Từ tận trong xương cốt của Hàn Duy Chính là nhiệt huyết đối với chính trị, hoàn toàn xứng đáng để khen ngợi, Dư Tông Hoa cũng vì nhìn thấy điểm này, mà sau khi cân nhắc mới đưa ra quyết định sẽ giúp ông. Suy nghĩ trong đầu Dư Tông Hoa rất đơn giản, giúp Hàn Duy Chính có thể sẽ khiến cho bản thân mình gặp chút phiền phức, nhưng đối với trăm họ ở tỉnh Liêu Cương mà nói thì đây lại là việc tốt.
Vu Khánh Nguyên đã ngồi ở vị trí chủ tịch tỉnh hơn mười năm, cũng chẳng có tí nhiệt tình mấy về mặt chính trị, chỉ là ngồi ở vị trí Chủ tịch tỉnh thôi, sống cuộc sống của một hoàng đế một vùng, đối với việc xây dựng và phát triển tỉnh Liêu Cương, đối với các chỉ tiêu phúc lợi dành cho người dân, tất cả đều cứ làm cho có cho đủ, không cầu có công chỉ cần không phạm lỗi.
Với một Chủ tịch tỉnh không có tư duy cầu tiến như thế, hơn nữa vị Chủ tịch tỉnh này còn ra sức khống chế quyền lực của vị Bí thư tỉnh ủy muốn một lòng tạo dựng các thành tích chính trị, không cần tưởng tượng cũng biết, sẽ tạo ra cản trở lớn thế nào cho sự phát triển của tỉnh Liêu Cương.
Những vấn đề này, trước đây Dư Tông Hoa đều để tâm cả, có điều ông đã không còn tham gia vào cuộc chiến chính trị nữa, ông một lòng một dạ muốn lùi về tuyến hai, còn đi xen vào mấy chuyện vô ích kia làm gì, không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng hiện tại khác trước, vào thời điểm Dư Tông Hoa đồng ý giúp đỡ Hàn Duy Chính, ngọn lửa chính trị lâu năm tắt trong lòng ông lại một lần nữa được thắp sáng, cho dù chắc chắn không thể trở lại nhiệt tình nóng bỏng như trước đây được nữa, nhưng ông cũng muốn có cống hiến cho sự phát triển của tỉnh Liêu Cương. Từ sau khi cải cách mở cửa, sự phát triển cả khu Đông bắc luôn không bằng với các tỉnh thành phía nam, các thành phố ven biển phía nam đã chiếm mọi ưu thế địa lý, cho dù là Đông bắc khó có thể phát triển được tới mức độ đó, nhưng cũng phải lên một tầng cao nữa mới phải.
Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính liên minh, nói lớn lên thì đây là một chuyện tốt cho cả tỉnh Liêu Cương, nói nhỏ đi thì đây là một việc tốt đối với bản thân con người Hàn Duy Chính, đồng thời với Lâm Côn đây cũng là việc tốt. Có Bí thư tỉnh ủy Hàn Duy Chính sau lưng, thì sự phát triển của anh ở thành phố Trung Cảng này chắc chắn sẽ càng có nhiều điều kiện thuận lợi hơn, đường nhiên đó là những việc sau này.
Đi ra khỏi Vạn Quốc Thực Phủ, Dư Tông Hoa kiên quyết kêu Lâm Côn đưa vợ chồng Hàn Duy Chính và Hàn Tâm về, còn mình và vợ thì bắt taxi tự mình về, thái độ của Dư Tông Hoa rất kiên quyết, Hàn Duy Chính chỉ còn cách đồng ý.
Ngồi trong xe taxi, Vương Lan hỏi Dư Tông Hoa: “Lão Dư, ông thật sự định giúp lão Hàn, đối đầu với họ Vu kia sao?”
Dư Tông Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm lấp lánh phồn hoa náo nhiệt khiến người ta hoa mắt: “Tỉnh Liêu Cương tới lúc phải thay đổi rồi, nếu cứ phát triển với tốc độ rùa bò thế này, sẽ bị những tỉnh lớn bỏ lại càng lúc càng xa, mấy tỉnh trước giờ lạc hậu đó, e là chỉ tầm năm năm nữa thôi sẽ có thể đuổi kịp chúng ta, tôi không muốn tỉnh Liêu Cương bị người khác giẫm lên vai.”
“Nhưng...” Vương Lan nhìn người tài xế, người lái xe đang nói vào bộ đàm, rõ ràng không hề quan tâm tới đoạn đối thoại của hai người, lúc này bà mới khẽ hỏi: “Ông tin vào năng lực của lão Hàn vậy sao?”
Dư Tông Hoa đắc ý cười quay đầu nhìn Vương Lan nói: “Lan à, mắt tôi nhìn người mà bà còn nghi ngờ sao?”
Vương Lan mỉm cười: “Vậy ông thấy Lâm Côn thì sao?”
Dư Tông Hoa không chút do dự nói: “Thằng bé đó tiền đồ rộng mở.”
Vương Lan nói: “Vậy Chí Kiên nhà chúng ta?”
Dư Tông Hoa nói: “Nó không muốn ở lại trong quân đội tôi cũng không muốn bắt ép, nó muốn tới thành phố Trung Cảng thì để nó tới, con cái lớn rồi chúng ta cũng không sắp đặt được, để chúng nó tự lăn lộn đi, nói không chừng lại có thể làm ra được một cái gì đó.”
Vương Lan cười nói: “Ông có lòng tin với con trai như thế?”
Dư Tông Hoa cười ha ha: “Đương nhiên rồi, hổ phụ không sinh khuyển tử mà.”
...
Bên kia, Lâm Côn chạy chiếc Jetta cũ từ từ trên đường, khi nhìn bên ngoài của chiếc Jetta, Hàn Duy Chính không ngăn được mình phải chau mày, cả một chiếc xe tốt đẹp yên ổn bị sửa làm cho lòe loẹt hoa cà hoa sói, qua chiếc xe có thể nhìn thấy được tính cách của người lái xe, chắc chắn là một kẻ lông ba lông bông rồi.
Nhưng khi chiếc Jetta chạy trên đường, suy nghĩ trong lòng Hàn Duy Chính thay đổi, cho dù là người tài xế già đã chạy xe cho ông gần ba mươi năm nay thì cũng không thể chạy xe một cách êm và trầm ổn như người trẻ tuổi này. Qua kính chiếu hậu, ông chăm chú quan sát đánh giá Lâm Côn, người này nhìn thì có vẻ lông bông, người trẻ tuổi nhìn như lưu manh ấy hiện tại đang từng chút từng chút một lật lại mọi suy nghĩ trong lòng ông.
Chiếc Jetta dừng lại ở bên ngoài khu nhà của Hàn Tâm, Lâm Côn đẩy xe bước xuống, đi vòng ra sau mở xe giúp Hàn Duy Chính, Hàn Duy Chính đi ra khỏi xe, khuôn mặt thì không có quá nhiều biểu cảm, nhưng trong lòng lại rất lấy làm hài lòng.
Đứng ở cổng khu nhà, Lâm Côn cười nói: “Chú Hàn, thím Hàn hẹn gặp lại.”
Suốt cả dọc đường đi Hàn Duy Chính không nói một lời, lúc này mới lên tiếng, điềm đạm nói: “Tiểu Lâm, đi về chạy xe chậm một chút, chú ý an toàn.” Cách nói hệt như một ông thủ trưởng già quan tâm cấp dưới.
“Cám ơn chú Hàn.” Lâm Côn vừa cười vừa nói.
Hàn Duy Chính và Từ Khiết đi vào trong khu dân cư, Hàn Tâm đi theo phía sau, đi mấy bước lại quay đầu lại nhìn, cười với Lâm Côn một cái, cô nói mà không phát ra tiếng, ý nói ‘Cám ơn!’, đồng thời dùng tay ra dấu điện thoại đặt trên tai lắc lắc, ý là rảnh thì gọi điện.
Lâm Côn mỉm cười gật đầu, khi bóng dáng cả nhà Hàn Tâm hoàn toàn biến mất trong khu dân cư thì anh mới quay người ngồi vào xe, hít thở thật sâu, tối hôm nay tuy rằng không có gì kinh hãi nguy hiểm cả, nhưng anh diễn kịch bị quá sức.
Nhấn nút mở CD, lập tức một bản DJ sôi động vang lên khắp cả chiếc xe, anh giẫm mạnh vào chân ga, chiếc Jetta gầm lên lao vút đi, bánh xe ma sát trên đường tạo thành những âm thanh chói tai nhức óc, rồi lao đi như một tia chớp màu đen, chớp mắt cái đã biến mất khỏi cửa của khu dân cư, ông già ngồi trong phòng bảo vệ ở cổng không tin vào mắt mình, dụi mắt mấy cái rồi thốt lên: “Bay à!”
Sau khi bay như bão táp trên đường, Lâm Côn dừng xe lại ở một ngõ, đây là một khu khá xưa của thành phố, sau khi vào đêm, ngõ phố này yên tĩnh tĩnh mịch vô cùng, ở những khu nhà xưa thế này chủ yếu là những người có tuổi sinh sống, buổi tối những người già đều thích đi tớ những nơi có ánh sáng đèn điện để hóng gió, đánh bài chơi cờ… Cả ngõ nhỏ này tối om, bên trong chỉ có một ngọn đèn đường mờ mờ, xung quanh là khung cảnh hỗn độn, nhìn hơi âm u thâm trầm.
Lâm Côn dừng xe lại định đi vệ sinh, tối nay anh uống không ít rượu, anh gần như miễn dịch với cả độ cồn của rượu, nhưng nước thì cơ thể đâu có miễn dịch đâu, uống nhiều rồi thì phải bài tiết ra ngoài thôi.
Lâm Côn đi vào trong ngõ, bám theo tường đi vào trong ngõ sâu hun hút tối om om, đến bên thùng rác và bắt đầu xả nước, lại còn vừa xả vừa huýt sáo, sau khi xả xong vẩy vẩy hai cái kéo quần lên chuẩn bị về lại xe, lúc này nghe thấy những âm thanh đổ vỡ nho nhỏ phát ra từ phía bên kia của một bức tường, để ý nghe...
“Khà khà, con nhỏ này được đấy chứ, rất ngon lành!”
“Chúng ta thật đúng kiếm được, ha ha!”
“Chúng ta ai trước đây?”
...
Lâm Côn nhíu mày, đưa tay ra sờ sờ bức tường, đó là một bức tường gạch đỏ kiểu cũ, đã nhiều năm chưa sửa chữa, trên tường đã mọc ra những lớp rêu xanh, những mảng xi măng cũng đã rơi rụng cả.
Lâm Côn ghét nhất là loại đàn ông bắt nạt ức hiếp phụ nữ, một đám những thằng đàn ông to lớn nhất định phải ra tay với một người phụ nữ?
Lâm Côn cũng lười trèo tường, vung nắm đấm to tướng của anh lên đấm thẳng vào bức tường gạch đỏ cũ đó.
Ầm... Ầm ầm... Ầm ầm ầm!
Cùng với những tiếng động vang lên, bức tường cũ rung lên đung đưa, hơn nữa càng lắc lư càng mạnh, những xi măng còn sót lại trên tường cũng rào rào rơi xuống, cả bức tường hình như lúc nào cũng có thể sập xuống.
Ở sát vách tường, ba tên trẻ tuổi tầm hai mươi mấy tuổi tóc nhuộm vàng đang xoa xoa tay vào với nhau chuẩn bị ra tay với cô gái đang co rúm ở chân tường, cô gái nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt cầu khẩn nhìn ba người trẻ tuổi đó, sau khi nhìn khuôn mặt gian tà xấu xa của ba người trẻ tuổi đó, thì lập tức trong mắt cô chỉ còn nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Ba gã trẻ tuổi vừa định ra tay với cô gái, thì đột nhiên những tiếng ầm ầm rầm rầm vang lên, bức tường bắt đầu lay động, ba tên trẻ tuổi nhíu mày, nhìn nhau không hiểu, trong đó có một đứa gắt lên: “Đ*ch mẹ nó, thằng chó chết nào tối thế này rồi nổi điên, xương cốt ngứa ngáy muốn được ăn đập thì phải!”
Lời của tên trẻ tuổi này vừa dứt, thì một tiếng ầm cực lớn vang lên, một lỗ thủng lớn được đục ra ở trên bức tường gạch cũ, một nắm đấm to chừng cái bát hiện ra, làm cho ba tên trẻ tuổi sợ giật cả mình.
Ba người trẻ tuổi đồng loạt nhảy về phía sau một bước, cô gái ngồi ở góc tường cũng sợ hãi lùi sang một bên, hiện giờ đầu óc của cô không được tỉnh táo, cơ thể kiệt sức không có lực, cắn răng tốn rất nhiều sức lực cũng chỉ có thể dịch sang bên một chút ít, vị trí mà cú đấm đấm vào xuyên thủng đó chỉ chếch lên phía trên cách cô không xa, một hòn gạch nhỏ rơi xuống, trúng ngay vào trán cô, sưng lên một cục lớn trên cái trán trắng nõn.
Ba tên trẻ tuổi ngây người, nhìn chăm chăm vào quả đấm xuyên tường kia, quả đấm ấy từ từ rút lại phía sau, một khuôn mặt tà ác xuất hiện nơi lỗ hổng, khuôn mặt này thực sự không có chút tà ý nào, chỉ có điều kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, dưới ánh chiếu mông lung của ngọn đèn khiến cho người ta phải rùng mình mà thôi.
Biểu cảm trên khuôn mặt của ba tên thanh niên là kinh hoàng tới mức không thể kinh hoàng thêm được nữa, mắt trợn ngược lên rõ to, tóc trên đầu đều chổng ngược lên từng sợi từng sợi, trong đó có một tên thất thần lải nhải: “Ối cha mẹ ơi, rốt cuộc là người hay quỷ, anh... Anh em, chúng ta nhanh chuồn thôi!”
Nói xong, tên trẻ tuổi đó hồi phục lại tinh thần, quay người định chạy, thì đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên: “Đứng lại!”
Tên trẻ tuổi này làm gì còn tâm trạng mà quan tâm đến những thứ đó, nhấc chân lên muốn chạy, chỉ có điều tên này vừa bước đi một bước, chân trước còn chưa chạm xuống đất, đột nhiên cảm thấy chỗ bắp chân đau đớn vô cùng, hình như bị bắn trúng đấy, dưới bàn chân cảm thấy chới với không vững, ngã nhào về phía trước... Phịch một cái, đập phịch xuống đất, mặt đất rung lên.
“Ối...”
Tên trẻ tuổi nằm trên mặt đất kêu ré lên, cú ngã này không hề nhẹ, hình như vỡ xương rồi thì phải.
Hai tên trẻ tuổi còn lại lúc ấy mới khôi phục tinh thần, trong đầu bọn họ lúc này chỉ có một suy nghĩ thôi, đó là chạy trốn, nhưng không đợi cho bọn họ quay người, một âm thanh vang lên từ trong lỗ hổng trên tường, “Chạy, thì sẽ có kết cục giống anh ta.”
Nhìn tên đồng bọn nằm lăn lộn kêu đau trên đất, hai tên trẻ tuổi này cũng lạnh toát cả người, chân như bị đổ chì, không thể nào di chuyển được.
Sau khi làm cho hai tên trẻ tuổi phải sợ hãi đứng như trời trồng, Lâm Côn giơ nắm đấm lên bắt đầu đập hai vòng xung quanh bức tường, để cho lỗ thủng to hơn. Trong tay anh cầm một nắm gạch vụn nhỏ, cái tên trẻ tuổi nằm trên đất kia là bị anh dùng gạch này bắn ném người, anh không thèm quan tâm tới hai tên trẻ tuổi đang đứng run sợ ở kia, trực tiếp đi về phía tên đang nằm bò trên đất, nhấc chân lên đá vào mông tên này nói: “Đừng giả chết nữa, mau đứng lên.”
Tên trẻ tuổi nằm trên đất hình như không nghe thấy Lâm Côn nói gì, tiếp tục hổn hển kêu đau, khi vừa ngã xuống đất rõ ràng là rất đau, nhưng giờ thì cũng tương đối rồi chứ nhỉ, sở dĩ tên giả vờ là vì đang có âm mưu.
Lâm Côn nhíu mày, mơ hồ cảm thấy một luồng sát khi dâng lên từ dưới đất, không để cho anh kịp hiểu ra, gã thanh niên đang nằm bò ra đất đột nhiên nhảy dựng dậy với tốc độ nhanh như chớp, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một con dao găm đâm thẳng về phía cổ của Lâm Côn...