“Sư phụ, quá đỉnh!” Vào lúc này, vẻ mặt Lý Xuân Sinh đầy si mê nịnh bợ Lâm Côn.
“Đã học được một bài học chưa?” Lâm Côn cười nói, ánh mắt nhìn về phía Jenny.
“Hì hì...” Lý Xuân Sinh cười ngây ngô, không nói lời nào.
“Bản thân cậu xem mà làm đi, tôi có việc phải làm nữa.” Lâm Côn xoay người rời đi, đưa lưng về phía Lý Xuân Sinh vẫy vẫy tay.
“Sư phụ, anh muốn đi đâu?” Lý Xuân Sinh hỏi.
“Đi gặp một người bạn.” Lâm Côn cười nhạt và biến mất cuối con hẻm.
“Làm cái gì...” Lý Xuân Sinh lắc đầu, lúc xoay người lại, chẳng biết Jenny ở phía sau đã rơi nước mặt khóc thút thít từ khi nào, anh ta rất thân thiết đi tới trước mặt, mở rộng tay ôm lấy Jenny, Jenny khóc lóc nói: “Xin lỗi...” Lý Xuân Sinh mỉm cười nói: “Anh tin em có nỗi khổ của mình.”
Bên này hai người đang nhu tình mật ý với nhau trong hẻm, Lâm Côn đã lặng lẽ đi tới một con hẻm đối diện, trong góc tối có một người đang đứng, lúc này đang nhìn ra ngoài. Bước chân Lâm Côn nhẹ nhàng không một tiếng động đi tới sau lưng anh ta, nhẹ nhàng vỗ vai anh ta một cái: “Anh Khánh sao?”
Từ Hữu Khánh đang nhìn tình hình bên ngoài, anh ta cũng vừa rời khỏi khách sạn, chỉ có điều không đuổi theo vào ngõ hẻm Lý Xuân Sinh đứng, hiện tại cảm thấy có người vỗ vai, nơi này lại là hẻm tối, trái tim của anh ta suýt nhảy ra ngoài, xoay người lại tức giận mắng một câu: “Ai thế, hù chết...”
Không chờ anh ta nói xong, đột nhiên trước mắt Từ Hữu Khánh lại tối sầm, một nắm đấm to lớn đập vào mặt anh ta, Lâm Côn đấm liên tục hai quyền, hai nắm đấm như hai búa sắt đánh vào hai viền mắt của Từ Hữu Khánh, Từ Hữu Khánh bị đánh không mở mắt ra nổi, căn bản không nhìn rõ là ai ra tay đánh mình.
Lâm Côn nhấc chân đá vào bụng dưới của Từ Hữu Khánh một cái, trực tiếp đá cho người này quỳ xuống mặt đất, hai tay anh ta ôm bụng, đầu đập vào đá lát đường, trong miệng còn khóc lóc cầu khẩn: “Đại ca, đại ca đừng đánh...” Nói xong, một cái răng cửa trong miệng anh ta rơi ra ngoài.
Tên này nói không đánh thì không đánh sao? Chỉ hủy trưởng Lâm của chúng ta không quan tâm tới Từ Hữu Khánh, giơ chân đá hai cái vào người Từ Hữu Khánh, lực chân đá lần này rất mạnh, làm cho Từ Hữu Khánh kêu la thảm thiết như con lợn bị chọc tiết, toàn thân nằm bò trên mặt đất, sau khi kêu được hai tiếng liền ngất đi.
“Ha ha...” Lâm Côn cười lạnh, anh đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, tùy tiện đi ra khỏi ngõ nhỏ.
“Khách khách...” Đột nhiên có tiếng kêu ngắn vang lên, Lâm Côn dừng bước lại, theo hướng phát ra âm thanh nhìn qua, nếu như không có nghe lầm, đây chính là tiếng chim ưng non kêu.
Quả nhiên, trên đầu tường bên trái có một con chim ưng non đang đứng ở nơi đó, đôi mắt màu đen của nó đầy linh tính nhìn xuống, ánh sáng của đèn đường chiếu vào mắt làm đôi mắt của nó như phát sáng lạnh lùng nhìn Lâm Côn.
Chân mày Lâm Côn hơi nhíu lại suy nghĩ, ngay sau đó lại giãn ra, anh nhận ra con chim ưng này chính là Hải Đông Thanh mà anh gặp được vào buổi sáng tại núi Phượng Hoàng, nhưng tại sao nó lại đi tới nơi này?
“Khách khách...” Hải Đông Thanh kêu lên hai tiếng, cũng đập cánh hai cái, giống như y tìm được Lâm Côn khiến nó rất vui mừng. Lâm Côn tươi cười vẫy tay với nó, Hải Thanh Đông vỗ cánh phành phạch bay từ trên bức tường cao hơn ba mét xuống, trực tiếp lao thẳng đến bên cạnh Lâm Côn. Lâm Côn biết Hải Đông Thanh này chắc chắn sẽ không tấn công mình nên anh cũng không né tránh, kết quả nó làm anh bất ngờ thật lớn. Con Hải Đông Thanh trăm năm khó gặp này lại đậu lên vai của anh, dùng cái mỏ nhọn của nó cọ vào cổ của Lâm Côn, giống như đứa bé đang làm nũng.
Lâm Côn không có kinh nghiệm huấn luyện chim, nhưng anh biết Hải Đông Thanh muốn nhận anh làm chủ, cảm giác vui mừng trong lòng anh không kìm chế được. Ban ngày ở núi Phượng Hoàng anh gặp con Hải Đông Thanh này, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ thuần phục được con Hải Đông Thanh nhỏ này, không nghĩ tới nó lại chủ động đi tìm anh.
Lâm Côn giơ tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ của Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh nhỏ theo bản năng rụt cổ lại, giống như nó đang khiếp sợ, nhưng lập tức lại thay thế bằng dáng vẻ ung dung, Lâm Côn cười hỏi: “Nhóc con, mày muốn đi theo tao sao?”
“Khách khách...” Hải Đông Thanh kêu lên, giống như đang trả lời.
“Được rồi, đi theo tao thì sau này không ai có thể ức hiếp mày nữa, tao cũng bảo đảm mày sẽ có thịt ăn, ha ha!” Lâm Côn cười nói.
“Khách khách...”
Lâm Côn ra khỏi ngõ hẻm, đi vào đường lớn nhộn nhịp, Hải Đông Thanh nhỏ đứng trên vai anh, đôi mắt của con vật nhỏ tỏa sáng lấp lánh, nó nhìn ngó xung quanh. Người khác đều dùng ánh mắt khác thường quan sát Lâm Côn, cho rằng người anh em này là người của đoàn xiếc thú, Lâm Côn lại cảm thấy trên đời này không có chuyện gì so với việc này uy phong bằng.
Trở lại khách sạn, Lâm Côn gõ cửa phòng Phùng Giai Tuệ, trước khi anh đi cứu Lý Xuân Sinh, anh đã dẫn Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng tới nhờ cô trông giúp, nhìn thấy Hải Đông Thanh nhỏ trên vai Lâm Côn, trên mặt Phùng Giai Tuệ tỏ ra rất kinh ngạc.
“Cha của Lâm Lâm, con chim ưng nhỏ này...” Phùng Giai Tuệ kinh ngạc hỏi thăm, Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng đang xem phim hoạt hình ở trong phòng, nhìn thấy Hải Đông Thanh trên vai của Lâm Côn, Lâm Lâm lập tức vui sướng kêu lên: “Là chim ưng nhỏ! Chào chim ưng nhỏ, mày còn nhớ tao không?”
Hải Đông Thanh dõi mắt nhìn Lâm Lâm, nó vỗ cánh một chút, trong miệng phát ra một tiếng ‘Lạc’.
Phùng Giai Tuệ càng giật mình, nhìn Hải Đông Thanh nhỏ, cô nghi ngờ hỏi thăm Lâm Côn: “Anh Lâm, nó có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện sao?”
Lâm Côn cười nói: “Tôi cũng không biết, chỉ có điều tôi thấy nó có thể hiểu chúng ta nói chuyện.”
“Quá thần kỳ!” Phùng Giai Tuệ kinh ngạc nói, “Cha của Lâm Lâm, anh mua con chim ưng nhỏ này từ nơi nào thế?”
Lâm Côn không có gì phải giấu diếm, nói rõ việc này một lần, trên mặt Phùng Giai Tuệ lộ vẻ kinh ngạc khó nói thành lời, một là kinh ngạc vì Hải Đông Thanh nhỏ lại chủ động đi tìm Lâm Côn, hai là Lâm Côn vì một con chim ưng nhỏ lại bỏ ra năm vạn tệ, trong mắt người bình thường việc này chính là chuyện không bình thường.
Sau khi đón Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng, Lâm Côn không có lập tức quay về phòng, mà là đi tới trước cửa phòng Lý Xuân Sinh, có lẽ lúc này Lý Xuân Sinh cũng đã trở về, gõ cửa một cái, trong phòng có tiếng nói vọng vào: “Ai thế!”
Lâm Côn vừa cười vừa nói: “Tôi tới trả cháu trai lại cho cậu đây.”
Cửa mở ra, trong phòng đèn sáng, Jenny ngồi trên giường lau nước mắt, hai người đàn ông mặc quần áo cảnh sát lúc trước đã biến mất, Lý Xuân Sinh nhìn Lâm Côn, trên mặt hơi bối rối: “Sư phụ, chuyện này...”
Lâm Côn nhíu mày, hỏi: “Cậu chịu thiệt còn chưa đủ sao?”
Lý Xuân Sinh vội vàng nói: “Không phải, sư phụ, Jenny có nỗi khổ.”
Lâm Côn nhíu mày nói: “Cậu đã bị ma quỷ ám ảnh rồi, bỏ đi, tôi không quan tâm tới chuyện của cậu, vốn tưởng rằng cậu chịu khổ một lần sẽ khôn ra, nhưng hiện tại tôi thấy đầu óc của cậu không có thay đổi được gì!”
Lâm Côn cúi đầu nói với Tô Hữu Bằng: “Bằng Bằng, cháu có mệt hay không, để cậu cháu dỗ cháu ngủ nhé.”
“Vâng ạ!” Tô Hữu Bằng cũng rất thông minh, cậu bé chen người chạy vào phòng Lý Xuân Sinh.
“Sư phụ...”
Lý Xuân Sinh vẫn muốn nói điều gì, Lâm Côn lười quan tâm tới cậu ta, dẫn Lâm Lâm trở lại phòng của mình.
Lâm Lâm thích Hải Đông Thanh cực kỳ, sau khi trở lại phòng, cậu nhóc vẫn chơi với Hải Đông Thanh, Lâm Côn lại bận rộn đi chuẩn bị thức ăn cho Hải Đông Thanh, anh lấy thịt hun khói chuẩn bị sẵn từ trước trong ba lô ra, lột vỏ bên ngoài đặt thịt trước mặt Hải Đông Thanh.
Ánh mắt Hải Đông Thanh nhỏ cảm kích nhìn Lâm Côn, lúc này trong mắt của nó đã không có chút hung ác nào, Lâm Côn giơ tay lên sờ sờ đầu Hải Đông Thanh nhỏ, nó giống như đứa trẻ kêu ‘khách khách’ một tiếng.
“Nhanh ăn đi.” Lâm Côn cười nói, sau khi nói xong, Hải Đông Thanh liền cúi đầu xuống ăn, điều này càng làm cho Lâm Côn xác định, vật nhỏ này quả thật thông minh không bình thường, có thể nghe hiểu lời anh ta nói.
“Cha, chúng ta nên đặt tên cho chim ưng nhỏ.” Lâm Lâm ngồi bên cạnh nói.
“Ừ, được.” Lâm Côn cười nói: “Con trai, con nghĩ ra cái tên nào chưa?”
“Có...” Lâm Lâm thật sự suy nghĩ nghiêm túc, một lát sau mới hài lòng nói: “Cha, con nghĩ ra rồi!”
“Ồh?”
“Gọi là ‘Hồng Diệp’!”
“Có nghĩ ý gì?” Lâm Côn cười hỏi.
“Chim ưng nhỏ có lông màu đỏ, khi nó bay lên mềm mại như lá đỏ đung đưa, cho nên gọi là ‘Hồng Diệp’!” Lâm Lâm rất vui vẻ, nói: “Cha, Lâm Lâm nghĩ ra cái tên có dễ nghe hay không?”
“Ừ, dễ nghe!” Lâm Côn lại tươi cười nói với Hải Đông Thanh nhỏ: “Nhóc con, sau này gọi mày là ‘Hồng Diệp’ nhé, mày có thích cái tên này không? Đây chính là tên do Lâm Lâm đặt cho mày đấy.”
Hải Đông Thanh nhỏ ngẩng đầu, kêu hai tiếng ‘Khanh khách’.
Lâm Lâm vui mừng nói: “Cha, chim ưng nhỏ nó đồng ý rồi!”
Lâm Côn cười nói: “Còn gọi chim ưng nhỏ?”
Lâm Lâm lập tức vui vẻ sửa lời: “Hồng Diệp!”
Sau khi dỗ Lâm Lâm đi ngủ, Lâm Côn đi ra ban công hút thuốc, Hải Đông Thanh đứng trên vai của anh, đột nhiên điện thoại di động trong túi kêu vang, cũng dọa Hải Đông Thanh sợ hãi vỗ cánh phành phạch vài cái, Lâm Côn quay đầu cười nói với nó: “Hồng Diệp, không cần sợ hãi, âm thanh này không nguy hiểm.”
Điện thoại do Chu Hiểu Nhã gọi tới, Lâm Côn cảm thấy kỳ quái, tuy rằng trong lòng anh rõ ràng luôn giữ một khoảng cách với Chu Hiểu Nhã, nhưng điện thoại không thể không nghe, anh nghe điện thoại và cười nói: “Muộn thế này còn chưa ngủ?”
Đầu bên kia điện thoại có tiếng khóc nức nở vang lên, là giọng của Chu Hiểu Nhã. “Anh Côn, xin lỗi, trước đây đều là em không tốt, em không nên...”
Lâm Côn mỉm cười ngắt lời: “Đây là việc nhiều năm trước, em không cần để ở trong lòng, chúng ta vẫn bạn học, là bạn bè.”
Tiếng khóc của Chu Hiểu Nhã còn mang theo một ít men say, nghẹn ngào nói: “Anh Côn, em nhớ anh, anh có thể đến thăm em không?”
Lâm Côn cảm giác không nói ra lời, có đau lòng, lại có chút xem thường, trong lòng anh rất rõ ràng, nếu không phải trong buổi họp lớp, khi đó Sở Tĩnh Dao đột nhiên xuất hiện giúp anh lấy lại mặt mũi, làm cho tất cả bạn học cho rằng anh sống rất tốt, Chu Hiểu Nhã tuyệt đối sẽ không làm trò như tối hôm nay.
Anh hiểu rất rõ về Chu Hiểu Nhã, khi còn nhỏ, lúc bọn họ yêu đương anh có thể mù quáng xem nhẹ mọi chuyện, nhìn không được bản chất thật của cô ta. Nhưng giờ đã qua gần mười năm, anh đã không còn là thằng nhóc không hiểu sự đời sống ở nông thôn, nếu anh còn nhìn không thấu bản chất của Chu Hiểu Nhã, như vậy anh không phải là chỉ huy trưởng của quân khu Mạc Bắc nữa.
***