Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Côn nói đủ rồi, tên đại ca đang tống tiền lúc này còn chưa kịp phản ứng, tưởng nói đủ cho anh em bọn họ chia nhau rồi, trong lòng người này rất vui vẻ, kẻ này xem như biết điều, không giống hai người trước, bọn họ phải đánh một trận mới chịu nôn tiền ra.

Tên đại ca lừa tiền kia mỉm cười vui vẻ, vươn tay đưa tới trước mặt Lâm Côn: “Người anh em, cậu coi như cũng biết điều đó, đỡ cho mấy anh em bọn tôi phải ra tay, cậu cũng tránh được nỗi khổ da thịt, ha ha.”

Lâm Côn có ý định đùa giỡn vài tên lưu manh vô lại này, anh lại đưa tay sờ vào túi, sau đó làm ra dáng vẻ bừng tỉnh và sợ hãi: “Nguy rồi anh bạn, tôi làm rơi ví tiền, nếu không như vậy đi, anh cho tôi mượn ít tiền, chờ tôi về nhà lấy tiền sẽ trở lại giao tiền cho anh, mọi người đều là người trong giang hồ, cũng nên giúp nhau một chút.”

Mặt tên đại ca cầm đầu đám người tống tiền và tên đứng bên cạnh ngây ra, ngay sau đó nhíu mày, lúc này tên đại ca kia cười lạnh, lại mắng Lâm Côn: “Mẹ kiếp, mày chơi tao đúng không?”

Lâm Côn vốn còn muốn trêu đùa thêm vài câu, Hàn Tâm trên xe bụm mặt nói: “Nói nhảm với bọn họ làm gì?” Lâm Côn là đàn ông nên không có gì, Hàn Tâm người ta chỉ là một cô gái, đương nhiên không muốn ở lâu tại nơi này, nếu như bức ảnh chụp cô ta lọt vào trong tay của cha mẹ cô ta, cô ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả, nếu như truyền lên mạng, cô ta càng không dám tưởng tượng hậu quả lúc đó.

Nếu người đẹp Hàn Tâm đã lên tiếng, Lâm Côn cũng không đùa dai nữa, không chờ đám vô lại trước mặt phản ứng, Lâm Côn đã tát một cái, cái tát xé gió lướt đi trong không khí, tên đại ca đứng trước mặt bị Lâm Côn tát ngã xuống đất, không chờ hai đàn em kịp phản ứng, anh cũng cho mỗi người một tát, ba người bọn họ nằm dưới đất rên hừ hừ.

Bị ba tên lưu manh dọa nạt tống tiền, phá hoại chuyện tốt khiến hứng thú trong người giờ đã hoàn toàn tắt ngúm, Lâm Côn thầm mắng trong lòng một câu xui xẻo. Sau đó anh móc tám nghìn tệ tiền mặt trong túi của tên đại ca kia ra, tên đại cá này cũng nói tối nay đã trấn lột được tám nghìn tệ, chia ra không nhiều nhưng cũng không ít, bọn này cũng giỏi chơi trò tay không bắt sói quá rồi.

Có tiền thì không thể lãng phí, triết lý của chỉ huy Lâm chính là ‘tiền bạc trái pháp luật’ phải tiêu hết mới được, bằng không nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Lâm Côn lái xe Jeep tới một khách sạn năm sao trong trung tâm thành phố Thẩm Dương, khách sạn năm sao này không phải khách sạn mà Sở Tĩnh Dao đang ở, cả hai cách nhau một khu. Lâm Côn không dám đùa với lửa, tuy nói Sở Tĩnh Dao có khả năng không quan tâm, nhưng vấn đề là Lâm Lâm lại quan tâm. Nếu đã làm cha của thằng bé, anh nhất định phải ưu tiên cảm nhận và lo lắng của con trai mà suy xét.

Đêm hôm khuya khoắt, đã có rất ít người tới khách sạn, chỉ có điều cũng may đây là khách sạn năm sao nên phục vụ rất tốt, mặc dù là nửa đêm về sáng cũng vẫn có bảo vệ và người phục vụ đứng sau quầy lễ tân và cửa chính của khách sạn.

“Cho một phòng tổng thống.” Chỉ huy Lâm rất hào phóng móc ra tám nghìn tệ vừa mới trấn lột được ra, lấy điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào trong miệng nhưng không đốt. Vốn tưởng rằng tám nghìn tệ là đủ qua một đêm, kết quả không nghĩ tới nhân viên phục vụ xinh đẹp người ta bỏ tiền vào trong máy đếm, sau đó lễ phép nói với anh: “Xin lỗi ngài, phòng tổng thống của chúng tôi cần một vạn tệ một đêm, ngài vừa đưa cho tôi còn thiếu hai nghìn tệ.”

Lâm Côn lập tức há hốc mồm, vốn tưởng rằng có thể khoe khoang một chút, kết quả không nghĩ tới tiền còn chưa đủ, anh đưa tay sờ túi, trong túi cũng trống rỗng. Lúc anh đi trấn Ma Bàn vốn không cầm theo bao nhiêu tiền, tuy rằng ở trấn không tốn tiền gì, nhưng vấn đề là trong túi của anh không có hai nghìn tệ này.

Lần này tốt rồi, vốn nghĩ cầm tám nghìn tệ có thể xài sang được một lúc, kết quả xài sang quá mức, mà còn không đủ thuê phòng tổng thống. Hàn Tâm đương nhiên nhìn ra tâm tư của anh ta, cô ta lại không thiếu một chút tiền này, lúc này cô ta mới tươi cười cầm thẻ tín dụng đưa cho nhân viên phục vụ: “Người đẹp, quét thẻ đi.”

Lâm Côn lập tức lúng túng cười nói: “Đừng...”

Hàn Tâm vươn tay cầm lấy phiếu thanh toán, cô ta quay đầu lại cười nói với Lâm Côn: “Đừng cái gì mà đừng?”

Lâm Côn nói: “Anh là nói đừng...”

Hàn Tâm cười ngắt lời nói: “Đừng quẹt thẻ? Có thể.” Nói xong, cô ta cố ý đưa tay vào trong túi.

Lâm Côn lại là lúng túng cười, nói: “Thôi, coi như là anh mượn em.”

Hàn Tâm cười nói: “Đương nhiên là anh mượn em rồi, làm gì có đàn ông dẫn con gái người ta đi thuê phòng còn muốn con gái trả tiền, em không phải phú bà, anh cũng không phải là trai bao.” Nói xong, cô ta lại dùng ánh mắt tinh quái liếc Lâm Côn một cái.

Mặt Lâm Côn đỏ lên, nhìn nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng sau quầy lễ tân, cô gái này dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, ánh mắt này khác thường chỗ nào Lâm Côn không rõ, dù sao cô gái phục vụ này đang cố nén cười.

Lâm Côn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hàn Tâm, không ngờ Hàn Tâm còn có một mặt ‘ác độc’ như thế, anh thầm cắn môi, khóe miệng không kiềm chế được lại cười rất dâm tà...

Ầm!

Cửa phòng vừa mở ra, Lâm Côn đã như sói đói ôm Hàn Tâm đi vào trong phòng, đóng cửa lại, anh đè người đẹp Hàn tâm lên tường. Hàn Tâm bị anh tấn công bất ngờ liền sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần đã khẩn trương hỏi: “Anh... Anh muốn làm gì?” Giọng nói còn mang theo chút khẩn trương, đồng thời cũng có một ít rên rỉ khó nói thành lời, trong rên rỉ còn mang theo thoải mái và hưng phấn.

“Em nói muốn làm gì, vừa nãy chính em đã làm khó dễ anh, hiện tại anh muốn báo thù...” Nói xong, anh trực tiếp đẩy áo thun và áo lót trên người của Hàn Tâm lên cao xé rách, lập tức hai ngọn núi tuyết trắng phơi bày trước mắt anh.

“Quần áo của em!” Hàn Tâm hét lên một tiếng, cũng oán trách: “Chúng rất đắt! Anh bồi thường cho em!”

Lâm Côn cười dâm tà: “Đòi tiền không có, anh chỉ có thể sử dụng thân thể bồi thường thôi.” Nói xong, bàn tay to lớn lập tức đưa xuống dưới váy của Hàn Tâm, cũng cởi quần lót của cô ra, lúc này nơi kín đáo nhất của cô đã lộ ra trước mặt anh.

“Lưu manh!” Hàn Tâm mắng một câu, giọng nói còn mang theo tê dại, trên gương mặt trắng nõn còn mang theo ửng đỏ, đôi tay đặt trước ngực Lâm Côn, nhìn như muốn đẩy anh ra nhưng lại có phần nửa muốn nửa không.

Bóng đêm ngoài cửa sổ mờ ảo, ánh trăng lưỡi liềm sáng ngời một cách lạ thường chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu vào thân thể hai người đang ra sức ‘chém giết’ lẫn nhau. Phòng tổng thống rộng hơn hai trăm mét vuông, nhưng bất cứ ngóc ngách nào cũng lưu lại dấu tích của hai người, chiến trường của bọn họ thay đổi liên tục, ý chí chiến đấu sục sôi, cuối cùng cả hai nằm trên giường và ra đòn quyết định.

“Anh Côn, anh có thể ở lại bên em không?” Sau khi kích tình qua đi, Hàn Tâm nằm trên ngực Lâm Côn nhẹ giọng hỏi, lúc này cô ta rất yên tĩnh, ánh mắt ngây thơ còn mang theo ủy khuất. Mặc dù bản thân biết rõ chuyện này là không thể nào, cô ta vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi. Cô ta không biết mình có yêu người đàn ông này hay không, chỉ biết khi ở cùng anh lại có cảm giác sung sướng và an toàn, có thể tạm thời quên đi tất cả phiền não.

“Ở lại tới khi nào?” Lâm Côn rút điếu thuốc ra hút, vuốt ve bờ vai trắng nõn nhẵn nhụi của Hàn Tâm, da thịt của cô ta rất tốt, trắng nõn trơn nhẵn giống như ngọc thạch, mang theo cảm giác mềm mại dễ chịu, làm cho người ta không nhịn được cứ muốn vuốt ve liên tục.

“Em nói là vĩnh viễn, anh sẽ đồng ý với em chứ?” Giọng nói của Hàn Tâm mang theo uất ức, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Lâm Côn. Vào lúc này cô ta phát huy tính cách của một cô gái nhỏ rất nhuần nhuyễn. Cô ta hầm nghĩ càn rỡ dựa vào người anh, đây là người đàn ông xa lại nhưng lại làm cho cô ta cảm giác an tâm, dường như anh chính là hoàng tử trong khát vọng của cô ta, tuy rằng anh không có ngựa trắng, không có khí chất hào hoa phong nhã, nhưng trong giây phút này cô ta lại thích anh.

Lâm Côn phun ra một làn khói, đó là làn khói hình trái tim, vẻ mặt phiền muộn cười hỏi: “Tiếp sau vĩnh viễn được chứ?” Nói xong những lời này, ngay cả chỉ huy Lâm cũng phải thán phục tế bào văn nghệ của mình đột nhiên tăng cao, thật ra anh cũng không biết tại sao mình lại có thể nói ra những lời này, những lời này nhìn thì cực kỳ lãng mạn, trên thực tế lại không có chút trách nhiệm nào.

Sau vĩnh viễn... Những lời này không khác gì ‘kiếp sau’, không có ai biết được có kiếp sau hay không, dù là có kiếp sau thì ai còn nhận ra ai? Cho nên lời này là vô nghĩa.

Dù là vô nghĩa, nhưng đối với một cô gái thì lãng mạn như vậy đủ rồi, Hàn Tâm nhất thời cảm kích đến chảy nước mắt, đồng thời trong lòng cô ta càng thấy tủi thân khó nói thành lời, không chỉ ủy khuất mình lúc này, cũng ủy khuất số phận không đứng về phía mình.

Hàn Tâm vừa khóc, Lâm Côn lập tức luống cuống tay chân, tế bào văn nghệ của anh chỉ dâng lên một chút, tiếp theo thì anh không nói ra được lời an ủi nào ra hồn. Nói cái gì khóc nhiều sẽ làm khóe mắt có nhiều nếp nhăn, cái gì khóc dễ dàng làm mình già đi, cái gì khóc sẽ không xinh đẹp, cái gì khóc...

Mặc dù tục không chịu được, nhưng khi một cô gái thích người đàn ông nào đó, cô ta lại cho rằng tất cả về anh đều rất tốt, Lâm Côn nói những lời rất tục nhưng lọt vào tai Hàn Tâm lại khác đi. Sau khi đau thương qua đi, cô ta nhớ lại chuyện quá khứ, thậm chí ngay cả khi con chó nhỏ mình nuôi khi còn bé chết đi. Sau đó lại nghĩ tới những dự tính sau này, có khả năng rất nhiều người sẽ hâm mộ cuộc sống vinh hoa phú quý của cô ta, nhưng ở trong mắt của cô ta, trừ tuyệt vọng thì chính là tuyệt vọng nhiều hơn.

Nước mắt giàn giụa hóa thành một dòng sông, dường như nước mắt có thể rót đầy lồng ngực Lâm Côn, chỉ huy Lâm đúng là không có cách nào, anh an ủi thì con gái người ta khóc còn nhiều hơn trước, anh sốt ruột không chịu nổi, lúc này sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, đó là hôn Hàn Tâm...

Cái hôn này rất sâu đậm, đột nhiên Hàn Tâm mở to hai mắt nhìn, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Côn. Lâm Côn mở to mắt nhìn cô, sau đó nhắm hai mắt lại, Hàn Tâm cũng nhắm mắt theo, dưới thế tấn công của nụ hôn, tuyệt vọng và đau thương trong lòng của cô ta tan vỡ thành mảnh nhỏ.

Vì vậy, hai thân thể lõa lồ lại quấn lấy nhau, dường như cả hai đều hận không thể đem đối phương hòa vào trong người mình, cả gian phòng sang trọng lại tràn ngập mùi vị hoan ái…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK