Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng của Lâm Côn hiện lên nụ cười giảo hoạt, ánh mắt không chút nghiêm túc nhìn khuôn mặt tàn nhang bị làm khó của nữ phóng viên kia.Cô ta rầu rĩ, ánh mắt đầy oán hận nhưng lại không dám nổi giận, nhẫn nhịn một chút cuối cùng cũng nói: “Xin lỗi, tối hôm nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh.”

Lâm Côn mỉm cười lắc đầu nói: “Không được, giọng nói quá nhỏ, không nghe rõ, thái độ của cô không đủ chân thành.”

Nữ nữ phóng viên mặt tàn nhang tức đến cắn chặt môi, lại cố nhịn nói: “Xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh.” Giọng điệu cô ta lại sắc bén hơn trước đó, vừa nghe qua đã cảm thấy không thành khẩn bằng lúc trước.

Lâm Côn giả vờ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ôi, tôi thấy hay là thôi đi, vẫn nên phát đoạn ghi âm này lên mạng đi.”

“Đừng, nhất định đừng phát.” Vẻ mặt của nữ phóng viên mặt tàn nhang trở nên cực kỳ hoảng sợ, giống như trong tay của Lâm Côn không phải là điện thoại mà là chốt mở ma thuật có thể nắm giữ số phận sau này của cô ta.

“Xin lỗi, ngày hôm nay lỗi của tôi, tôi đã biết sai rồi, xin anh tha thứ cho tôi.” Nữ phóng viên mặt tàn nhang cúi đầu nhận sai, còn cúi người xuống, giọng điệu lần này mềm mỏng hơn lúc trước không ít, thái độ cũng rất thành khẩn.

Vậy mà, Lâm Côn lại lắc đầu, không đợi anh mở miệng nữa, ánh mắt thâm độc của nữ phóng viên mặt tàn nhang đã bắn về phía anh. Ánh mắt chứa đầy ai oán tức giận kia, cộng thêm vẻ mặt hung hăng độc ác kia rõ ràng như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh, muốn răng rắc nhai vỡ xương anh, ngay cả xác cũng không còn.

Lâm Côn hoàn toàn làm như không nhìn thấy, hơn nữa cho dù là nhìn thấy thì thế nào, thật sự sợ cô ta cắn người sao?

Lâm Côn không vội, thong thả cười nói: “Tôi nói... Cô nói xin lỗi sai người rồi, tôi không phải là kêu cô xin lỗi tôi, tôi là đàn ông không có gì phải xin lỗi, tôi là kêu cô xin lỗi với cảnh sát Thẩm đây.”

Nữ phóng viên mặt đầy tàn nhang quả thực bị chọc tức sắp nổi điên rồi, cô ta vốn dĩ là người có lòng dạ hẹp hòi, tâm lý lại méo mó, sau khi bị ép buộc nhiều lần như vậy đã hoàn toàn sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi. Nhưng cuối cùng nhìn thấy điện thoại di động trong tay của Lâm Côn, nghĩ tới vận mệnh sau này của mình, cô ta vẫn là ngoan ngoãn dời ánh mắt về phía Thẩm Mạn, cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Lâm Côn đứng ở bên cạnh, cười ha hả nói: “Không được, quá đơn giản.”

Nữ phóng viên mặt tàn nhang khẽ cắn môi, lại nói: “Tối hôm nay là tôi không đúng, tôi sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi.”

Lâm Côn cười ha hả gật đầu, nói: “Ừ, cái này còn tạm được.” Anh quay đầu nhìn Thẩm Mạn hỏi: “Thế nào cảnh sát Thẩm, cô có thấy vừa lòng với lời xin lỗi này không?”

Thẩm Mạn nhìn Lâm Côn chỉnh người ta đến cạn lời. Không ngờ anh lại dùng chiêu thức này uy hiếp nữ phóng viên mặt tàn nhang kia phải khuất phục. Chiêu thức này mặc dù không mấy tốt đẹp gì, nhưng chẳng qua đối phó với loại sâu mọt xã hội như nữ phóng viên mặt tàn nhang kia ngược lại cũng là trừng phạt đúng tội.

Thẩm Mạn khẽ gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Được, cảnh sát Thẩm hài lòng là được rồi, nhưng mà...”

Lâm Côn cố ý kéo dài giọng điệu, trái tim của nữ phóng viên mặt tàn nhang kia như muốn cái nhảy ra khỏi cổ họng. Sau khi xin lỗi xong, ánh mắt của cô ta vẫn cứ dính chặt vào điện thoại di động trên tay của Lâm Côn, lúc này tương lai của cô ta bị nắm giữ trong cái điện thoại kia, quá khứ ‘kiêu ngạo’ nhiều năm của cô ta lúc này không ngờ lại bị một cái điện thoại di động kìm chế, cũng có thể nói đó là nỗi bi ai nói không nên lời.

Lâm Côn lặng lẽ cười, dáng vẻ vui cười nhìn nữ phóng viên mặt tàn nhang nói: “Cảnh sát Thẩm hài lòng, tôi vẫn không hài lòng, trước đây trong tay cô chắc chắn viết không ít những bài báo giả dối gây hiểu lầm cho dân chúng, hôm nay tôi xem như thay trời hành đạo, phát đoạn ghi âm này lên mạng trả lại sự trong sạch cho xã hội này.”

“Đừng!”

Tiếng kêu bén nhọn của nữ phóng viên đầy tàn nhang vang lên, trong ánh mắt khiếp sợ của cô ta giống như đã nhìn thấy giây phút khi Lâm Côn nhấn nút phát đi trên điện thoại di động, vận mệnh và tiền đồ tương lai của cô ta đột nhiên trở nên tan nát không còn gì để nói.

Tít tít...

Tiếng tin nhắn gởi đi thành công vang lên, nụ cười trên mặt Lâm Côn bình tĩnh tự nhiên, trên mặt nữ phóng viên mặt tàn nhang kia ngoại trừ tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng. Tuyệt vọng này đè ép tuyệt vọng kia, trên gương mặt tràn ngập đau thương, căm phẫn đầy trong ngực.

Vẻ mặt của những người ở đó không giống nhau, có người bình tĩnh ung dung, có người mặc niệm vì nữ phóng viên kia, cũng có người đang tự mình hối lỗi.

“Tôi... Tôi liều mạng với anh!” Nữ phóng viên mặt tàn nhang kia bỗng nghiến răng, giận dữ hét lên một tiếng, giương nanh múa vuốt lao về phía Lâm Côn, nhìn khí thế kia cho dù không cắn chết Lâm Côn, cũng muốn xé nát anh.

Lâm Côn vẫn thật sự không muốn đánh phụ nữ, lại nói chỉ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ chân thật của nữ phóng viên mặt tàn nhang kia anh thật sự cũng lười ra tay. Theo bản năng anh lùi về sau một bước, đang suy nghĩ trước tiên tránh người phụ nữ này xong rồi hãy nói. Không ngờ anh mới vừa hơi lùi về sau, Thẩm Mạn bên cạnh đã nhấc chân thon dài trắng như tuyết lên đạp vào bụng dưới của nữ phóng viên mặt tàn nhang kia...

Lại nghe một tiếng ‘ôi’ hét lên thảm thiết vang lên, giọng điệu rít gào vang cao, nữ phóng viên mặt tàn nhang kia bị đạp mông ngã xuống đất, sợi dây phòng ngự trong lòng cô ta không còn giữ được nữa rồi, lập tức khóc rống lên, vừa khóc vừa la lối om sòm, ầm ĩ mắng Thẩm Mạn. “Đồ phụ nữ thối tha chết bầm, cô lại dám đánh tôi, tôi nhất định sẽ đưa cô ra ánh sáng!” Lúc này rồi mà cô ta còn để ý tới việc đưa người khác ra ánh sáng.

Vẻ mặt của Thẩm Mạn lạnh lùng nghiêm nghị, ra lệnh với cảnh sát đứng phía sau: “Người này gây rối trật tự công cộng, còn muốn đánh cảnh sát, lập tức bắt đem về cục.”

Hai cảnh sát lập tức xông lên, động tác thành thạo còng tay nữ phóng viên mặt tàn nhang kia lại. Nữ phóng viên mặt tàn nhang giống như lên cơn điên loạn, sau khi còng tay lạnh lẽo còng vào tay mình, cô ta lập tức khóc dữ dội hơn. Từ trước tới giờ cô ta chưa từng bị còng tay, bị dọa sợ đến nỗi liên tục xin tha: “Tôi sai rồi, cầu xin các người tha cho tôi đi...”

Thẩm Mạn không để ý đến cô ta nữa, ánh mắt nhìn về phía những phóng viên khác, nói: “Bài báo ngày hôm nay các người có thể viết tùy tiện, tùy tiện đưa ra ánh sáng, nhưng tôi khuyên các người mau rời khỏi nơi này, đừng làm cản trở chúng tôi phá án.”

Những phóng viên còn lại ngơ ngác nhìn nhau, giống như vẫn không tình nguyện rời đi, lúc này Thẩm Mạn lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu, nói: “Tôi có thể kiện các người tội cản trở cảnh sát thi hành công vụ, bắt toàn bộ các người dẫn về cục để thẩm vấn.”

Cô vừa dứt lời, vẻ không tình nguyện trên mặt các phóng viên còn lại lập tức biến mất, mau chóng mang máy quay rời đi.

Trong hành lang thoáng cái trở nên yên tĩnh, Lâm Côn mỉm cười nhìn Thẩm Mạn nói: “Cảnh sát Thẩm, không nghĩ tới cô cũng rất có thủ đoạn đấy.”

Thẩm Mạn liếc mắt nhìn Lâm Côn, nói: “Nếu anh nói lung tung nữa, tôi cũng kêu người còng anh lại dẫn về cục.”

Lâm Côn bày ra bộ dạng vô lại, vẻ mặt chẳng hề để ý: “Được thôi, nhớ là lúc tối phải đưa bữa khuya cho tôi là được.” Dáng vẻ tỏ ra rất nghiêm túc suy nghĩ nói: “Là cơm thịt nướng ngon hơn hay là...”

Thẩm Mạn tức giận nhíu mày, người này còn thật sự không phải là người dễ bắt nạt, vẫn thật sự hết cách với anh.

Cửa phòng cấp cứu đẩy ra, Thẩm Mạn lập tức chạy lên trước, giữ lấy một bác sĩ đeo khẩu trang hỏi: “Tình huống bên trong thế nào? Tình hình của mấy người bị thương bên trong như thế nào, có mấy người ở bên trong?”

Bác sĩ bị hỏi sửng sốt, sau khi phản ứng lại vội hỏi: “Cô gái, cô là ai? Có quan hệ gì với bọn họ vậy?”

Thẩm Mạn móc thẻ cảnh sát ra, bác sĩ vội vàng thay đổi thái độ: “Ồ, xin chào đồng chí cảnh sát. Tình hình của những người bị thương ở bên trong không giống nhau lắm, hai người bị thương nặng vẫn còn hôn mê, những người khác thì không có gì đáng ngại lớn, hơi nặng chỉ là gãy xương, nhẹ là bị trật gân, bên trong tổng có tám người.”

Thẩm Mạn gật đầu: “Cảm ơn sự phối hợp của anh.” Cô vung tay lên, nói với những cảnh sát ở sau lưng: “Vào trong bắt người, có thể bắt đi thì bắt đi ngay bây giờ, không thể bắt đi thì tạm thời để lại ở nơi này giám sát.”

“Vâng!” Nhóm cảnh sát đáp lời, lao vào trong phòng cấp cứu, bác sĩ ở bên cạnh nhìn đến há hốc mồm, nói thì thầm: “Những người nằm bên trong không phải là cảnh sát giao thông à, sao lại...”

Tám cảnh sát giao thông giả đều bị bắt, trong đó có hai người bị thương nặng để lại bệnh viện giám sát, tất cả sáu người còn lại đều bị dẫn đến Cục cánh sát. Từ cổng viện đi ra, Lâm Côn bước nhanh đuổi theo Thẩm Mạn, kéo cánh tay của cô lại, trước mắt cấp dưới của mình Thẩm Mạn vẫn có uy nghiêm, thái độ nghiêm túc hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Lâm Côn mạnh mẽ kéo cánh tay của cô, cười hi hi nói: “Được rồi, cảnh sát Thẩm của tôi ơi, cô đừng giả vờ với tôi nữa, đêm dài đằng đẵng như vậy cô không cảm thấy buồn chán sao? Chúng ta tìm một nơi uống rượu, nói chuyện tâm tình đi.”

“Tôi không có thời gian.” Thẩm Mạn dứt khoát từ chối nói.

Lâm Côn mỉm cười nói: “Tôi ở Bách Phượng Môn chờ cô, không gặp không về.” Anh nói xong thì trực tiếp đi về phía trước, quay lưng vẫy vẫy tay với Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng vô lại của Lâm Côn thở hổn hển nói: “Đây... Đây là loại người gì vậy trời?”

Vũ trường Bách Phượng Môn kinh doanh tới ba giờ sáng mới đóng cửa, bây giờ mới có một giờ, chính là trong thời gian sôi động nhất của cuộc sống về đêm. Lâm Côn đậu xe ở bãi đỗ xe sân sau rồi đi vào từ cửa trước, buổi tối cửa sau của Bách Phượng Môn luôn đóng lại, đây là suy nghĩ đến vấn đề an toàn của vũ trường.

Người phục vụ đứng ở cửa vừa nhìn thấy Lâm Côn đi tới, lập tức cung kính hô lên: “Anh Côn.”

Lâm Côn mỉm cười gật đầu, anh cũng không cần nhân viên phục vụ dẫn đường, tự mình đi thẳng vào sảnh lớn. Trong sảnh lớn kinh doanh rất náo nhiệt, nhưng so với lúc trước vẫn còn kém rất nhiều, sau khi vài lần bị người đến quậy phá ở vũ trường, danh tiếng của Bách Phượng Môn đã không còn tốt nữa. Chẳng qua gần đây duy trì được như vậy xem như cũng không tệ rồi.

Trên sàn nhảy chính một đám vũ công xinh đẹp đang nhảy múa, DJ đang phấn khích kêu gào vào micro, Lâm Côn xuyên qua đám đông đến trước quầy bar nhỏ, nói với nhân viên phục vụ nữ: “Người đẹp, cho một ly bia.”

Nhân viên phục vụ nữ là người mới, dáng vẻ trắng trẻo nõn nà nhìn rất đẹp mắt, cô còn không biết Lâm Côn là ai, nhìn thấy khách muốn uống bia, nên rất chuyên nghiệp rót bia đầy ly cho khách.

Lâm Côn nhìn thấy trong lòng rất hài lòng, bây giờ anh là cổ đông thứ hai của Bách Phượng Môn, nhân viên trong tay mình làm việc tốt, anh là ông chủ đương nhiên cảm thấy vui vẻ rồi. Trong lúc nhàn rỗi buồn chán anh liền trò chuyện với nữ nhân viên phục vụ: “Người đẹp, bao nhiêu?” Anh vừa nói xong, ánh mắt lơ đãng rơi trước ngực của người ta.

Nói thật, đó đúng là một vùng rất đầy đặn, nữ nhân viên phục vụ nhíu mày, rõ ràng rất không vui, Lâm Côn lập tức dời mắt, vội vàng cười nói: “Tôi là hỏi cô năm nay bao nhiêu tuổi, không phải...”

Nhân viên phục vụ trừng mắt nhìn anh, lạnh như băng nói: “Hai mươi.”

Lâm Côn vừa cười hỏi: “Nhỏ như vậy đã ra ngoài làm rồi sao?” Anh là muốn nói tuổi còn nhỏ như vậy mà đã ra ngoài đi làm việc, kết quả là thiếu một chữ ‘việc’, vậy thì ý nghĩ đã không còn giống nhau nữa, giống như là đang nói người ta ‘bán thân’ vậy.

Nữ nhân viên phục vụ không để ý đến Lâm Côn, vẻ mặt hiện ra vẻ chán ghét không thèm che giấu, cô quay người liền gọi quản lý nhóm: “Quản lý, nơi này có người không thành thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK