Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi làm nghề này chính là vì tiền, việc này không cần lực cũng không cần mất phí, chỉ cần chụp lại vài bức ảnh là đã có một nghìn đồng. Loại chuyện tốt này một năm cũng không gặp được mấy lần, người phụ nữ lập tức vui vẻ cười, đưa tay nhẹ nhàng bóp tiền Lâm Côn đưa cho, cười đùa nói: “Anh chàng đẹp trai, anh không sợ tôi cầm tiền đặt cọc này chạy mất ư?”

“Không sợ.” Lâm Côn ngậm thuốc lá cười nói, nắm chặt bật lửa ở trong tay, nhưng trước sau không có ý định đốt thuốc.

Người phụ nữ cười khanh khách tiến lại gần, trên mặt đầy mị hoặc, tiếp theo đôi mắt lóe lên, dường như muốn câu linh hồn nhỏ bé của người đi, lè lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng một chút, nói: “Nếu không, trước tiên tôi cởi cho anh chụp vài tấm, tránh việc tôi cầm tiền chạy mất, còn anh thì không lấy được gì.”

“Stop!”

Lâm Côn giơ tay ngăn lại, cười nhạt nói: “Tôi gọi cô tới chỉ để nói chuyện làm ăn, nếu cô còn như vậy, thì xin lỗi, việc làm ăn này tôi sẽ tìm người khác, tôi tin rằng rất nhiều người bằng lòng kiếm số tiền lời này.”

“Anh chàng đẹp trai, anh thật lòng chứ?” Người phụ nữ nhìn Lâm Côn nửa tin nửa ngờ, cô ta làm nghề này cũng không phải ngày một ngày hai, dạng đàn ông nào còn chưa thấy qua? Có vài người đàn ông vừa nhìn đã biết rất háo sắc, hèn mọn, vào trong phòng, còn không chờ đóng cửa lại đã vội vàng tới cởi quần áo, nóng lòng lên giường, không được vài cái đã tước vũ khí đầu hàng.

Còn có một số đàn ông mới nhìn rất buồn chán, nhưng đến thời điểm làm chuyện ấy thì không gì là không hiểu. Mặc dù đều là các loại kiểu chơi cũ, nhưng có điều thể lực đều rất mạnh, có thể kéo dài được lâu; lại có một số đàn ông bề ngoài nhã nhặn, phần lớn đều đeo kính, vừa nhìn đã biết chính là thành phần thí thức làm việc trong văn phòng xa hoa, những người đàn ông này đều rất tình cảm, mỗi khi làm chuyện kia đều nghĩ đến cảm nhận của nhà gái, khi xong việc cảm thấy thỏa mãn còn có thể lưu lại số điện thoại. Những phụ nữ bán thân như các cô, thích nhất là loại thứ ba.

Ở trong mắt của người phụ nữ này, bất kể người đàn ông nhìn có bao nhiêu nghiêm túc, vào phòng đóng cửa lại, bản tính sẽ lộ ra từng cái từng cái một. Như một câu đã nói qua, trên thế giới làm gì có đàn ông không sắc?

Thái độ trên mặt Lâm Côn rất bình tĩnh, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, vẻ mặt lại có chút lưu manh vô lại. Điều này làm cho người phụ nữ trang điểm kỹ xinh đẹp nhuốm mùi hồng trần trước mắt này dần dần có chút tin tưởng lời của anh. Không biết vì sao trong lòng người phụ nữ đột nhiên có chút mất mát, có lẽ cô ta muốn nhận công việc của Lâm Côn, không phải bởi vì tiền mà vì cô ta thực sự bị hấp dẫn bởi khí chất của Lâm Côn. Nếu thực sự có thể dính dáng cùng Lâm Côn, đổi lại chuyện gì cô ta cũng có thể làm.

Lâm Côn nói rõ với người phụ nữ việc này phải làm như thế nào, người phụ nữ tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ, đùa giỡn nói Lâm Côn hãy chuẩn bị tốt năm trăm đồng còn lại, rồi vỗ mông đi ra ngoài cửa.

Lâm Côn không nhịn được lại ho khan hai tiếng, mùi nước hoa trên người phụ nữ này thực sự quá nồng đậm, nó chắc chắn là mùi nước hoa nồng đậm nhất anh từng ngửi thấy kể từ khi chào đời tới nay, giống như từ trong bể nước hoa bay ra.

Bật lửa vuốt ve ở trong tay nửa ngày cuối cùng cũng đốt, nhẹ nhàng châm lên đầu điếu thuốc, một làn khói chay lượn lờ, ngay lập tức làm giảm đi mùi nước hoa lúc trước. Lúc này, ve sầu ngoài cửa sổ cũng kêu to trở lại. Không khí nóng bức của cuối hè dường như bị đun sôi thêm bởi những tiếng kêu to cuồng loạn.

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, phòng bên cạnh cũng không còn âm thanh như gió xuân truyền đến. Lâm Côn lại ngồi xem ti vi một lần nữa, trong lòng suy nghĩ không biết người phụ nữ kia có thể chụp được ảnh nóng của Tưởng Đào không.

Sau khoảng hơn nửa giờ, cửa phòng bị gõ, Lâm Côn hướng về phía cửa thuận miệng hỏi: “Ai đó?”

“Anh chàng đẹp trai, là tôi.” Là giọng của người phụ nữ kia.

Lâm Côn mở cửa, người phụ nữ kia quần áo xốc xếch, đầu tóc mất trật tự, trên mặt có một lớp mồ hôi chưa biến mất, cả người nhìn có chút yếu ớt, hai đùi có chút nhũn ra, vừa nhìn là biết bị giày vò không nhẹ.

Người phụ nữ bước vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống giường, suy yếu không chút sức lực nói với Lâm Côn: “Anh chàng đẹp trai, nhanh rót cho tôi ly nước, mệt chết tôi, tên khốn kiếp kia quá mức giày vò, ăn hai viên thuốc tăng lực, thiếu chút nữa hút khô gái già này.”

Lâm Côn cười, rót ly nước, người phụ nữ ừng ực uống hai ngụm, lấy điện thoại di động ra nói: “Anh bật bluetooth lên, tôi gửi cho anh.”

Lâm Côn lấy điện thoại ra làm theo, kết nối với điện thoại di động của người phụ nữ này, một loạt ảnh được gửi tới từ bluetooth, mỗi một bức ảnh đều là ảnh khỏa thân khiêu dâm của Tưởng Đào. Lâm Côn hài lòng gật đầu: “Rất tốt, sao cô có thể chụp được?”

Người phụ nữ khoát khoát tay nói: “Đừng nói nữa, căn bản tôi không cần phải chụp trộm tên khốn kiếp kia, anh ta chủ động muốn tôi chụp. Tôi nói có thể nhưng phải thêm tiền, hơn nữa anh ta chụp tôi thì đồng thời cũng phải cho tôi chụp anh ta.”

“Anh ta đồng ý?” Lâm Côn cười hỏi.

“Không đồng ý tôi không làm.” Người phụ nữ cười hì hì nói: “Lúc đó tôi nghĩ cũng đơn giản, dù sao đã có năm trăm đồng tiền đặt cọc kia trong tay, cùng lắm thì tôi cầm năm trăm đồng này chạy trốn. Ngày hôm nay tính ra cũng không trắng tay. Chắc anh cũng không đến mức báo cảnh sát tới bắt tôi vì năm trăm đồng.”

Lâm Côn cười ha hả nói: “Cô đúng là rất thành thực.” Lâm Côn lấy năm trăm đồng từ trong túi ra đặt lên bàn.

Người phụ nữ không từ chối sảng khoái nhận lấy, cầm lên đếm tiền một lần, vẻ mặt vui cười nói: “Cảm ơn anh chàng đẹp trai!”

Lâm Côn cười nói: “Sau này còn gặp lại.”

Người phụ nữ đứng dậy đi ra ngoài cửa, đi tới cửa bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt quyến rũ nhìn Lâm Côn nói: “Anh chàng đẹp trai, anh thật sự vẫn không muốn... Tôi có thể miễn phí cho anh một lần.”

“Cảm ơn.”

Lâm Côn cười mở cửa, đẩy vai người phụ nữ ra ngoài cửa, sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại.

Người phụ nữ đứng bên ngoài cửa tức giận giậm chân, quyệt đôi môi đỏ, lớn miệng gắt: “Anh đây là loại người gì!”

Lâm Côn ở trong khách sạn đợi đến hơn ba giờ chiều mới rời đi, trong khoảng thời gian đó cũng gặp thêm một phụ nữ làm tiền nữa. Người phụ nữ này còn thành thật hơn so với người phụ nữ kia, tính cách hơi hướng nội, chỉ có điều làm việc rất kín đáo. Cô ta chụp ảnh lúc Tưởng Đào không biết, ảnh chụp càng chân thật hơn.

Lâm Côn từ trong khách sạn đi ra ngoài, trực tiếp lái xe đến nhà trẻ trung tâm thành phố. Một thời gian dài đã không gặp Phó Quốc Bân, nửa đường tạt qua một cửa hàng bán rượu, mua hai bình rượu ngon ở bên trong, mang theo hai hình rượu ngon này đi đến phòng làm việc của Phó Quốc Bân.

Đã hơn năm mươi tuổi, cuộc đời sự nghiệp cũng chỉ giới hạn ở nơi này, Phó Quốc Bân đã không còn sinh kỳ vọng gì lớn trong suốt quãng đời còn lại của mình, chỉ cần người một nhà có thể bình an thuận lợi là được. Người ta thường nói rằng, ba mươi tuổi lập thân, bốn mươi hết nghi ngờ, năm mươi biết mệnh trời. Phó Quốc Bân đã nhìn thấu nhân sinh, cẩn thận nhớ lại con đường lên chức cả đời, lên lên xuống xuống trầm bổng bất định, cuối cùng lại trở thành hiệu trưởng nhà trẻ.

Nhớ thời gian trước đây mới làm hiệu trưởng nhà trẻ, trong lòng ông rất không hài lòng. Khi đó ông vẫn tràn đầy lòng tin ở sự nghiệp. Hiện tại qua mấy năm, đã quen cùng các thiên thần nhỏ sinh hoạt, người lại ông cảm thấy mình đến nhà trẻ trung tâm thành phố đảm nhiệm chức hiệu trưởng, đúng là trời cao chiếu cố ông. Cả ngày được nhìn những thiên sứ nhỏ vui vẻ hạnh phúc trưởng thành, không còn ở trong quan trường người lừa ta gạt, từ trước tới nay cả người ông chưa từng cảm thấy ung dung vui vẻ như vây. Dựa theo nhịp điệu cuộc sống hiện tại, so với trước kia nhất định có thể sống lâu hơn vài năm.

Vào lúc cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, Phó Quốc Bân đang ngồi ở phòng làm việc, đeo kính lão cúi đầu nghiên cứu sách dạy đánh cờ. Trên bàn trước mặt đang bày bàn cờ, ông một tay cầm sách dạy đánh cờ, một tay nắm quân cờ, vẻ mặt đang rất trầm tư.

“Vào đi.” Phó Quốc Bân đầu cũng không ngẩng lên nói, bình thường tới phòng làm việc tìm ông đều là các giáo viên trong trường. Ở vườn trẻ, ông không bao giờ lên mặt với các giáo viên trong trường, luôn thân thiết giống như trưởng bối.

Lâm Côn đẩy cửa tiến vào, thấy Phó Quốc Bân đang cúi đầu tập trung tinh thần nghiên cứu sách dạy đánh cờ, cũng không lên tiếng làm phiền ông. Rón rén đi tới trước mặt, thấy Phó Quốc Bân tự bày ra cho mình một thế cờ chết mà cảm thấy nghi hoặc.

Lâm Côn nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống, xoa cằm theo dõi thế cờ. Khoảng chừng qua nửa phút đồng hồ, Lâm Côn vươn tay trực tiếp lấy quân cờ từ trong tay Phó Quốc Bân, đặt nó xuống vị trí chắc chắn phải chết.

Phó Quốc Bân vẫn cúi đầu nhìn xuống bàn cờ, sau khi thấy bước cờ này chân mày ông nhất thời nhíu chặt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Côn. Khi thấy người đứng trước mặt là Lâm Côn, trên mặt ông lập tức hiện vẻ vui mừng, cười nói: “Tiểu Lâm, sao hôm nay cháu có thời gian rảnh rỗi qua mà qua đây, đến tìm chú đánh vài ván cờ sao?”

Lâm Côn cười nói: “Cháu tới đón Lâm Lâm tan học, vừa lúc đi ngang qua cửa hàng bán rượu, ngửi thấy rất thơm, nên xách hai bình qua đây cho chú.”

Ánh mắt Phó Quốc Bân lập tức rơi vào hai bình rượu ở dưới đất, trong ánh mắt khó nén được mừng rỡ. Ông vốn chính là một người yêu rượu, hơn nữa rượu này có mùi thơm rất chính thống, cách một tầng hộp, vẫn có thể thấy được rượu này tuyệt đối không phải rượu tốt bình thường. Cầm lên cẩn thận tỉ mỉ nhìn, thật sao, thực sự là tinh túy của rượu Trung Hoa – Mao Đài.

Phó Quốc Bân lập tức có chút oán trách nói với Lâm Côn: “Đứa nhỏ này, mua rượu đắt như vậy làm gì!”

Lâm Côn cười nói: “Cháu biết chú Phó là người thích rượu, bây giờ cháu liền mượn hoa hiến Phật, rượu ngon cho người biết thưởng thức, đỡ bị một số người không hiểu nhưng lại ra vẻ hiểu biết làm lãng phí.”

Phó Quốc Bân chỉ vào Lâm Côn cười nói: “Thằng nhóc nhà cháu, miệng này đều có thể nói đến nở hoa rồi, rượu ủ ra chính là để người uống, mặc kệ nó tốt hay xấu, mặc kệ người uống rượu có biết hay không biết uống, đều thể hiện giá trị bản thân của nó. Về phần rượu ngon giá có quá cao như hiện nay, ta cảm thấy thực sự không nên.”

Lâm Côn cười nói: “Chỉ cần chú Phó thích, sau này mỗi tháng cháu đều xách đến cho chú mấy bình.”

“Đừng, ngàn vạn lần đừng làm vậy.” Vẻ mặt Phó Quốc Bân rất nghiêm túc nói: “Rượu này đắt như vậy, tốn hết chao nhiêu tiền chứ!”

Khó có khi Lâm Côn tỏ ra rộng rãi, cười nói: Chú Phó yên tâm, tiền mua mấy bình rượu cháu vẫn có.”

Phó Quốc Bân cười nói: “Chú nghe Tôn Chí nói, gần đây chuyện làm ăn của cháu rất tốt, mới nhận thầu một hội sở?”

Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy, cho nên chú Phó hãy yên tâm, tiền rượu sau này của chú cháu đều bao.”

Phó Quốc Bân khoát tay cười nói: “Tiểu Lâm à, ý tốt của cháu chú Phó xin nhận, nhưng tiền thật sự không giống như hoa, buôn bán kiếm được nhiều tiền lãi, tốt hơn nên làm điều gì đó trả lại cho xã hội. Bộ xương giả của chú đây thính thoảng uống một chút rượu Mao Đài này là được, nếu để chú uống suốt ngày cũng không uống ra hương vị gì, cuối cùng đều là lãng phí.”

Lâm Côn biết Phó Quốc Bân không muốn để mình phải tốn kém, cười nói: “Chú Phó, cháu biết rồi.”

Phó Quốc Bân nói: “Chú nghe Tôn Chí nói nó muốn bỏ việc ở ngân hàng để đến chỗ cháu làm.”

Lâm Côn gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu thấy anh Tôn ở lại làm trong ngân hàng cũng rất khó chịu, không bằng dứt khoát ra đi, cũng không thể cả đời đều làm ở nơi không phát triển này, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cần phải được rèn luyện nhiều.”

Phó Quốc Bân gật đầu, cười nói: “Chú đồng ý lời cháu nói, theo tình hình hiện tại, Tôn Chí ở lại ngân hàng cũng không thể phát triển được, cũng không thể sống chặt chẽ căng thẳng suốt ngày cả đời được, đi ra ngoài là đúng.”

Phó Quốc Bân lại chuyển đề tài sang bàn cờ, Lâm Côn vừa đi một bước hoàn toàn dồn ông vào chỗ chết. Theo lẽ thường mà nói, chỗ chết này chắc hẳn phải có đường sống mới đúng, nhưng suy nghĩ một lúc thật sự không phát hiện được nước cờ nào có thể cứu lại, Phó Quốc Bân không hiểu nhìn về phía Lâm Côn, nói: “Tiểu Lâm à, cháu vừa mới đi nước cờ này có phải là sai rồi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK