“Vậy bây giờ...”
“Cũng được rồi, chỉ mong hai người cháu phái đi không làm nhục sứ mạng, nếu bọn họ có thể thuận lợi bảo vệ Tĩnh Dao bình an trở về, lập tức có thể được thăng chức tăng lương, chức vụ thăng lên một cấp, tiền lương ít nhất là tăng gấp đôi.”
“Dạ, cháu nhớ rồi.”
Sở Tướng Quốc vẫn đưa lưng về phía Tần Tuyết, nhìn bầu trời xanh vô tận ngoài cửa sổ, nói: “Được rồi, cháu cũng nên đi thu dọn một chút để đi công tác, trong mấy ngày này bất cứ lúc nào cháu cũng phải chú ý đến tình hình của Tĩnh Dao, lúc nào cũng báo cáo với chú.”
“Được chú Sở, cháu hiểu rồi, cháu ra ngoài trước đây.” Tần Tuyết đáp ứng nói, ôm văn kiện đi ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa phòng làm việc, cô đứng tại chỗ một chút, trong đầu rất nghi hoặc. Cô không rõ tại sao Sở Tĩnh Dao phải sắp xếp như vậy, không phải là nên để cho cô và Lâm Côn giữ khoảng cách mới phải sao?
Ở khu vui chơi nửa ngày, khi về đến nhà đã sắp hơn bốn giờ chiều. Lâm Côn vốn định chơi với thằng nhóc này đến nửa buổi trưa, kết quả buổi trưa, sau khi ăn một bữa cơm ở bên ngoài, thằng bé vẫn muốn tiếp tục chơi. Trẻ nhỏ không thể nuông chiều như thế, nhưng vừa nãy thấy dáng vẻ đáng thương của con trai, lòng của người làm cha như anh thoáng cái mềm nhũn, vì vậy vẫn chơi đến khi thằng bé mệt mỏi mới thôi.
Chiếc Jetta cũ dừng lại ở cửa biệt thự số 7, Lâm Lâm ngồi ở ghế cạnh tài xế đang ngoẹo đầu ngủ. Lâm Côn không vội vàng gọi con trai xuống xe, mà ngồi ở trong xe duỗi người, ở nơi có hoàn cảnh ẫm ĩ hỗn loạn như khu vui chơi mà phải chờ trong thời gian quá dài, tự nhiên sẽ khiến tinh thần mệt mỏi. Anh ngáp một cái, cũng có chút buồn ngủ, điều chỉnh ghế ngồi một chút, toàn thân nằm ngửa ở trên ghế mơ màng ngủ.
Bỗng nhiên, một âm thanh thật nhỏ từ trong biệt thự truyền đến, âm thanh này nếu như là người bình thường tuyệt đối không nghe thấy, nhưng là bị chỉ huy Lâm nghe được, đôi mắt đang buồn ngủ mông lung của anh lập tức trợn lên sáng như tuyết, híp mắt nhìn vào trong biệt thự, vẻ mặt cảnh giác lẩm bẩm nói: “Có trộm?”
Lâm Lâm mơ mơ màng màng mở mắt, thằng bé dụi mắt, hỏi Lâm Côn: “Cha, kẻ trộm ở đâu?”
Lâm Côn cười xoa đầu cậu bé: “Nhà chúng ta hình như có trộm, cha dẫn con đi bắt kẻ trộm chơi có được hay không?”
Lâm Lâm buồn ngủ mông lung, đôi mắt nhỏ lập tức mở to sáng loáng, vui mừng nói: “Cha, thật sao?”
Lâm Côn cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, nhà chúng ta có trộm, hai người chúng ta nhất định phải bắt tên đó lại.”
Lâm Lâm kích động, lòng tràn đầy tự tin nói: “Được, chúng ta bắt kẻ trộm lại sau đó giao cho cảnh sát, oa, quá kích thích!” Nói xong, còn không chờ Lâm Côn xuống xe, caaku bé đã đẩy cửa xe ra xuống trước.
Cha con hai người một trước một sau, lặng lẽ đẩy cửa biệt thự ra, sau đó thận trọng đi vòng qua cửa chính của biệt thự, Lâm Côn làm như vậy hoàn toàn là vì phối hợp với Lâm Lâm. Nếu không, khi anh thực sự muốn bắt trộm, làm gì cần phải để ý cẩn thận như vậy, thậm chí anh có thể đứng ở trước cửa biệt thự hét lên một tiếng, khiến kẻ trộm sợ, trực tiếp phải chạy từ biệt thự ra ngoài. Sau đó, anh sẽ dùng sức mạnh vượt trội quật ngã kẻ trộm, tới một người quật ngã một người, tới hai người quật ngã cả hai, nếu tới cả nhóm trộm, tiếp tục làm theo một quật ngã không sót ai. Không cần nghi ngờ, chỉ huy Lâm của chúng ta tuyệt đối có khả năng này, kẻ trộm vào nhà anh cũng coi như xui xẻo tám kiếp rồi.
Hai cha con rón rén đẩy cửa biệt tự ra, cánh cửa không bị khóa từ bên trong, Lâm Lâm và Lâm Côn liếc mắt nhìn nhau, trong đầu hai người cùng sinh ra một ý nghĩ, kẻ trộm này quá ngu, ngay cả khóa trái cửa cũng không biết.
Trong biệt thự một mảnh yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng âm thanh từ trong phòng bếp truyền đến. Lâm Côn nhíu mày, tên trộm này chạy đến phòng bếp đi qua đi lại làm cái gì, trộm đồ không phải nên vào phòng ngủ sao, lẽ nào tên trộm này trộm được một nửa thì đột nhiên muốn ăn uống, nên chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn?
Ai, trên đời này sao chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra vậy.
Lâm Côn nhắm mắt lại, cẩn thận nghe một chút, âm thanh phát ra từ phòng bếp, hơn nữa từ tần suất của âm thanh phát ra, chắc chắn chỉ có một người, như vậy thì dễ xử lý hơn nhiều. Anh mang theo Lâm Lâm lặng lẽ đi về phía phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng ăn, cả hai người đều bị dọa đến ngây người. Trên bàn cơm bày ra không dưới mười món ăn hình thức hương vị đều đủ cả, Lâm Côn đếm sơ qua một chút, tổng cộng có tám món nóng, hai món nguội. Nỗi nghi ngờ trong lòng anh lập tức nổi lên cuồn cuộn, tên trộm này muốn mở Party? Này cũng quá càn rỡ rồi. Đến nhà người ta trộm đồ cũng chưa tính, nhưng cũng không thể nhắm ngay phòng bếp và phòng ăn nhà người ta tốt mà ở đây trổ tài nấu nướng, còn muốn mở Party à!
Lâm Côn còn đang nghi hoặc, phòng bếp trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp. Mức độ xinh đẹp của bóng người này hoàn toàn không phải khoa trương, dù đứng ở chỗ nào cũng tuyệt đối có thể so sánh với một khung cảnh xinh đẹp động lòng người. Tuy rằng trên người cô có đeo tạp dề, trong tay bưng đĩa thức ăn ngon vừa mới làm, nhưng nhìn một chút cũng không giống nội trợ, lại càng không giống nữ trộm thường lui tới trong biệt thự, mà giống như nữ khách quý xinh đẹp thường xuất hiện trong chương trình ẩm thực trên TV, người xinh đẹp lại biết nấu ăn.
Lâm Côn còn đang sững sờ, lại nghe Lâm Lâm lẩm bẩm hỏi: “Dì Tần Tuyết, sao dì lại ở nhà cháu?” Nói xong, thằng nhóc tò mò nhìn về phía sau Tần Tuyết, ánh mắt còn đang tìm kiếm ‘kẻ trộm’ kia.
Tân Tuyết cười nói: “Hai người cuối cùng đã trở về, vừa đúng lúc cơm nước cũng xong rồi, mau mau đi rửa tay ăn cơm đi.” Vẻ mặt tự nhiên trang nhã, giống như nữ chủ nhân ở trong nhà này đang bảo chồng và con của mình đi ăn cơm.
Lâm Côn như bị ảo giác, chỉ có điều trong lòng anh cũng lập tức hiểu rõ, Sở Tĩnh Dao nói là sẽ tìm người đến giúp anh chăm sóc Lâm Lâm, chỉ là anh không thể ngờ tới, người mà Sở Tĩnh Dao nói lại chính là Tần Tuyết.
Biệt thự to lớn trống trải, lại đưa tới cho anh một người phụ nữ xinh đẹp như thế để hỗ trợ chăm sóc con trai, rốt cuộc trong lòng Sở Tĩnh Dao nghĩ gì vậy, đây không phải là trắng trợn dụ dỗ, khiến tâm thần anh không yên muốn phạm tội sao?
Lâm Côn nhếch miệng mỉm cười với Tần Tuyết, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện rồi, nhưng vẫn hỏi một câu: “Thư ký Tần, sao cô lại ở đây?”
Tần Tuyết cười oán trách: “Sao, không chào đón tôi sao?”
Lâm Côn lập tức nói lại: “Không phải không phải, công việc của cô bận rộn như vậy, còn tới nấu cơm cho tôi và Lâm Lâm, tôi cảm kích còn không kịp, làm sao có thể không chào đón.”
Tần Tuyết cười nói: “Nói thế này còn tạm được, trước tiên đừng hỏi tại sao, mau mau cùng Lâm Lâm đi rửa tay rồi vào ăn cơm đi, chờ lúc nữa thức ăn nguội đi sẽ ăn không ngon.”
Lâm Côn và Lâm Lâm đi toilet rửa tay, sau khi rửa tay xong ngồi xuống trước bàn ăn. Tần Tuyết cũng bưng món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra, một bàn này tổng cộng có mười hai món ăn, tám món nóng và hai món rau trộn, còn có hai món canh.
Tần Tuyết cởi tạp dề ra, ngồi xuống cười nói: “Hai cha con các anh đừng chỉ nhìn không, mau cầm đũa lên ăn đi.” Nói xong, cầm đũa gắp một miếng cá chua ngọt lớn vào bát của Lâm Lâm. “Nào, Lâm Lâm, cháu thích ăn cá chua ngọt nhất, tay nghề nấu ăn của dì, trước đây cháu chưa được nếm thử, nếm thử xem có ngon hay không?”
Lâm Lâm lấy đũa gắp một miếng cá nhỏ lên ăn, vẻ mặt lập tức đầy sung sướng nói: “Dì Tuyết, ăn ngon quá!”
Tần Tuyết cười nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Lâm Lâm vui vẻ gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Tần Tuyết nhìn về phía Lâm Côn vẫn còn đang ngây người, cười nghi hoặc nói: “Thế nào, sao anh còn không ăn?”
Lâm Côn nhìn bàn thức ăn phong phú, sau đó thẳng thắng nói: “Những món này... Thật sự đều do cô nấu à?”
Tần Tuyết cười nói: “Thế nào, anh không tin?”
Lâm Côn rất thành thực gật gầu.
Tần Tuyết cười nói: “Anh không tin cũng không sao, chờ ngày mai anh tận mắt nhìn tôi nấu là sẽ biết thôi.”
Lâm Côn rất ngạc nhiên nói: “Thật sự không dám tưởng tượng, cô còn là một cao thủ phòng bếp nữa!”
Tần Tuyết cười đắc ý nói: “Chuyện anh không biết còn nhiều lắm. Phụ nữ bây giờ không phải đều thịnh hành lên được phòng khách xuống được phòng bếp sao, tôi đương nhiên không thể lạc hậu được, hơn nữa còn phải giỏi.”
Lâm Côn giơ ngón tay cái lên nói với cô: “Bội phục, thực lòng bội phụ!”
Tần Tuyết đưa tay làm động tác mời, cười nói: “Mau nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào đi.”
Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Được, vậy tôi sẽ không khách sáo.”
Bữa cơm này Lâm Côn và Lâm Lâm đều ăn rất no, Tần Tuyết, người chuẩn bị một bàn cơm nước này lại chỉ gắp vài miếng rồi thôi. Người không biết còn cho là cô bỏ thạch tín vào trong thức ăn, thật ra con gái nhà người ta là cố tình kiểm soát lượng thức ăn trong bữa tối của mình, sợ bữa tối ăn nhiều sẽ béo.
Trong lòng Lâm Côn đánh giá tay nghề của Tần Tuyết tương đối tốt, nhưng so với tài nấu nướng của anh thì vẫn kém hơn một chút. Không phải chỉ huy Lâm anh tự tin thái quá, mà tài nấu nướng của anh đúng là vẫn cao siêu hơn một chút. Điều này cũng không có gì lạ, lúc trước khi còn ở quân khu, anh đã từng làm đầu bếp ở quân khu. Nhớ khi đó, thủ trưởng Lão Hồ - thiếu tướng quân khu Mạc Bắc, mỗi ngày đều ăn cơm anh nấu, hơn nữa mỗi lần ăn đều không khống chế được ăn nhiều hơn, trong thời gian không tới hai tháng ngắn ngủi đã mập lên hơn mười cân.
Tần Tuyết nấu ăn chẳng qua là vì đây là một môn bắt buộc với phụ nữ, tiêu chuẩn người phụ nữ tốt trong thời đại mới mà Tần Tuyết vừa mới nói, tuyệt đối không phải là nói lung tung. Trong lòng cô thật sự là nghĩ như vậy, luyện yoga có thể nâng cao khí chất của người phụ nữ, đọc nhiều sách sẽ nâng cao trí tuệ của người phụ nữ, công việc sẽ làm cho phụ nữ càng giỏi giang hơn, mà xuống bếp nấu ăn sẽ giúp phụ nữ thay đổi càng thêm nữ tính hơn. Bản thân cô không phải là yêu thích nấu ăn, sợ rằng sẽ có rất ít phụ nữ thích ở trong phòng bếp bị khói dầu hun, điều này khiến cô không thực sự có tình cảm với việc nấu ăn, cho rằng mỗi món ăn chỉ cần chế biến thật đẹp mắt như được điêu khắc thủ công mỹ nghệ là được. Để cho những chuyên gia ẩm thực đến nếm thử, dĩ nhiên sẽ nhận ra được mùi vị của món ăn thủy chung đều thiếu một chút gì đấy.
Lâm Côn không phải một nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp, chỉ có điều là một đầu bếp có tài nghệ cao siêu, đương nhiên hiểu được cách thưởng thức món ăn cơ bản, anh nấu ăn và Tần Tuyết nấu ăn tuyệt đối không giống nhau. Thời gian ở quân đội trước kia, lúc nấu cơm anh đều nghĩ xem làm thế nào để nấu ra được những món ăn ngon, khiến cho các đồng đội được mở rộng khẩu vị, ăn nhiều một chút. Cho nên mỗi lần nấu cơm đều hoàn toàn tập trung, hơn nữa trong quân đội có ông đầu bếp già kinh nghiệm phong phú chỉ dạy, giúp cho tài nấu ăn của anh càng ngày càng tăng cao.
“Mùi vị như thế nào?”
“Ngon!” Lâm Côn xoa cái bụng đang căng tròn, giơ ngón tay cái lên với Tần Tuyết, Lâm Lâm ở bên cạnh cũng bắt chước Lâm Côn, xoa bụng vui vẻ nói: “Dì Tuyết, ngon quá!”
Lâm Côn đứng dậy muốn dọn dẹp bàn, lúc trước khi Sở Tĩnh Dao ở nhà, nấu cơm, thu dọn bàn những công việc này đều là anh làm. Ngày hôm nay để Tần Tuyết nấu cho một bữa tiệc lớn, tất nhiên cái bàn này anh phải thu dọn rồi.
Tần Tuyết lại đứng lên trước anh một bước, cười nói: “Anh Lâm anh nghỉ ngơi đi, việc này để tôi làm là được rồi.”
Vẻ mặt Lâm Côn nghiêm túc nói: “Như vậy sao được, cơm là cô làm, bàn này đương nhiên là tôi thu dọn rồi.”
Tần Tuyết cười nói: “Sở Tĩnh Dao nhờ tôi tới giúp anh chăm sóc Lâm Lâm, tôi nhất định phải chăm sóc tốt cả hai người mới được, bằng không có lỗi với sự tín nhiệm của em ấy dành cho tôi, anh đi theo Lâm Lâm một ngày cũng mệt mỏi rồi, lên lầu nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Côn còn muốn nói gì nữa, nhưng Tần Tuyết đã bắt tay vào dọn dẹp rồi. Làm sao anh có thể để cho một mình Tần Tuyết làm công việc này, vội vàng tới giúp đỡ, Lâm Lâm cũng đi theo hỗ trợ. Tần Tuyết mỉm cười không từ chối. Lúc này ba người rất giống cảnh tượng một gia đình hòa thuận.