“Không được, muộn thế này rồi anh phải về nhà.” Lâm Côn xấu hổ cười nói, anh thật lòng không muốn từ chối nhưng lại không thể không từ chối, anh cũng không phải chưa từng nghĩ tới cá nước thân mật sau đó lại rời đi, nhưng đổi lại một góc độ khác, như vậy là không công bằng với Hàn Tâm, giống như anh xong việc kéo quần lên bỏ chạy lấy người vậy.
“A...” Hàn Tâm tội nghiệp nói.
“Ngủ ngon.” Lâm Côn mỉm cười nói xong xoay người đi, ra tới cửa anh quay đầu lại nói với Hàn Tâm: “Đi ngủ sớm, mơ đẹp.”
“Ừ.” Hàn Tâm cố gắng cười.
Cửa phòng đóng lại, Lâm Côn ở ngoài cửa hít sâu một hơi, ép xuống hơi nóng trong người rồi đi vào trong thang máy xuống dưới lầu. Bên trong cánh cửa, Hàn Tâm nhìn cánh cửa trống rỗng đợi một lát, thì thào nói: “Nếu như vừa rồi mình đi tới ôm lấy anh ấy thì liệu anh ấy có thể vì vậy mà ở lại không?”
Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ trở lại khu biệt thự, anh rón rén mở cửa đi lên lầu, khi đi lên tới cầu thang lầu hai, anh vừa muốn xoay người lên lầu, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Sở Tĩnh Dao cho anh giật mình.
“Tại sao muộn thế này anh mới về?”
Lâm Côn quay đầu lại, thấy Sở Tĩnh Dao mặc áo ngủ đang ngồi ở trên ghế sofa xem tạp chí, trong tay cô cầm một ly cà phê, anh nhếch miệng cười hỏi: “Bà xã à, sao em còn chưa ngủ?”
Sở Tĩnh Dao nói: “Làm xong lại không ngủ được.”
Cô nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Côn lại đang cân nhắc, cô ấy sẽ không phải là cố ý chờ mình, xem mình về lúc nào chứ?
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu lên, lại hỏi anh: “Muộn thế này anh đã làm gì?”
Lâm Côn nói: “Anh... Anh...”
Sở Tĩnh Dao nói: “Thế nào lại ấp a ấp úng như vậy, em cũng không nói anh cái gì, anh mới tiếp nhận hội sở Phượng Hoàng có bận một chút cũng là chuyện bình thường, em không phải trách cứ anh. A, bộ đồ anh mặc trên người cũng không tệ, anh mua lúc nào vậy?”
“Cái này...”
“Kiểu tóc cũng không tệ, vừa cắt sao?” Sở Tĩnh Dao quan sát Lâm Côn, mỉm cười nói: “Không thể không nói, anh cắt tóc, ăn mặc thế này, nhìn qua lập tức khác hẳn, sau này lại mặc như vậy đi, nhìn rất đẹp.”
“Ừ.” Lâm Côn thật thà đáp, bây giờ anh hoàn toàn giống như một đứa trẻ làm sai, hỏi thế nào đáp như thế.
Sở Tĩnh Dao bỗng nhiên lại nghi ngờ nói: “Em nhớ buổi tối khi anh ra ngoài không phải mặc bộ này, còn nữa tóc của anh... A, em biết rồi, anh nhất định đã đi tới khu phố thương mại 24 giờ.”
Lâm Côn cười gượng gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Xem ra cái gì cũng không thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của vợ, tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ cũng thấy bình thường, Sở Tĩnh Dao là phụ nữ rồi, lại đi làm ở CBD trung tâm thành phố này, cô biết phố thương mại 24 giờ cũng không có gì lạ.
Sở Tĩnh Dao vừa cười hỏi: “Tóc của anh là cắt ở salon tóc ‘Điểm Sáng’ đúng không, chắc là do thợ chính Tiểu Húc làm rồi.”
Lâm Côn cười khổ nói: “Đúng là cắt ở Điểm Sáng, tuy nhiên có phải là thợ chính Tiểu Húc hay không thì không biết.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Anh ta có thói quen đeo một cái kính đen, hơn nữa dáng người nho nhã, trước kia Lâm Lâm toàn do anh ta cắt.”
“A...” Lâm Côn vẫn là dáng vẻ thật thà.
“Anh làm sao tìm được chỗ ấy vậy?” Sở Tĩnh Dao tò mò hỏi.
“Anh... Anh chỉ là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi linh tinh lại đi tới chỗ đó, mua bộ quần áo, sau đó thuận tiện cắt tóc thôi, trước đây anh quá lôi thôi tùy ý, sau này anh muốn làm một bảo mẫu thời trang.” Lâm Côn cười nói.
“Ý tưởng này không tệ.” Sở Tĩnh Dao cười nói: “Anh là cha của Lâm Lâm, từng hành động cử chỉ, lời nói, ăn mặc của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến thằng bé, anh thời trang một chút thì Lâm Lâm cũng sẽ tích cực hơn.”
Lâm Côn nhếch miệng cười, không nghĩ tới mình tùy tiện nói loạn một câu, còn thật sự được khen ngợi.
Sở Tĩnh Dao ngáp một cái lại đặt cốc cà phê trên bàn trà, nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, em đi nghỉ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
“Ừ.” Lâm Côn nói: “Buổi tối ngủ không được em cũng đừng uống cà phê, uống thứ kia vốn sẽ ngủ không được.”
“Không sao, em quen rồi, em đã miễn dịch với cà phê.” Sở Tĩnh Dao mỉm cười nói.
“Vậy cũng phải từ bỏ thói quen này, đây không phải là thói quen tốt, có hại cho cơ thể.” Vẻ mặt Lâm Côn nói nghiêm túc.
Sở Tĩnh Dao hơi sửng sốt rồi cười nói: “Được, sau này em sẽ bỏ, nhanh ngủ đi.”
Sở Tĩnh Dao nằm ở trên giường, không biết vì sao, trong lòng cô cảm thấy ấm áp và ngọt ngào, cũng bởi vì anh nói một câu quản mình sao? Thoáng cái dường như cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, có người để ý tới mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, kỳ diệu đến mức khiến cho cô cảm giác lâng lâng hạnh phúc.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, Lâm Côn nằm ở trên giường nhìn bầu trời rộng lớn, trong lòng chấn động, những gì trải qua trong đêm nay khiến cho anh bối rối, anh nên giải quyết thế nào với những người phụ nữ bên cạnh? Khi anh còn ở Mạc Bắc đến một con ruồi cái cũng không thấy, đợi năm năm, chỉ huy Lâm của chúng ta quả thật không có kinh nghiệm đối với vấn đề nam nữ, anh nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình: “Thôi đi, cứ để cho tất cả thuận theo tự nhiên, mình phải đi gặp Chu Công cái đã.” Anh kéo chăn che kín đầu, không quá hai phút lại có tiếng ngáy vang lên...
Buổi tối ngủ muộn, sáng sớm dậy thật sớm, đưa Lâm Lâm đi học xong, Lâm Côn lại lái xe đến Bách Phượng Môn, chào hỏi đám thuộc hạ anh em rồi đi thẳng đến phòng của Tưởng Diệp Lệ.
Trong lòng đám anh em của Bách Phượng Môn đều biết rõ về mối quan hệ giữa Lâm Côn và Tưởng Diệp Lệ, Lâm Côn cũng không có ý định giấu giếm ai, nhưng không làm rõ ở trước mặt bọn họ, dù sao có một số việc cũng không cần nói rõ, trong lòng mọi người hiểu rõ là được, nếu như dây dưa trên vấn đề này thì sống quá mệt mỏi đi.
Sáng sớm Lâm Côn đi ngay tới phòng của Tưởng Diệp Lệ, cũng không phải đến tìm ‘sắc’, Tưởng Diệp Lệ mở cửa cho anh, chuyện đầu tiên anh làm chính là lao vào phòng ngủ, ngả đầu trên giường lớn lại ngủ say.
Tưởng Diệp Lệ nhìn Lâm Côn, nụ cười trên mặt vẫn ấm áp, sáng sớm tới tìm lại đi ngủ, cũng thật không suy nghĩ tới cảm nhận của người ta. Tưởng Diệp Lệ ngồi ở bên cạnh Lâm Côn, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh, lúc này trong lòng cô rất thỏa mãn, thậm chí cô ảo tưởng, nếu như mỗi buổi sáng sớm tỉnh lại đều có thể nhìn thấy gương mặt này thì tốt biết bao nhiêu. Chỉ tiếc trong lòng cô hiểu rất rõ ràng đây là chuyện không có khả năng, rõ ràng là chuyện không thể nào làm được nhưng vẫn muốn nghĩ tới, chỉ có thể nói là đã không có cách nào tự mình thoát ra được rồi.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ là một bầu trời xanh thẳm, mặt trời đang lên cao, Tưởng Diệp Lệ lúc này cảm thấy mình bình tĩnh mà lại thỏa mãn. Cô sống ba mươi mấy năm, đã từng phong quang cũng từng thất bại, bị một đám đàn ông như lang như hổ nhớ thương, có thể một thân một mình giữ cho tới hôm nay, mãi đến khi gặp phải người đàn ông trên giường này, cô đã không phải là người phụ nữ bình thường nữa.
Đột nhiên cô bắt đầu nghĩ đến sau này, kể từ khi ở cùng với Lâm Côn, cô hoàn toàn không muốn nghĩ tới tương lai, trước khi gặp phải Lâm Côn, mỗi ngày khi vừa tỉnh lại và buổi tối nhắm mắt lại, cô gần như đều nghĩ tới một chuyện -- Làm thế nào có thể khiến cho Bách Phượng Môn sinh tồn được ở giữa phần lớn bang phái kia, mình phải làm sao để bảo vệ được phần sản nghiệp này.
Mà sau khi gặp được Lâm Côn, ban đầu cô chỉ nghĩ làm sao có khả năng thu được con rồng lớn này vào bang phái của mình, chờ sau khi Lâm Côn tiến vào Bách Phượng Môn, thậm chí thời gian đầu cô phát giác mình cuối cùng lại bị người đàn ông này hấp dẫn. Anh vô lại, anh dũng cảm, anh nổi giận khiến mặt đất dường như cũng sẽ run rẩy theo, anh giống như một ngọn núi lớn xuất hiện ở trong cuộc đời của cô, khiến cô một lần nữa có cảm giác an toàn, bao giờ cũng sẽ có vài khi, cô hy vọng anh có thể ôm cô thật chặt.
Trên giường, Lâm Côn vẫn còn ngủ say, Tưởng Diệp Lệ cúi đầu, hôn khẽ lên khóe miệng anh, cánh tay Lâm Côn đột nhiên giơ lên, ôm thật chặt cô ôm vào trong lòng, vuốt ve lên lớp áo ngủ bằng lụa mỏng kia, Tưởng Diệp Lệ nhẹ nhàng ưm một tiếng, đưa ngón tay ra ấn xuống chóp mũi Lâm Côn một cái, hờn dỗi nói: “Bại hoại, anh không ngủ sao?”
Khóe miệng Lâm Côn cười dâm tà: “Bại hoại muốn làm chút chuyện xấu.”
Gương mặt Tưởng Diệp Lệ ửng hồng, xấu hổ lại tràn đầy khát vọng nói một câu: “Đáng ghét.”
Lâm Côn xoay người đặt Tưởng Diệp Lệ ở dưới thân, ánh mắt Tưởng Diệp Lệ mơ màng nhìn anh, trong miệng phả ra hương thơm, sắc mặt Lâm Côn cũng dần dần đỏ lên, máu trong cơ thể đang từng giọt sôi trào.
...
Mưa gió qua đi, căn phòng bình yên lại tràn ngập hương thơm, Lâm Côn nằm ở trên giường, Tưởng Diệp Lệ nằm ở trong ngực anh, hai người giống như là một đôi vợ chồng bình yên, lại giống như một đôi yêu nhau lén ra cửa, trải qua kích tình đã mệt mỏi, ôm nhau, cảm nhận nhịp tim đập cùng hơi thở của đối phương.
Tưởng Diệp Lệ đưa ngón tay ra búng một cái ở trước ngực Lâm Côn, nói: “Lúc cậu ngủ tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, sau này tôi không định quản chuyện của Bách Phượng Môn nữa, tôi muốn yên tâm làm một người phụ nữ tốt, mỗi ngày canh giữ ở chỗ này chờ cậu.”
“Chị cam tâm sao?” Lâm Côn vuốt ve bờ vai của Tưởng Diệp Lệ mỉm cười hỏi.
“Không có gì là không cam tâm cả. Tôi vốn cũng mệt mỏi rồi, cũng không có yêu cầu quá cao về tương lai, tôi chỉ muốn an tâm sống cuộc sống của một người phụ nữ nên có. Cậu có thời gian lại đến thăm tôi, không có thời gian thì tôi sẽ ở một mình nhớ tới cậu, tôi cũng muốn giống như những người phụ nữ khác, không có việc gì thì ra ngoài đi dạo phố, hẹn mấy chị em cùng nhau chơi mạt chược, sinh nhật có người đưa bánh sinh nhật và hoa hồng...”
Lâm Côn cúi người xuống, hôn lên môi Tưởng Diệp Lệ, giữ một tư thế như vậy hết ba giây mới thả ra, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, mỉm cười và nói: “Chị thích sống thế nào thì sống, Bách Phượng Môn vĩnh viễn là của chị, hội sở Phượng Hoàng cũng là của chị, coi như tôi là một người làm công, hoặc là chị thuê CEO, giúp chị xử lý bang phái là được.”
“Cậu cam tâm sao?” Tưởng Diệp Lệ mỉm cười hỏi ngược.
Lâm Côn đưa tay sờ lên trên đùi của cô, khóe miệng cười dâm tà: “Chị cũng là của tôi, tôi còn có cái gì không cam lòng nữa?”
Tưởng Diệp Lệ mỉm cười hạnh phúc, dịch sát vào trong ngực Lâm Côn, nói: “Tôi không cầu cậu cho tôi danh phận gì, chỉ cần trong lòng cậu có tôi là được rồi, tôi hy vọng chúng ta có thể vẫn tiếp tục như vậy, có được không?”
“Chỉ cần chị không cảm thấy tủi thân là được.” Lâm Côn xoa vai của cô nói.
“Không tủi thân, tôi chỉ là một phụ nữ quá chồng, có thể cho người đàn ông mình yêu mến là tôi đã thấy đủ rồi, chỉ cần cậu thật sự không thay đổi, danh phận hay không danh phận đối với tôi đều không quan trọng.” Tưởng Diệp Lệ nói.
Chiếc điện thoại di động bên gối rung lên vài cái, tiếp theo là tiếng nhạc vang lên, Lâm Côn cầm điện thoại lên nhìn, đó là do Kim Khải gọi tới, anh mỉm cười nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng hốt của Kim Khải: “Côn Tử, anh còn phải giúp tôi một chuyện, tôi muốn tìm một cô gái!”