Bốp!!!
Âm thanh giòn tan vang lên, giống như một khối sắt dày đánh vào cái đống thịt béo núc, mắt của gã to béo nổ đom đóm, cổ họng kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người ngã xuống đất, cũng may hai gã đàn em sau lưng tên này phản ứng cũng nhanh, vội vàng đỡ lấy hắn, nếu không cú đó mà ngã cắm đầu xuống có khi răng cửa cũng bị gãy cả.
Lâm Côn rất lười dây dưa với đám lưu manh côn đồ tép riu này, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, đó là nhanh chóng dẹp bọn này đi, để mình còn vào trong mà đợi vợ chồng Dư Tông Hoa tới.
Lâm Côn không để cho ba tên lưu manh này một cơ hội nào, liền ngay đó một cú đá đạp vào gã to béo, cú đạp này quá mạnh quá nặng, chỉ nghe một tiếng phịch, đá thẳng ngay vào ngực của gã to béo.
Cơn đau như xé ngực đối với gã đàn ông to béo, giống như bị ném trúng một tảng đã lớn ngàn cân, cảm giác đau đớn trào lên, máu tươi phụt ra từ miệng, mắt trợn ngược toàn lòng trắng, ngất ngay tại chỗ, hai gã đàn em đỡ hắn cũng bị hứng chịu dư âm, cơ thể của cả hai cùng lùi về sau, phịch phịch... Ngã lăn xuống đất.
Hai tên đàn em mỏ nhọn tai khỉ này hoàn toàn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hai người lúc này chỉ có sự hoảng sợ, không đợi cho đến khi bọn họ giãy dụa đứng lên được đã nghe ‘Bốp bốp’, hai cái tát giòn tan vang lên, mặt mũi bọn họ tối sầm, sao vàng bay lấp lánh trên bầu trời trước mắt, đồng thời cũng ngất xỉu tại chỗ.
Những người vây quanh đó xem đều kinh ngạc há hốc miệng, cả một bầu không gian xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người chuyển dần từ bốn tên lưu manh nằm dưới đất lên người Lâm Côn, chỉ thấy lúc này Lâm Côn rất điềm nhiên, một nụ cười rất bình tĩnh, tự nhiên còn hiền hòa rất vô hại xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Mọi người không kiềm được lòng mình phải tự hỏi, vừa rồi trong mấy phút ngắn ngủi đó, người mà đánh bại ba gã lưu manh kia, thật sự là người trẻ tuổi đứng trước mặt này sao? Anh ta nhìn có lợi hại lắm đâu nhỉ...
Lâm Côn chẳng quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kéo tay Lâm Lâm đi, cậu bé đã biết trước kết quả sẽ như thế, đi vào trong nhà ga, trước khi đi Lâm Lâm còn quay lại làm mặt xấu với mấy gã lưu manh nằm trên đất, cười nói: “Tôi đã nói với mấy chú rồi mà, đừng có chọc vào cha tôi, sao nào, không nghe lời của trẻ con, thế là bị thiệt thòi thôi.”
Dư Tông Hoa còn đang trên tàu cao tốc, phải hơn một tiếng nữa mới tới, Lâm Côn mua ít đồ ăn vặt ở nhà ga cho Lâm Lâm, hai cha con ngồi trên ghế đẩu trong nhà ga chờ đợi, lâu lâu lại có người đi qua, mỗi khi đi qua họ đều quay đầu lại nhìn Lâm Lâm, mấy cô bé nữ sinh mặc đồ rất thời trang không kìm được phải khen ngợi, nói: “Oa, cậu bé đáng yêu quá đi thôi!”
Thậm chí có người còn chủ động qua làm quen với Lâm Lâm, đừng hỏi cậu nhóc ấy vui đến mức nào, Lâm Côn ở bên cạnh lâu lâu lại được nói hai ba câu với người đẹp, đột nhiên anh giật mình ngộ ra có con thật là tốt quá đi!
Tàu cao tốc đã bắt đầu vào ga, Lâm Côn dắt Lâm Lâm đi tới cửa đón, đoàn người đi từ trong ra, Lâm Côn nhanh chóng nhận ra vợ chồng Dư Tông Hoa, hai người ăn mặc rất bình thường, không khác gì những đôi vợ chồng có tuổi đang đi đi lại lại trên đường. Dư Tông Hoa và Vương Lan đều đội trên đầu những chiếc nón có vành dành cho mùa hè, từ xa, Lâm Côn vẫy vẫy tay với bọn họ: “Chú Dư, thím Dư, ở đây!”
Hai vợ chồng Dư Tông Hoa nhìn Lâm Côn, trên khuôn mặt của hai vị trưởng bối là nụ cười mỉm hiền hòa thân ái, những người xung quanh chẳng ai chú ý tới cả, đây nhìn giống hệt hai người có tuổi bình thường, nhất là Dư Tông Hoa, là Bí thư đảng ủy tỉnh Liêu Cương, tuy rằng không phải là quyền cao chức trọng gì, nhưng tuyệt đối là người có tiếng nói trong cả tỉnh Liêu Cương.
“Chào ông nội Dư, chào bà nội Dư!” Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Lâm Lâm lên tiếng với vợ chồng Dư Tông Hoa, Dư Tông Hoa cười ôm chầm lấy Lâm Lâm, khuôn mặt vui vẻ dễ gần cười nói: “Nào, để ông xem cháu nội của ông nào!” Rồi bế cậu bé lên xem xét, quay đầu lại cười với Vương Lan: “Lan à, Lâm Lâm có phải lại lớn hơn rồi không?”
Vương Lan cười nói: “Đúng vậy, đã lớn hơn nhiều so với lần trước gặp, trẻ con lớn rất nhanh.”
Dư Tông Hoa cười nói: “Đúng, nhất là bé trai, lớn còn nhanh hơn nữa, Lâm Lâm của chúng ta tương lai sẽ to lớn đấy, tranh thủ mà vượt qua cha con nhé.”
Lâm Côn đi trước dẫn đường, Dư Tông Hoa ôm Lâm Lâm, Vương Lan đi ngay bên cạnh, cả đoàn người đi ra khỏi nhà ga, đến nơi đậu xe, mấy tên lưu manh mới bị Lâm Côn đánh một tiếng trước đây đều đã không còn ở đó, đoán chừng là được đưa tới bệnh viện rồi. Lâm Côn mở cửa chiếc Jetta cũ, mời vợ chồng Dư Tông Hoa vào trong, Dư Tông Hoa cứ ôm mãi Lâm Lâm trong lòng, đến ngồi vào xe rồi cũng kêu Lâm Lâm ngồi cùng ở ghế sau. Ông thật lòng rất thích trẻ con, tiếc là đứa con trai của ông chẳng ra đâu vào đâu, hai mươi mấy tuổi rồi mà chẳng có lấy một đối tượng hẳn hoi, chứ đừng nói là sinh cho ông một đứa cháu mập mạp.
Vợ chồng Dư Tông Hoa không phải người ngoài, Lâm Côn cũng không sắp xếp cho hai người ở khách sạn bên ngoài, vợ chồng Dư Tông Hoa từ xa tới đây là vì muốn gặp anh, nếu như không đưa họ về nhà thì nói sao nghe cũng không ổn.
Chiếc Jetta chạy vào trong khu biệt thự Hải Thần, Dư Tông Hoa ngồi ở ghế sau cười nói: “Tiểu Lâm, xem ra công việc buôn bán của con cũng không nhỏ nhỉ, mua được nhà ở đây rồi cơ, chú nghe nói nhà ở đây đắt đỏ lắm, những ông chủ bình thường sợ là có phấn đấu cả đời cũng không mua nổi, mà con mới hơn hai mươi tuổi đã mua được ở đây rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Chú Dư chê cười rồi, nhà này không phải con mua đâu, là ông ngoại của con trai con mua.”
Lâm Lâm lập tức phụ họa theo: “Đúng thế, ông nội Dư, nhà này là ông ngoại mua cho mẹ của con đó.”
“Ồ?” Dư Tông Hoa bị tò mò, hỏi Lâm Côn: “Tiểu lâm, bố vợ của con là?”
Lâm Côn cười nói: “Bố vợ của con là Sở Tướng Quốc.”
“Hử?!” Rõ ràng Dư Tông Hoa bị làm cho kinh ngạc, Vương Lan ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, nói: “Là Sở Tướng Quốc của tập đoàn Thiên Sở sao? Ông ta là chủ doanh nghiệp lớn số một số hai, là người siêu giàu có trên cả tỉnh Liêu Cương chúng ta đó.”
Lâm Côn cười gật đầu, Dư Tông Hoa kinh ngạc nói: “Tiểu Lâm, bố vợ của con thật sự là Sở Tướng Quốc?”
Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy.”
Mấy giây sau, Dư Tông Hoa mới đi ra khỏi sự kinh ngạc, bản thân ông tuy rằng là quan chức cấp cao, nhưng đối với mười người giàu nhất của tỉnh Liêu Cương thì ông luôn luôn coi trọng, ông là người kính hiền yêu tài.
Chiếc Jetta cũ dừng lại trước biệt thự, Lâm Côn bước xuống xe rồi nhanh chóng mở cửa cho vợ chồng Dư Tông Hoa và Vương Lan, vợ chồng Dư Tông Hoa cười nói: “Tiểu Lâm, cháu còn cần phải khách sáo với chúng ta thế sao.”
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Chú Dư, thím Dư, hai người lần đầu tới nhà cháu chơi, đương nhiên cháu phải đặc biệt khách khí rồi, hơn nữa hai người là bậc trưởng bối, cháu khách khí như vậy cũng là điều nên làm, hai người không cần quá bận tâm.”
Bước xuống khỏi xe, Lâm Lâm chạy chầm chậm tới cửa, mở cửa cho hai vợ chồng Dư Tông Hoa, đồng thời dáng vẻ rất khiêm tốn lễ phép nói: “Ông nội Dư, bà bà Dư, hoan nghênh ông bà tới chơi nhà cháu!”
Nụ cười trên khuôn mặt của hai vợ chồng Dư Tông Hoa lại càng tươi hơn, thậm chí có thể nói hai vợ chồng họ đã rất lâu rồi không được cười vui tới thế, Dư Tông Hoa đưa tay ra ôm bổng lấy Lâm Lâm, thơm vào má cậu bé một cái: “Cháu ngoan!”
Vương Lan đứng bên cạnh mân mê đôi bàn tay Lâm Lâm, nụ cười cưng chiều nở trên khuôn mặt bà, sự yêu thích của bà đối với Lâm Lâm thật sự xuất phát từ tận đáy lòng.
Trong biệt thự, mọi thứ được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, điều khiến Lâm Côn kinh ngạc chính là bốn người Tần Tuyết, Thẩm Hàm Tân, Lục Đình và Chương Tiểu Nhã, bọn họ vẫn còn ở đó, hơn nữa còn lễ phép đứng cạnh nhau, cùng chào hỏi vợ chồng Dư Tông Hoa.
“Chào chú chào dì, chào mừng hai người ạ!”
Vợ chồng Dư Tông Hoa bước chân vào biệt thự, lập tức bị cảnh trước mắt làm cho ngây người, hoặc cũng có thể nói là khiến cho họ ngẩn ra như đang nằm mơ. Bốn cô gái đứng trước mắt họ, mỗi người đều là những người đẹp đạt chuẩn, hơn nữa lại mỗi người một phong cách, phản ứng đầu tiên trong lòng bọn họ chính là... Bốn cô gái này rốt cuộc có quan hệ gì với Lâm Côn, trong lòng nghĩ thế, ánh mắt không khỏi quay sang nhìn Lâm Côn.
Lâm Côn hiển nhiên cũng bị làm cho kinh ngạc, ánh mắt của vợ chồng Dư Tông Hoa nhất thời làm anh cảm thấy bối rối, mối quan hệ kiểu này hình như hơi khó giải thích ấy, thôi thì ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ rồi toét miệng cười nói: “Đây... Đây đều là bạn của cháu.”
Vợ chồng Dư Tông Hoa nhìn nhau, sau đó lại hoài nghi nhìn Lâm Côn, hiển nhiên họ không tin chút nào, lại nhìn trang trí sang trọng trong căn phòng, sách có viết: “Kim ốc tàng kiều”, bọn họ sống bao nhiêu tuổi đầu rồi, hôm nay mới coi như được nhìn thấy phiên bản thật sự ngoài đời.
“Đúng, chú ạ, bọn cháu đều là bạn của Lâm Côn.” Bốn cô gái xinh đẹp giống như đều được tiếp thu một khóa huấn luyện giống nhau, đồng thanh lên tiếng, từng người từng người chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp sáng long lanh, nhìn vợ chồng Dư Tông Hoa một cách rất mê hoặc rất đáng yêu.
“Khụ...”
Dư Tông Hoa cố tình ho một tiếng, kéo Lâm Côn sang một bên, hạ giọng thật thấp để chỉ có bọn họ nghe được, nói: “Cháu trai ạ, cháu làm anh thế này phải giúp đỡ em cháu đấy, có thời gian thì chỉ bảo cho nó...”
Lâm Côn nghi hoặc nhìn Dư Tông Hoa, hỏi: “Chú Dư, ý của chú là?”
Dư Tông Hoa len lén nhìn trộm bốn người phụ nữ xinh đẹp một cái, nói: “Cháu đây đã là kim ốc tàng kiều rồi, còn Chí Kiên đến bạn gái còn chưa có, chú chỉ có thể dạy nó cách làm người thôi, nhưng mấy cái này chú thật sự không biết dạy đâu.”
Lâm Côn cười xấu xa nói: “Chú Dư, ý của chú là... Hồi còn trẻ chú không có kinh nghiệm tình trường gì?”
Dư Tông Hoa nói: “Lại còn không phải sao, sau khi gặp thím cháu là kết hôn luôn, bà ấy là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời chú đấy.”
Lâm Côn cười nói: “Thật là điều hiếm có, chú Dư là một người đàn ông tốt, một vị quan chức tốt, không giống một gã quan chức nào đó, ở trong nhà thì giương cờ đỏ ăn cỏ, ra ngoài thì giương cờ màu đâu đâu cũng có.”
Dư Tông Hoa nói: “Thằng nhóc này ăn nói linh tinh gì đó, trong chính phủ của chúng ta, những phần tử xấu vi phạm pháp luật làm loạn kỷ cương đương nhiên là có, nhưng đâu phải là quan chức nào cũng xấu như thế, nếu thật sự như vậy, quốc gia của chúng ta đã sớm suy tàn rồi. Cháu xem đó, hiện giờ kinh tế và sự phát triển của Trung Quốc chúng ta càng lúc càng nhanh, vẫn còn những quan chức thuộc phái thực lực cống hiến mà.”
Lâm Côn nhân cơ hội đó cười nói: “Vậy... Hàn Duy Chính thì sao?”
Dư Tông Hoa nói rõ từng từ từng chữ: “Ông ta là người thuộc phái thực lực cống hiến.”
Lâm Côn lại cười hỏi: “Chú Dư, vậy chú thì sao, vì sao lại từ bỏ phái thực lực cống hiện, lựa chọn ở tuyến hai chứ?”
Dư Tông Hoa liếc nhìn Vương Lan, người đã bị bốn cô gái vây quanh, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Trên thế gian này luôn có những thứ quan trọng hơn quyền cao chức trọng, một người mà cháu thật sự yêu mà cháu không thể bảo vệ được, thì cho dù có được cả thiên hạ, tạo phúc cho cả thiên hạ thì cũng để làm gì?”
Lâm Côn nói: “Chẳng phải có nhiều người nói rằng nguyện vì cái gì cái gì đó mà từ bỏ tất cả sao?”
Dư Tông Hoa hừ lên lạnh lùng, nói: “Những người có thể nói như vậy, có mấy người dám tự thề với lòng nói không phải vì ham muốn cá nhân?”
Lâm Côn bừng tỉnh, đôi mắt nhìn Dư Tông Hoa tràn ngập sự kính nể, anh từng nghe Dư Chí Kiên nói, Vương Lan từng suýt chút nữa mất mạng vì một sự cố, từ sau lần đó, Dư Tông Hoa, người từng liều mạng bỏ hết sức ra làm việc vì công việc đã không còn tồn tại nữa, mà trở thành một ông già hiền lành cam tâm lui xuống tuyến hai không hỏi đến chính quyền nữa...
Cái đó gọi là tình yêu thật sự!