Khi đi ra khỏi tòa nhà của Vạn Quốc Thực Phủ, cả gia đình bọn họ hoàn toàn được hưởng sự phục vụ tuyệt đối của khách VIP, nhân viên phục vụ đưa tới tận cửa, rồi có bảo vệ ăn mặc nghiêm trang lịch sử chủ động mở cửa xe, giống như đang đối xử với tổng thống vậy.
Nếu nói có tiền là tốt, cuộc sống của người có tiền ngoài sự xa xỉ ra, còn kèm theo cả một đống những hư vinh nữa.
Sở Tướng Quốc bước lên chiếc xe Mercedes dài của mình, Tần Tuyết lái xe, Lâm Côn với Sở Tĩnh Dao cùng với Lâm Lâm lên chiếc Jetta cũ, Lâm Côn uống rượu nên không thể lái xe, Sở Tĩnh Dao ngồi ở ghế lái, Lâm Côn và Lâm Lâm ngồi ở hàng ghế sau.
Khi lái xe tới cửa, dù là bảo vệ hay nhân viên phục vụ đều không tránh khỏi sững người, chiếc Mercedes của Sở Tướng Quốc thì không cần phải nói, một chiếc siêu xe mấy trăm vạn tệ, cũng phù hợp với đẳng cấp của người tới Vạn Quốc Thực Phủ ăn uống. Nhưng chiếc Jetta cũ của Lâm Côn thì thật sự có hơi kém quá rồi, nếu như đi chiếc xe đó mà có thể tới Vạn Quốc Thực Phủ ăn cơm vậy thì bảng hiệu của Vạn Quốc Thực Phủ có lẽ nên tháo xuống mà đốt đi được rồi.
... Đây chắc là đầu bếp chuyên phục vụ cho những người giàu có đi nếm thử món ăn đi.
Ít nhất trong mắt của những người khác, trong mắt của những người bình thường khác, trong mắt của mấy nhân viên phục vụ và bảo vệ ở đây thì Lâm Côn, người chạy chiếc xe Jetta cũ tuyệt đối không phải là nhân vật thành công, hơn nữa còn cách điều đó rất xa.
Chiếc Jetta cũ chạy vào khu biệt thự Hải Thần, trên cả đoạn đường đi, Sở Tĩnh Dao đều cảm thấy không được tự nhiên. Sau khi chiếc Jetta cũ được cải tiến lại thì không giống với chiếc xe oto con thông thường nữa, cơ bản nhất chính là tốc độ được tăng cao, chân ga rất nhạy, tay lái chính xác và nhẹ. Nếu theo lý thì những thứ này đều là việc tốt, chủ yếu vì chiếc xe này là loại xe sử dụng cần số tay, Sở Tĩnh Dao đã chạy xe số tự động quen rồi nên khi chân trái đạp phanh xuống có hơi luống cuống tay chân, cũng may cuối cùng cũng thuận lợi chạy xe về đến cổng của biệt thự số 7, cả gia đình đã thuận lợi về tới nhà.
Trên đường đi, Lâm Lâm hơi buồn ngủ, nằm trong lòng của Lâm Côn say ngủ, sau khi xe dừng hẳn, Sở Tĩnh Dao vốn định gọi Lâm Lâm dậy nhưng lại bị Lâm Côn giơ tay ra cản lại, Lâm Côn nhìn Sở Tĩnh Dao, đưa ngón trỏ lên môi ra dấu, khẽ nói: “Em đừng đánh thức con.” Anh nói rồi mới nhẹ nhàng mở cửa xe, cẩn thận ôm Lâm Lâm xuống xe.
Lâm Lâm ngủ say trong lòng của Lâm Côn, cáu miệng nhỏ mím mím, dáng vẻ dạng ngủ rất ngon lành và vui sướng, khuôn mặt nhỏ trắng mềm mại được phản chiếu dưới ánh dèn càng khiến người khác mê mẩn, nhìn giống một búp bê sứ.
Lâm Côn ôm Lâm Lâm đi vào biệt thự, Sở Tĩnh Dao hơi sửng sốt, sững người cho tới khi Lâm Côn quay sang nhìn cô nói nhỏ: “Vợ ơi, mau tới mở cửa đi.” Lúc này, cô mới tỉnh táo lại.
Sở Tĩnh Dao vội chạy tới mở cửa, nhìn Lâm Côn ôm Lâm Lâm trong tay đi vào trong nhà, lúc này trái tim cô có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào không nói thành lời, không phải vì điều khác, chỉ là vì anh đối xử thật lòng với con trai của cô.
Lâm Côn đặt Lâm Lâm lên giường, cậu nhóc vẫn ngủ rất say, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, khuôn mặt tươi cười, Lâm Côn khẽ hôn lên trán của Lâm Lâm rồi đứng dậy cười với Sở Tĩnh Dao nói: “Được rồi, hai mẹ con ngủ đi, anh lên lầu đây.”
Vừa rồi ở trong nhà hàng anh giả vờ say bí tỉ, lúc này lại hoàn toàn tỉnh táo giống như là một người khác vậy, Sở Tĩnh Dao nhìn người trước mắt mình lại không kìm được mà thầm nghiến răng. Nghĩ tới người này vừa rồi tranh thủ cơ hội sàm sỡ cô thì cô lại không cách nào nuốt cơn giận này được nữa, móng tay giơ lên muốn nhéo cho Lâm Côn một cái.
Lâm Côn cảm nhận được một luồng sát khí tràn tới thì lập tức nhếch miệng cười muốn bỏ chạy, nhưng Sở Tĩnh Dao đã đi trước một bước đứng chắn ở cửa rồi, khóe miệng cô nhếch lên hiện ra một nụ cười lạnh lùng, nhìn Lâm Côn trông rất đáng sợ.
Bất giác Lâm Côn cảm giác mình giống như bị người đẹp có đôi mắt rắn thôi miên nhìn chằm chằm vào mình, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị siết cho ngạt thở mà chết.
Sở Tĩnh Dao thò tay ra định nhéo Lâm Côn. Trong lòng cô nghĩ, vừa rồi nếu cô nhéo anh một cái ở trong nhà hàng thì thôi coi như xong chuyện, nhéo nhiều quá ảnh hưởng tới hình tượng cô gái hiền lành dịu dàng thường ngày của cô, nhưng hiện nay ở trong nhà lại khác, cho dù có nhéo cho toàn thân tên khốn này đầy những vết bầm tím cũng không có ai nhìn thấy.
Soạt soạt…
Trong đôi mắt của Lâm Côn, ngón tay trắng thon dài của Sở Tĩnh Dao giơ lên giống như vũ khí sắc bén tinh xảo có thể giết người, anh nuốt nước miếng đánh ực một cái, rùng mình ớn lạnh.
Thấy đôi ngón tay xinh đẹp đó càng lúc càng gần tới xương sườn của mình, Lâm Côn đã làm xong công tác chuẩn bị sẵn sàng hy sinh, dáng vẻ đầy hùng dũng và nghĩa khí, lúc này Lâm Lâm ở trên giường đột nhiên nói mớ một câu: “Cha, mẹ cố lên, con muốn có em trai và em gái.”
Tay Sở Tĩnh Dao ngừng lại, Lâm Côn cũng hơi ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt anh hiện ra nụ cười rất đểu giả nhìn Sở Tĩnh Dao đã đỏ mặt, trêu đùa nói: “Vợ ơi, hay là chúng ta cùng nhau cố gắng một chút đi?”
Đôi mắt hạnh của cô trợn lên, sao cái tên lưu manh này lại có thể lưu manh như vậy! Không đợi đến khi cô đưa tay tới nhéo, Lâm Côn lách qua cô chạy vội về phía cửa, anh còn không quên vỗ mông cô đánh bốp một tiếng.
“Anh!!!” Sở Tĩnh Dao bực bội, cô vốn muốn mắng tên khốn ấy một câu, nhưng niệm tình Lâm Lâm còn đang ngủ nên chỉ còn cách nuốt nốt nửa câu sau vào trong bụng, kết quả Lâm Côn chiếm tiện nghi xong chạy ra cửa thì đứng lại nhìn cô toét miệng cười nói: “Vợ yêu à, mông em mẩy thật đấy!”
“Anh... Đồ lưu manh nhà anh!” Mắt Sở Tĩnh Dao tối sầm, suýt chút nữa vì tức tới ngất xỉu, cô nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng, lại không nhịn được định muốn liều mạng đuổi theo cái tên lưu manh thối này, nhưng Lâm Lâm ở trên giường lại nói mơ: “Mẹ, mẹ, con muốn em trai và em gái, muốn em trai và em gái.”
Sở Tĩnh Dao chỉ còn cách nhịn xuống cơn giận, trở về bên cạnh Lâm Lâm.
Bên ngoài cửa, Lâm Côn đắc ý đi lên lầu, anh vừa huýt sáo vừa ngậm điếu thuốc chưa châm trong miệng.
Sau khi về tới khu nhà xa hoa ở trung tâm thành phố, Tần Tuyết ngồi trên ghế sofa, tâm trạng của cô mãi không thể bình ổn. Cô vẫn không thừa nhận bản thân mình có thiện cảm với Lâm Côn, nhưng tối hôm nay khi Sở Tướng Quốc bảo Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao sinh thêm con thì trái tim của cô thật sự rất khổ sở, cảm thấy nghẹt thở.
Cô cầm ly rượu vang trong tay ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài, cô đứng ở trước cửa sổ cảm giác ánh trăng chiếu xuống cơ thể mình không khác gì một chậu nước lạnh xối xuống
Trong bầu trời đêm tĩnh mịch yên ả lại không biết che giấu biết bao âm mưu, có người dưới bầu trời đêm này vui cười thỏa thích hết mình, có người ngủ trong giấc mộng đẹp, có người trốn ở một góc nào đó để tiếp tục vạch ra những âm mưu khác…
Lâm Cửu Phúc vẫn nằm trên giường rên rỉ kêu đau, ông ta là một kẻ không thể chịu nổi chút đau điwsn nào, đây cũng là lần đầu tiên trong đời ông ta chịu khổ sở như thế này. Cảm giác bị nỗi đau dày vò khiến ông ta cảm giác mình giống như rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Trong lòng ông ta không chỉ một lần nói với bản thân, nhất định phải cho cái thằng họ Lâm kia nhận được báo ứng, nhất định thế!
Thang Lệ vẫn luôn ở lại trong phòng bệnh không rời, vào thời điểm cần thiết còn phải dùng cơ thể của mình để hầu hạ Lâm Cửu Phúc. Thứ cô ta chờ đợi không liên quan gì tới tình yêu, chẳng qua cô ta chỉ đơn thuần vì cuộc sống sau này của mình. Sâu trong tiềm thức của cô ta, cuộc đời của cô ta đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi, nếu mất đi sự ban phát bố thí của người đàn ông buồn nôn trước mặt này, vậy thì cuộc sống của cô ta sau này sẽ rơi xuống vực sâu không đáy... Cô ta không muốn tiếp tục sống cuộc sống nghèo khổ trước đây nữa.
Đêm đã khuya, sở dĩ Lâm Cửu Phúc chưa ngủ là vì ông ta đang đợi một người, ông ta đã bảo Thang Lệ bỏ ra một số tiền rất lớn để thuê người này lấy mạng của Lâm Côn. Trong mắt của Lâm Cửu Phúc, mạng người trên cơ bản không đáng mấy đồng, thứ ông có chính là tiền, vậy thì có thể tùy tiện khiến cho người nào đó phải chết, mấy chuyện như vậy, trước kia ông ta từng làm rồi. Sở dĩ ông ta không bị pháp luật trừng trị cũng là bởi vì luôn có người sẵn lòng nhận tiền của ông ta mà đứng ra chịu tội thay.
Không có tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, đây không phải là thói quen của mấy nhân viên làm việc trong bệnh viện, người đi vào cũng không phải là nhân viên trong bệnh viện mà là một người đàn ông mặc đồ xám. Người này đi đôi giày da trên chân, trông người này nhìn hơi đen, trên mặt có một vết sẹo lớn, ánh mắt hung ác nham hiểm giống như kền kền đói trong mùa đông giá lạnh, dáng không quá cao, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự tàn bạo.
Vừa nhìn đã có thể cảm giác được đây là một kẻ biết giết người!
Tiếng rên của Lâm Cửu Phúc bỗng im bặt, ngây người nhìn người đàn ông này. Người đàn ông này tuy không gõ cửa nhưng sau khi vào phòng thì rất lễ độ, đầu tiên anh ta khom người chào Lâm Cửu Phúc, giọng nói nhã nhặn: “Xin chào ông Lâm, tôi là Thác Bạt A Giáp, tôi nhận được lời mời của cô Thang nên tới đây.”
Lâm Cửu Phúc lấy lại tinh thần, mặc dù ông ta không hiểu về võ thuật, cũng chưa trải qua sóng gió trong giang hồ, nhưng mấy vụ thuê người giết người kiểu này thì ông ta từng làm rồ. Ông ta cũng từng gặp nhiều sát thủ nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy người có thể làm ông ta hài lòng như Thác Bạt A Giáp, sau khi lấy lại tinh thần ông ta liền cười nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”
“Cám ơn.” Thác Bạt A Giáp cười lễ độ, không giống với người bình thường khác, dù anh ta cười thì nụ cười ấy cũng có cảm giác lạnh run người.
Lâm Cửu Phúc là một thương nhân thông minh lanh trí, trước giờ ông ta luôn hiểu rõ đạo lý giá rẻ thì không bao giờ có hàng tốt. Sau khi Thang Lệ liên hệ được với Thác Bạt A Giáp này đã nói cho ông ta biết, đối phương chỉ cần mười vạn tệ sẽ đồng ý làm việc này. Lâm Cửu Phúc còn tưởng Thang Lệ tìm một kẻ tầm thường hạng hai hạng ba nào đó, nhưng dù sao trong mắt ông ta Lâm Côn chẳng qua chỉ là kẻ không ra gì, nên ông ta cũng không quan tâm Thang Lệ sẽ tìm đến một người thế nào.
Kết quả hiện tại vừa nhìn mới biết Thác Bạt A Giáp này là một nhân vật hàng đầu, một nhân vật hàng đầu tại sao lại lấy giá rẻ như vậy? Đây chính là điều khiến Lâm Cửu Phúc thắc mắc dè chừng, nên ông ta trực tiếp hỏi thẳng: “Anh Thác Bạt, nhìn anh không giống một người chỉ có giá mười vạn tệ, tại sao lại rẻ như vậy?”
Thác Bạt A Giáp chỉ cười điềm nhiên, hỏi ngược lại: “Lẽ nào ông Lâm cảm thấy đáng lẽ tôi nên đòi nhiều thêm một chút?”
Đôi mắt Lâm Cửu Phúc khẽ nheo lại nói: “Lẽ nào không nên sao? Một sát thủ như anh Thác Bạt đây chắc chắn là hàng đầu, mà sát thủ hàng đầu không thể nào có giá chỉ mười vạn tệ, việc lần này anh phải làm cho thật đẹp vào, tôi trả cho anh gấp ba.”
Câu trả lời của Thác Bạt A Giáp nằm ngoài dự liệu của Lâm Cửu Phúc và Thang Lệ, cười lạnh nhạt nói: “Cám ơn, không cần.”
“Còn có người không thích tiền?” Lâm Cửu Phúc nói.
“Tôi thích tiền nhưng chuyện lần này cho dù ông không trả tiền cho tôi thì tôi cũng sẽ làm.” Thác Bạt A Giáp cười nhạt nói.
“Ồ?”
“Ha ha...” Thác Bạt A Giáp nói thẳng: “Người mà ông muốn tôi loại bỏ đó cũng là kẻ thù của tôi, tôi và hắn là kẻ thù không đội trời chung, lần này tới thành phố Trung Cảng, không phải hắn chết thì tôi phải bỏ mạng!”
Vẻ mặt của Lâm Cửu Phúc và Thang Lệ trở nên nghiêm túc, bọn họ thật sự không hiểu cái tên Lâm Côn đó, cái tên cà lơ phất phơ đó sao lại có thể kết oán với một kẻ ác như Thác Bạt A Giáp. Đồng thời trong lòng Lâm Cửu Phúc lại thấy vui mừng, tìm được một người như vậy quả nhiên là ông ta lời to rồi, không cần tốn quá nhiều tiền mà vẫn làm được việc muốn làm.
Lâm Cửu Phúc không kìm được tò mò hỏi: “Anh Thác Bạt, có thể nói một chút về mối thù hận của hai người không?”
Thác Bạt A Giáp lạnh lùng cười, nói: “Ông Lâm, biết quá nhiều không tốt. Tôi chỉ nhận tiền mặt.” Anh ta nói xong thì quay người đi ra khỏi phòng, để lại Lâm Cửu Phúc và Thang Lệ ở trong phòng ngây người liếc mắt nhìn nhau...