Lâm Côn xoa đầu Tiểu Sở Lâm, giơ ngón tay cái với cậu bé, “Con trai, làm tốt lắm!”
Tiểu Sở Lâm cười tươi rói, Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh mặt mày đã tối đen như mực, cô không muốn biến con trai mình thành kẻ không sợ trời đất, nhưng lúc này lại không biết phải nói gì.
Lâm Côn bước dài nhanh chóng đến bên cạnh xe jeep nhảy lên, hô to với mọi người: “Tôi là Lâm Côn, là cha của Sở Lâm, mấy năm nay tôi ở ngoài tham gia quân ngũ không kịp trở về, Lâm Lâm không phải không có cha, hi vọng những bạn nhỏ đã từng nói Lâm Lâm không có cha chú ý một chút, về sau không nên nói như vậy, mặt khác nếu con trai tôi còn bị bạn bè trong trường bắt nạt, vậy cũng sẽ có kết cục thảm hại như hai người này!”
Mọi người chung quanh rộ lên, người cha có thân thủ lợi hại như vậy, ai dám bắt nạt con anh?
Cũng không biết ai gọi cảnh sát, Lâm Côn vừa nhảy từ trên xe Jeep xuống thì cảnh sát cũng tới, người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất rống to: “Đồng chí cảnh sát, mau đưa hai kẻ đánh người kia về đồn!”
Vị cảnh sát nhìn người đàn ông trên mặt đất một cái, ánh mắt ám muội như có ẩn ý với hắn, vừa nhìn đã biết là có quan hệ, đội trưởng đội cảnh sát cố ý nói lớn: “Ồn ào cái gì, chúng tôi bắt người còn cần anh chỉ huy sao?” Chợt quay sang cấp dưới bên cạnh nói: “Đem hai cha con nhà kia bắt lại, gọi xe cứu thương, đưa hai nạn nhân đang bị thương này đến bệnh viện.”
Cấp dưới tuân lệnh, một người lấy điện thoại gọi xe cứu thương, một người rút còng tay ra chuẩn bị áp giải Lâm Côn và Tiểu Sở Lâm về đồn. Đối với còng số 8 trong tay cảnh sát, Tiểu Sở Lâm không có vẻ sợ hãi nào, đây là bị tính cách của Lâm Côn ảnh hưởng, Sở Tĩnh Dao nhanh chóng chắn trước người Tiểu Sở Lâm, trợn mắt nhìn vị cảnh sát: “Các người làm gì vậy, trẻ con cũng dùng còng tay để bắt? Pháp luật nước ta cho phép hình thức áp giải này?”
Vị cảnh sát cấp dưới sửng sốt, bọn họ quả thật đuối lý, học sinh mẫu giáo đánh nhau, cũng không đến mức chết người, căn bản không cần họ can thiệp, bên trường học tự có hình thức xử phạt, nhưng vì vị kia và đội trưởng đội cảnh sát có quan hệ, nên việc này có chút phức tạp rồi.
Đội trưởng cảnh sát tự mình tiến lên, hắn vốn bị ngoại hình của Sở Tĩnh Dao hớp hồn, cố ý bày ra bộ mặt uy nghiêm, lớn tiếng quát: “Sao, cô muốn ngăn cản chúng tôi thi hành công vụ?”
Lâm Côn xoay tròn cánh tay, trực tiếp tát vào gương mặt béo ú của vị cảnh sát trưởng, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng lại, chỉ nghe 'chát' một tiếng giòn tan, gương mặt béo ú của vị cảnh sát trưởng méo đi, cả người 'a' một tiếng thảm thiết, lảo đảo ngã xuống.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, người này ngay cả cảnh sát trưởng cũng dám đánh, quá ngang ngược!
Một cái tát đánh xuống, vẫn chưa đủ, Lâm Côn giơ chân lên đạp vào bụng dưới của hắn, lực lớn như nào tạm thời không nói đến, chỉ nghe vị cảnh sát trưởng tên Chu Phương Cường gầm lên một tiếng, cả cơ thể bay ngược lại phía sau, va vào chiếc xe đằng sau, đập mạnh vào cửa xe, cả người nhũn không thể đứng lên nổi.
Mọi người xung quanh đã há hốc miệng, mắt như muốn rớt ra ngoài, không chỉ tát cảnh sát trưởng, lại dùng một chân đá bay, đây không dừng lại ở hai từ 'dũng cảm', mà là 'mạnh bạo'.
Sở Tĩnh Dao không còn gì để nói nhìn Lâm Côn, Tiểu Sở Lâm ở bên cạnh cô lại có vẻ mặt sùng bái.
Ba vị cảnh sát còn lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, đồng loạt lấy súng ra chỉ vào mặt Lâm Côn hét lớn: “Đứng yên!”
Thấy súng, những người đứng xem nhanh chóng lui lại phía sau, sợ đứng gần sẽ bị vạ lây.
“Cha!”
Tiểu Sở Lâm lo lắng gọi to một tiếng, Sở Tĩnh Dao ôm lấy con, không cho cậu bé chạy đến chỗ Lâm Côn.
“Yên tâm đi con trai, cái này là súng đồ chơi không dọa được cha con đâu!” Lâm Côn cười cà lơ phất phơ, đồng thời rút điếu thuốc trong túi ra đốt, hít sâu một hơi, phun ra một vòng khói lớn.
Mọi người bị phản ứng bình tĩnh của Lâm Côn thu hút, đều nghĩ thầm gan của người này làm bằng gì vậy, bị súng chỉ vào người còn có thể bình tĩnh như vậy? Anh tuyệt đối không phải quân nhân tham gia quân ngũ bình thường, nhất định là bộ đội đặc chủng!
Lâm Côn lấy điếu thuốc trong miệng ra, liếc thấy khẩu súng trong tay ba người cảnh sát, cười ngả ngớn: “Các người nên thu súng lại đi, loại súng hơi chẳng có gì đặc biệt này, bắn vào trán tôi cùng lắm chỉ phỏng nhẹ, tôi và các người về cục cảnh sát, nhưng không được làm khó con trai và vợ tôi, nếu không cũng sẽ giống cấp trên của ba người.” Nói xong giơ tay chỉ vào Chu Phương Cường nằm trên mặt đất.
Ba người cảnh sát nhìn nhau, biểu cảm trên mặt rất khó nhìn, hôm nay bọn họ mất hết mặt mũi, bị một tên cà lơ phất phơ đặt bẫy, trong lòng cũng kinh ngạc, anh sao có thể biết súng trong tay họ không phải súng thật?
Ba người họ còn đang do dự, Lâm Côn cười đi đến trước mặt một người, vỗ vỗ vai hắn, cười ngả ngớn: “Anh bạn, đừng nghiêm túc thế, các người phải nghĩ lại, có thể học trong nhà trẻ công lập lớn nhất thành phố, làm sao giống những nhà bình thường chứ, các người có thể đắc tội sao?”
Ba người họ nghe xong, ăn ý nhìn thoáng qua, súng trong tay đều buông xuống.
Lâm Côn đưa chìa khóa cho Sở Tĩnh Dao, “Em lái xe về trước, việc này không cần nói với cha em, anh có thể tự xử lý.” Xong lại nói với Tiểu Sở Lâm: “Con trai, phải đi học chăm chỉ, chuyện cha đã hứa với con đều đã làm được, ai dám bắt nạt con và mẹ, cha liền đánh cho kẻ đó đến bà ngoại hắn đều nhận không ta.”
Nói xong Lâm Côn cười cười chỉ người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất sắc mặt xanh mét và vị cảnh sát trưởng Chu Phương Cường đang xụi lơ, động tác cực kỳ tiêu sái. Đứng ở cổng trường xem trò hay có không ít nữ phụ huynh nhìn với ánh mắt hâm mộ, có được một người chồng hay bạn trai khí phách như vậy, mà ngoại hình cực kì đẹp trai, đây tuyệt đối là mong ước của các cô gái.
Trong lòng Sở Tĩnh Dao ấm áp nhìn qua, sau chuyện này, cô cảm thấy Lâm Côn không đáng ghét chút nào.
Sở Cảnh sát thành phố Trung Cảng.
Lâm Côn bị đưa tới phòng thẩm vấn, người bị anh đánh là cảnh sát trưởng Chu Phương Cường và hai cha con người đàn ông trung niên hung dữ Lưu Cương kia đã được đưa vào bệnh viện, Chu Phương Cường và Lưu Cương cả người đều bị thương không nhẹ, gãy xương sườn và xuất huyết nội tạng nhỏ, đây là kết quả đã nhẹ tay của Lâm Côn, nếu dùng toàn lực, hai người họ giờ không phải ở trong phòng bệnh mà trực tiếp bị đưa tới nhà xác.
Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Hoàng Quang Minh nổi trận lôi đình, cháu trai bên ngoại của ông ta là cảnh sát trưởng Chu Phương Cường, cả cục biết bọn họ có quan hệ như thế nào, Chu Phương Cường kia bình thường cũng ỷ vào quan hệ với Hoàng Quang Minh mà ngang ngược khắp nơi, kết quả không nghĩ tới hôm nay lại bị Lâm Côn đánh ngất.
Cháu trai bị đánh, Hoàng Quang Minh vốn không đau lòng, đứa cháu kia của ông ta cả ngày chỉ biết gây chuyện, ông ta đôi khi hận không thể dùng hai tay đánh chết nó cho bớt giận, nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, cháu trai ông ta ông ta có thể đánh, người khác đánh cũng như đánh vào mặt ông ta, chuyện này không cách nào chấp nhận được.
“Nhất định phải xử tên này thật nặng!” Cục trưởng Hoàng Quanh Minh vỗ bàn, ra lệnh cho cấp dưới: “Đây không chỉ đơn giản đánh nhau, mà còn đánh cả nhân viên của cục chúng ta, trước tiên dạy dỗ tên đó một trận sau đó chuyển lại cho cơ quan tư pháp, phán 3 năm tù giam!”
“Vâng, cục trưởng.” Cấp dưới nghe lệnh lui xuống.
Hoàng Quang Minh thở hổn hển ngồi phía sau bàn làm việc, cầm điện thoại gọi một cấp dưới khác vào nói: “Cậu đi điều tra thông tin của tên đó cho tôi, dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút thì tốt hơn!”
Có thể ngồi vào vị trí cục trưởng trung tâm thành phố, Hoàng Quang Minh trước nay vẫn “Cẩn thận được năm vạn thuyền”, chỉ là ông ta không biết lần này ông ta là thuyền lật trong mương, hơn nữa còn lật một cú đau.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Côn ngồi thoải mái nhàn hạ, còng tay đã sớm bị anh tháo ra, lúc này anh đang thoải mái vắt chéo chân, cà lơ phất phơ nuốt khói thổi bụi, dáng vẻ thích chí không một chút gì giống như đang ở trong đồn cảnh sát, mà như ngồi trong quán cà phê hay một phòng hút thuốc xa hoa tại khách sạn.
Phịch một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mạnh ra, tám người cảnh sát cường tráng bước vào, những cảnh sát này không ít người chuyển từ quân đội sang, nhìn qua đã biết đánh nhau rất giỏi.
Phòng thẩm vấn không lớn, tám người này bước vào chiếm hết hơn nửa căn phòng, dẫn dầu là cấp dưới lúc nãy Hoàng Quang Minh gọi vào căn dặn kia, nhưng khi thấy bộ dạng âm hiểm của Lâm Côn, một tên trong số đó lạnh lùng nói: “Nhóc con, dám đánh cháu trai của Cục trưởng, mày gặp xui xẻo lớn rồi, giờ bọn tao sẽ dạy cho mày một trận trước, về sau nhất định phải nhớ kỹ.... Các anh em, đánh!”
Tám người cảnh sát đồng thời hét lên nhào về phía Lâm Côn, kết quả tám tiếng thét giận dữ kia lại trở thành kêu thảm thiết cùng rên rỉ, Lâm Côn lại ngồi lên ghế lần nữa, hút tiếp nửa điếu thuốc còn lại nuốt mây nhả khói, tám vị cảnh sát đều nằm trên mặt đất rên rỉ khổ sở.
“Cục trưởng, không xong rồi!” Vị cảnh sát được lệnh điều tra thông tin Lâm Côn gõ vào cửa phòng của Hoàng Quang Minh, hốt hoảng nói: “Thông tin của hắn… trong hệ thống thông tin công dân của quốc gia được xếp vào dạng ‘không có quyền truy cập’, nếu muốn tra được thì phải xin chỉ thị của cảnh sát cấp thành phố tối cao mới được.”
“Cái gì?!”
Hoàng Quang Minh mặt mày xanh mét, nhanh chóng chạy tới phòng thẩm vấn, dự cảm có chuyện không lành, kết quả còn chưa tới phòng thẩm vấn đã thấy một cảnh sát chạy đến.
“Cục trưởng Hoàng, không xong rồi!” Vị cảnh sát kia hốt hoảng nói.
“Không xong cái gì?!” Hoàng Quang Minh lớn tiếng hỏi.
“Phòng thẩm vấn ở tầng 2 vừa xảy ra đánh nhau.”
“Hả? Người bị bắt không sao chứ?”
“Không sao…”
“Thật là không sao đúng không?”
“Thật sự không sao, nhưng tám cảnh sát viên của chúng ta đều nằm trên mặt đất, hình như bị thương rất nặng, làm sao đây cục trưởng, có phải nên lập tức đưa đến bệnh viện không?”
“...”
Hoàng Quang Minh không hé răng, sắc mặt tái đi, lúc này mới nghĩ tới Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, xong rồi, sự nghiệp phấn đấu hơn nửa đời người của ông ta chỉ sợ đã kết thúc rồi.