Sáu con sói khác ngược lại không bị ảnh hưởng gì, chẳng qua chúng vừa muốn nhảy mạnh lên và lao tới, toàn thân Lâm Côn đột nhiên có một khí tức mạnh mẽ bạo phát, chỉ một thoáng không khí xung quanh dường như cũng giảm xuống hai độ, sáu con sói lớn và con sói đầu đàn kia đều bị chấn áp.
Ngoại trừ con sói con miệng còn hôi sữa ra, bảy con sói đều ngoan ngoãn nằm ở trên mặt đất.
Nếu có người nhìn thấy được cục diện này thì nhất định sẽ cảm thấy rất kinh ngạc và khủng khiếp, đám sói trong núi rừng này lại có thể bị một người chấn áp dễ dàng như vậy. Nhưng đây tuyệt đối là hành vi không thể bắt chước được, người bình thường đứng ở giữa một đám sói, suy nghĩ điên cuồng là mình có khí tức mạnh mẽ có thể chấn áp sói sao? Đừng nói là một đám sói, cho dù chỉ là một con sói thì đến cuối cùng sợ rằng bạn cũng sẽ trở thành thức ăn trong bụng sói mà thôi.
Con sói con không rõ chuyện gì xảy ra, khi thấy bảy con sói lớn đều nằm yên ở trên mặt đất giống như đang quỳ lạy, nhóc con này ngược lại như con nghé mới sinh không sợ cọp, lảo đảo nhảy lấy đà, lại lao về phía Lâm Côn.
Trong ánh mắt con sói mẹ lo lắng, sợ con sói con bị Lâm Côn làm hại, vào giờ phút này, trong lòng con sói mẹ nhất định là muốn nhào lên cứu con sói con, nhưng bị khí tức mạnh mẽ kia áp chế nên nó cũng chỉ có thể có lòng mà không đủ sức, bốn chân cố gắng thế nào cũng không đứng lên được.
Thân là vua sói Mạc Bắc, nếu như ngay cả mấy con sói núi bình thường này cũng không chấn áp được, vậy thì không thể gọi là vua sói được.
Con sói con thoáng cái nhào tới trên đùi của Lâm Côn, miệng nó còn chưa mọc đủ răng lại cắn trúng chân của Lâm Côn, con sói mẹ phía sau lập tức gầm lên một tiếng, hình như đã thấy được cảnh con của mình bị làm hại. Con sói con cũng dùng hết sức để căn nhưng kết quả căn bản không cắn được chút nào, Lâm Côn chẳng qua chỉ hơi dùng sức gồng chân lên thì cơ bắp trên đùi lại cứng rắn giống như đá vậy.
Ánh mắt con sói mẹ nhìn về phía Lâm Côn đầy cầu xin, tình thương của mẹ lộ ra khiến cho người ta cảm động, Lâm Côn vốn cũng không muốn tổn thương tới con sói nhỏ. Anh mỉm cười và thân mật bế con sói con lên, nó rất quật cường phản kích, mà khi Lâm Côn đưa tay xoa cái đầu nhỏ của nó trong nháy mắt nó hình như cảm giác được sự ấm áp cùng yêu thương, thoáng cái trở nên ngoan ngoãn, giống như một con chó nhỏ bình thường vậy.
Sự nôn nóng trong mắt của con sói mẹ dần dần biến mất, ánh mắt sáu con sói khác nhìn về phía Lâm Côn cũng đầy cảm kích, Lâm Côn để con sói con xuống đất, anh không quan tâm những con thú hoang này có thể nghe hiểu hay không nhưng vẫn mỉm cười và nói: “Mong các sói giúp tôi một chuyện, mang vật này thả vào trong núi lớn.” Anh móc từ trong túi ra cái điện thoại di động.
Lâm Côn nhìn xung quanh, thấy con sói đầu đàn có linh khí nhất, anh đi tới trước mặt nó cúi người xuống, xoa đầu của nó và nói: “Ném thứ này vào sau ngọn núi, bằng không các người có thể sẽ có nguy hiểm.”
Lâm Côn kéo một mảnh vài màu đen ở trên áo xuống rồi cột điện thoại di động của Doãn Lưu Tinh vào trên người con sói đầu đàn, đồng thời anh đi vòng qua phía sau con sói đầu đàn quan sát cái chân sau của nó một hồi, đó không phải là vết thương gì nghiêm trọng, chắc là khi tranh đấu với con thú hoang khác trong núi để lại, bề ngoài có vẻ trầy da và bị trật khớp xương.
Hai tay của Lâm Côn nắm lấy chân của con sói đầu đàn này, nó bị dọa khẽ kêu lên, sáu con sói khác lộ vẻ lo lắng, trong ánh mắt con sói nhỏ nhìn qua lại đầy tò mò.
Trên tay của Lâm Côn đột nhiên dùng sức, con sói đầu đàn gầm lên một tiếng, sáu con sói khác khiếp sợ, con sói nhỏ cũng bị dọa nhảy dựng lên, nó vừa nhảy như vậy lại không khỏi làm ánh mắt Lâm Côn sáng ngời, vừa rồi anh thật sự không nhìn ra thân thể của nó lại tốt như vậy.
Con sói đầu đàn gầm lên rồi lập tức khôi phục lại bình thường, nó nghiêng đầu qua nhìn chỗ chân sau, nó cảm thấy kỳ quái khi không thấy cái chân của mình bị đau nữa.
Lâm Côn lại lấy từ trên người xuống một mảnh áo, buộc lại vết thương ở chân sau của nó để tránh cho nó bị nhiễm và cũng có thể mau lành hơn.
“Các bạn sói, nhờ chúng mày đấy.” Lâm Côn không quan tâm đàn sói này có thể nghe hiểu hay không, nói xong thì anh xoay người đi.
Mãi đến khi bóng lưng của anh hoàn toàn biến mất, bảy con sói mới đứng lên, mấy con sói tập trung lại nhìn chân sau của con sói đầu đàn, trên mặt chúng không có gì khác lạ nhưng trông mắt lại hiện rõ vẻ vui mừng.
Mấy con sói lại cùng nhìn cái điện thoại di động buộc trên cổ của con sói đầu đàn, ánh mắt chúng đồng thời trở nên kiên định, dường như bọn chúng đã hiểu được nhiệm vụ và cũng quyết định nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Lâm Côn vừa trở về thì Sở Tĩnh Dao lập tức hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Anh đi ném cái điện thoại di động kia, trong điện thoại di động có thiết bị theo dõi, nếu mang nó ở trên người chúng ta sẽ lập tức bị tìm thấy.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Em vừa mới nghe đài phát thanh nói anh là hung thủ giết người, em là đồng phạm, cả thành phố đang lục soát tìm kiếm chúng ta.”
Lâm Côn rất bình tĩnh cười nói: “Anh đã sớm đoán được rồi, tên Lỗ Đại Năng này thật sự có năng lực không nhỏ, nếu như ông ta muốn chơi lớn thì chúng ta lại theo tới cùng, đến lúc đó xem thử ai sẽ là người phải khóc.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lâm Côn cười nói: “Chúng ta đi tìm ông ta, bây giờ chúng ta không phải đã có chiếc xe sao, chỉ cần nửa giờ lại có thể vào thành phố.”
Sở Tĩnh Dao lắc đầu, nói: “Em cảm thấy chuyện này hình như sẽ không đơn giản đâu, trong phim ảnh đều diễn như vậ mày.”
Lâm Côn mỉm cười xoa mũi Sở Tĩnh Dao, “Bà xã, em nói đúng, chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, nhưng không phải sẽ càng thú vị sao? Chiếc xe này hẳn đã bị cảnh sát truy nã, anh thật sự muốn gặp cảnh sát của thành phố Vô Đồng này.”
Chuyện này đã phát triển trở thành như vậy, Sở Tĩnh Dao biết mình không thể nào khống chế được, ban đầu ý nghĩ của cô rất đơn giản, lấy phương pháp nhanh nhất trở lại thành phố Trung Cảng, nhưng lúc này xem ra bọn họ căn bản không có khả năng này, nên cô dứt khoát điên cùng với Lâm Côn một lần. Cô tin tưởng người đàn ông bên cạnh mình, người cha bảo mẫu siêu cấp mà con trai luôn tin tưởng!
Ánh nắng rạng rỡ, trời quang đãng, lúc này đã cách cuộc nói chuyện điện thoại lần trước gần ba giờ, Lỗ Đại Năng lại gọi điện thoại cho Sở Tướng Quốc, Lỗ Đại Năng vẫn mỉm cười hỏi: “Chủ tịch Sở, ông suy nghĩ thế nào?”
Sở Tướng Quốc thản nhiên nói: “Bây giờ hình như con gái tôi không ở trên tay của anh.”
Lỗ Đại Năng giọng nói bình tĩnh cười nói: “Cô ta quả thật không ở trên tay của tôi, nhưng anh cảm thấy con gái và con rể của anh có thể chạy thoát ra được thành phố Vô Đồng sao?”
Sở Tướng Quốc im lặng, giờ phút này thời gian dường như bị kéo dài vô hạn, mấy giây ngắn ngủi lại giống như đã qua một lúc lâu, giọng Sở Tướng Quốc bình tĩnh mở miệng nói: “Tôi tin tưởng bọn chúng sẽ bình an trở về.”
“Được, vậy chúng ta cùng nhau chờ xem.” Lỗ Đại Năng đắc ý nói.
Sở Tướng Quốc cúp điện thoại rồi im lặng, bóng lưng của ông bình tĩnh ngồi ở trước cửa sổ sát đất lại giống như một bức tượng không hề nhúc nhích, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến ông thoạt nhìn rất cô đơn mà lại đau thương.
Lại qua một lúc lâu, Sở Tướng Quốc lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Tuyết, bảo Tần Tuyết dẫn theo Lâm Lâm đến. Hai mươi phút sau, Tần Tuyết và Lâm Lâm xuất hiện ở trong phòng làm việc, trong nháy mắt khi nhìn thấy cháu ngoại, cô đơn và buồn bã trên gương mặt Sở Tướng Quốc đều biến mất, ông ôm Lâm Lâm hôn một cái.
Cậu bé nũng nịu nói: “Ông ngoại, bao giờ cha và mẹ cháu mới trở về vậy? Cháu nghe dì Tần Tuyết nói, cha đi đón mẹ trở về mà cháu đã không gặp mẹ mấy ngày rồi nên rất nhớ mẹ.”
Sở Tướng Quốc mỉm cười và nói: “Vậy cháu không nhớ ông ngoại sao?”
Lâm Lâm miệng ngọt ngào nói: “Đương nhiên cháu có nhớ rồi, ngày nào cháu cũng nhớ tới ông ngoại hết!”
Sở Tướng Quốc cưng chiều xoa mũi của cậu bé rồi cười nói: “Ông ngoại cũng nhớ Lâm Lâm mỗi ngày. Lâm Lâm, cháu đi vào trong phòng nghỉ của ông ngoại chơi một lát đi, ông và dì Tần Tuyết của cháu còn có chuyện cần nói.”
Cho dù Lâm Lâm chỉ có năm tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, Sở Tĩnh Dao đặc biệt giáo dục cậu bé thành một đứa trẻ hiểu lý lẽ, cậu bé vâng dạ một tiếng rồi tự mình lại chạy vào phòng nghỉ.
Sở Tướng Quốc và Tần Tuyết ngồi đối diện ở trên ghế sofa, giọng Sở Tướng Quốc bình tĩnh nói: “Tiểu Tuyết à, cháu chuẩn bị làm thủ tục liên quan tới nguồn năng lượng mới bên kia, chuẩn bị chuyển nhượng tư liệu kỹ thuật.”
Tần Tuyết kinh ngạc nói: “Chú Sở, ý của chú là?”
Tần Tuyết vốn là người một nhà nên Sở Tướng Quốc cũng không có giấu giếm, nói thẳng: “Lỗ Đại Năng ở thành phố Vô Đồng có thực lực không tầm thường, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, vì Tĩnh Dao và Lâm Lâm chú có thể bỏ qua tất cả.”
Tần Tuyết có thể hiểu được tâm tình của Sở Tướng Quốc, cô gục đầu xuống áy náy nói: “Chú Sở, đều tại cháu làm không tốt, phái hai người đi lại không thể bảo vệ tốt cho sự an toàn của Tĩnh Dao, nếu như Tĩnh Dao có một mệnh hệ gì thì cháu tình nguyện...”
Sở Tướng Quốc giơ tay lên cắt ngang lời cô, nói: “Cháu đừng ngốc như vậy, Tĩnh Dao là con gái ruột của chú thì cháu cũng là con gái của chú, ngày hôm nay nếu như đổi lại là cháu bị Lỗ Đại Năng bắt tới uy hiếp chú thì chú cũng sẽ làm ra quyết định tương tự thôi.”
“Chú Sở...” Tần Tuyết cảm động nước mắt dâng trào.
Sở Tướng Quốc thở dài, mệt mỏi nói: “Cháu đi làm nhanh đi, chúng ta nhất định phải bảo đảm Tĩnh Dao không có việc gì, chỉ cần con bé và Lâm Côn vừa bị Lỗ Đại Năng bắt, chúng ta sẽ lập tức cầm tư liệu kỹ thuật đổi người.”
Tần Tuyết mơ hồ lo lắng nói: “Chú Sở, nếu như những chuyên gia nghiên cứu ra nguồn năng lượng mới không chịu chuyển nhượng tư liệu thì phải làm thế nào?”
Sở Tướng Quốc lạnh lùng nói: “Hừ, bọn họ cầm tài nguyên của chú để nghiên cứu, tiêu tiền lương của chú cho, nếu như bọn họ thật sự cố chấp như vậy thì chính là ép chú xuống tay không thương tiếc.”
Tần Tuyết biết Sở Tướng Quốc xuất thân là người lính nhưng lại chưa từng nghe nói ông giết người, vào giờ phút này, Tần Tuyết cảm giác được từ trên người Sở Tướng Quốc có sát khí đẫm máu. Không cần Sở Tướng Quốc phải nói nhiều thì Tần Tuyết cũng biết ông vì Sở Tĩnh Dao tuyệt đối có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Ở ngoại ô phía bắc của thành phố Vô Đồng, năm chiếc xe đều dừng ở dưới chân núi, trên xe có một đám người nhanh chóng bước xuống, những người này đều khỏe mạnh vạm vỡ. Có người mặc đồ hoa hòe, có người lại mặc áo ba lỗ màu đen, có người bề ngoài lại thấy giống như bộ đội xuất ngũ, có người lại giống xã hội đen, còn có một vài cao thủ với khí tức vô cùng thần bí, không biết được đào lên từ góc nào trên thế giới này.
Đám người kia có tổng cộng hơn bốn mươi người, sau khi xuống xe bọn họ giống như có âm mưu sẵn từ trước lại nhanh chóng chạy nhanh về phía trên núi. Trên tay của những người này đều đeo một trang bị tương tự như đồng hồ đeo tay. Đó là một dụng cụ theo dõi tối tân nhất trên thế giới, hình ảnh trên mặt đồng hồ lóe sáng một điểm đỏ và một điểm xanh, điểm đỏ là vị trí của mục tiêu, điểm xanh lại là vị trí của bản thân bọn họ.
Những người này đều di chuyển thoăn thoắt, chạy nhanh ở trên đường núi hoàn toàn lại giống như đi vào chỗ không người vậy, bước chân dứt khoát, hai mươi mấy phút sau thì bọn họ đã vây quanh điểm đỏ kia, gần như cùng lúc đó, thiết bị truy tìm dấu vết trên tay của tất cả mọi người đều kêu lên tít tít…