Lâm Côn rất hiểu về Long Đại Tương, có anh ta đi ở trước, anh không cần phải xen vào việc gì, sau một loạt âm thanh kêu la thảm thiết, hai người dẫm lên người của đám côn đồ và đi tới sảnh lớn của Bách Phượng Môn.
Trong sảnh lớn là một đám hỗn loạn, hơn mười người nằm trên mặt đất, trong đó có mấy người Lâm Côn nhìn quen mắt, đó là đám anh em của Bách Phượng Môn, trên lầu còn có tiếng nói nhỏ vọng xuống --- “Cô Tưởng, cô nên ký vào hiệp nghị này đi, như vậy với tất cả chúng ta đều có lợi, sau này chỉ cần cô đi theo người anh em A Hổ, tôi có thể bảo đảm cô sẽ giàu sang sung sướng cả đời hưởng không hết, không phải tôi nói suông, giữa đàn ông và phụ nữ không phải chỉ có chút chuyện vậy sao, tôi không tin là cô không cần?”
“Phong Bưu!”
Người kêu to không phải Tưởng Diệp Lệ, mà là A Đông, “Phong Bưu, mày... Mày nói không giữ lời!”
“Nói giữ lời? A Đông, tao cần phải giữ lời với mày sao? Nếu không phải mày nhiều năm qua luôn chống đối với tao như thế, chỉ sợ tao đã sớm lấy được Bách Phượng Môn rồi, con rệp giống như mày làm tao chán ghét chết được, tao hận không thể giẫm chết mày dưới chân, sao phải theo ý mày... Ha ha”
“Ha ha!”
Trên lầu vang lên tiếng chế giễu. A Đông vốn đã thỏa thuận với Phong Bưu, anh ta giúp Phong Bưu lấy được Bách Phượng Môn, Phong Bưu đồng ý đưa Tưởng Diệp Lệ cho anh ta, hiện tại Phong Bưu lại đổi ý.
“Phong Bưu, tao liều với mày!” A Đông tức giận hô lên một tiếng, ngay sau đó nghe trên lầu lại có tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết này là do A Đông phát ra, tiếp đó có một bóng người từ trên lầu rơi xuống.
Vù, rầm...
Một tiếng động rất lớn vang lên, rơi đúng vào sàn nhảy chính trong sảnh lớn, trên lầu lại có tiếng cười lạnh vang lên: “Hừ, cùng ông mày cướp đàn bà, cũng không tự coi lại bản thân có bản lĩnh gì!” Giọng nói này là A Hổ.
Long Đại Tương muốn xông lên lầu, bị Lâm Côn ngăn cản, anh ra hiệu bảo anh ta im lặng, phía trước cách đó không xa, sau khi A Đông rơi vào sàn nhảy chính, anh ta giãy giụa vài cái nhưng không đứng lên được, Lâm Côn lắc đầu.
“Tên này quá ngu ngốc!” Long Đại Tương nhỏ giọng mắng, chuyện A Đông, Lâm Côn đã nói sơ qua cho Long Đại Tương biết, Long Đại Tương rất xem thường người không có đầu óc như thế, hiện tại rơi vào kết cục như vậy là đáng đời.
“A Hổ, về sau người phụ nữ này đã là của mày, mày muốn làm cô ta thế nào thì làm, muốn làm lúc nào thì cứ làm.” Phong Bưu vừa cười vừa nói.
“Anh Bưu, bây giờ em muốn làm luôn thì sao?” A Hổ cười đầy dâm tà, anh ta nói xong, xung quanh liền vang lên tiếng cười.
“Ha ha, được thôi, nếu đã là đồ ăn của mày, mày muốn làm gì thì làm, nếu muốn cho anh em mở rộng tầm mắt, thì cứ giải quyết ngay tại chỗ.” Phong Bưu cười nói dâm tà, mọi người xung quanh nghe xong lại trầm trồ khen ngợi.
“Được, tôi sẽ cho mọi người mở mang tầm mắt!” A Hổ cười nói ha ha, dùng tay cởi quần xuống, sau đó ấn ấn gốc cây giữa hay chân mình đi về phía Tưởng Diệp Lệ.
Tưởng Diệp Lệ giãy giụa vài cái, nhưng vai của cô bị hai tên đàn em ấn xuống từ phía sau, những đàn em này đều là người của Bách Phượng Môn theo A Đông cùng tạo phản, còn có mấy người trung thành đều bị đánh nằm bẹp ở dưới sảnh lớn.
Hiện tại A Đông lại bị A Hổ đạp từ lầu hai xuống, bây giờ không rõ sống chết ra sao, những anh em muốn cùng A Đông muốn phản kháng lại, nhưng sau khi nhìn thấy khí thế hung hăng của mấy người Hổ, Báo, Sói, Cẩu, một đám đều héo rũ rồi.
“Mày dám...” Tưởng Diệp Lệ trừng mắt nhìn A Hổ, nghiến răng nói: “Mày dám qua đây, tao chết cho mày xem!”
A Hổ hơi ngẩn ra, sau đó cười ha ha: “Tưởng Diệp Lệ, cô lấy cái chết tới uy hiếp tôi sao? Cô cho rằng tôi sẽ sợ? Ha ha, ngày hôm nay cô còn sống tôi sẽ chơi cô, cô chết tôi chơi xác của cô!”
“Anh Hổ hay lắm!”
“Anh Hổ, anh Hổ!”
“Chơi nát cô ta!”
...
Ý trong lời nói chính là sống thì chơi sống, chết cũng phải chơi xác, đám anh em chung quanh đều kích động ồn ào.
Moi Tưởng Diệp Lệ mím lại thật chặt, tâm tình của cô bây giờ phức tạp khó nói thành lời, mặc dù cô biết A Đông sẽ phản bội cô, nhưng lại không nghĩ rằng mình sẽ bị phản bội nhanh như vậy. Anh ta còn trực tiếp dẫn Phong Bưu vào đây, trong lòng của cô đau đớn khó nói thành lời, giống như bị người thân nhất bán đứng.
Nhìn vẻ mặt dâm tà của A Hổ tới gần, trong lòng cô chỉ còn hy vọng vào một người cuối cùng, hy vọng Lâm Côn có thể tới đây nhanh một chút.
“Con đàn bà thối, cô biết ông đây muốn chơi cô bao lâu rồi không? Bây giờ ở trước mặt các anh em, ông đây sẽ chơi cô cho bọn họ xem!” A Hổ túm tóc Tưởng Diệp Lệ và kéo đầu cô hướng đến đũng quần của mình, “Nào nào, tôi cho cô cảm nhận ‘người anh em’ của tôi thế nào!”
“Dừng tay!” Đột nhiên có tiếng quát vang lên, tất cả mọi người nghe tiếng nhìn sang, A Hổ cũng xoay người nhìn lại, chỉ thấy hai người đi lên lầu, một người thân thể cao lớn, một người khác khí thế uy phong, chính là Lâm Côn và Long Đại Tương.
A Hổ nhìn thấy Lâm Côn, trong lòng nhịn không được khiếp sợ không nhỏ, Phong Bưu cũng khẽ nhíu mày, ba người Báo, Sói, Cẩu cũng không hiểu sao có sự khiếp sợ từ trong lòng trào ra, vội lui về phía sau. Về phần những đàn em còn lại, người từng gặp qua Lâm Côn đều bị dọa tái mặt, người chưa thấy qua mặt lại không đổi sắc, bởi vì bọn họ cho rằng hai người Lâm Côn là đang đâm đầu vào chỗ chết.
Lâm Côn cũng không nhìn Phong Bưu mà là trực tiếp đi tới chỗ A Hổ đang kéo tóc Tưởng Diệp Lệ, đưa ngón tay chỉ vào mặt A Hổ, mắng: “F*ck, hôm nay ông đây sẽ cho mày không thể làm đàn ông nữa!”
Sắc mặt A Hổ thay đổi, anh ta nhớ tới lần trước bị Lâm Côn đánh bị thương nặng, nhưng lúc này bị Lâm Côn chỉ thẳng mặt ở ngay trước mặt mọi người, uy danh anh Hổ của anh ta sắp mất hết, cho nên anh ta tức giận hừ một tiếng: “Họ Lâm kia, tao chơi bà ngoại mày! Mẹ kiếp! Hôm nay tao phế luôn mày!”
Lâm Côn cười lạnh, vừa nhấc chân muốn đi qua phía A Hổ, nhưng không chờ anh ta có động tác, chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua bên tai, thân thể to lớn của Long Đại Tương đã như ảo ảnh chớp lóe lao tới.
A Hổ và Long Đại Tương đều có phần giống nhau, thân thể hai người đều cường tráng, đều là người dựa vào sức lực để giành chiến thắng trong trận quyết đấu, nhưng A Hổ và Long Đại Tương lại không cùng cấp bậc, giống như một người là kẻ mạnh cấp S và một người là kẻ mạnh cấp A. A Hổ vung quyền tấn công Long Đại Tương, anh ta cũng nhìn ra đối thủ của mình không đơn giản, cho nên vừa ra tay đã dùng toàn lực.
Long Đại Tương không có giống thường ngày vung quyền đánh trả, trái lại nhanh chóng tới gần A Hổ, thân thể anh ta hơi khom xuống tạo thành hình vòng cung, đồng thời cùi chỏ nâng lên phía trước.
Ầm!
Cùi chỏ trực tiếp va chạm với nắm đấm, thân thể to lớn của Long Đại Tương dùng phong thái nghiền ép lao lên phía trước áp đảo, A Hổ rơi vào tình cảnh khó xử, toàn thân bị đẩy lui về phía sau, đụng vào người một tên đàn em đứng phía sau, mãi cho đến khi đụng phải tường thì anh ta mới dừng lại.
“Hừ...”
A Hổ rên một tiếng thảm thiết, anh ta cảm giác cổ họng mặn mặn, sau khi anh ta cố nuốt một ngụm nước bọt mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Long Đại Tương không có dừng lại, bước chân mạnh mẽ tiến lên, anh lập tức lao về phía A Hổ, bước chân của anh nặng nề, giẫm lên mặt đất phát ra một âm thanh ầm ầm, giống như có thể giẫm cho mặt đất phải rung chuyển.
A Hổ phẫn uất hô to một tiếng, lại vung nắm đấm lên muốn đối chọi với Long Đại Tương, lần này Long Đại Tương lại thay đổi chiêu thức, vào lúc tới gần A Hổ liền nhảy lên, trực tiếp dùng đầu gối tấn công A Hổ, kết quả lại nghe một tiếng trầm đục vang lên, nắm đấm của A Hổ nện vào bụng nhỏ của Long Đại Tương, đầu gối của Long Đại Tương lại đụng vào ngực A Hổ...
Phụt!!! A Hổ phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, cũng nằm co quắp sát chân tường.
Long Đại Tương vững vàng đứng trên đất, giơ tay lên xoa cái bụng nhỏ, khóe miệng cười lạnh, nhìn A Hổ cười nhạo: “Chút sức lực này không đủ gãi ngứa cho ông mày đâu!” Nói xong lại đạp thêm một cái vào mặt của A Hổ, A Hổ kêu thảm một tiếng, sau đó anh ta lăn sang một bên, tay chân duỗi dài trên mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn không bò dậy nổi.
Long Đại Tương và A Hổ đánh nhau trong thời gian chưa đến một phút đồng hồ, A Hổ đã nằm trên mặt đất giống như người chết, tất cả mọi người xung quanh khiếp sợ tới mức ngây ra, đặc biệt là những đàn em sùng bái A Hổ giống như thần linh, Hổ gia tiếng tăm lẫy lừng của bọn họ không gì làm không được, cuối cùng lại bị người ta đánh gục dễ dàng.
Ngay cả Phong Bưu cũng không nhịn được mà run lên, một Lâm Côn đã đủ đáng sợ, hiện tại còn có một đại sát tinh khác, anh ta tính toán so sánh thực lực hai bên một chút, tuy rằng bên mình chiếm ưu thế về số lượng, nhưng giao đấu với đại sát tinh như thế, quan trọng không phải số lượng ít nhiều mà là ai lợi hại hơn!
Phong Bưu hít sâu một hơi, nháy mắt với Báo, Sói, Cẩu bên cạnh, ba người lập tức hiểu ý của đại ca mình, nói với đám các đàn em bên cạnh một tiếng, “Các anh em, lên cho tao!” Sau đó bọn họ cùng lao về phía Long Đại Tương và Lâm Côn, đây là điển hình kiến nhiều cắn chết voi. Lâm Côn giơ quả đấm nghênh đón, một quyền đánh ngã một tên côn đồ. Lúc này Phong Bưu cũng đột nhiên lao tới tấn công anh, Lâm Côn sớm đoán được Phong Bưu không phải một người đơn giản, hai người quyền đối quyền, hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của anh, lực đạo một quyền của Phong Bưu ác độc mạnh mẽ khó nói thành lời, là một cao thủ!
Long Đại Tương bị ba người Báo, Sói, Cẩu bao vây công kích, đồng thời còn có một đám côn đồ thường xuyên đánh lén, may anh ta cũng rất lợi hại, đối mặt chiến thuật kiến nhiều cắn chết voi, anh ta cũng cảm thấy luống cuống tay chân.
Sau khi Lâm Côn và Phong Bưu đánh một quyền đối đầu, hai người im lặng nhìn nhau, vết sẹo lớn trên gương mặt Phong Bưu càng ngày càng trở nên dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Côn, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh giống như con sói tham lam và độc ác.
Vẻ mặt Lâm Côn bình tĩnh nhìn Phong Bưu, không ngờ tên này cũng là cao thủ, mặc dù lúc trước anh cũng nhìn ra người này là một người đang cố che giấu bản lĩnh, nhưng vẫn đánh giá thấp Phong Bưu, hai người đột nhiên cùng hô một tiếng... A!
Sau đó cả hai như mũi tên nhắm vào đối phương…