Lâm Côn đón con trai tan học về, làm cơm tối cho con trai và vợ, kể chuyện cho con trai, cùng con trai xem phim hoạt hình, sau đó dỗ cho con trai ngủ...
Sau khi làm xong một loạt những chuyện này, Lâm Côn ôm gối đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng của Sở Tĩnh Dao, bắt đầu từ tối hôm nay, bọn họ chính thức không ngủ cùng giường nữa, ngày hôm qua chẳng qua là một khúc nhạc dạo.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Sở Tĩnh Dao thả quyển tạp chí đang cầm trong tay xuống, nhìn phía sau cửa trống rỗng khẽ thở dài, tắt đèn.
Qua nửa đêm chính là sinh nhật của Sở Tĩnh Dao, Lâm Côn nằm trên giường lớn tầng ba, trong tay anh cầm điện thoại di động, trên màn ảnh của điện thoại di động hiện ra một hàng chữ... Sinh nhật vui vẻ, anh nhìn bầu trời đầy những ánh sao, mặt trăng lạnh lùng phủ lên gương mặt cương nghị của anh, anh đang do dự...
Có nên gửi tin nhắn này đi hay không?
Gửi đi, lại có chút mập mờ; không gửi, trong lòng vẫn luôn muốn gửi... Mẹ nó, đây có phải chính là đáng khinh trong truyền thuyết hay không?
Trong lòng Lâm Côn tức giận khinh bỉ chính mình, anh xoay người, xóa lời viết trên điện thoại, sau đó tiện tay ném điện thoại đi, ôm gối đầu lại bắt đầu ngủ.
Trước khi ngủ, ở trong lòng anh liên tục lẩm bẩm: “Ông đây là vua trong quân đội, từ trước đến nay ông đây đều nhanh gọn, quyết đoán nói một không ai dám nói hai, từ lúc nào ông đây trở nên dông dài như vậy, ông đây... Ông đây nổi giận!”
Sáng sớm hôm sau, giống như trước kia, Lâm Côn làm bữa sáng, một nhà ba người ngồi ở trước bàn ăn sáng, buổi tối Lâm Lâm gần như vừa nằm xuống đã ngủ đến sáng, trước khi ngủ Lâm Côn ở bên cạnh cậu bé, sau khi tỉnh lại Lâm Côn ở bên cạnh bàn ăn, cho nên thằng bé vẫn cho rằng mỗi ngày buổi tối cha đều ngủ cùng với mình.
Khi Lâm Lâm ăn sáng đều rất hoạt bát, đứa trẻ mỗi ngày đều vui vẻ nghịch ngợm, hôm nay đột nhiên hỏi Lâm Côn: “Cha, hôm nay là sinh nhật mẹ, cha còn chưa nói với mẹ sinh nhật vui vẻ, thật sự không tròn trách nhiệm đâu.”
Lâm Côn cười ha ha, nhìn Sở Tĩnh Dao nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Sở Tĩnh Dao khẽg cười nói. “Cảm ơn.”
Lời nói của hai người để lộ ra vẻ khách sáo xa lạ, Lâm Lâm cũng nhìn không nổi, cậu bé bĩu môi, nhìn Lâm Côn nói: “Cha, cha nói thật không có thành ý, cha phải nói... Vợ thân yêu của anh, sinh nhật vui vẻ.” Cậu quay đầu lại nói với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, mẹ phải nói, cảm ơn, chồng thân yêu của em.”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười, có phần không biết làm sao, Lâm Côn cười nói với Lâm Lâm: “Nhóc con này, con còn biết không ít chuyện nhỉ, con nói cho cha nghe, con học được từ đâu vậy?”
“Trên ti vi ạ, trong mấy bộ phim thần tượng đều diễn như vậy đấy.” Cậu bé nói tiếp. “Cha, cha nhanh nói với mẹ đi, Lâm Lâm hi vọng nhìn thấy được cha mẹ yêu thương nhau.”
“Vậy anh nói nhé?”
Lâm Côn quay người về phía Lâm Lâm, lại dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, vẻ mặt của Sở Tĩnh Dao bình tĩnh, không có từ chối, cũng chính là ngầm đồng ý. Lúc này, Lâm Côn mới cố ý hắng giọng một cái, ra vẻ thêm chút cảm xúc nói: “Vợ thân yêu của anh, sinh nhật vui vẻ, chúc em thanh xuân vĩnh viễn được giữ lại, càng lúc càng xinh đẹp...”
Nhìn dáng vẻ Lâm Côn cố ý đùa giỡn, Sở Tĩnh Dao không nhịn được mỉm cười, Lâm Lâm thoả mãn vỗ tay, lại nhìn mẹ nói: “Mẹ, mẹ, tới lượt mẹ!”
Sở Tĩnh Dao có chút ngẩn người, gương mặt lập tức ửng đỏ, lời nói buồn nôn như vậy, cô thật sự ngại không nói ra khỏi miệng được.
“Mẹ, cha cũng đã nói, không cho mẹ chơi xấu đâu.” Lâm Lâm thúc giục.
Nhìn vẻ mặt con trai mong chờ, Sở Tĩnh Dao thầm hít một hơi, nhìn vẻ mặt Lâm Côn đang cười xấu xa, chậm rãi nói: “Ông... Ông xã thân yêu của em, cám ơn anh.” So với Lâm Côn đọc diễn cảm, lời nói của cô rõ ràng quá mức gượng ép, Lâm Lâm kháng nghị nói: “Mẹ nói không tốt, nói lại lần nữa xem.”
Mặt Sở Tĩnh Dao càng đỏ hơn, nhưng dù thế nào cũng không nói ra miệng được, Lâm Lâm lại ở một bên không ngừng thúc giục, cuối cùng cũng may Lâm Côn thay cô giải vây: “Lâm Lâm ngoan, nhanh ăn cho xong còn đến trường, sắp muộn rồi.”
“A...”
Lâm Lâm nghe lời không ồn ào nữa, nghiêm túc ăn sáng.
Sau khi đưa con trai vào nhà trẻ, Sở Tĩnh Dao trở lại trong xe, cô vừa muốn khởi động xe, Lâm Côn đã vào ngồi theo, cô quay đầu, giọng nói cố ý lạnh như băng: “Tôi tự mình lái xe tới công ty, anh tự đón xe về nhà đi.”
Lâm Côn nhếch miệng cười, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ trêu tức của anh trước đây: “Được rồi, trong lòng em nghĩ như thế nào anh biết rõ, trong lòng anh cũng nghĩ như vậy, chỉ cần trong lòng hai chúng ta đều biết giới hạn cuối cùng ở đâu là được, làm gì phải khiến cho tình cảnh căng thẳng như bây giờ, nếu vẫn tiếp tục như thế, sớm hay muộn sẽ bị Lâm Lâm nhìn ra được mất.”
“A?” Sở Tĩnh Dao nghi ngờ liếc mắt nhìn Lâm Côn, hỏi: “Trong lòng anh nghĩ thế nào?”
Lâm Côn cười thản nhiên nói: “Sau này ở trước mặt em cẩn trọng một chút, cố gắng giữ một khoảng cách, để tránh sau này làm hỏng mọi chuyện, tổn thương tới Lâm Lâm, nếu làm cha thằng bé, anh nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm.”
Anh móc ra điếu thuốc, nắm chặt ở trong tay, nói tiếp: “Cho nên sau này em không cần cố ý e ngại gì cả, hai chúng ta coi như là diễn một vở kịch, chỉ vì cho Lâm Lâm lớn lên khỏe mạnh trong một gia đình hoàn hảo ấm áp, về phần giữa hai chúng ta, nhớ kỹ thân phận thật sự của nhau, ở trong lòng định ra một ranh giới cuối cùng là được.”
“Anh thật muốn như vậy sao?” Sở Tĩnh Dao hỏi.
“Không tin sao?” Lâm Côn cười nói.
“Cũng không phải vậy...”
Sắc mặt Sở Tĩnh Dao bình tĩnh, tươi cười xinh đẹp: “Chẳng qua là có phần nghĩ không ra, vì sao anh lại tốt với Lâm Lâm như vậy.” Cô đột nhiên nhìn về phía anh, trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc: “Nó dù sao cũng không phải con trai của anh.”
Lâm Côn không nghiêm túc cười nói: “Em coi như anh lấy tiền tài của người thay người giải quyết nỗi lo đi, cha em cho anh tiền lương cũng không ít.”
Sở Tĩnh Dao khẽ cười, trong ánh mắt chứa đầy vẻ thông minh: “Anh cũng không giống như một người có dùng bảy vạn tệ một tháng lại có thể mua được.”
“Ha ha!”
Lâm Côn nở nụ cười, trong tay nắm chặt điếu thuốc trước sau không đốt lên: “Được rồi, em đi làm đi, anh cũng về nhà đây, bữa tiệc sinh nhật tối hôm nay em đừng quên, lát nữa anh gửi địa chỉ tới cho em.”
Nói xong, anh đẩy cửa xuống xe, Sở Tĩnh Dao đột nhiên gọi anh lại: “Chờ một chút.”
Một chân đã bước xuống đất, Lâm Côn quay đầu lại: “Sao vậy?”
Sở Tĩnh Dao tươi cười xinh đẹp nói: “Đưa em đi làm.”
Lâm Côn hơi ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười, giơ điếu thuốc lá trong tay: “Chờ một lát, anh lên cơn nghiện thuốc lá rồi.”
“Sau này anh có thể hút thuốc ở trước mặt em.” Sở Tĩnh Dao thản nhiên cười nói.
“Hả?”
“Anh tốt với con trai em như vậy, em cũng nên đối xử với anh tốt một chút, coi như là cho anh chút phúc lợi.”
“Ha ha...”
Sau khi đưa Sở Tĩnh Dao đưa đến trước công ty, một mình Lâm Côn đón xe trở lại khu biệt thự, ở cửa lớn của biệt thự số 6 có chiếc xe BMWs X6 mới tinh của Chương Tiểu Nhã đang đậu, cô gái này còn ngại không đủ phong cách, ở trên nắp xe gắn một con bướm lớn. Khi Lâm Côn đi ngang qua, Chương Tiểu Nhã và Lục Đình vừa lúc từ trong nhà đi ra, Lục Đình mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, trên chân cũng đi đôi giày cao gót, mái tóc được búi tinh xảo ra sau, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cô đầy vẻ phong tình, giống như những cô vợ bé xinh đẹp ở Thượng Hải lúc trước, lại có một chút thú vị nói không nên lời.
Chương Tiểu Nhã mặc có vẻ trẻ trung đáng yêu hơn, một bộ váy liền màu trắng bằng tơ tằm, phối hợp với một cái áo choàng ren hồng nhạt, đeo một cái túi nhỏ màu xanh nhạt... Cho dù rất trẻ trung, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như sinh viên.
Nhìn thấy Lâm Côn, Lục Đình thản nhiên cười, xem như là chào hỏi, trong ánh mắt của Chương Tiểu Nhã rõ ràng có chút kích động, cô vẫy vẫy tay kêu: “Anh Lâm!”
“Chào buổi sáng.” Lâm Côn cười trả lời.
Chương Tiểu Nhã bước nhanh tới, xấu hổ khẽ hỏi: “Anh Lâm, tối qua anh gửi cho em tin nhắn, nói gì vậy?”
Lâm Côn nghi hoặc nhìn cô, cô gái nhỏ cúi đầu khẽ nói: “Điện thoại di động của em... Không cẩn thận rơi trong bồn cầu.”
Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ tủi thân, Lâm Côn cố nhịn cười không trêu chọc, an ủi: “Không sao, cũ không đi, mới không đến, lại đi mua một cái mới là được rồi, dù sao em cũng không thiếu chút tiền này mà.”
“Ừ, em biết rồi.” Cô gái nhỏ tội nghiệp gật đầu, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, bởi vì anh Lâm của cô đang an ủi cô.
“Được rồi, nhanh đi đến trường, kẻo trễ.”
“Vâng.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo Lâm Côn đi vào cửa lớn của biệt thự số 7, chính cô cũng ngồi vào trong xe, chiếc BMWs X6 mới tinh ra khỏi khu biệt thự, lúc này cô gái nhỏ mới đột nhiên nhớ tới... Vậy cái tin nhắn kia nói gì?
Lâm Côn trở lại khu biệt thự cũng không rảnh rỗi, đầu tiên anh đi tưới nước cho vườn rau, sau đó lại lái xe đi thăm Trương Đại Tráng, ở trong bệnh viện một lát, anh lại lái xe đi tới nhà hàng Viễn Phương bên bờ biển, đi xem Lý Xuân Sinh bố trí thế nào.
Đừng thấy Lý Xuân Sinh người này bình thường không đáng tin, còn khiến người ta có cảm giác đầu óc có vấn đề, nhưng trong việc lập kế hoạch vẫn rất có bài bản hẳn hoi, ngày hôm qua anh ta vừa bắt đầu chuẩn bị, đến sáng hôm nay đã bố trí gần xong, sau khi Lâm Côn đến nơi, nhìn thấy lại đặc biệt vừa lòng, anh vỗ nhẹ vào bả vai anh ta tán thưởng, người này vui vẻ cười toe tóe, có thể nhận được sự khẳng định của “sư phụ” cũng không dễ dàng gì.
Buổi chiều, Lâm Côn cũng không đi đâu, ở lại nơi này chuẩn bị, chờ đến khi Lâm Lâm sắp tan học, bên này cơ bản đã bố trí xong, Lâm Côn và Lý Xuân Sinh lại cùng đi đón các nhóc.
Lý Xuân Sinh không lái xe của mình, anh ta muốn cảm nhận một chút về chiếc xe Jetta của Lâm Côn sau khi tân trang lại, Lâm Côn ném chìa khóa xe cho anh ta, Lý Xuân Sinh lập tức vui mừng, kết quả lái được một đoạn, gương mặt anh ta dần dần kinh sợ, quay đầu nhìn Lâm Côn nói: “Sư phụ, đây là Jetta sao? Hoàn toàn lại một dã thú! Động lực này còn mạnh hơn cả so chiếc toyota của tôi!”
Đón được Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng, Lâm Côn và Lý Xuân Sinh quay trở về nhà hàng, Lý Xuân Sinh lập tức tìm thợ tới trang điểm cho hai đứa trẻ, chờ tới lúc tiệc sinh nhật bắt đầu, hai đứa trẻ này sẽ xuất hiện như tiểu thiên sứ, hát mừng sinh nhật cho Sở Tĩnh Dao, chúc phúc cho tình yêu của Sở Tĩnh Dao và Lâm Côn lâu dài, đương nhiên, đây chỉ là một đoạn ngắn trong rất nhiều tình tiết.
Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ Sở Tĩnh Dao hết giờ làm. Buổi sáng Lâm Côn đã gửi địa chỉ tới cho cô.
Mặt trời chiều dần dần hạ thấp xuống, trên mặt biển hoàn toàn yên tĩnh dâng lên ánh sáng màu kim hoàng, phía chân trời xanh bị nung đỏ, sau đó màu sắc dần dần giảm xuống, chỉ lưu lại mấy đám mây trắng cô độc ở phía chân trời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi bầu trời dần dần tối hẳn, Sở Tĩnh Dao vẫn chưa có tới, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng cũng chờ tới đói bụng, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là lấy đồ tới cho hai đứa trẻ ăn trước, Lâm Côn gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao hai lần, đều không có người nghe máy, trong lòng anh dần dần cảm thấy không nắm chắc...