiểu như không có chuyện gì, nói: “Nguyễn Thiến, cái tên rất hay, em đi theo anh, anh có chuyện cần nói với em.”
Nguyễn Thiến không dám không nghe theo, tục ngữ nói rồi, ở trong nhà người ta không thể không cúi đầu, hiện giờ cô đang làm công cho Bách Phượng Môn, dưới mái nhà của Bách Phượng Môn, địa vị của Long Đại Tương trong Bách Phượng Môn thì ai cũng rõ, nếu nói là anh ba của nhà này thì cũng không sai, cô chỉ là một DJ nhỏ nhoi tới đây làm thuê, cơ bản thì không thể chọc vào vị đại thần này.
“Anh Long, rốt cuộc... Rốt cuộc là có chuyện gì thế.” Nguyễn Thiến đi theo phía sau Long Đại Tương, e dè sợ hãi hỏi.
Long Đại Tương không quay đầu lại, đi lên phòng làm việc trên lầu, có hai cầu thang để đi lên lầu, anh ta cố ý tránh khỏi cầu thang gần phía phòng của Tưởng Diệp Lệ, chọn một cái cầu thang khác để đi, vừa hay văn phòng của anh ta ở gần cầu thang đó, “Cũng chẳng có gì cả, chỉ quan tâm xem công việc gần đây của em thế nào thôi.”
“Ồ...” Nguyễn Thiến sợ hãi nói: “Có phải là em làm không đủ tốt không, nếu vậy em nhất định sẽ cố gắng hơn.”
Long Đại Tương không nói năng gì, chỉ bước lên lầu, Nguyễn Thiến cũng chỉ còn cách đi theo sau, bước chân của Long Đại Tương rất lớn, một bước lên hai bậc cầu thang một, Nguyễn Thiến chỉ còn cách cố gắng hết sức đi theo phía sau mà thôi.
Văn phòng của Long Đại Tương rất rộng, anh em của Lâm Côn thì không cần nói, đương nhiên Tưởng Diệp Lệ sẽ không bạc đãi, trang trí và bố trí trong phòng cũng khá sang trọng, hơn nữa còn được thêm rất nhiều đồ mới. Lúc đầu Tưởng Diệp Lệ có hỏi Lâm Côn, người anh em này có yêu cầu gì đặc biệt đối với văn phòng không, Lâm Côn chỉ nói lại một câu, đó là nhất định phải có một cái giường tốt vừa rộng vừa thoải mái. Làm lính đánh thuê bao năm nay rồi, tình hình của Long Đại Tương và Lâm Côn cũng tương tự như nhau thôi, gần như thường xuyên phải sống phải sinh tồn ở bên ngoài trong môi trường hoang dã, mỗi ngày phải ngủ vùi trên cành cây, hay trong những bãi đất hoang, không dễ dàng gì mà tới được thành phố lớn này, do đó nhất định phải ngủ cho thật thoải mái dễ chịu.
Long Đại Tương ngồi trên ghế sofa, mở máy lạnh, căn phòng oi bức lập tức tỏa ra làn gió mát dịu nhẹ, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thiến, người đang sợ hãi bất an, trong lòng cứ nuốt nước miếng, nhưng bề ngoài lại ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Tiểu Thiến, anh gọi em như thế có được không?”
“Được...” Cô gái nhỏ nhà người ta nào dám nói không được.
“Tiểu Thiến, em đến Bách Phượng Môn bao lâu rồi.” Long Đại Tương bắt đầu vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề thì anh sợ bị mắng, bởi thế mới đánh chiến thuật vòng quanh, chuẩn bị từng bước từng bước đi vào trong trái tim cô gái.
“Cũng không lâu lắm, chỉ khoảng nửa tháng thôi.” Nguyễn Thiến trả lời thật lòng, đứng nơm nớp lo sợ.
“Đừng căng thẳng.” Long Đại Tương mỉm cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện, muốn uống gì, anh đi lấy cho em.”
Nguyễn Thiến đứng lên lo sợ, anh ba Long này bình thường lúc nào cũng mỉm cười nói nói, nhưng ai mà không biết đó là một người tuyệt đối không được chọc vào. Trước đây cô cũng từng làm ở nơi khác, cũng nhìn thấy một số đại ca anh lớn, nếu nói như có một người có thể sánh được với Long Đại Tương thì quả thật chưa từng gặp bao giờ.
Những anh lớn đại ca đó không phải là giả vờ thích thể hiện thì cũng là người cả ngày mặt lạnh như tiền, giống như thể cả thế giới phải sợ bọn họ không bằng, ai cũng đểu giả hết sức, không hiếm lần lợi dụng động chạm cô, cũng vì nguyên nhân đó mà cô bỏ đi khỏi mấy nơi ấy. Hôm trước vì cô đắc tội với một đại ca lớn của một nơi, đại ca đó là ông chủ của một bar trong khu đông thành phố, lừa cô vào phòng định cưỡng bức, kết quả bị cô đập chai rượu vào đầu rồi trốn thoát.
Hiện giờ cô đang trốn ở Bách Phượng Môn, ra khỏi cửa lớn của Bách Phượng Môn thì đại ca đó sẽ lập tức phái người bắt cô, cho nên đối với Nguyễn Thiến, Bách Phượng Môn không chỉ là nơi cô kiếm sống mà còn càng là nơi để cô lánh nạn.
Gần đây ở thành phố Trung Cảng này, danh tiếng của Bách Phượng Môn có thể nói là đang lên ầm ầm, đã lưu truyền rằng Bách Phượng Môn không phải nơi dễ chọc vào. Những cái khác thì tạm thời không nói, chỉ riêng một trong bốn đại bang của khu nam thành phố Trung Cảng, tập đoàn Phong Hoàng, Phong Bưu đó trong giới xã hội đen vốn là kẻ nổi tiếng độc ác nhất, bao nhiêu năm nay hùng cứ ở khu nam không ai dám chọc tới anh ta, nhưng kết quả thì sao, chẳng thể nào chọc được tới anh hai của Bách Phượng Môn, cuối cùng bị ngồi tù.
Người trong giới đều biết anh hai của Bách Phượng Môn là một người mà trắng đen chơi cả, hơn nữa bên cạnh anh ta còn có một tay đánh đấm cực kỳ cừ, tay đánh đấm đó cao một mét chín, nhìn giống như một ngọn núi lớn, khi đánh nhau không cần động chân tay, nhưng chỉ cần khí thế thôi là đủ đè ép đối phương rồi, huống hồ chi ngọn núi đó bên ngoài còn có danh là hung ác, trong giới có không ít đại ca đã nếm mùi thất bại trong tay anh ta.
Tay đánh cừ khôi này không phải ai khác, chính là anh ba Long Đại Tương của chúng ta đây.
Trước kia Long Đại Tương không ít lần ngủ với phụ nữ, nhưng tán gái thì thật sự là không có tí kinh nghiệm gì, trước kia anh ta là lính đánh thuê, thường xuyên ở bên ngoài nên cũng không có thời gian yêu đương, bình thường thấy em gái nào đẹp là ra gạ giá luôn, sau khi chốt giá là cứ thế kiếm chỗ thuê phòng thôi, nếu không chốt được giá thì đường lớn đó ai đi đường người ấy, đương nhiên cũng không ít lần bị các em gái chửi mắng là lưu manh.
Thử nghĩ một chút, một người con gái xinh đẹp đi trên đường, đột nhiên một anh trai to lớn phong độ chặn đường, người đàn ông cao to này còn hùng hồn nói rằng: “Em gái, có muốn thuê nhà nghỉ không, giá bao nhiêu cứ nói, anh nghèo chỉ có mỗi tiền thôi.”
Long Đại Tương người ta nói thế không phải là nói khoác đâu, lính đánh thuê có thu nhập rất cao, anh ta lại còn là người có tiếng trong giới đánh thuê, chấp hành nhiệm vụ nào cũng đều được trả công rất cao, một lần làm nhiệm vụ ít cũng phải hai mươi ba mươi vạn tệ, nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ta thì lại hoàn toàn không giống, bình thường anh ăn mặc gần như cùng đẳng cấp với Lâm Côn, thích nhặt những thứ đồ chợ bày đầy đường rẻ rẻ, mặc lên nhìn một cái là thấy ngay đây là một kẻ tầm thường rồi.
Bởi vậy, đa số thì anh bị người ta cho rằng là bị tâm thần, bị nhìn nhận như một thằng khốn, một tên lưu manh, đương nhiên thì cũng có lúc thành công.
Nguyễn Thiến đứng khép nép lo sợ, không dám ngồi, càng không dám nói là muốn uống gì, sau khi Long Đại Tương hỏi xong thì chờ cô trả lời, nhưng cô không trả lời, nên hoàn toàn làm rối loạn mất tiết tấu của cuộc nói chuyện, anh cũng không biết phải lấy đồ gì uống, e hèm cả buổi rồi mới tiếp tục nói: “Đừng ngẩn ra thế, ngồi đi.”
Nguyến Thiến nhìn Long Đại Tương, trong đầu thấp thỏm lo âu, cô lo lắng bất an không chỉ vì con người của anh ba Long này, mà đồng thời cô cũng sợ không biết anh ba Long này liệu có giống đại ca lớn hôm trước định cưỡng bức cô không.
Nếu anh ba Long này mà cũng muốn chiếm đoạt cô thì cô thật sự không biết phải làm sao, tạm thời cô không thể rời khỏi Bách Phượng Môn, đi khỏi Bách Phượng Môn sẽ lập tức bị gã đại ca kia bắt được, cô đánh vỡ đầu người ta, người ta làm sao có thể tha cho cô. Lúc đầu nếu cô đồng ý theo, thì có thể chỉ bị coi như một thứ đồ chơi, nhưng giờ nếu bị bắt về, chắc chắn không đơn giản chỉ là một thứ đồ chơi đâu.
Người trong giới xã hội đen này đa số đều độc ác thủ đoạn tàn bạo, lăn lộn trong những chốn ăn chơi về đêm thế này nên từ sớm cô đã trải nghiệm sâu sắc rồi. Cô không muốn bị gã đại ca kia bắt về, bị bắt về thì mười phần có tới chín phần sẽ bị ra giá bán công khai. Đừng thấy cô bình thường làm việc lăn lộn trong chốn vui chơi về đêm này mà xem thường, từ tận trong xương cốt của mình cô là một cô gái cương trực, nếu động chạm tới giới hạn chịu đựng của mình, cô tuyệt đối không chịu.
Nhưng tình huống hiện giờ cô phải đối mặt chính là, giả dụ anh ba Long muốn cô, thì cô phải làm gì...
Nguyễn Thiến không muốn ngồi xuống, cô sợ cô mà ngồi, thì anh ba Long sẽ lập tức vồ tới như sói dữ, võ công của anh ba Long giỏi như thế, hơn nữa cơ thể lại to lớn thế kia, nếu thật sự bị anh ta đè lên người, thì một cô gái yếu đuối như cô cho dù có chống cự lại thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Nguyễn Thiến không chịu ngồi, Long Đại Tương ngồi không yên, anh ta đứng dậy đưa tay ra kéo cô lại, cô thu mình lại lùi về sau, hét ‘Á’ một tiếng chói tai, nhưng âm thanh đó chỉ kêu được có một nửa thôi thì đã bị bịt lại, một bàn tay khác của Long Đại Tương đã bịt miệng của cô.
Đôi mắt to xinh đẹp của Nguyễn Thiến tràn ngập nỗi sợ hãi, mở lớn trừng trừng nhìn thẳng vào Long Đại Tương, cả người cô giống như con chim sẻ nhỏ bị kinh hãi lo sợ cuộn mình lại, cơ thể run rẩy.
Long Đại Tương nhận ra hình như mình hơi thô lỗ, vội buông tay ra, ngại ngùng nói: “Xin lỗi em gái, anh chỉ muốn bảo em ngồi xuống, nhưng em lại không chịu ngồi, bởi thế anh mới kéo...”
Ngực của Nguyễn Thiến phập phồng tim đập mãnh liệt, ngay vào lúc vừa rồi, đột nhiên từ tận đáy lòng mình cô đã ra một quyết định, thay vì rời khỏi Bách Phượng Môn bị thằng đại ca kia bắt rồi ép bán dâm, vậy không bằng gửi thân cho anh ba Long, trực giác nói với cô rằng, anh ba Long là người có thể dựa vào được nếu so với gã đại ca kia, hơn nữa ngoại hình rồi khí chất thì anh ba Long thật sự cũng rất thu hút cô.
Tiếp đó, chuyện khiến Long Đại Tương không tưởng tượng được, huyết mạch căng lên, hai con ngươi suýt chút nữa nhảy ra khỏi đôi mắt đã xảy ra. Nguyễn Thiến hít một hơi thật sâu, cái cổ với xương quai xanh trắng nõn, đứng trước mặt anh ta, cởi dần từng món từng món đồ trên người, đầu tiên cởi áo, lộ ra áo ngực màu đen, tiếp đó cởi váy, để lộ bộ lót ren màu đen.
Thứ Long Đại Tương muốn chính là thứ này, nhưng lúc này anh ta lại không muốn nữa, đột nhiên anh ta có cảm giác tội lỗi như kiểu làm nhục cô gái nhà người ta, đừng thấy bình thường anh ta cứ tưng bừng tùy tiện như thế, nhưng tâm tư thật ra rất thiện lương, rất tình cảm, anh ta thấy rõ Nguyễn Thiến là bất đắc dĩ thôi chứ trong lòng cô chắc chắn có nỗi khổ tâm.
“Đợi đã!”
Long Đại Tương phất bàn tay lớn, ra lệnh bằng giọng nói trầm trầm: “Em gái, em đang làm gì vậy, coi Long Đại Tương anh là loại người gì, anh gọi em lên đây để nói chuyện công việc, em mau mặc đồ lên!”
Trời, gã này biến thành một người tốt rồi, nhưng hoàn toàn không nhận ra phía dưới của mình đang nhô lên dựng lều ở đó. Khuôn mặt Nguyễn Thiến vốn đã hồng hồng thì lúc này lại càng đỏ như bị lửa đốt ấy, nhưng không phải vì nhìn thấy cái lều đang dựng lên đấy của Long Đại Tương mà cô cảm thấy hình như mình nghĩ nhiều quá. Nhưng khi cô cúi đầu xuống nhìn thấy cái lều đó thì bỗng cô lại thầm mắng một câu: “Đàn ông đúng là không có ai tốt.”
Nhìn theo ánh mắt của Nguyến Thiến, Long Đại Tương cúi đầu, biểu hiện vừa rồi của anh có hơi chút quên mất tiêu bản thân mình, lúc này mới để ý tới cái ngại ngùng ở phía dưới đang đội lên kia, vội nhếch miệng cười ngồi xuống, hai chân khép lại, khẽ ho lên rồi nói với Nguyễn Thiến: “Tiểu Nguyễn, em đi lấy cho anh một chai nước, trong tủ lạnh sau lưng em đấy, em muốn uống gì cũng tự lấy, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện công việc của em...”