Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn người trẻ tuổi họ Đỗ trước mắt này, trên mặt Lâm Côn lộ ra vẻ tươi cười không thể tránh được, anh lại nhìn bốn người trẻ tuổi khác vây quanh bên cạnh mình. Lâm Côn thật sự không muốn ra tay với những người trẻ tuổi này, hai nắm đấm trên tay anh này dùng để đánh những kẻ khủng bố, phần tử phạm tội, nhưng từ lúc đi tới thành phố Trung Cảng, hai nắm đấm này của anh lại thành ra thứ để đánh lưu manh, côn đồ, những kẻ thích thể hiện thích độc tài. Anh thật sự cảm thấy có lỗi với nắm đấm của mình.

Nhưng hiện thực chính là như vậy, anh không muốn, nhưng khi nên ra tay thì vẫn phải ra tay, lại giống như tình huống bây giờ, anh cũng không thể đứng yên chịu đòn, điều này không phù hợp với triết lý cuộc đời của anh. Hoặc nói không ra tay giống như Đường Tam Tạng trong truyện Tây Du Ký dùng lời nói để mong cảm hóa được những kẻ hung ác, anh mới không có thời gian rảnh rỗi như vậy. Lại nói anh vẫn hiểu rất rõ ràng mình không có tài ăn nói, cho nên khi nên ra tay, vẫn là nắm đấm trực tiếp nhất hữu hiệu nhất, bốp bốp mấy quyền đánh tới, dù là kẻ khốn kiếp mấy cũng phải thành thật.

"Ôi..."

Trong lòng Lâm Côn tự than thở một tiếng, đảo đi đảo lại bây giờ anh xem như đã suy nghĩ cẩn thận, nắm đấm mới là triết lý cuộc đời của anh. Nhưng năm người trẻ tuổi trước mắt này lại không biết, còn tự mãn cho rằng mình ăn chắc người cao gầy trước mắt này, trên mặt mỗi người đều có vẻ mặt thâm độc, ánh mắt đột nhiên lộ ra sự hung ác.

"Than con mẹ mày mà than!" Người trẻ tuổi họ Đỗ gào lên: "Tao cho mày một cơ hội, hoặc là lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bồi thường bọn tao chút phí tổn thất thì chuyện này xem như xong, hoặc là ngày hôm nay bọn tao đánh mày vào bệnh viện!"

Ánh mắt của Lâm Côn lập tức sáng lên, tiếp theo lại tối đi, bất đắc dĩ nhìn người trẻ tuổi họ Đỗ này, làm ầm ĩ thật lâu còn muốn ông phải trả tiền tổn thất, nằm mơ à?

Lâm Côn rất thông cảm nhìn năm người trẻ tuổi này, đặc biệt là người trẻ tuổi họ Đỗ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên tươi cười, thản nhiên nói với năm người bọn họ: "Tôi cũng cho các người một lần cơ hội, lập tức xin lỗi tôi, chuyện ngày hôm nay xem như kết thúc, nếu không tôi sẽ đưa các người vào bệnh viện."

Vẻ mặt năm người trẻ tuổi đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ nhìn Lâm Côn với ánh mắt không thể tin được, tiếp theo tất cả đều cười ha ha, người trẻ tuổi họ Đỗ đẫn đầu xem thường nhìn Lâm Côn nói: "Thằng nhóc, đầu mày bị bệnh sao còn muốn chúng tao xin lỗi? Má nó, mày..."

Bốp!

Không đợi anh ta nói hết lại nghe một tiếng tát tai cực kỳ vang dội, người trẻ tuổi họ Đỗ rên lên một tiếng, toàn thân xoay tròn một trăm tám mươi độ rồi ngã về phía sau, trực tiếp đập vào trên thân một người trẻ tuổi khác.

"Khốn kiếp!" Một người trẻ tuổi bên cạnh kịp phản ứng, giận dữ hét: "Khốn kiếp, mày cũng dám đánh lén!" Sau khi gào xong, anh ta giơ hai nắm đấm to như hai cái búa tạ đập về phía Lâm Côn. Kết quả còn không chờ nắm đấm của anh ta hạ xuống, lại cảm giác trên bụng bị đạp mạnh một cái, cảm giác kia giống như là có một cái tạ lớn cứng rắn nện ở trên bụng vậy. Người trẻ tuổi này lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bay về phía sau, phía sau chính là một bức tường gạch đỏ cũ, bộp một tiếng anh ta đập vào phía trên, hai mắt trợn trắng, phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.

Vừa rồi là một tát, lúc này lại một quyền, tất cả những điều này đều diễn ra ở trong nháy mắt, ba người trẻ tuổi còn lại đều bối rối. Lúc này bọn họ mới ý thức được hôm nay mình gặp gỡ phải mảnh xương cứng trăm năm khó gặp, hai chân của một người lập tức lại run lên, mơ hồ có một cảm giác không thể khống chế muốn tè ra quần.

Lâm Côn vẫn tươi cười, không đợi anh ra tay lần nữa, ba người trẻ tuổi còn lại này lập tức quỳ trên mặt đất, ba người này không hề thương lượng trước mà động tác lại rất lưu loát đều răm rắp. Sau khi quỳ trên mặt đất, trên gương mặt bọn họ đầy hoảng sợ cúi đầu xin tha nói: "Đại ca, chúng tôi sai rồi, chúng tôi có mắt không tròng đắc tội anh, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi một lần, chúng tôi trên có già dưới có trẻ, vẫn dựa vào thân thể này làm việc tăng ca để nuôi sống gia đình..."

"Dừng!"

Lâm Côn khoát tay nói, ba thằng nhóc con này nói thật không đáng tin cậy, mỗi một người nhìn qua cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, trên có già thì có thể hiểu được, nhưng nói dưới có trẻ lại đáng để hoài nghi, anh lạnh lùng nói: "Cho các người một lần cơ hội, nói thật cho tôi biết, bằng không cho các người ở trong bệnh viện nằm nửa năm, một năm."

Ba người trẻ tuổi lập tức thay đổi ý định, lại đồng loạt nói: "Đại ca, chúng tôi biết sai rồi, vừa rồi chúng tôi quả thật không nên nói dối, nhưng chúng tôi quả thật là sợ anh đánh chúng tôi, cho nên... Cho nên mong đại ca tha thứ cho chúng ta, buông tha chúng ta, cầu xin đại ca..."

"À!" Lâm Côn cười ngả ngớn, thản nhiên nói: "Xin lỗi tụi mày cũng xin lỗi không thành thật như thế, còn muốn bảo ông đây buông tha cho tụi mày sao..."

"Đại ca, đại ca chúng tôi thật sự sai rồi, anh người lớn không cần trách trẻ nhỏ, coi như làm việc tốt tha cho chúng tôi một lần đi."

Lâm Côn giơ tay ngăn lại, ba người trẻ tuổi lập tức dừng lại, khóe miệng Lâm Côn cười, nói: "Được rồi, không đánh các người cũng được, tuy nhiên vẫn phải có trừng phạt, các người tát nhau, một người đánh một trăm cái."

Sắc mặt ba người trẻ tuổi lập tức run lên, ánh mắt Lâm Côn lạnh lùng trừng qua, ba người này lập tức phụ họa đáp: "Đại ca, chúng tôi đánh... Chúng tôi đánh..." Ba người xoay người, đối mặt với nhau lại bắt đầu tát bôm bốp.

"Các người gãi ngứa cho nhau sao, còn muốn giở trò ở trước mặt tôi, tôi thấy các người nhất định thấy da ngứa muốn ăn đòn đúng không?" Lâm Côn lạnh lùng nói, ba người trẻ tuổi lập tức hô to không dám, lực tay lập tức tăng hơn, lại nghe âm thanh càng thêm vang dội, đồng thời người bị đánh cũng kêu loạn.

Lâm Côn thoả mãn mỉm cười, không phải anh quá đáng, mà đối phó với loại người thích ỷ thế hiếp người này, khi cần dạy dỗ bọn họ thì phải cho bọn họ được dạy dỗ, đỡ sau đó bọn họ còn khi dễ người khác.

Lâm Côn dựa ở trên cửa xe đang mỉm cười, điện thoại di động trong túi đột nhiên đổ chuông, tiếng chuông lập tức vang vọng toàn bộ con hẻm nhỏ. Anh móc ra vừa nhìn thì thấy là Tần Tuyết gọi tới, Tần Tuyết ở đầu điện thoại bên kia nói: "Lâm Côn, anh ở đâu? Tôi đã sắp tới rồi, anh đừng có đến muộn đấy."

"Được, tôi cũng lập tức tới ngay." Lâm Côn mỉm cười nói một tiếng rồi cúp điện thoại, quay đầu nhìn ba người trẻ tuổi còn đang ra sức tát đối phương, lại liếc mắt nhìn một người trẻ tuổi nằm trên mặt đất đã ngất đi, và người trẻ tuổi họ Đỗ kia nằm trên mặt đất giả chết, thản nhiên cười nói: "Ba người các người có thể ngừng lại, tất cả cùng đi tát anh ta, đánh tới một trăm cái thì dừng, nếu như dám bớt..."

"Không dám không dám, đại ca chúng tôi tuyệt đối không dám." Ba người trẻ tuổi hoảng sợ nói, sau đó bọn họ lập tức đi về phía người trẻ tuổi họ Đỗ nằm giả chết kia, những tiếng bốp bốp lại bắt đầu vang lên. Khi cái tát đầu tiên rơi ở trên mặt, người trẻ tuổi họ Đỗ kia vẫn cố nhịn giả chết tiếp, chờ ăn ba cái tát thật đau, người này cũng không nhịn được nữa, lại bắt đầu kêu lên, âm thanh này tuyệt đối ‘đau’!

Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ đi, anh chân trước mới vừa đi, người trẻ tuổi họ Đỗ kia đã từ dưới đất nhảy dựng lên, chỉ vào ba người trẻ tuổi đánh anh ta, tức giận kêu lên: "Ba người các người đúng là thứ ăn hại, chưa bị đánh đã khiếp sợ rồi, sau này đừng có mà theo tao lăn lộn nữa, còn dám đánh tát vào mặt của tao, xem tao trị các người thế nào!" Anh ta nói xong thì vung tay đánh lên mặt của ba người trẻ tuổi. Lúc này trong lòng ba người trẻ tuổi này cũng đã tức giận, bọn họ không nói thêm một lời cùng giơ nắm đấm cùng đi lên nghênh đón, cả đám lập tức xông vào đánh nhau...

Lâm Côn nhìn kính chiếu hậu thấy vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngả ngớn, những tên vô lại cũng chỉ có chút tố chất như vậy, bình thường xuôi gió xuôi nước thì anh em ngắn anh em dài, một khi thật sự gặp phải chuyện, lập tức lại bắt đầu nội chiến, hai chữ ‘anh em’ này đặt ở trên người của bọn họ đều uổng phí cả.

Địa điểm hẹn gặp là trong một khu nhà xưởng, một xưởng sửa chữa nằm lẻ loi một mình, cái biển lớn chỉ dùng một tấm sắt hàn đơn giản treo lên, phía trên gắn đèn đèn nê ông đơn giản, trên bảng hiệu lại rỉ sét loang lổ, mấy chữ viết bên trên cũng đã cũ không còn nguyên dạng nữa. Đồ dùng trong xưởng sửa chữa cũng rất đơn sơ, đổ ngổn ngang trên mặt đất, liếc mắt nhìn qua căn bản không giống xưởng sửa chữa mà ngược lại giống như là một đống rác.

Tần Tuyết lái chiếc xe màu đỏ dừng lại ở cửa chính của xưởng sửa chữa, lúc này cô đang đứng dựa vào cửa xe. Cô mặc một bộ váy liền màu xanh nhạt, trên chân đi đôi giày cao gót màu hồng nhạt, độ cao của gót giày này ít nhất cũng phải mười phân, cô còn đeo một cái kính râm lớn, nhìn về phía Lâm Côn.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Tần Tuyết mỉm cười nói với Lâm Côn: "Anh Lâm, anh đến muộn."

Lâm Côn móc điện thoại di động ra nhìn, cười nói: "Một phút."

Tần Tuyết mỉm cười hỏi ngược lại: "Anh biết một phút có thể làm bao nhiêu chuyện không?"

Lâm Côn ra vẻ như đang suy ngẫm, sau đó rất nghiêm túc trêu tức nói: "Một phút tôi có thể đi tới, sau đó cắn môi của em."

Gương mặt Tần Tuyết lập tức đỏ lên, cô cắn môi, mỉm cười mắng một câu: "Lưu manh! Anh sẽ không sợ tôi nói lại lời của anh cho Tĩnh Dao biết sao?"

Lâm Côn bày ra bộ dạng không sao cả, nói: "Em cảm thấy cô ấy sẽ quan tâm sao?"

Tần Tuyết chỉ biết Lâm Côn có làm ‘bảo mẫu’ nói đơn giản là ‘cha’ trên danh nghĩa của lâm Lâm, nói trắng ra quan hệ của anh và Sở Tĩnh Dao là chuyện một tờ giấy hợp đồng, mà không phải là một tờ giấy kết hôn. Về phần quan hệ giữa Lâm Côn cùng Sở Tĩnh Dao bây giờ, cô lại không được biết.

Khi hai người đang nói giỡn đấu võ mồm thì trong xưởng sửa chữa có một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi đi ra, trên gương mặt anh ta đầy dầu mỡ, râu ria xồm xàm, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc lá, cánh tay để trần, mặc quần đùi hoa, trên chân đi đôi dép lê đầy bụi bẩn, nhìn Tần Tuyết và kêu: "Tiểu Tuyết, em tới rồi sao!"

Tần Tuyết nghe tiếng quay đầu lại, cười nói: "Anh Long, chào buổi sáng!"

Người đàn ông trung tuổi được gọi là anh Long dập tắt điếu thuốc, phun ra một làn khói, nói: "Còn sáng cái gì nữa, mặt trời lên cao quá nóc nhà rồi." Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Côn sau đó nói: "Đây là người bạn em đã nói tới sao?"

"Đúng vậy." Tần Tuyết mỉm cười giới thiệu bọn họ với nhau nói: "Lâm Côn. Lâm Côn, đây là bạn tốt của tôi, anh Long."

"Chào anh Long." Lâm Côn mỉm cười đi tới, đưa tay về phía Anh Long, nhưng người này lại không có ý định bắt tay anh. Đôi mắt sáng nhìn anh chằm chằm, sau đó quay đầu hỏi Tần Tuyết: "Tiểu Tuyết, thằng nhóc này dáng vẻ khá tốt, em dự định gả cho anh ta sao?"

Gương mặt Tần Tuyết lập tức đỏ lên, oán trách nói: "Anh Long, anh nói linh tinh gì thế, chúng em chẳng qua chỉ là bạn."

Anh Long cười ha ha, lắc đầu, nói: "Con bé này, em đừng có lừa anh, anh đã nhìn em lớn lên, chút tâm tư nho nhỏ của em anh lại còn không biết sao? Đã nhiều năm như vậy em từng dẫn mấy người đàn ông tới chỗ anh, anh đều nhớ rõ ràng, nói những người kia là bạn của em, anh tin, nhưng người này thì anh không tin."

Tần Tuyết đen mặt, nói: "Anh Long, vì sao anh không tin chứ?"

Anh Long cười hì hì, nói: "Trực giác!" Anh ta quay đầu lại, lúc này mới giơ tay ra bắt tay Lâm Côn, cười nói: "Người anh em, cô em gái này của tôi có thể coi để mắt đến cậu thì cậu nên quý trọng, người theo đuổi em gái tôi lại rất nhiều đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK