Lại còn là phiên bản trẻ em!
Những người có thể tới nhà hàng Long Phượng của Hắc Sơn dùng cơm, hầu như đều là những người có máu mặt, không phải là mấy ông chủ kinh doanh lớn, thì cũng là người tiền kiếm nhiều đến ăn xài không hết, những người này toàn là những người hiểu nhiều biết rộng, chỉ có điều là cảnh tượng trước mắt thật sự chưa có ai từng gặp.
Ngay lúc này, trong đại sảnh trang hoàng rực rỡ, vẻ mặt của tất cả mọi người đều giống nhau như đúc… Vô cùng kinh ngạc, sửng sốt, nói quá lên một chút thì miệng há to tới độ có thể nhét luôn một quả đấm vào trong.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Côn cũng sửng sốt, anh cũng không dám tưởng tượng rằng có ngày Lâm Lâm lại sẽ vung cánh tay hô to một tiếng rồi xông lên. Mà cả hai đứa trẻ Tô Hữu Bằng và Tôn Dương bình thường nhìn có vẻ hiền lành yếu ớt kia lại bạo lực tới vậy. Ba đứa nhóc này hợp lại với nhau, quả thật, chính là ‘người trong giang hồ’ phiên bản trẻ em!
Lý Xuân Sinh kinh ngạc lại có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thậm chí anh ta còn không kiềm chế được đưa tay lên mắt dụi dụi, cho rằng mình vừa nhìn lầm. Nếu nói người khác không hiểu tính cách của đứa cháu anh ta thì cũng thôi, nhưng anh ta là người nhìn thằng bé lớn lên từng ngày, đứa trẻ này bình thường rất hướng nội, cực kỳ yếu ớt, mãi đến khi chuyển trường mới, quen biết được Lâm Lâm và Tôn Dương thì mới dần dần trở nên hướng ngoại một chút… Đứa trẻ vừa rồi tay đấm chân đá kia là cháu trai của anh ta sao?
Người kinh ngạc nhất ở đây chính là Phùng Giai Tuệ, cô luôn luôn ở cạnh những đứa trẻ này, thời gian tiếp xúc với Tô Hữu Bằng có thể ít một chút, nhưng Lâm Lâm và Tôn Dương thì cô đã chăm sóc dạy bảo chúng hơn một năm rồi. Tính cách hai đứa trẻ như thế nào, đương nhiên cô hiểu rất rõ, thường ngày cảm thấy chúng rất ngây thơ, thành thực, lương thiện, trước giờ chưa bao giờ phát hiện ba đứa trẻ có một mặt bạo lực như thế này, cô cũng không tin được mà giơ tay lên dụi dụi mắt…
Hàn Tâm lại biểu hiện rất bình thường, lúc đầu cô cũng có chút kinh ngạc một chút, nhưng mà lập tức khôi phục tinh thần, bàn tay trắng trẻo xinh đẹp nắm lại thành hình nắm đấm, thầm nói một câu… Yes!
Hàn Tâm không nhịn được được nhìn về phía Lâm Côn, thầm nghĩ: “Lẽ nào đây chính là ‘Cha tài giỏi không sinh con bất tài’ trong truyền thuyết sao?”
Đa số mọi người trong nhà hàng đều không nắm rõ tình hình, nhưng bọn họ đều nghe thấy cậu nhóc mập vừa rồi gào lên ngang ngược hống hách ra sao. Phải mấy giây sau mọi người mới bình tĩnh lại, bắt đầu quay qua thì thầm to nhỏ, người biết rõ sự việc thì nói thằng nhóc mập này đáng đời, người không hiểu tình hình thì bảo mấy người lớn kia thật không ra làm sao cả, vậy mà để ba đứa trẻ đánh một đứa trẻ khác.
Lâm Côn không thích đứng ở đầu sóng ngọn gió để trở thành đối tượng cho người khác bình luận, do đó dắt theo ba nhóc con này đi ra ngoài, Lý Xuân Sinh, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm, ba người bọn họ cũng theo sát phía sau.
Ra khỏi nhà hàng là con đường lớn náo nhiệt, lúc này ánh sáng ban ngày đã dần tắt đi, bóng tối đang từ từ bao phủ, trên đường, những ngọn đèn đường đã sáng lên từ lâu, ánh sáng đủ màu sắc bao phủ chung quanh, bắt đầu cuộc sống về đêm ở thị trấn Hắc Sơn.
Hắc Sơn buổi sáng mang trong mình hơi thở cổ xưa, nhưng vào buổi tối, hơi thở cổ xưa đó còn được tô vẽ thêm bởi sự quyến rũ độc đáo của cuộc sống về đêm, khiến cho người ta như thể đang bồng bềnh trong không gian đó, tâm trạng vui vẻ tốt đẹp nói không nên lời.
Người trên đường rất đông, lại là vào buổi tối, vì bảo đảm an toàn cho ba đứa nhỏ, không để cho mấy đứa đi lạc mất, một mình Lâm Côn chịu trách nhiệm trông chừng Lâm Lâm, Lý Xuân Sinh thì trông chừng Tô Hữu Bằng, còn lại Tôn Dương do Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm để mắt tới.
Lâm Côn đặt Lâm Lâm trên vai rồi dẫn đầu đoàn người, cậu nhóc vui sướng khoa chân múa tay, Lâm Côn cũng không dẫn mọi người về thẳng khách sạn mà tìm một quán nước bên đường điều kiện khá tốt rồi đi vào.
Quán nước này làm ăn rất phát đạt, ở một thị trấn du lịch như Hắc Sơn mỗi năm có tới hàng nghìn hàng vạn du khách tới đây thăm quan du lịch thì làm ăn phát đạt là điều không khó, không phát đạt mới khó.
Vừa hay có một vị trí trống gần cửa sổ, Lâm Côn với Lâm Lâm ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt vào theo, hàng đồ uống này cũng kinh doanh theo vị trí ngồi và số người ngồi theo từng bàn. Bàn mà bọn người Lâm Côn ngồi là bàn 6 người ngồi, phí chỗ ngồi là ba trăm tám mươi đồng.
Cửa hàng đồ uống, không những là nơi yêu thích của người lớn, mà cũng là nơi những đứa trẻ thích nhất, ở đây có thể uống được nhiều đồ uống khác nhau. Lâm Côn đưa mọi người tới đây thật ra là để thưởng cho ba đứa trẻ, vừa rồi khi ở trong nhà hàng, mặc dù ba đứa trẻ đúng là có hơi bạo lực một chút, nhưng vẫn đáng để thưởng khích lệ.
Mặc dù là khen thưởng, nhưng Lâm Côn cũng không nói ra, nếu nói ra sẽ làm cho ba đứa trẻ nghĩ rằng hành động bạo lực của mình là đúng, sau này sẽ không tốt cho quá trình phát triển tính cách của chúng, đối với những tình huống như vừa rồi thì cách xử lý tốt nhất chính là khích lệ cổ vũ về mặt vật chất, tuyệt đối không được phép nói ra chữ ‘ khen thưởng’ này.
Bốn người lớn, ba đứa trẻ, vừa đủ ngồi hết một bàn, Lâm Côn gọi một ly nước mơ chua, nước mơ chua này nhìn chẳng khác gì nước mơ chua thông thường cả, chỉ có một điểm duy nhất khác biệt chính là nước mơ chua không đủ chua, bên trong rõ ràng là pha thêm nước, nhưng một ly như vậy cũng đã có giá 58 tệ.
Cửa hàng này có combo đồ uống riêng dành cho trẻ em, Lâm Côn kêu cho ba đứa nhóc mỗi đứa một phần, ngoài ra còn kêu thêm ít đồ ăn vặt, ba đứa nhỏ lập tức hào hứng ăn uống.
Lý Xuân Sinh, Hàn Tâm, Phùng Giai Tuệ không nghĩ nhiều quá, cho rằng Lâm Côn chẳng qua chỉ là ăn xong thì muốn đi uống chút gì đó.
Lâm Côn uống một ngụm nước mơ, để ly xuống rồi cười với ba đứa nhỏ: “Ba đứa nói thử xem, cách làm vừa rồi của mấy đứa có đúng hay không?”
Ba đứa trẻ nghe vậy lập tức dừng mọi hành động, tất cả đều về phía Lâm Côn, trong lòng của Lâm Lâm, cha cậu bé là cha siêu nhân, còn trong con mắt của Tô Hữu Bằng và Tôn Dương, Lâm Côn lại là một chú siêu nhân, đối với chúng thì cha siêu nhân và chú siêu nhân là người mà chúng hoàn toàn ngưỡng mộ, sùng bái tuyệt đối, bởi thế khi Lâm Côn lên tiếng, ba đứa trẻ lập tức trở nên nghiêm túc.
Ba người Lý Xuân Sinh, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm lúc này mới hiểu được, hóa ra tới đây uống nước là vì để giáo dục ba đứa trẻ này, bọn họ tò mò nhìn Lâm Côn, muốn xem anh sẽ dạy bảo chúng thế nào.
Ba đứa trẻ nhìn Lâm Côn, sau đó đưa mắt nhìn nhau, rồi lại quay đầu nhìn Lâm Côn lắc đầu, hành động của chúng được thực hiện cùng lúc với nhau nên vô cùng đáng yêu.
“Mấy đứa không biết phải không, vậy thì để chú nói cho mấy đứa nghe.” Lâm Côn cười nói: “Cách làm vừa rồi của mấy đứa không phải là sai, nhưng cũng không thể coi là đúng, hôm nay, đứa bé mập kia đúng là đáng đánh, quan trọng là có mấy người lớn chúng ta ở bên cạnh mấy đứa, nếu giả dụ chỉ có ba đứa ở đó, hoặc là người mà mấy đứa đánh còn chưa tới mức không đánh không được, thì việc mấy đứa ra tay người là sai rồi.”
“Cha, vậy khi nào thì có thể ra tay đánh người?” Lâm Lâm nghe thì như hiểu mà lại như không hiểu, khó hiểu hỏi.
“Con trai, trong lòng con nghĩ như vậy là không đúng, con không thể luôn nghĩ tới việc đánh người, gặp phải vấn đề thì đầu tiên con cần phải nghĩ cách để giải quyết vấn đề, đánh người là biện pháp cuối cùng khi những biện pháp khác đều không sử dụng được.”
Ba đứa trẻ lại quay qua nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn Lâm Côn rồi lắc đầu, dù gì cũng mới chỉ là mấy đứa trẻ, suy nghĩ còn chưa hoàn thiện, không hiểu đạo lý khi xử lý công việc của người lớn, điều này là rất bình thường, có điều, Lâm Côn thật sự không biết phải tiếp tục nói với mấy đứa thế nào, theo như anh thấy thì anh đã nói rất đơn giản dễ hiểu rồi.
“Cha của Lâm Lâm, để tôi đi.” Phùng Giai Tuệ cười nói, Lâm Côn nhìn cô gật đầu, cô quay qua nhìn ba đứa nhóc Lâm Lâm, cười nói: “Để cô kể cho các con nghe một câu chuyện được không nào?”
Ba đứa trẻ lập tức đồng thanh hưởng ứng: “Được ạ!” Khuôn mặt tràn đầy vui sướng và chờ mong, ở đây vừa có đồ uống ngon, lại có đồ ăn vặt ngon, giờ cô giáo còn kể chuyện cho nghe nữa, trong lòng ba đứa trẻ đương nhiên quá thích thú, với chúng, đây chính là cuộc sống chúng mong muốn.
Không thể không nói, Phùng Giai Tuệ không hổ là cô giáo chuyên nghành mầm non, là sinh viên ưu tú của một trường đại học danh tiếng, đầu tiên cô khéo léo sinh động kể cho ba đứa trẻ câu chuyện về một khu rừng rậm, dựa theo chuyện vừa xảy ra kể lại thành câu chuyện, rồi rút ra bài học kinh nghiệm từ câu chuyện này, như vậy ba đứa trẻ đều hiểu được mình sai chỗ nào. Khi Phùng Giai Tuệ lại hỏi câu có nên đánh người khác hay không, thì ba đứa trẻ đồng thanh nói: “Không nên!”
Quan điểm của Phùng Giai Tuệ và Lâm Côn không giống nhau, Phùng Giai Tuệ hy vọng mấy đứa trẻ sau này đừng đánh nhau nữa, nhưng quan điểm của Lâm Côn là, nếu gặp phải người nên đánh thì nhất định không được nương tay, có điều giờ thì chẳng có cách nào cả, cho dù anh có cách nhìn nhận khác với quan điểm của Phùng Giai Tuệ, nhưng bọn trẻ cũng phải tiếp thu mới được, mấu chốt của vấn đề là, đạo lý anh nói chẳng đứa nào nghe hiểu cả.
Buổi nay Hứa Vượng Tài dắt theo mấy anh em của mình đến nhà hàng Long Phượng ăn cơm, sau khi xuống xe, mấy người anh em lên cơn nghiện thuốc lá, nên đứng ngoài hút thuốc, con trai của anh ta Tiểu Vượng Tài vào nhà hàng trước chọn chỗ ngồi. Ở trước mặt người khác, Hứa Vượng Tài thì cao ngạo hung hãn, nhưng anh ta cưng chiều đứa con trai bảo bối của mình.
Sau khi hút thuốc xong, đám anh em của Hứa Vượng Tài còn đang bàn luận về sự kiện anh dũng buổi chiều của đại ca bọn họ, một người dắt theo con trai đã làm cho ba người đàn ông dắt theo con trai phải kinh hãi khiếp sợ, đại ca uy phong mà con trai của đại ca cũng uy phong!
Lòng Hứa Vượng Tài vẫn đang thầm đắc ý, tiếp tục ba hoa bốc phét không hề khiêm tốn: “Nếu có thật sự đánh nhau, bọn họ cũng không phải đối thủ của tôi, ba đứa nhóc con láo toét đó cũng chẳng thể nào là đối thủ của con trai tôi!”
Hứa Vượng Tài không phải là xã hội đen, chẳng qua cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi xấu tính ở nơi này mà thôi, đám anh em bên cạnh anh ta cũng chẳng phải loại hay ho gì, đi theo nịnh bợ anh ta chẳng qua cũng vì muốn ăn chực chơi chực thôi. Lâu lâu lại giúp anh ta đánh người này đập người kia một chút, để thỏa mãn lòng hư vinh được ẩn giấu bên trong cái ngoại hình vừa thấp vừa xấu lại vừa mập.
Khi đi tới cửa nhà hàng, nhìn qua cửa kính trong suốt của nhà hàng, khi thấy trên mặt đất có đứa bé đang nằm bò ở đó, mấy người anh em của anh ta cười đùa với nhau: “Đứa nhỏ này không lẽ bị Tiểu Vượng Tài đánh đấy chứ, ha ha! Con trai của đại ca chúng ta quả nhiên uy vũ, tương lai chắc chắn sẽ là cao thủ võ lâm!”
“Đúng, đúng đúng, đến lúc đó tham gia mấy giải thi đấu nhà nghề gì đó, chắc chắn sẽ giành được quán quân!”
“Đại ca, anh nên bồi dưỡng cho Tiểu Vượng Tài thật tốt!”
…
Những người này càng nói càng quá đi càng xa rời thực tế, nhưng biết sao giờ, Hứa Vượng Tài thích nghe mấy lời kiểu này, nghe bọn họ nói thế, miệng anh ta đã cười toe toét giống như hoa nở, đồng thời lòng hư vinh lại tràn ra một lần nữa, đắc ý nói: “Các anh em, các cậu nói đúng đấy, Tiểu Vượng Tài nhà anh chắc chắn là một viên ngọc sáng giá trong võ thuật, đều được di truyền từ anh cả, hồi nhỏ anh cũng giỏi đánh nhau lắm, mọi người khắp làng ngoài xã đều biết anh cả!”
“Thì ra đại ca hồi bé đã uy phong như thế rồi!”
“Đại ca quá ngầu!”
Mấy người đang vây quanh Hứa Vượng Tài cứ tiếp tục nịnh bợ vuốt mông ngựa.
Khi đi vào qua cửa kính xoay của nhà hàng, lông mày Hứa Vượng Tài đột nhiên nhíu chặt lại, cảm thấy sao đứa trẻ đang nằm vật ra trên đất này quen mắt thế…
***