Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đàn ông mặc quần áo cảnh sát muốn còng tay Lý Xuân Sinh lại, đột nhiên cửa phòng ầm một tiếng bị đá văng ra, ngay sau đó có năm sáu người xông vào. Năm sáu người này là người do Từ Hữu Khánh dẫn đến, chỉ có điều chính anh ta không có mặt ở nơi này, sau khi bị dạy dỗ một trận ở thành phố Trung Cảng khiến anh ta cũng sinh lòng kiêng kỵ, hơn nữa trước khi đi ra ngoài, cha anh ta từng dặn đi dặn lại, người có thể làm cho anh họ của anh ta kiêng kị như thế, khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Người đứng sau lưng người này không chắc có bao nhiêu vững chắc nhưng không thể để người ta nắm được nhược điểm của mình.

Từ Hữu Khánh vừa dẫn người lên lầu, đã nhìn thấy có hai cảnh sát đập cửa phòng Lý Xuân Sinh, sau khi nhìn rõ ràng, anh ta không nhận ra hai cảnh sát kia là ai, chỉ có điều anh ta cũng không nghĩ hai cảnh sát này có mờ ám gì đó, chỉ xem như cảnh sát mới tới trấn Phượng Hoàng. Cho nên trước khi đám đàn em của mình xông vào, Từ Hữu Khánh cố ý dặn dò, không cần cho hai cảnh sát kia mặt mũi, cũng không cần nói tên của mình ra, cứ lao vào trong phòng lôi Lý Xuân Sinh ra hành lang đánh, còn anh ta lại ẩn nấp trong bóng tối xem náo nhiệt.

Sau khi năm sáu người xông vào trong phòng, mọi người trong phòng gồm cả Lý Xuân Sinh đều bối rối, Lý Xuân Sinh thầm mắng một tiếng: “Khốn kiếp, hôm nay là ngày gì, tại sao khách không mời mà tới lại nhiều thế!”

“Thằng khốn, đi ra cho tao!” Một người trong đó đưa tay bắt lấy Lý Xuân Sinh, muốn kéo anh ra ngoài hành lang.

“Dừng tay!” Một người mặc quần áo cảnh sát quát lớn, tuy rằng anh ta không phải cảnh sát thật sự, nhưng hiện tại đang giả làm cảnh sát, cho nên anh ta cũng có ảo giác mình chính là… Cảnh sát, người khác phải sợ mình.

Mấy người lao vào trong phòng nhìn sang người cảnh sát vừa quát lớn, lạnh lùng nói: “Người anh em, không nên xen vào chuyện của người khác!”

Hai người đang mặc quần áo cảnh sát lại giật mình, trong lòng thầm mắng: “Khốn kiếp, tụi mày là thành phần cặn bã trong xã hội, lại dám nói với cảnh sát như thế, còn coi pháp luật ra gì hay không!”

Một người mặc quần áo cảnh sát quát lớn, cũng làm trò đi tới, nâng còng tay trong tay uy hiếp: “Chúng tôi đang phá án, nếu các anh cản trở cảnh sát phá án, tất cả các anh đều bị bắt!”

Có Từ Hữu Khánh làm chỗ dựa, có thể không cần sợ hãi trong trấn Phượng Hoàng này, người địa phương đều biết, ở trấn Phượng Hoàng này, Từ Vượng Tài là lão đại, Từ Hữu Khánh là lão nhị, những người khác bao gồm bí thư đảng ủy trấn gì đó cũng phải đứng sang một bên, cho nên hai người mặc quần áo cảnh sát này cũng không là cái gì.

Vài người lao vào phòng đều cười lạnh, trong tiếng cười còn mang theo sự xem thường, tất cả đều khịt mũi xem thường. Một người trong đó đi tới trước mặt một tên mặc quần áo cảnh sát, bất ngờ tát anh ta một cái, sau khi đánh xong còn khiển trách: “Mày muốn còng tay bọn họ, có bản lĩnh thì mày còng tay đi!” Nói xong, anh ta lại ‘bốp bốp’ tát thêm hai cái, cũng làm cho người mặc quần áo cảnh sát phải lui lại.

“Ha ha...” Vài người khác cười rộ lên.

Người mặc quần áo cảnh sát bị đánh cũng sửng sốt, dùng ánh mắt không dám tin nhìn mấy người này, những người này không sợ cảnh sát? Người mặc quần áo cảnh sát còn lại cũng sững sờ, nhưng nhìn thấy đồng bọn bị ức hiếp, anh ta khôi phục tinh thần, lại nâng còng tay bắt lấy một người trước mặt. Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, mấy người này chính là thành phần du côn lưu manh, không cho bọn chúng nhìn thấy một chút uy hiếp, bọn chúng sẽ không sợ, một khi còng lại một người, những kẻ khác sẽ đứng sang một bên.

Tên lưu manh bật cười to, đột nhiên anh ta cảm giác cổ tay mát lạnh, lại nghe âm thanh ‘cách’ một tiếng vang lên, cổ tay bị còng lại, ngay sau đó người mặc đồng phục cảnh sát cũng còng cả tay kia. Tên lưu manh tức giận không nhỏ, trực tiếp đấm vào cằm của người mặc đồng phục cảnh sát, người này không kịp né tránh, cho nên bị đấm trúng, thân thể lảo đảo ngã về phía sau...

“Tụi bây, đánh bọn nó!” Người bị còng tức giận quát lớn, năm người phía sau cùng lao tới, không cho hai người mặc đồng phục cảnh sát phản kháng, hai người đều bị đè xuống mặt đất.

Lưu manh đánh cảnh sát, cho dù thế nào cũng không nói nổi, sở dĩ mấy tên côn đồ lưu manh này dám làm như vậy, đó là bởi vì sau lưng bọn họ có Từ Hữu Khánh làm chỗ dựa, hơn nữa lưu manh vô lại hiện tại có mấy người không bị cảnh sát bắt, trong lòng bọn họ đều rất hận cảnh sát. Hiện tại sau lưng bọn họ có chỗ dựa, không trừng trị đám cảnh sát này một lần, trong lòng của bọn họ sẽ vui vẻ, cũng biết đây chính là cơ hội khó gặp!

Đáng thương cho hai người này, bọn họ vốn cùng một phe với Jenny, dự định gạt một ít tiền trên người Lý Xuân Sinh, kế hoạch ban đầu là còng Lý Xuân Sinh lại, sau đó làm ra dáng vẻ có thể thương lượng, nói là dù sao cũng cưỡng hiếp không thành, dứt khoát bồi thường cho Jenny một ít tiền. Dựa theo logic bình thường, loại người có tiền như Lý Xuân Sinh nhất định sẽ dùng tiền giải quyết chuyện này, cũng tiết kiệm thời gian đi vào đồn cảnh sát. Đáng tiếc kế hoạch của bọn họ rất tốt, vừa áp dụng được một phần ba thì có người xông vào phòng.

Mấy người xông vào phòng quá ngoan độc, chủ yếu là do bọn họ trước đây từng bị cảnh sát hành hạ không ít, trong lòng bọn họ căm giận cảnh sát đến cùng cực. Kết quả tất cả đám lưu manh lập tức phát tiết toàn bộ oán hận của mình lên người hai tên cảnh sát giả này.

Sáu người liên tục tấn công, sau khi thô bạo đánh đấm chán chê chừng mười phút thì mới dừng lại. Hai người mặc quần áo cảnh sát nằm trên mặt đất như con cá chết, nếu không phải ngực vẫn còn phập phồng lên xuống, người ta sẽ cho rằng hai người là người chết.

Đột nhiên trong phòng yên tĩnh, sau khi sáu người thu tay lại, trên mặt còn lộ ra vẻ thỏa mãn, sống tới bây giờ hơn hai ba mươi năm, bây giờ rốt cuộc cũng có thể đánh cảnh sát một trận, nhưng vẻ mặt của mấy người bọn họ nhanh chóng cứng ngắc, Lý Xuân Sinh và Jenny đã biến mất, giống như đột nhiên biến mất như không khí.

Sáu người đưa mắt nhìn nhau, còn đang sững sờ, anh bạn Từ Hữu Khánh đã xuất hiện ở cửa, nhìn bọn họ quát lớn: “Mẹ nó, còn sững sờ làm cái gì, người đã sớm chạy, nhanh đuổi theo bắt lại cho tôi!”

Lý Xuân Sinh kéo tay Jenny, đi dọc theo cầu thang khách sạn chạy xuống đường cái, anh ta vốn muốn đi gõ cửa phòng Lâm Côn, nhưng không Lâm Côn có ở trong phòng không. Nếu như có ở đây thì tốt rồi, anh cũng tin tưởng sư phụ có thể giúp mình giải quyết sáu người kia, nhưng nếu như không có ở đây, sáu người kia sẽ phát hiện anh ta và Jenny chạy trốn, vậy sẽ phiền toái. Chỉ dựa vào công phu mèo cào của anh ta, không sợ chống lại một người, đối mặt với sáu người, anh tuyệt đối không có phần thắng.

Đường cái ngoài khách sạn ồn ào náo nhiệt, anh kéo Jenny quần áo xốc xếch chạy vào một con hẻm, lúc này vài người phía sau đã đuổi theo ra khỏi khách sạn, cũng theo sát bọn họ tiến vào ngõ hẻm.

Lý Xuân Sinh lựa chọn trốn vào trong hẻm này, là bởi vì ngỏ hẻm này là vì rất đông người, cho nên ít khi bị phát hiện. Nhưng ai biết càng chạy bóng người phía trước càng ít, đến cuối cùng đã không còn ai, hình như đã đến một khu dân cư không người, ngay cả ánh sáng đèn đường cũng biến thành tối tăm.

Trong lòng Lý Xuân Sinh cảm thấy luống cuống, Jenny càng hoảng sợ hơn, đèn đường mờ vàng có thể nhìn thấy sắc mặt của cô biến thành tái nhợt, trong ánh mắt còn mang theo vẻ sợ hãi và bất an, thậm chí cô không dám quay đầu nhìn Lý Xuân Sinh.

“Đừng sợ, có anh ở đây!”

Mặc dù trong lòng tức giận Jenny hãm hại mình, nhưng trước khi làm rõ nguyên nhân, Lý Xuân Sinh vẫn nguyện ý tin tưởng cô có nỗi khổ riêng. Không nói đến những cuộc trò chuyện mấy ngày qua là thật hay giả, anh ta thật sự thích khi nhìn thấy Jenny, không chỉ bởi vì Jenny xinh xắn và có vóc người đẹp, mà là một loại cảm giác.

Lý Xuân Sinh kéo tay Jenny tiếp tục chạy về phía trước, đột nhiên hai người chạy vào một khúc cua trước mặt, không ngờ nơi này lại là ngõ cụt, Lý Xuân Sinh cảm giác trong lòng hồi hộp, anh ta định kéo tay Jenny chạy ra ngoài, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, có người kêu lên: “Thì ra ở phía trước!”

Jenny sợ hãi thân thể run rẩy, hai tay Lý Xuân Sinh ôm vai của cô, nhìn vào mắt của cô và nói: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”

Ánh mắt Jenny nhìn vào mặt Lý Xuân Sinh, trong ánh mắt ướt át còn có tâm tình khó nói thành lời, có hổ thẹn, có cảm động, có một cảm giác yêu say đắm khó hiểu...

Bảy người đuổi tới trước mặt, cũng ép hai người không còn đường trốn, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười dữ tợn, nhìn người nào cũng thấy có cảm giác trên người tỏa ra khí thế lạnh lẽo, hơn nữa trong hoàn cảnh u ám vắng vẻ, lòng người càng sợ hãi hơn trước.

Lý Xuân Sinh bảo vệ Jenny ở sau lưng, trên mặt mang theo sự kiên định, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, lăn dài trên gò má, hai nắm chặt thành nắm đấm phát ra hai tiếng rắc rắc.

“Thằng nhóc, không cần khẩn trương, bọn tao chỉ trừng trị mày mà thôi, về phần bạn gái của mày, ha ha... Phải xem tâm tình của bọn tao thế nào.” Tên côn đồ cầm đầu cười lạnh hai tiếng, đột nhiên vung tay lên: “Đánh nó!”

Bảy người cùng xông lên, người xông lên đầu tiên là một tên đầu đinh, người này không cao nhưng thân thể hết sức rắn chắc, vừa nhìn đã biết là đánh nhau rất giỏi, Lý Xuân Sinh lộ ra vẻ mặt kiên định, nhưng trong lòng thật sự hoảng hốt, anh ta bị đánh một trận là nhỏ, nếu như những tên khốn kiếp này xuống tay với Jenny...

Lý Xuân Sinh không dám tưởng tượng tiếp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên đầu đinh xông tới, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, vào lúc anh ta định xuất quyền tấn công, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng hét thảm thiết, có một bóng dáng bay tới, trực tiếp nện vào mặt tên đầu đinh. Sức mạnh của vật kia không nhỏ, sau khi đập vào mặt tên đầu đinh, tên đầu đinh đã ngã xuống đất, tên côn đồ ôm mặt nằm dưới đất và không ngồi dậy được nữa!

Tất cả mọi người sửng sốt, sáu người còn lại đều dừng bước, ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào người vừa ném đồ vật, chỉ thấy trên đầu tường cao ba mét có một người đang ngồi...

Người này còn ngậm một điếu thuốc lá, một chân đặt trên đầu tường, một chân khác thả xuống dưới, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt anh, trên gương mặt còn mang theo nụ cười bất cần đời, lại có phần xem thường, khi mọi người từ dưới nhìn lên, anh phất tay với Lý Xuân Sinh: “Đồ đệ, nhặt dép của sư phụ tới đây!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn lên mặt đất, quả nhiên là một chiếc dép nằm ở đó, chính là thứ vừa rồi đập vào mặt của tên đầu đinh! Tất cả mọi người bao gồm cả Lý Xuân Sinh cảm thấy trái tim đập mạnh. Trời ạ, quá trâu bò, dép cũng có thể trở thành ám khí, Lý Xuân Sinh biết sư phụ rất lợi hại, cũng không nghĩ có thể lợi hại đến mức ném dép như ám khí!

Sư phụ tới, trong lòng Lý Xuân Sinh thở phào nhẹ nhõm, hiện tại anh không có tâm tư nghĩ tại sao Lâm Côn có thể đột nhiên ngồi trên đầu tường mà ngoan ngoãn nhặt dép lên, ném cho Lâm Côn. Lâm Côn đưa tay đón lấy, anh mỉm cười ngả ngớn nói với sáu người kia: “Cho các người một cơ hội, cút nhanh lên!”

“Mẹ nó, mày lăn xuống đây, có bản lĩnh xuống đây cho tao!” Một tên trẻ tuổi tóc vàng quát lớn lên đầu tường.

“A!” Lâm Côn mỉm cười không chút nghiêm chỉnh, mang dép vào, sau đó anh nói với tên trẻ tuổi: “Được, tôi xuống, các người đừng có hối hận đấy!” Nói xong, cả người anh nhẹ nhàng nhảy xuống đất, dường như lực hút của trái đất không tác dụng lên người của anh khiến anh giống như lá cây rơi xuống mặt nước…

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK