Lâm Côn trở tay tát một cái vào mặt của Vu Lượng, bàn tay phát ra âm thanh rất lớn, trực tiếp đánh cho đứa con vua thích nghênh ngang hống hách ra vẻ ta đây ở trấn Ma Bàn bay mất hàm răng! Anh ta lại kêu la thảm thiết một tiếng, Vu Lượng xoay tròn nửa vòng trên không trung và ngã xuống đất, khóe miệng còn chảy máu tươi như suối.
Ở trấn Ma Bàn, không biết có bao nhiêu người căm hận Vu Lượng chuyên ra vẻ ta đây, ngang ngược, hống hách không chuyện ác nào không làm. Lâm Côn tát một cái như thế, tuyệt đối làm thỏa mãn tâm nguyện của rất nhiều người, nếu như bị những người khác nhìn thấy được, những người dân này nhất định sẽ sung sướng tới khoa chân múa tay.
Vu Lượng nằm trên mặt đất, trước mắt chỉ đầy những ngôi sao màu vàng nhỏ đang xoay tròn, trên mặt, trong miệng đau đớn tạm thời mất đi tri giác, trong lòng anh ta luôn luôn cao ngạo ương ngạnh, lúc này lại đầy khủng hoảng. Anh ta muốn bò dậy và đứng lên, muốn lao về phía trước, trong lòng vẫn chỉ nghĩ tới chuyện chạy đi, anh ta vừa muốn đứng lên từng chút một, đột nhiên cảm giác sau lưng có một sức lực khổng lồ đè xuống, trực tiếp đạp cho anh ta nằm im dưới đất, sức mạnh kia nặng nề giống như một ngọn núi, ép cho lưng anh ta thẳng ra như tấm ván.
“Tần...”
Vu Lượng khủng hoảng đến cực hạn, trong lúc giật mình anh ta hình như nhìn thấy tử thần đang vẫy tay với mình, anh ta há hốc mồm, còn muốn xông ngoài cửa cầu cứu Tần Lão Hổ, nhưng giọng nói lạnh lùng của Lâm Côn lại vang lên, giống như tử thần đang cầm lưỡi hái đặt lên cổ anh ta. “Không muốn chết thì câm miệng cho tao.”
Vu Lượng nuốt một ngụm nước bọt pha lẫn máu loãng, chỉ trong nháy mắt sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, cũng không dám nói thêm một lời nào. Lúc này trong lòng của anh ta trừ khủng hoảng rất lớn ra, còn lại chính là hối hận, tại sao mình chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc một nhân vật hung ác như thế. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, trên đời này không bán thuốc hối hận, gần đây anh ta liên tục gặp vận rủi.
Vừa nghĩ tới mình sắp chết, một cảm giác áp lực nặng nề ập vào đầu anh ta, Vu Lượng cắn răng xen lẫn máu tươi, run lẩy bẩy cầu khẩn: “Đại ca, cầu xin... Cầu xin anh... Buông tha cho em... Em thực sự... Thực sự có mắt như mù, xúc phạm đại ca, em biết sai rồi...”
Lúc này Lâm Côn cười lạnh, nhấc chân đá mạnh vào người Vu Lượng đang nằm trên mặt đất, trực tiếp đá cho Vu Lượng quay vòng, Vu Lượng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, sau đó đã im lặng. Anh ta đường đường là con vua của trấn Ma Bàn, chưa bao giờ bị chà đạp giống như bây giờ.
Lâm Côn dùng giọng điệu mỉa mai mắng: “Với đức hạnh của mày, bình thường cũng chỉ dựa vào tấm da hổ của cha mày nên mới hống hách như thế, thật sự gặp chuyện thì cụp đuôi như con chó, còn có mặt mũi nào lăn lộn ở trấn Ma Bàn?”
Vu Lượng ôm bụng ho kịch liệt, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, hiện tại anh ta cũng không chú ý Lâm Côn nói cái gì, trong lòng không ngừng cầu nguyện... Ngàn vạn lần đừng giết tôi, không nên giết tôi...
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tần Lão Hổ và cấp dưới của anh ta đang hút thuốc lá, bọn họ cũng nghe được động tĩnh trong phòng thẩm vấn, Tần Lão Hổ không chút để ý, cấp dưới nhíu mày nói với ông ta: “Tần Sở... Hình như không đúng?”
Tần Lão Hổ nói: “Có gì không đúng?”
Tên cấp dưới nói: “Tại sao tôi nghe âm thanh vừa rồi giống giọng của cậu Vu, có phải bên trong...”
Không chờ người cảnh sát này lên tiếng, bên cạnh lập tức lại có cảnh sát ngắt lời nói: “Lão Trương, anh nói đùa kiểu gì vậy, làm sao có thể như vậy được, vừa rồi ba người chúng ta đã còng tên kia lại, tên kia có thể thoát khỏi còng tay hay sao? Anh cũng đừng đoán mò, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi nhất định là tên kia kêu đấy!”
Sau khi nghe Lão Trương nhắc nhở, Tần Lão Hổ vốn cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nghe người cảnh sát còn lại nói như vậy, ông ta lập tức yên lòng. Bọn họ đã từng làm việc này nhiều lần, nếu nói một người hai chân bị còng còn có thể trốn thoát như trong phim, hơn nữa việc này phải dựa trên điều kiện là hai tay không bị còng lại, cho nên việc thoát ra là không có khả năng.
Đám người Tần Lão Hổ tiếp tục hút thuốc nói chuyện phiếm, lúc này trong phòng thẩm vấn lại có tiếng hét vang lên vô cùng thê thảm, cho nên mặc dù Tần Lão Hổ rất quen thuộc Vu Lượng cũng không nghe ra.
Sắc mặt Tần Lão Hổ và vài tên cấp dưới khẽ run rẩy, người cảnh sát được gọi là Lão Trương lập tức lo lắng nói: “Tần Sở... Nếu cậu Vu hành hạ như thế, sẽ không... Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Tần Lão Hổ nhíu mày, ông ta quả thật lo lắng sẽ gặp chuyện không may, chuyện khác không đáng sợ, nếu như xảy ra án mạng, vậy thì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm. Ông ta vừa muốn nói Lão Trương đi vào phòng thẩm vấn xem xét, người cảnh sát bên cạnh nói: “Tần Sở, không cần lo lắng, cậu Vu sẽ không để xảy ra án mạng đâu, cho dù có xảy ra án mạng, Bí thư Vu cũng gánh hết, sẽ không rơi xuống đầu của chúng ta đâu.”
Nghe người cảnh sát này nhắc nhở, Tần Lão Hổ cảm thấy càng có đạo lý, hơn nữa ông ta suy nghĩ cẩn thận một chút, loại chuyện như vậy trước giờ Vu Lượng đã làm không dưới hai mươi lần. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ đánh tàn phế, Vu Lượng kiêu ngạo hống hách không sai, nhưng anh ta không phải người ngu, nếu xảy ra án mạng thì phiền toái to lắm.
Trong phòng thẩm vấn, thân thể Vu Lượng còng xuống nằm trên mặt đất, cả người anh ta không kiềm chế được co quắp lại, hai tay che đũng quần, gương mặt tái nhợt như người chết, hàm răng cắn chặt không phát ra âm thanh.
Lúc này, đối với người tự xưng mình là con vua của trấn Ma Bàn chuyên lên mặt ra vẻ ta đây, ngang ngược, hống hách chuyện xấu gì cũng từng làm, thân thể đau đớn còn không bằng tuyệt vọng trong lòng. Từ nay về sau bất kể là có bao nhiêu cô gái xinh đẹp hay thiếu phụ phong tình, tất cả đều không còn quan hệ gì với anh ta nữa, vừa rồi Lâm Côn đá một đá vào chỗ yếu nhất giữ hai chân của anh ta, vào thời khắc trứng vỡ, anh ta đã không còn là đàn ông.
Lâm Côn không có ý định rời khỏi phòng thẩm vấn, anh dời ghế tới cửa sổ, lại móc thuốc trong túi ra hút, sau đó rít một hơi thật dài, lẳng lặng nhìn Vu Lượng nằm trên mặt đất, khóe miệng còn nở nụ cười thân thiện, anh móc điện thoại ra và nói với người nào đó: “Chuẩn bị thế nào?”
Phùng Viễn Chí đứng ở cửa chính gọi hai tiếng, rèm cửa sổ trong phòng kéo ra một góc, một cô gái tóc tai rối bù nhìn ra bên ngoài, nói vọng ra: “Ông tìm ai?”
Phùng Viễn Chí cẩn thận nói: “Bí thư Vu...”
Cô gái kia lại hỏi: “Ông là ai?”
Phùng Viễn Chí nói: “Lão Phùng bán bánh bao trên trấn.”
Cô gái kia rụt đầu về, giống như đang thương lượng gì đó với người bên trong, sau đó lại thò đầu ra nói: “Ông tìm nhầm chỗ rồi, tôi không biết bí thư Vu là ai cả!”
Hiển nhiên Vu Đại Xuyên không muốn gặp ông, Phùng Viễn Chí lòng như lửa đốt, cũng không để ý quá nhiều, lại trực tiếp xông vào trong phòng, cô gái kia lập tức kêu to: “Ông đang làm cái gì thế, dám tự tiện xông vào nhà dân!”
Phùng Viễn Chí nói vọng vào trong phòng: “Bí thư Vu, tôi tới tìm ông có việc gấp, bà con xa của tôi bị con trai ông bắt đi, hiện tại đang bị nhốt tại đồn cảnh sát, ông nhanh giúp một tay, bảo con trai ông thả bà con xa của tôi ra!”
Lúc này Vu Đại Xuyên thò mặt từ sau rèm cửa sổ ra, ông ta vốn không muốn gặp Phùng Viễn Chí, nhưng Phùng Viễn Chí vừa hô to như thế, ông ta lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt tới mình, vì vậy nhanh chóng bảo người tình mặc quần áo đi mở cửa, bản thân ông ta cũng tranh thủ mặc quần áo vào.
Phùng Viễn Chí đi vào trong nhà, trên mặt đất có một đống vỏ hạt dưa và tàn thuốc, còn có mấy cái áo mưa đã dùng qua, ông cũng không quan tâm những thứ này, sốt ruột nói với Vu Đại Xuyên: “Bí thư Vu, mong ngài hãy giúp một tay!”
Vu Đại Xuyên trời sinh là một tên khốn kiếp, chỉ có điều thái độ đối với Phùng Viễn Chí vẫn tính là tốt, dù sao hai người cũng có quen biết, ông ta mỉm cười nói với Phùng Viễn Chí: “Lão Phùng, ông đừng vội, có chuyện gì từ từ nói.”
Phùng Viễn Chí thầm mắng trong lòng, còn từ từ nói, mày cho rằng ông đang báo cáo công tác với mày sao, nếu không phải thằng khốn như mày có con trai mất dạy, ông cũng không sốt ruột tới tìm mày, cầu xin mày!
Trong lòng Phùng Viễn Chí phẫn nộ không chịu nổi nhưng ngoài miệng vẫn phải tương đối khách khí, cầu xin: “Bí thư Vu, con trai ông bắt họ hàng của tôi, bây giờ còn đang ở trong đồn cảnh sát, ông mau giúp tôi một tay, bảo con trai ông thả người bà con xa của tôi ra!”
Vu Đại Xuyên vẻ mặt bình tĩnh cười nói: “Lão Phùng, có lẽ việc này có hiểu lầm gì đó, tôi biết rõ con mình, nó chắc chắn sẽ không tùy tiện bắt người... A, đúng rồi, tôi nghe nói có hai người tới nhà của ông, chỉ có điều lại không phải bà con xa, nghe nói người đàn ông đó là bạn trai của Giai Tuệ. Giai Tuệ nhà ông hứa gả cho Tiểu Lượng nhà tôi, đây chính là hôn sự do chúng ta quyết định năm đó, hiện tại người đàn ông kia giữa đường chạy đến cướp vợ, pháp luật cũng không có quy định gì rõ ràng, nhưng ở trong trấn Ma Bàn lại không cho phép, tôi nghĩ Tiểu Lượng bắt người bà con xa của ông đi nói chuyện, sẽ không có chuyện gì.”
Phùng Viễn Chí cố nén kích động mắng chửi người, tiếp tục cầu khẩn: “Bí thư Vu, bà con xa của tôi thật không có quan hệ gì với Giai Tuệ, người bà con xa này đã kết hôn, con trai đã năm tuổi, trong này có hiểu lầm gì đó, ông nhanh chóng bảo con trai mình thả người bà con này của tôi ra đi, bí thư Vu, tôi cầu xin ông.”
Vu Đại Xuyên cười nói: “Lão Phùng à, ông xem những lời ông nói này, nếu bà con xa của ông không có quan hệ với Giai Tuệ, Tiểu Lượng cũng không làm gì cậu ta cả, cho nên ông cứ yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
“...”
Sau một lúc nói không nên lời, Phùng Viễn Chí hoàn toàn không nhịn được, ông quát lớn với Vu Đại Xuyên: “Vu Đại Xuyên, bản thân ông nuôi ra đứa con trai thế nào còn không biết sao? Người bị con ông và Tần Lão Hổ bắt vào đồn cảnh sát có thể lành lặn được sao? Trước đây tôi hứa hôn cho hai đứa nhỏ với ông, điều này không sai, nhưng con trai ông bình thường ngang ngược, mạnh mẽ cưỡng ép con gái người cũng không ít đi? Con gái của tôi không thể gả cho đứa con trai mất dạy của ông!”
Sắc mặt Vu Đại Xuyên sa sầm lại, Phùng Viễn Chí vẫn chưa có ý dừng lại, tiếp tục mắng: “Ông cũng là đồ khốn nạn, bản thân là một bí thư đảng ủy trấn không chỉ không dạy dỗ, quản lý tốt đứa con khốn kiếp của mình, còn ngầm dung túng cho con trai làm bậy, nếu không có ông dung túng, con trai ông còn dám ngang ngược như vậy sao?”
Phùng Viễn Chí quay đầu nhìn Vu Đại Xuyên đứng đó, còn châm chọc mắng: “Ông còn thừa dịp chồng người ta ra ngoài làm ăn xa, dụ dỗ người ta, đều nói người làm quan là cha mẹ của dân chúng, ông mẹ nó lại không bằng cầm thú! Nếu ngày hôm nay ông không bảo con trai ông thả người ra, tôi sẽ đến ủy ban kỷ luật tố cáo ông!”
Phùng Viễn Chí xúc động đứng tại chỗ mắng chửi không ngừng, trực tiếp chửi cho Vu Đại Xuyên tối tăm mặt mày. Vu Đại Xuyên giận dữ, trực tiếp nâng chân đá Phùng Viễn Chí một cái: “Đồ khốn kiếp, hôm nay mày ăn gan hùm mật gấu đúng không, có gan chạy tới đây dám mắng chửi ông!”
Phùng Viễn Chí bị đá ngã xuống đất, Vu Đại Xuyên cũng lao tới phía trước, giơ chân đá vào lưng của Phùng Viễn Chí lần nữa, miệng còn mắng chửi không dứt: “Ở trấn Ma Bàn này mà còn dám đấu với ông, mày muốn tìm chết à, còn muốn đến ủy ban kỷ luật tố giác ông mày sao, có bản lĩnh thì mày đi đi!”
Vừa mắng Vu Đại Xuyên lại đá thêm Phùng Viễn Chí hai đá...