Có Dư Tông Hoa giúp đỡ, trong lòng Lâm Côn càng thêm nắm chắc. Nhưng trước khi Dư Tông Hoa tới thành phố Trung Cảng, anh cần tìm một chút việc vui vẻ để làm trước. Tay tùy ý cầm ảnh chụp của Tưởng Đào lên nhìn một chút, khóe miệng nở nụ cười tà ác, âm thầm lẩm bẩm: “Súc sinh nhỏ, gặp phải anh coi như là mày xui xẻo, chờ mà quỳ gối gào khóc đi, ha ha!”
Dựa vào tin tức Lục Đình đưa cho, Lâm Côn nhanh chóng lái xe đến khách sạn gần trung tâm thành phố. Theo như tài liệu Lục Đình cung cấp, khi Tưởng Đào ra ngoài đều ở trong khách sạn cao cấp, lần này đột nhiên hạ thấp xuống. Thứ nhất là liên quan đến làn sóng chống tham nhũng hiện nay, nếu anh ta còn tiếp tục rêu rao xa hoa ở bên ngoài, cha anh ta rất có thể bị vạ lây. Thứ hai, anh ta cũng muốn chứng tỏ cho cha vợ Hàn Duy Chính thấy mình là người cần kiệm. Dù nói thế nào lần kết thân này, anh ta vẫn luôn có tình cảm với Hàn Tâm, thật vất vả mới có cơ hội, mặc kệ trước kia bản thân xấu xa tới mức nào, lúc này cũng phải giả bộ cho ra hình ra dạng.
Cuộc sống sinh hoạt xa hoa lãng phí thường ngày của Tưởng Đào, thật ra không có nhiều quan hệ với Tưởng Thiên Đức. Tiền của nhà họ Tưởng gần như đều do vợ của Tưởng Thiên Đức, Thục Hoa kiếm được. Thục Hoa là một nữ doanh nhân nổi tiếng của tỉnh Liêu Cương. Đương nhiên trong kinh doanh không thể thiếu việc lấy danh nghĩa của Tưởng Thiên Đức, nhưng xác thực, tiền là kiếm được trên phương diện làm ăn, thực sự không liên quan đến tham nhũng.
Tưởng Thiên Đức cũng là một người làm việc cẩn thận. Ở trong chốn quan trường rong ruổi nhiều năm như vậy, độ nặng nhẹ ông ta nắm vô cùng chính xác. Nếu nhìn ở góc độ xuất thân của ông ta, cho dù là ai cũng không tìm ra được một chút dấu vết nào.
Nhanh chóng đi tới cửa chính của khách sạn, nhìn bảng hiệu cũ của khách sạn này, Lâm Côn không tự chủ được lộ ra ý nghĩ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười kinh bỉ, mắng: “Tên súc sinh nhỏ này giả vờ giả vịt cũng thật đến nơi đến chốn, một nơi tồi tàn như thế này, sợ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời được anh ta được ở đi.”
Xuống xe, miệng Lâm Côn ngậm điếu thuốc, chân đi dép, nhanh chóng đi vào cửa chính khách sạn. Vào lúc này, nhắc tới cũng vừa đúng, không biết từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện mấy người cảnh sát giao thông. Mấy người cảnh sát giao thông này chắc hẳn là nhân lúc trời nóng rời khỏi vị trí, ngồi ở bóng râm trước cửa khách sạn nói chuyện phiếm. Có hai cảnh sát giao thông bởi vì quá nóng nên cởi giày, để chân trần, trên mặt đất có vài chai nước kháng đã uống được hơn nửa, hiển nhiên bọn họ đã phải chịu đựng không ít ở nơi này.
Tổng cộng có bốn người cảnh sát giao thông, khi Lâm Côn bước xuống xe, ánh mắt của bốn người đều nhìn xuống chân Lâm Côn. Luật giao thông của Trung Quốc có văn bản quy định rõ ràng, cấm không được đi dép lê khi lái xe. Điều này chủ yếu là do đi dép lê rất dễ xảy ra tai nạn giao thông, quy định này là vì sự an toàn của tất cả người dân.
Lâm Côn thường xuyên đi dép lê không có nguyên nhân gì đặc biệt, chủ yếu là vì mùa hè đi dép lê thoải mái. Chỉ có điều những lúc lái xe anh đều vứt dép sang một bên, chân trần ra trận. Ở trên phương diện tuân thủ luật giao thông, chỉ huy Lâm của chúng ta luôn tuân thủ rất đúng luật pháp, chỉ có điều đôi khi bởi vì sốt ruột mà vượt hai cái đèn đỏ.
Vượt đèn đỏ hình như nguy hiểm hơn so với đi dép lê lái xe...
Không đợi bốn người cảnh sát giao thông nói gì, từ nét mặt của họ Lâm Côn đã đoán được chuyện gì xảy ra. Trong ánh mắt của bốn người cảnh sát giao thông này lộ ra vẻ tham lam, trong lòng bọn họ đều đang nghĩ, trốn ở dưới bóng cây hẻo lánh này hơn nửa ngày, đang lo không làm được việc gì, ngay lập tức lại có người chủ động đưa tới cửa. Trong lòng bốn người không khỏi thổn thức, thở nhẹ một hơi, ông trời đối với anh em ta thật không tệ!
Thời điểm bốn vị cảnh sát nhân dân chuẩn bị đứng dậy ngăn Lâm Côn lại, di động trong túi Lâm Côn đột nhiên vang lên, đầu óc Lâm Côn thoáng động. Làm như không có việc gì cầm điện thoại lên ấn nút trả lời, nói: “Alo, cục trưởng Đường, đúng đúng đúng, bây giờ tôi đang ở cửa chính khách sạn XX, không phát hiện bất cứ đồng chí cảnh sát giao thông nào trốn việc, tin tức người khác báo cho ông khẳng định là sai rồi. Nhân viên chính phủ nước chúng ta đều rất chuyên nghiệp, làm sao có thể tồn tại hiện tượng trốn việc này được...”
Bốn người cảnh sát giao thông nhìn về phía Lâm Côn, nhất thời ngẩn ra một chút, trên gáy đều rịn một tầng mồ hôi, cùng nghi hoặc. Quả thật, bọn họ thuộc khu vực quản lý của cục trưởng Đường, hơn nữa gần đây cục trưởng Đường đã trịnh trọng tuyên bố phải thắt chặt công tác kỷ luật. Người trước mặt, mặc quần áo tùy tiện, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhìn như lưu manh này chẳng lẽ lại là người thân cận của cục trưởng Đường?
Lâm Côn hoàn toàn là mèo mù đâm chết chuột, ngoại trừ lần trước nói chuyện cùng Thẩm Mạn, biết được cục trưởng cục cảnh sát giao thông của trung tâm thành phố này họ Đường ra, thì tất cả còn lại đều là anh bịa chuyện. Lần này đúng là bịa tới điểm quan trọng, về phần di động của anh đột nhiên vang lên cũng hoàn toàn là do may mắn. Không biết Lâm Lâm nghịch điện thoại của anh đã cài đặt chuông báo từ lúc nào, vừa đúng lúc vang lên.
Lâm Côn cất điện thoại, cười hì hì, đi đến chỗ bốn người cảnh sát giao thông dùng tay ra dấu OK, đồng thời làm như thật nói: “Các anh em hóng mát à, các anh yên tâm, tôi rất thông cảm với công việc khổ cực của chúng ta. Trời nóng bức thế này ra giữa đường gác, còn không phải khiến mọi người bị say nắng hết à. Chúng ta làm việc, nên nghỉ ngơi một chút, thân thể của mình cũng là của quốc gia, của nhân dân. Nếu chẳng may thực sự bị ngã bệnh thì ai chịu trách nhiệm giám sát an toàn giao thông, các anh nói phải không?”
Bốn cảnh sát giao thông này mới vừa rồi còn ở trong trạng thái bị hù dọa, sau khi nghe Lâm Côn nói chuyện lừa gạt một hồi, ngay lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ nào. Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Côn từ tham lam lập tức biến thành biết ơn, đây chính là anh trai ruột thịt!
“Mấy anh em các người cứ ngồi nghỉ, tôi phải vào trong khách sạn tìm người quen. A, đúng rồi, sau có thể còn có những người khác âm thầm điều tra, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, bị tóm có thể bị xử phạt rất nặng.”
Nói xong, khóe miệng Lâm Côn nở nụ cười giảo hoạt, nghênh ngang bước chân đi về phía khách sạn. Bốn người cảnh sát giao thông miệng lẩm bẩm, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng, làm gì có tâm tư mà tiếp tục ngồi. Tất cả đều vội vàng đứng dậy, nhìn về phía bóng lưng Lâm Côn nói tiếng cảm ơn, rồi nhanh như một làn khói, nên làm gì thì làm nấy.
Ai, nhìn bóng bốn người cảnh sát giao thông biến mất nhanh như một làn khói, trong lòng Lâm Côn than thở: “Trên đời này thật thật giả giả, rốt cuộc có bao nhiêu người bị lừa bịp? Mình lừa gạt bốn người anh em kia, có phải có phần quá đáng không?”
Trang trí trong khách sạn cũng như hình tượng bên ngoài, đều cũ kỹ như nhau. Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi cũng coi như có vài phần tư sắc ngồi ở sau quầy bar, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay cầm hạt dưa bóc. Sau khi thấy Lâm Côn đi vào, người phụ nữ cười ha hả đứng lên, âm thanh rất thô tục nói: “Ồ anh trai, ở trọ à!”
“Tôi đến tìm người.” Lâm Côn mỉn cười nói.
“Tìm người?” Trên mặt người phụ nữ có vẻ nghi ngờ nhìn Lâm Côn, không còn nhiệt tình hăng hái như vừa nãy.
“Người này.” Lâm Côn mỉm cười lấy ra một tấm hình đưa tới, người trong hình chính là Tưởng Đào. Người phụ nữ không mặn không nhạt liếc mắt một cái, trong ảnh Tưởng Đào nhìn vừa đẹp trai lại có khí chất. Đương nhiên bà ta còn nhớ, đêm ngày hôm trước anh chàng đẹp trai này đã vào đây ở, nhưng ngoài miệng lại không mặn không nhạt nói: “Chưa từng thấy.”
Từ trong mắt của người phụ nữ, Lâm Côn đã sớm nhìn ra manh mối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, lấy từ trong túi ra tờ một trăm đồng tiền giả mới tinh, đập xuống quầy bar, hỏi lại: “Đã gặp chưa?”
Cảm xúc trên mặt người phụ nữ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cười tủm tỉm nhiệt tình nói: “Đã gặp đã gặp, dĩ nhiên là đã gặp rồi, anh chàng đẹp trai này đêm ngày hôm trước đã vào đây ở, trả trước tiền phòng cả một tuần luôn.” Nói xong, nhanh chóng cầm tờ một trăm đồng tiền giả lên.
“Phòng số mấy?”
“Đợi chút, để tôi xem giúp anh.” Trên mặt người phụ nữ nở nụ cười nóng bỏng, lật sổ đăng ký, sau khi lật được hai trang thì ngẩng đẩu nói với Lâm Côn: “Tầng 302, hai ngày nay vẫn chưa ra khỏi cửa.”
Lâm Côn sờ sờ sống mũi hỏi: “Hai ngày nay có người đến tìm anh ta không? Anh ta chắc chắn sẽ không đàng hoàng ở lại nơi này.”
“Có, đương nhiên là có!” Nụ cười trên mặt người phụ nữ càng thêm nịnh nọt. Nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, ý này rõ ràng là muốn đưa thêm tiền trước. Đã cho một tờ tiền giả, Lâm Côn không ngại lấy ra tờ nữa. Tiền giả trong túi anh đều lấy được từ chỗ Long Đại Tương, giữ lại chính là để đối phó với loại người thích chiếm lợi trước mắt này. Thế là, lại lấy ra một tờ tiền giả đỏ thẫm, còn không đợi anh đặt xuống quầy bar, người phụ nữ đã trực tiếp cướp lấy từ trong tay anh.
Trong lòng Lâm Côn bất đắc dĩ cười, nếu người phụ nữ này không quá nóng lòng như thế mà cẩn thận nhìn một chút, đoán chừng là có thể nhận ra điểm khác của tờ tiền giả này. Có thể nói rằng người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hôm nay phải chịu thiệt thòi hoàn toàn là do con người của bà ta.
Cất tiền vào trong túi, trên mặt người phụ nữ hiện ra nụ cười thỏa mãn. Thoáng ghé sát vào Lâm Côn, nhìn xung quanh thấy không có ai, trong ánh mắt hiện lên mấy phần dung tục, nói nhỏ: “Anh chàng đẹp trai này thực ra một sắc đồ.”
“Sắc đồ?” Trong lòng Lâm Côn biết rõ nhưng vẫn hỏi lại, anh đối với từ ‘sắc đồ’ này cảm thấy khá mới mẻ.
“Chính là đồ háo sắc đó.”
“À...” Lâm Côn làm bộ bừng tỉnh.
Người phụ nữ lại nói tiếp: “Anh ta mới ở đây hai buổi tối, mà đến sáng ngày hôm nay tôi đã thấy có ba người phụ nữ đi tới phòng của anh ta. Ba người phụ nữ này đều rất xinh đẹp, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra họ không phải là thứ tốt lành gì.”
Lâm Côn cười hỏi: “Bà chủ, làm sao bà biết người ta không phải thứ tốt?”
Người phụ nữ trắng mắt liếc Lâm Côn, nói: “Tôi mở khách sạn đã sắp được mười năm, loại người nào chưa gặp qua. Đừng nói phải hay không phải thứ tốt, chỉ dựa vào dáng bước đi của một người phụ nữ, tôi cũng có thể biết được cô ta có phải xử nữ hay không!”
Lâm Côn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn người phụ nữ, phục sát đất nói: “Bà chủ, bà thật lợi hại!”
Người phụ nữ dương dương tự đắc nói: “Điều này là tất nhiên, đó là do cậu không biết trước kia chị làm gì. Chị đã sớm lăn lộn ở trong cái vũng bùn này, cả ngày đến đêm, có dạng đàn ông nào mà chưa thấy qua, phụ nữ nào mà chưa gặp?”
Người phụ nữ nói xong, nhìn Lâm Côn với ánh mắt thô tục, cả người Lâm Côn đột nhiên run lên một cái. Không biết người phụ nữ này có nhìn ra được cái gì từ trên người anh không. Qua hai giây, mặt người phụ nữ lộ ra vẻ rất kinh ngạc, chợt khóe miệng nhếch lên cười nói: “Người anh em, phương diện kia của cậu rất tốt đúng không?”
Gương mặt Lâm Côn nhất thời đỏ lên, không nói đồng ý, cũng không nói không phải. Nếu như trả lời, cảm giác giống như mình và người phụ nữ này đang liếc mắt đưa tình. Đến gần người phụ nữ lừa gạt này, Lâm Côn lại lấy ra một tờ một trăm đồng, đây là một trăm đồng tiền thật, vỗ xuống bàn, nói: “Bà chủ, tôi có một thỉnh cầu.”
Người phụ này chính là một người thấy tiền thì sáng mắt, vừa nhìn thấy tiền là ngay lập tức cười tươi như hoa, đôi mắt hoàn toàn bị tờ tiền đỏ thẫm trên bàn hấp dẫn. Chộp vào trong tay sau đó lập tức nhét vào túi, vui vẻ nói: “Có thỉnh cầu gì cứ việc nói! Nhìn trên phân lượng của chủ tịch Mao tôi sẽ giúp cậu.”
Lâm Côn cười nói: “Nếu như lại có phụ nữ đi vào trong, chị để tôi đến gần nói vài câu với cô ta.”
Người phụ nữ vừa thô tục vừa thần bí nhìn Lâm Côn, vui vẻ nói nhỏ: “Người anh em, cậu làm như thế nào?”
Lâm Côn cười nói: “Cái gì?”
Người phụ nữ vỗ mạnh vào vai Lâm Côn, cười nói: “Còn giả vờ giả vịt cái gì, cậu tiếp cận bọn họ, là muốn ăn trước hay là muốn chờ anh chàng đẹp trai ăn xong rồi dùng lại?”
Cảm xúc trên mặt Lâm Côn có phần sững sờ, nhưng lại lập tức cười bỉ ổi nói: “Tôi thích chọn cái phía sau.”
Mặt người phụ nữ đột nhiên ửng đỏ, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Vậy cậu thấy tôi như thế nào, tôi cũng bị ăn rồi.”
Vẻ mặt Lâm Côn cứng đờ, khóe miệng hơi run rẩy...