Tên bảo vệ dẫn đầu nằm vật ra đất kêu lên một tiếng, vốn tưởng sau khi nói ra ông chủ của bọn họ thì Lâm Côn sẽ lo sợ, kết quả Lâm Côn chẳng coi ra gì. Nhưng người bảo vệ dẫn đầu kia không cam lòng, khàn giọng kêu lên: “Anh gặp xui xẻo rồi, anh đánh con trai của ông chủ chúng tôi, ông ấy… Ông ấy nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Bước chân Lâm Côn đột nhiên dừng lại, xoay người quay đầu, đi tới trước mặt người bảo vệ dẫn đầu kia, ngồi xổm xuống cười lạnh, nói: “Ha ha, anh đang dọa tôi đấy à?” Rồi túm lấy cổ áo người bảo vệ dẫn đầu kia, khinh thường nói: “Về nói với ông chủ của các người, con trai của ông ta chạy xe suýt chút nữa đụng phải con trai tôi, con trai ông ta bị ông đây đánh là đáng đời, ông ta không phục có thể tới tìm tôi, ông đây đánh luôn ông ta một thể!”
Sắc mặt người bảo vệ dẫn đầu kia tái xanh, ánh mắt nhìn Lâm Côn tỏ vẻ không phục, Lâm Côn nhíu mày, lắc đầu nói: “Tôi thật sự rất ghét ánh mắt này của anh…” Nói rồi, bốp bốp hai tát vung xuống, khiến mắt người bảo vệ dẫn đầu kia như nổ đom đóm, mắt trợn ngược rồi ngất đi.
Bốn tên bảo vệ còn lại nằm trên đất đều sợ tới hít sâu một hơi, ánh mắt sợ hãi nhìn Lâm Côn, Lâm Côn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói với mấy tên bảo vệ: “Về bảo với ông chủ của các người, nếu con trai tôi mà bị thương vào tới xương thì tôi đánh gãy hết xương chó nhà ông ta!”
Mấy người bảo vệ không dám ho he tiếng nào, cổ họng không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, bọn họ tuyệt đối tin tường người đứng trước mặt mình nói được làm được.
Trên ban công biệt thự số 6, Chương Tiểu Nhã không kìm được vẻ si mê của mình phải thốt lên một tiếng tán thưởng: “Anh Lâm Côn của mình thật ngầu quá đi mà…”
Cảm xúc trên khuôn mặt của Lục Đình khá bình tĩnh, nhưng trong lòng cô cũng bị khí thế ngang ngược vừa rồi của Lâm Côn vừa rồi chinh phục, thử hỏi có người phụ nữ nào mà không thích một người đàn ông ngang ngược coi trời bằng vung như thế, cái này mới gọi là Man!
Sở Tĩnh Dao đã băng bó xong cho Lâm Lâm, đó chỉ là vết thương nhỏ do bị ngã, thấy Lâm Côn trở lại, nước mắt Lâm Lâm lã chã kêu lên: “Cha…”
“Con trai, con sao rồi? Lại đây cha xem nào.” Lâm Côn cười ngồi xổm ở trước mặt Lâm Lâm, nâng hai đầu gối của Lâm Lâm lên nhìn, ngón tay nhẹ nhàng sờ nắn xung quanh: “Ở đây có đau không?”
“Chỉ hơi đau một chút thôi.” Lâm Lâm tủi thân nói.
“Không sao con trai, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, mấy ngày là khỏi, để cha nấu canh xương cho con uống, sẽ khỏi nhanh hơn.” Lâm Côn cười nhéo yêu chiếc mũi nhỏ của lâm Lâm. “Con trai, chúng ta là đàn ông con trai, bị thương một chút thì không được phép rơi nước mắt, trước đây chân của cha cũng bị đạn bắn xuyên qua mà cha còn chưa khóc đấy.”
“Vâng ạ!” Lâm Lâm gật đầu một cách kiên cường.
“Anh lại đánh người rồi à?” Sở Tĩnh Dao hỏi Lâm Côn.
“Mấy thằng bảo vệ không có mắt, phùng mang trợn mắt với anh, không đánh chúng nó một trận chúng nó lại khó chịu.” Lâm Côn nhếch miệng cười nói.
“Người chạy xe Land Rover kia thật sự là con trai của Đổng Đại Hải sao?” Sở Tĩnh Dao hỏi.
“Đổng Đại Hải làm gì? Bán thịt heo à?” Lâm Côn cười giỡn.
“Anh nghiêm túc một chút đi.” Sở Tĩnh Dao liếc xéo Lâm Côn rồi lại nhìn Lâm Lâm, ý của cô là đừng gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì không tốt cho con trai, Lâm Côn cân nhắc một lúc thấy cũng đúng, khả năng bắt chước của trẻ con rất tốt, mình nói chuyện không nghiêm chỉnh thế này, rất có thể sẽ bị Lâm Lâm học theo, bởi vậy anh lập tức bớt phóng túng lại.
“Đổng Đại Hải là ông chủ của khu biệt thự Hải Thần.” Sở Tĩnh Dao giải thích.
“À…” Lâm Côn đáp lại, giơ tay lên sờ sờ cằm. Sở Tĩnh Dao thấy dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của anh liền hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
Miệng Lâm Côn nhếch lên cười cười: “Anh đang nghĩ liệu có nên kêu ông ta đưa tám vạn, mười vạn tệ gì đó cho con trai anh mua thực phẩm bổ dưỡng không.”
Mặt Sở Tĩnh Dao tối sầm lại, trừng mắt liếc xéo Lâm Côn, đưa tay tới âm thầm nhéo vào lưng anh một cái, Lâm Côn đau tới méo miệng, Lâm Lâm thấy lạ hỏi: “Cha, cha làm sao thế?”
“Không sao không sao, cơ trên mặt cha hơi cứng, cha đang vận động một chút…” Lâm Côn nhịn đau cười nói.
“Anh ở đây chơi với Lâm Lâm, em lên tầng gọi điện thoại.” Sở Tĩnh Dao nói với Lâm Côn.
“Gọi điện cho ai?” Lâm Côn cười hỏi.
“Ai cần anh quan tâm.” Sở Tĩnh Dao không thèm để ý tới Lâm Côn nữa, đứng dậy đi lên lầu, đóng cửa phòng ngủ lại rồi mới lấy di động gọi cho Sở Tướng Quốc.
Sở Tướng Quốc đang nằm trên ghế da ở văn phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi, đã hết giờ làm việc, bên ngoài cửa sổ, mặt trời chiều đang dần dần hạ xuống. Cả tòa nhà của tập đoàn Thiên Sở, ngoài những bộ phận ở lại tăng ca ra, những bộ phận phòng khác đều đã không còn bóng người, tài xế chủ động gọi điện tới hỏi Sở Tướng Quốc khi nào về nhà, Sở Tướng Quốc nói đợi thêm chút nữa, ông ta thật sự không muốn trở về căn phòng trống trải lạnh lẽo đó.
Nhà, có người thân sống trong đó mới gọi là nhà, không có người thân nào sống trong đó thì chỉ là một đống xi măng sắt thép lạnh lẽo, Sở Tướng Quốc từng trải qua nên hiểu sâu sắc điều đó, trong lòng ông ta đồng thời cũng có nhiều điều khổ sở khó nói. Lúc đầu, ông bất đắc dĩ phải rời bỏ mẹ con Sở Tĩnh Dao, đến nay, người vợ kết tóc ngày xưa đã sớm qua đời, đứa con gái duy nhất lại xem mình như kẻ thù, vẫn may còn có một thằng cháu ngoại hoạt bát đáng yêu, lâu lâu tới chơi với ông giúp ông vui vẻ được một chút, nếu không chắc có lẽ ông đã tuyệt vọng với cuộc sống, thật sự không còn tìm thấy niềm vui và động lực gì để sống nữa.
Chuông điện thoại di động trên bàn vang lên, mắt Sở Tướng Quốc sáng lên, chỉ có rất ít người biết số điện thoại này, lúc này mà gọi tới, mười phần thì có tới tám chín phần là thằng cháu ngoại đáng yêu của ông gọi đến, nhìn số điện thoại trên di động là số của con gái, ông lập tức kích động, nghe điện thoại: “Alo, Tĩnh Dao à.”
“Bên tôi vừa xảy ra chút chuyện, Lâm Lâm suýt chút nữa bị xe đụng, Lâm Côn tức giận đã đánh người, đó là con trai của Đổng Đại Hải.”
“Lâm Lâm không sao chứ?” Sở Tướng Quốc lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ bị trầy da chút thôi, chỉ có điều con trai của Đổng Đại Hải bị Lâm Côn đánh rất nghiêm trọng.”
“Hừ, Đổng Đại Hải chỉ là kẻ buôn bán bất động sản hạng hai thôi. Nếu ông ta dám tới làm phiền tới các con, cha sẽ cho ông ta tán gia bại sản!” Sở Tướng Quốc tức giận nói, sau khi nói xong lại lập tức đổi giọng hiền hòa hỏi: “Tĩnh Dao, các con ăn tối chưa? Trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng ẩm thực Hồ Nam năm sao, cha mời các con đi ăn được không?”
“Không cần, chúng tôi ăn rồi.” Ở đầu dây bên kia, Sở Tĩnh Dao đột nhiên ngừng lại một chút: “Ông chăm sóc tốt cho bản thân đi.”
Tút tút tút…
Nghe những tràng tút tút kéo dài trong điện thoại, sắc mặt Sở Tướng Quốc vô cùng kích động, con gái quan tâm tới ông, đúng vậy ông không nghe nhầm. Vừa rồi con gái bảo ông chăm sóc tốt cho bản thân. Từ trong đôi mắt có hai dòng nước mắt vui mừng chảy xuống, người đàn ông từng đối mặt với sự sống cái chết trên chiến trường cũng chưa từng rơi nước mắt vậy mà lại đang khóc vì hạnh phúc.
Khi nhận được điện thoại của cấp dưới gọi tới, Đổng Đại Hải đang nhún nhẩy trên người của một con gà tóc vàng trị giá một nghìn tệ. Năm nay ông ta đã ngoài năm mươi tuổi, những vẫn dồi dào tinh lực, chỉ có điều cái khả năng kia thì đã giảm sút hơn so với thời trẻ, chủ yếu có lẽ vì quanh năm rượu chè chơi gái quá nhiều đã bào mòn cơ thể ông ta.
“Ai đó!” Đổng Đại Hải khó chịu hét vào điện thoại, phía dưới, ông ta vẫn tiếp tục nhún nhảy, gà tóc vàng nằm trên giường rất biết phối hợp khi phát ra những tiếng rên rỉ có phần hơi thái quá, giống như kiểu bị một con lừa xxx với mình ấy.
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong, Đổng Đại Hải gào lên: “Cái gì, Đại Thần bị người ta đánh sao?” Ông ta kích động, nửa người dưới đột nhiên rùng mình một cái thật mạnh một cái, trực tiếp bắn ra rồi.
Gà tóc vàng trên giường làm ra bộ còn chưa thỏa mãn, mím môi nói: “Ổng chủ Đổng, người ta còn muốn nữa…”
“Muốn con mẹ mày!” Đổng Đại Hải nổi giận, sau khi đứng lên thì hung hăng đạp cho gà tóc vàng ấy một đạp, chắc có lẽ một nửa cơn tức giận trong lòng ông ta đã trút cả lên người của ả gà tóc vàng này, cô ả bị đạp thì thét ‘Á’ lên một cách thảm thiết.
“Ai đánh con trai của tao??” Đổng Đại Hải giận dữ hét lên: “Ai đánh con trai của tao, tao cho nhà nó chết hết!”
Đổng Đại Hải hùng hổ, nhảy từ trên giường xuống chuẩn bị mặc quần áo, sau khi nghe cấp dưới nói hết tình hình xong, động tác của ông ta đột nhiên ngưng lại, khuôn mặt đang giận dữ lập tức kìm nén xuống, ông ta ngồi lại lên giường, trầm giọng hỏi: “Mày chắc chắn là biệt thự số 7 chứ?”
“Chắc chắn.”
“Được, tao biết rồi.” Khí thế vừa rồi của Đại Đồng Hải đột nhiên rũ xuống, nói: “Gửi cho tao địa chỉ bệnh viện Đại Thần đang nằm.”
Đồng Đại Hải biết rõ lai lịch của khoảng 70% các hộ gia đình sống trong khu biệt thự này, trong số đó, ông ta nhớ rõ nhất có 8 đến 10 căn biệt thự đều là những nhân vật mà ông ta tuyệt đối không được phép chọc vào. Căn biệt thự số 7 nằm trong số đó, ông ta là một người buôn bất động sản hạng hai ở thành phố Trung Cảng này, làm sao có thể chống lại người gàu có nhất ở đây được. Chỉ cần một câu nói của Sở Tướng Quốc, sau này ông ta đừng mong có thể làm ăn yên ổn ở cái đất này.
Đổng Đại Hải không đi thăm con trai mình trước mà bảo tài xế chạy xe tới biệt thự Hải Thần, cả nhà ba người Lâm Côn đang ở trên lầu xem phim hoạt hình, ở ngoài đột nhiên có tiếng gọi với vào: “Cô Sở có nhà không?”
Lâm Côn đi ra ban công xem thử thì thấy một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi đang đứng ở cửa biệt thự, Lâm Côn nhìn một cái lại biết ngay đây là Đổng Đại Hải, cha của Đổng Thần, hai cha con nhà này gần như được đúc ra từ cùng một cái khuôn.
“Cửa không khóa, vào đi.” Lâm Côn đứng trên ban công cười nói, đi theo phía sau Đổng Đại Hải chỉ có một người tài xế, vừa nhìn đã biết không phải tới đây để trả thù thay con rồi.
Xuất phát từ lễ phép cơ bản nên Sở Tĩnh Dao bế Lâm Lâm xuống lầu cùng với Lâm Côn, lấy ra bốn chai nước uống để lên bàn trong phòng khách, cười nói với Đổng Đại Hải: “Ông chủ Đổng, sao ông lại tới đây?”
“Tới thăm một chút.” Đổng Đại Hải cười lúng túng, nhưng từ trong đáy lòng ông ta điên cuồng hét lên: “Tao tới thì sao chứ? Tại sao tao tới mày còn không biết sao, bọn mày vừa đánh con trai tao, mày nói xem tại sao tao phải tới đây!”
“Nhà chúng tôi không nợ tiền quản lý của ông thì phải… Không đúng, lần trước khi tôi nộp tiền quản lý còn dư ra hai đồng đó.” Dáng vẻ Sở Tĩnh Dao điềm tĩnh cười đùa.
Ánh mắt Đổng Đại Hải không kiềm chế được dừng lại trên người Lâm Côn, lập tức, lửa giận phun trào trông đôi mắt ông ta như muốn thiêu đốt khuôn mặt Lâm Côn, là thằng khốn nạn này đánh con trai ông ta, nếu ánh mắt có thể giết người thì ông ta hận không thể lập tức băm vằm thằng khốn nạn này ra làm trăm ngàn mảnh mới vừa lòng!
***