Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người nói muốn đánh giá đẳng cấp của một người đàn ông, chủ yếu hãy nhìn vào chiếc đồng hồ mà anh ta đeo, thắt lưng mà anh ta dùng và bít tất mà anh ta đi…

Trên cổ tay Lâm Côn trống không, quần cũng là loại quần cạp thun cơ bản không cần dùng tới thắt lưng, chân đi một đôi dép tông, mười đầu ngón chân vẫn được tính là trắng trẻo giống như anh em đồng lòng nằm cùng một chỗ.

Với dáng vẻ của anh từ đầu tới chân như vậy tuyệt đối là muốn tầm thường bao nhiêu thì tầm thường bấy nhiêu, nhưng từ khi Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm vừa xuất hiện, cách nhìn của tất cả mọi người về anh lại lập tức thay đổi, từ một người tầm thường lại biến thành một người tầm thường thần bí.

Phụ nữ chính là quần áo của người đàn ông, là mặt mũi của người đàn ông. Trong lòng tất cả mọi người đều thầm suy đoán, chắc hẳn Lâm Côn làm ăn không tệ, nếu không làm sao có thể lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy, lại sinh ra một đứa con trai đáng yêu như thế? Còn về việc toàn thân người ta mặc quần áo bình thường, chẳng qua chỉ là mấy người có tiền thích chơi trò khiêm tốn mà thôi.

Nghĩ như vậy, tất cả mọi người vội vàng tập trung đến chỗ Lâm Côn, mở miệng ra là gọi anh Côn thế này anh Côn thế kia, chẳng còn ai nhớ tới việc định chê cười anh nữa. Mấy người bạn học cũ này thật sự đủ giả dối.

Lãnh Ngọc Lệ lặng lẽ đi ra khỏi hội trường, tới một góc khuất chỗ cầu thang mới lấy ra điện thoại: “Tiểu Phi, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Chị bảo cậu làm có chút việc cũng không làm có đúng không? Chị cho cậu mười phút, trong vòng mười phút phải tới đây.”

“Nhớ cho kỹ, khi tới nhất định phải cho thằng đó biết lễ độ, nếu không sau này đừng gọi chị là chị nữa.”

Lãnh Ngọc Lệ nói năng đầy khí phách sau đó tức giận cúp điện thoại, khuôn mặt to lớn giống như đàn ông lại tăng thêm vài phần sát khí. Phải nói rằng cô ta sinh ra với khuôn mặt của một người đàn ông cũng uổng phí, lòng dạ còn nhỏ hơn cả mũi kim. Chỉ bởi vì lúc trước Lâm Côn ở cửa khách sạn đã nói mấy câu tổn thương tới lòng tự ái của cô ta, nên cô ta nhất định phải cho Lâm Côn biết mặt. Ngoài ra, trong lòng cô ta càng hận Sở Tĩnh Dao hơn, sự xuất hiện của người này đã cướp hết sự nổi bật của cô ta.

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Phi với cánh tay bó bột, tức giận mắng một câu: “Con mẹ nó chứ, cô ta chẳng qua dựa vào ông bố đứng đầu ở Cục thuế Quốc gia, nếu không ông đây còn lâu mới thèm để ý tới kẻ xấu xí đó.”

“Anh Phi, vậy chúng ta…”

“Xuống xe!”

Hoàng Phi dẫn theo một đám anh em khoảng bảy tám người nhảy xuống chiếc xe du lịch, ngẩng đầu đi về phía khách sạn Bắc Quốc Viên.

Lãnh Ngọc Lệ đã trở về hồi trường, đứng ở bên cạnh Hoàng Quyền. Lúc này, ở xung quanh Hoàng Quyền rõ ràng đã vắng vẻ hơn trước rất nhiều, sắc mặt Hoàng Quyền rất khó coi, trong lòng anh ta cũng hận Lâm Côn cướp mất hoàng quang của mình.

Lãnh Ngọc Lệ nói nhỏ với Hoàng Quyền: “Nhìn dáng vẻ dúm dó của anh xem! Anh đứng ở đây cúi đầu cắm mặt xuống thì có tác dụng gì hả?”

Hoàng Quyền buồn bực nhìn Lãnh Ngọc Lệ, khuôn mặt uất ức khó chịu không thể nói thành lời, đồng thời cũng có phần tức giận.

“Hừ, cứ để cho bọn họ tỏa sáng một chút, lát nữa sẽ có trò hay để xem.” Lãnh Ngọc Lệ liếc mắt nhìn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao, trong giọng nói lộ vẻ thâm hiểm và đắc ý.

Hoàng Quyền buồn bực nhìn Lãnh Ngọc Lệ, anh ta vẫn hiểu rất rõ về người vợ này của mình nên lập tức hiểu ý, khi lại nhìn về phía Lâm Côn, trên khuôn mặt anh ta tươi cười có phần nghiền ngẫm và hả hê.

Chu Hiểu Nhã mỉm cười đi về phía Lâm Côn, trong lòng cô ta cảm thấy chua chát không yên, đồng thời cũng đố kỵ với Sở Tĩnh Dao, người này đã cướp mất sự nổi bật vốn thuộc về mình. Ban đầu trong hội trường này cô ta là người đẹp nhất, nhưng sau khi Sở Tĩnh Dao vừa xuất hiện thì cô ta lập tức từ ‘hàng cực phẩm’ rơi xuống ‘hạng hai’, đối với một người phụ nữ xinh đẹp, đây tuyệt đối là điều khó có thể chấp nhận được, bởi thế, cô ta chuẩn bị đi tới thị uy với Sở Tĩnh Dao.

“Anh Côn, đây là vợ anh sao?” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói.

“Ừ, đúng vậy.” Lâm Côn cười nói, anh vừa định giới thiệu Sở Tĩnh Dao với Chu Hiểu Nhã thì Chu Hiểu Nhã đã giành trước, đưa tay về phía Sở Tĩnh Dao, mỉm cười nói: “Chào chị dâu, tôi là Chu Hiểu Nhã, chắc anh Côn đã từng nói với chị về tôi.”

Đột nhiên Lâm Côn rùng mình, trong lòng cảm thấy xấu hổ không nói lên lời, tình cảnh trước mặt chính là ‘người yêu cũ’ gặp ‘niềm vui mới’, anh bị kẹt ở giữa đương nhiên là khổ sở nhất.

Sở Tĩnh Dao hơi sững người, chỉ có điều cô vẫn nhận ra được vẻ giảo hoạt giấu trong đôi mắt của Chu Hiểu Nhã nên không vội trả lời, chỉ mỉm cười nhìn Chu Hiểu Nhã rồi lại nhìn Lâm Côn. Trong lòng cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Cô vừa định mở miệng nói đã bị Lâm Lâm đứng bên cạnh cướp lời.

Đôi mắt nhỏ trong veo của Lâm Lâm khẽ chớp, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Nhã, khuôn mặt ngây thơ nói: “Dì Chu ơi, dì thật xinh đẹp.”

“Thật sao?” Trong lòng Chu Hiểu Nhã vui mừng như nở hoa.

“Dì Chu, dì là mối tình đầu của cha con sao?” Lâm Lâm tiếp tục hỏi với vẻ mặt ngây thơ.

Lời này vừa nói ra, đám người Chu Hiểu Nhã, Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao và cả những người bạn học khác đứng xung quanh đều sững sờ, vẻ mặt của Lâm Côn lúc đó là khoa trương nhất, gương mặt đã tối sầm lại.

Sau khi hơi ngẩn người, trong lòng Chu Hiểu Nhã lại thầm đắc ý, khen ngợi Lâm Lâm, không ngờ thằng nhóc này không chỉ đáng yêu mà còn khiến người ta yêu thích như thế, nó lại giúp cô ta nói hết những lời muốn nói.

“Đúng đó.” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói, trên mặt cố ý tỏ ra có chút ngượng ngùng, nhưng lại có chút đắc ý nhìn về phía Sở Tĩnh Dao.

Nói thật thì trong lòng Sở Tĩnh Dao quả thật có hơi chua chát, nhưng cô không hề thể hiện ra ngoài, khuôn mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Cô vừa định mở miệng đáp trả, kết quả lại bị con trai bảo bối của mình cướp mất lời kịch. Cậu bé với vẻ mặt rất nghiêm túc, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười khinh thường nói với Chu Hiểu Nhã: “Dì à, dì là mối tình đầu của cha con cũng vô dụng thôi, tuy dì xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng mẹ con, người cha con yêu chính là mẹ con, dì không có cửa đâu.”

Những người xung quanh lập tức kinh ngạc há hốc miệng, nhìn về phía cậu bé với một biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Chu Hiểu Nhã hết tái xanh lại, nhất thời không nói được một lời nào, cô ta cảm giác được rõ ràng mình đã bị đứa nhóc nhìn có vẻ ngây thơ trước mặt này đùa bỡn. Thằng nhóc con này đào sẵn một hố. Đầu tiên khen cô ta xinh đẹp rồi nói cô ta là mối tình đầu của cha mình, kết quả chờ tới sau khi cô ta rơi vào cái hố đó, nó lập tức quay lại đánh một đòn phản kích.

Chu Hiểu Nhã khẽ cắn môi, trên gương mặt xấu hổ không nói thành lời, nhưng đối với một đứa trẻ, cô ta lại không thể tỏ ra mình không có phong thái của người lớn, bởi thế chỉ đành đứng đó mà cười lúng túng, chỉ là nụ cười càng lúc càng cứng đờ.

“Dì à, dì tức giận sao?” Chớp chớp đôi mắt nhỏ trong veo, Lâm Lâm hỏi.

“Không đâu…”

“A, vậy thì tốt rồi.” Lâm Lâm toét miệng cười với Chu Hiểu Nhã, nụ cười đó giống hệt với vẻ mặt của Lâm Côn khi nhếch miệng cười, đây không phải là Lâm Côn dạy nó, mà cậu nhóc này tự học được. Lâm Lâm nói xong lại quay người rời đi, nhìn Sở Tĩnh Dao với vẻ mặt dương dương tự đắc.

Lúc này Sở Tĩnh Dao vừa bực mình lại vừa buồn cười, hóa ra vừa rồi thằng nhóc này cố ý làm vậy, nó muốn ra mặt giúp cô.

Bị một đứa nhỏ tính kế, Chu Hiểu Nhã cũng chẳng biết trong lòng mình có cảm giác thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, cô ta không thể tiếp tục ở lại đây nữa, cô ta cười với Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao, chuẩn bị xoay người rời đi. Đúng lúc này, chỉ thấy ở cửa hội trường có một nhóm lưu manh hùng hùng hổ hổ bước vào, người đi đầu chính là Hoàng Phi.

Tay trái Hoàng Phi bó bột, một dải băng trắng quàng qua cổ giữ lấy cánh tay bó bột đó, vừa nhìn qua anh ta giống như mới từ chiến trường trở về, tuy rằng dáng vẻ có hơi thê thảm, nhưng khí thế lại không nhỏ, anh ta đứng ở cửa lớn của đại sảnh hét toáng lên: “Chị, chị Lệ của tôi đâu rồi?”

Anh ta hét lên như vậy, âm thanh cực kỳ to rõ ràng nên lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường. Phần lớn những người có mặt ở đây đều là nhân viên văn phòng, vừa thấy cả đám lưu manh kéo tới như vậy, sắc mặt bọn họ có chút lo lắng. Nhưng Lãnh Ngọc Lệ đang đứng ở giữa hội trường chợt cười, trả lời: “Tiểu Phi, chị ở đây này!” Cô ta bắt đầu giải thích với mọi người: “Mọi người đừng sợ, đây là người quen của tôi, có việc tới tìm tôi thôi.”

Hoàng Phi dắt theo bảy tám tên lưu manh đi về phía Lãnh Lệ Ngọc, cho dù trong lòng anh ta bất mãn với kẻ xấu xí này thế nào đi nữa thì ngoài mặt vẫn rất cung kính. Chẳng có cách nào cả, ai bảo cha của người ta lại lợi hại chứ.

Chu Hiểu Nhã vừa nhìn thấy đám người Hoàng Phi thì trong lòng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, cô ta quay đầu nhìn Lâm Côn, muốn nhắc nhở Lâm Côn một câu, nhưng khi nhìn thấy Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm thì lời nói đã tới bên miệng lại chua chát nuốt vào.

“Tôi đi qua bên đó xem sao.” Chu Hiểu Nhã dịu dàng mỉm cười nói rồi xoay người đi tới một chỗ khác.

Lâm Côn vừa liếc mắt đã nhận ra Hoàng Phi, anh quay đầu lại đúng lúc thấy vợ chồng Trương Đại Tráng cũng nhìn mình. Lâm Côn khẽ cười, vợ chồng Trương Đại Tráng cũng cười theo.

Sỡ Tĩnh Dao đứng bên cạnh khẽ cười nói với Lâm Côn: “Buổi gặp mặt bạn học cũ của các anh cũng náo nhiệt thật, mời cả đám lưu manh tới luôn, em thấy ánh mắt người phụ nữ đó nhìn anh có gì đó không ổn lắm, không lẽ là kiếm người tới gây phiền toái cho anh sao?” Sở Tĩnh Dao nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Lãnh Lệ Ngọc.

“Ha ha, con người anh không sợ nhất chính là phiền toái.” Lâm Côn cười vang, ôm lấy Lâm Lâm đang đứng phía dưới vào trong lòng: “Con trai, con muốn ăn món gì để cha và mẹ đưa con đi ăn…”

Sở Tĩnh Dao cười lắc đầu, đi theo bên cạnh Lâm Côn.

Trên khuôn mặt Lãnh Ngọc Lệ tươi cười rạng rỡ, đợi tới khi Hoàng Phi tới trước mặt mình cô ta mới khẽ trách móc: “Tiểu Phi, cậu có chuyện gì thế? Gần đây cao giá quá nhỉ, ngay cả chị cũng không mời nổi cậu? Phải chờ nửa ngày mới tới đây?”

Hoàng Phi cười gượng, giơ cánh tay trái bị thương lên nói: “Chị, em đã bị thương rồi, chị đừng trách em nữa.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lãnh Ngọc Lệ hỏi.

“Đừng nhắc tới nữa, hai ngày trước em chạy xe mô tô bị ngã, suýt nữa còn mất cả cái mạng.” Hoàng Phi cười gượng, đổ hết vết thương trên người cho việc chạy xe mô tô, nếu nói thật là người khác bị đánh, anh ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa.

“Sao lại không cẩn thận như vậy…”

Lãnh Ngọc Lệ nói một câu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn, người đang quay lưng lại với cô ta để gắp đồ ăn cho Lâm Lâm, cô ta nói với Hoàng Phi: “Chính là thằng nhóc kia, tối nay cậu nhất định phải thay chị xử lý người đó, thế nào?”

Hoàng Phi nhìn theo ánh mắt của Lãnh Ngọc Lệ, cảm thấy dáng người này có hơi quen quen, nhưng không nhận ra là Lâm Côn, anh ta cười lạnh, lập tức dẫn người đi qua nhưng đã bị Lãnh Ngọc Lệ kéo lại.

“Đợi đã.”

Lãnh Ngọc Lệ khẽ dặn dò: “Đây là cuộc gặp mặt bạn học cũ, việc này không thể làm quá mức, tạm thời làm cho người này khó xử là được, đợi lát nữa sau khi cuộc gặp mặt này kết thúc thì mấy đứa hãy đánh anh ta một trận thật đau cho chị.”

“Chị, em hiểu rồi.”

Hoàng Phi trả lời xong liền dẫn theo bảy tám tên lưu manh đi về phía Lâm Côn, anh ta tiện tay cầm theo một cốc nước trái cây chuẩn bị lát nữa đi tới trước mặt Lâm Côn sẽ giả vờ không cẩn thận bị Lâm Côn đụng trúng làm nước trái cây đổ đầy lên người. Sau đó sẽ có thể hợp tình hợp lý mà bám lấy Lâm Côn không tha, bắt Lâm Côn phải xin lỗi anh ta ở trước mặt mọi người, tốt nhất là Lâm Côn không nên ngoan ngoãn xin lỗi, như vậy anh ta sẽ càng có cớ làm cho Lâm Côn phải khó chịu hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK