"Xin chào, hoan nghênh quý khách đã đến!"
Hai hàng nhân viên phục vụ đứng ở cửa chính đồng loạt kêu lên, tổng cộng mười mấy người nam nữ, mỗi một người đều ăn mặc quần áo hở hang, chỗ ăn chơi về đêm, nói cho cùng chơi ‘người’ là chính, dù rượu bên trong có tốt cỡ nào, biểu diễn có xuất sắc ra sao, mục đích cuối cùng của mọi người chỉ có một... Săn thịt tươi.
"Thưa ngài, thật ngại quá chỗ chúng tôi không cho phép dẫn thú cưng vào." Đột nhiên có một nữ phục vụ đi tới trước mặt Lâm Côn và Long Đại Tương, ngón tay của cô chỉ vào Hải Đông Thanh nhỏ trên vai Lâm Côn.
Long Đại Tương tháo kính râm xuống, dùng ánh mắt của người chuyên săn phụ nữ, anh ta cười nói, "Người đẹp, đây cũng cũng không phải là thú cưng, đây là đồng bọn của chúng tôi, nó có tên."
Long Đại Tương quay đầu lại hỏi Lâm Côn: "Anh Côn, nhóc con này của anh tên gì?"
Lâm Côn cười nói: "Hồng Diệp."
"Đúng, gọi Hồng Diệp." Long Đại Tương nhếch miệng cười nói với cô gái kia: "Đi đến đây chơi đều tìm vui, người đẹp dàn xếp giúp một chút đi."
"Không được." Cô ta trả lời rất kiên quyết, dáng vẻ công bằng chính trực.
"A?" Đột nhiên vẻ mặt của Long Đại Tương biến thành lạnh lùng, cũng thu lại vẻ mặt tươi cười hi hi ha ha, đôi mắt to như mắt trâu nhìn vào cô gái trước mặt: "Đi ra ngoài chơi đều muốn tìm vui, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt à."
Cô gái bị Long Đại Tương nhìn chằm chằm thì sợ hãi, cô ta quanh năm kiếm sống ở trong hội sở cao cấp Phong Hoàng, qua nhiều năm như vậy cô ta cũng nhìn thấy nhiều chuyện, cũng sớm nhìn quen các nhân vật nổi danh trên đường phố, người trước mắt chính là một nhân vật trâu bò, mình tuyệt đối không đắc tội nổi.
Cô ta không lên tiếng nữa, những người đang đứng tiếp khách xung quanh cũng không có một người nào dám nói gì, Long Đại Tương và Lâm Côn trực tiếp đi vào trong hội sở, lúc này có hai bảo vệ chạy tới, hiển nhiên bọn họ cũng chú ý thấy tình huống bên này không ổn, không đợi hai bảo vệ kia mở miệng nói gì, Long Đại Tương lại hung dữ lườm bọn họ, hừ lạnh một tiếng nói: "Không muốn đầu nở hoa thì lập tức cút sang một bên cho ông!"
Đừng thấy hai bảo vệ đều mặc đồng phục bảo vệ nhưng bọn họ thật ra đều là đám đàn em của Phong Bưu, sát khí trên người đều rất nặng, nhưng vừa bị Long Đại Tương trừng mắt thì bọn họ đều khiếp sợ, khí thế trên người hai người lại chẳng còn bao nhiêu.
"Đúng là mẹ nó quá nhát gan!"
Long Đại Tương cười lạnh một tiếng, sau đó anh và Lâm Côn cùng đi vào sảnh lớn lầu một, trong sảnh lớn lầu một này không có cái gì để vui chơi, đây chỉ là khu vực nghỉ ngơi, khu vui chơi thật sự đang nằm trên lầu hoặc trong lòng đất, Long Đại Tương trực tiếp đi tới trước quầy tiếp tân, nữ phục vụ sau quầy tiếp tân lập tức lễ phép mỉm cười nói với anh ta: "Thưa ngài, xin hỏi ngài tới một lần hay muốn làm thẻ VIP ạ?"
Dẫn Long Đại Tương đến đây, rất nhiều chuyện Lâm Côn không cần quan tâm, anh trực tiếp mang theo Hải Đông Thanh nhỏ ngồi trên ghế sofa, lúc này anh lại nghe Long Đại Tương nói với nữ phục vụ: "Thằng nhóc Phong Bưu kia ở đâu?"
"Ông chủ của chúng tôi, ông chủ của chúng tôi không có ở đây..." Nhân viên phục vụ hơi ngẩn ra, vội vàng nói.
"Em gái, em đang đùa với anh sao?" Long Đại Tương lạnh giọng nói, đồng thời giơ tay vỗ mạnh lên bàn, lập tức làm cô gái phục vụ sợ hãi lui về phía sau, lúc này dẫn tới không ít người chú ý.
Lâm Côn ngồi ở trên ghế sofa vẫy vẫy tay với Long Đại Tương, nhắc nhở: "Người anh em, nhẹ nhàng tốn một chút!"
Long Đại Tương nhếch miệng cười nói Lâm Côn, "Anh Côn, thật ngại quá, em lại quên, nhẹ nhàng một chút..." Anh ta quay đầu, đổi thành thái độ hiền hòa nói với nữ phục vụ kia: "Phong Bưu ở đâu?"
Nữ phục vụ run rẩy nói: "Anh trai, tôi thật sự... Thật sự không biết ông chủ của chúng tôi ở đâu, ông ta vừa ra ngoài, còn đi đâu thì nhân viên nhỏ như tôi cũng không thể biết được."
Lông mày Long Đại Tương hơi nhíu lại, cô gái trước mặt không giống đang nói dối, anh ta đưa tay vỗ vào vai của nữ phục vụ, nhếch miệng an ủi: "Em gái đừng sợ, anh không phải là người xấu, chỉ có khi nói chuyện hơi thô lỗ mà thôi."
Nữ phục vụ lập tức lắc đầu như trống lắc, trên gương mặt khủng hoảng cố nặn ra nụ cười: "Không... Không thô lỗ."
"Đúng rồi, em gái, số điện thoại của em là gì, chúng ta nên cho nhau số điện thoại, lát nữa anh sẽ mời em đi ăn tôm hùm cay." Long Đại Tương cười với vẻ mặt dâm đãng, người này đang để ý đến nữ phục vụ người ta rồi.
"..." Cô gái không biết nên trả lời như thế nào.
"Này, thằng nhóc nhà cậu đừng có ở đó mà tán gái nữa, làm chuyện chính đi!" Lâm Côn nhắc nhở Long Đại Tương, Long Đại Tương lập tức mỉm cười xấu hổ, nói: "Xin lỗi anh Côn, vừa rồi em quên mất."
Mặt Lâm Côn xám xịt, thật không biết nên nói cái gì cho phải, người này cái gì cũng tốt nhưng thần kinh thật sự không bình thường.
Phong Bưu không ở trong hội sở thì lúc này anh ta đi đâu? Long Đại Tương ngồi xuống bên cạnh Lâm Côn, hai người cùng bàn bạc xem tiếp theo nên làm thế nào, đột nhiên lại nghe cách đó không xa có người hô to một tiếng: "Mẹ nó! Đứa nào dám to gan tới nơi này dương oai!"
Lâm Côn ngẩng đầu nhìn lên, một người đầu trọc xuất hiện trong tầm mắt của anh, tên đầu trọc này quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa, không đợi Lâm Côn nhận ra mình, tên đầu trọc đã nhận ra Lâm Côn trước, quay đầu lại muốn chạy.
Lâm Côn lập tức gọi to một tiếng: "Đứng lại!"
Lưu đầu trọc sợ hãi đến mức cả người run rẩy, lập tức đứng yên. Khoảng thời gian trước khi Lâm Côn vừa tới thành phố Trung Cảng, đó là lúc Lưu đầu trọc này gây sự trong vũ trường Bách Phượng Môn, còn suýt nữa gây tai họa cho Chương Tiểu Nhã. Về sau bị Lâm Côn đánh cho một trận, gần đây anh ta mới dưỡng thương xong, không ngờ tới tối nay lại gặp phải Lâm Côn.
Tục ngữ nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, từ lần trước Lâm Côn bị bạo ngược Lưu đầu trọc đã sợ hãi đến mức sinh ra ám ảnh, hiện tại vừa nhìn thấy Lâm Côn, xương cốt toàn thân anh ta cũng thấy đau đớn.
"Đại... Đại ca, trùng hợp như vậy." Vẻ mặt Lưu đầu trọc cứng đờ, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười rất khó coi.
Lâm Côn lại ngoắc ngón tay gọi Lưu đầu trọc, anh ta bước từng bước cứng ngắc như người máy, ngoan ngoãn đi qua, đi theo phía sau anh ta còn có hai tên bảo vệ.
"Tôi tới tìm ông chủ của anh, anh ta ở đâu?" Lâm Côn ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt hỏi.
"Ông chủ của chúng tôi..." Vẻ mặt của Lưu đầu trọc có chút chần chờ, khó xử nói: "Tôi không biết anh Bưu đang ở đâu."
"Vậy sao?" Lâm Côn cười lạnh, đột nhiên ánh mắt sắc bén giống như hai cây dao đâm vào trong mắt Lưa đầu trọc, làm anh ta sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, ngập ngừng nói: "Hình như... Hình như là đi Bách Phượng Môn..."
Lưu đầu trọc vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại di động trong túi Lâm Côn rung lên, đó là tin nhắn, anh nhìn tin nhắn thì biết người gửi tin là Tưởng Diệp Lệ, nội dung của tin nhắn rất ngắn, chỉ có ba chữ -- SOS.
Cảm xúc trên mặt Lâm Côn hơi đổi nhưng lập tức khôi phục bình thường, Long Đại Tương bên cạnh và Lưu đầu trọc vẫn không hề cảm giác được gì, Lâm Côn cười nói với Lưu đầu trọc: "Được rồi, nên làm gì thì làm đi."
Lưu đầu trọc như được đại xá, khom lưng chào một cái rồi xoay người lại, dẫn hai bảo vệ chạy mất.
Lâm Côn quay đầu nói với Long Đại Tương: "Đại Tương, chúng ta đi." Vẻ mặt của anh khẩn trương không nói thành lời.
"Làm sao vậy?" Long Đại Tương cảm thấy Lâm Côn khác thường, hỏi.
"Lên xe nói." Lâm Côn đã đi ra ngoài cửa, Long Đại Tương vội vàng theo sau lưng, hai người ra khỏi hội sở cao cấp Phong Hoàng, lái xe đi thẳng tới vũ trường Bách Phượng Môn.
Bách Phượng Môn và hội sở cao cấp Phong Hoàng cách nhau rất gần, lúc này cũng chưa phải là giờ cao điểm, cho nên đường đi rất thông thoáng, hai phút sau chiếc Jetta đã dừng trước cửa chính vũ trường Bách Phượng Môn. Cửa lớn của vũ trường Bách Phượng Môn đóng kín, ở cửa có ánh đèn sáng nhấp nháy nhưng lại có cảm giác âm trầm khó nói thành lời.
Lâm Côn đã nói sơ qua tình huống cho Long Đại Tương nghe, xe vừa dừng lại thì hai người đã nhảy xuống, Long Đại Tương thở phì phò chạy tới trước cửa chính, dùng sức đạp một cái, xoay người nói với Lâm Côn: "Anh Côn, cửa sắt đã khóa, chúng ta phải nghĩ biện pháp mở nó ra!" Nói xong, anh lập tức móc thứ gì đó đen xì từ trong túi ra, Lâm Côn vội vàng ngăn chặn: "Đợi một chút!"
Long Đại Tương quay đầu lại, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Sao thế, anh Côn."
Lâm Côn lập tức đi nhanh về phía trước, nhìn đồ vật trong tay của Long Đại Tương, lạnh mặt hỏi: "Đây là thứ gì?"
Long Đại Tương nói: "Bom!"
Lâm Côn tức đến suýt nữa phun máu tươi ra ngoài, vỗ vào đầu của Long Đại Tương một cái, mắng: "Thằng nhóc cậu đi ra ngoài quên uống thuốc đúng không, nơi này chính là khu trung tâm sầm uất nhất toàn bộ thành phố Trung Cảng, nếu cậu mà cho nổ tung nơi này, không tới năm phút sẽ có cả trăm cảnh sát vây quanh nơi đây!"
"Ặc..." Long Đại Tương nở nụ cười xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Đúng ha, em thật sự không nghĩ tới."
Lâm Côn lại nhắc nhở anh ta một câu: "Cậu phải nhớ kỹ, nơi này là thành phố Trung Cảng sầm uất nhất của tỉnh Liêu Cương, không phải biên giới Trung Ấn, hay các vùng đất hoang vu, khu tự trị ở Tây Tạng, chỉ cần cậu gây ra chút động tĩnh thì sẽ lập tức bị dẫn vào cục cảnh sát."
"Hì hì, được rồi anh Côn, em biết rồi." Long Đại Tương cười nói.
Cạch...
Đột nhiên ở cửa ra vào vũ trường có tiếng động vang lên, là phát ra từ bên trong vũ trường Bách Phượng Môn, Lâm Côn nhíu mày, "Đi mau!" Nói xong anh đã chạy đến cửa nhỏ phía sau vũ trường, Long Đại Tương theo sát phía sau.
Cửa sau của vũ trường Bách Phượng Môn cũng đóng chặt, nhưng không có làm bằng sắt như cửa chính, là kính cường lực rất dày. Lâm Côn chạy tới trực tiếp dùng thân mình đụng vào cánh cửa, mặc dù cánh cửa này cứng rắn nhưng bị Lâm Côn va chạm mạnh như vậy, liền vỡ nát.
Lâm Côn vừa đi vào trong cánh cửa, lập tức cảm giác bên cạnh có hai luồng hơi thở lạnh như băng lao về phía mình, hơi thở âm trầm kia hẳn là hai con dao chém về phía anh, anh lập tức lướt ngang, cũng tránh thoát hai đường sát khí này, bình tĩnh nhìn sang, quả nhiên là hai con dao.
Hai tên côn đồ cầm dao trong tay, một đòn không trúng lập tức quay người lại muốn chém Lâm Côn lần thứ hai, nhưng không chờ bọn họ vung dao lên lần nữa, đột nhiên lại có một tiếng quát lớn vang lên --- "Đi chết hết đi!"
Hai tên côn đồ còn không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, cả người đã bị đụng bay, cảm giác giống như xe lửa đụng vào người, lưng của bọn họ như bị gãy lìa, hai người cùng hét thảm một tiếng, nặng nề ngã trên mặt đất, dao trong tay cũng rơi xuống.
"Xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên trong hành lang trước mặt có tiếng quát vang lên, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy về phía bên này, ánh mắt Lâm Côn hơi khép lại, nói: "Tổng cộng có sáu người, chúng ta mỗi người ba tên."
Anh còn chưa nói xong, Long Đại Tương đã vung tay lên, sau đó rống to một tiếng thật lớn: "Đám oắt con kia, đều nằm xuống cho ông mày!"
"A..."
"Ay ôi!!!"
"A..."
Ngay sau đó là một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lâm Côn nhíu mày nhìn sang, thằng nhóc này đúng là không biết tiết kiệm sức lực gì cả.
***