Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phục vụ VIP thực sự rất tốt, mặc dù trong nhà hàng đông nghịt người nhưng hai phần đồ ăn mang về đã được đóng gói xong. Lâm Côn một tay xách đồ ăn, tay còn lại nắm tay Tiểu Sở Lâm, hai cha con vui vẻ bước ra từ nhà hàng, những người đang xếp hàng dài ngoài cửa nhìn thấy hai cha con đột nhiên trong lòng dâng lên một sự ghen tị, thật sự hâm mộ ghen ghét mà....

Hai cha con đi về hướng thang máy, Lâm Côn đột nhiên nhìn thấy một người quen đi lướt qua anh, người này không ai khác chính là Thẩm cảnh hoa Thẩm Mạn, người hôm qua đã thẩm vấn anh tại cục cảnh sát Nam Thành.

Lâm Côn không biết tên Thẩm Mạn, nhưng có thể nhớ rõ số đo ba vòng của vị cảnh hoa kiêu ngạo này - - 98,63,99; dáng người thật đúng là trước sau lồi lõm cực chuẩn mà.

Lúc Thẩm Mạn lướt qua người anh quá nhanh, Lâm Côn lại không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, hôm nay Thẩm Mạn mặc quần áo bình thường, quần Jean bó sát người, áo thun trắng, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, cặp mông vểnh cao bị quần Jean ôm sát càng thêm no đủ gợi cảm.

“Cha, người lại ngắm người đẹp rồi.” Tiểu Sở Lâm ngẩng đầu lên, nói, lại như vừa như ông cụ non thở dài: “Aizz, đàn ông thật sự chẳng có ai tốt lành gì, thấy người đẹp hai mắt liền sáng lên.”

“...”

Lâm Côn bị nhóc con này nói đến ngượng ngùng, hỏi ngược lại: “Nhóc con, con nói đàn ông như vậy, con không phải là đàn ông à?”

Vẻ mặt Tiểu Sở Lâm ra vẻ tất nhiên là thế nói: “Đương nhiên không phải, con mới năm tuổi, còn là cậu bé.”

Khóe miệng Lâm Côn rụt rụt co giật, xem như bị đánh bại hoàn toàn, lôi nhóc con kia tiếp tục đi về phía thang máy, đang đi anh vẫn không nhịn được quay lại nhìn, giữa lông mày hiện lên một tia nghi hoặc, nếu anh không nhìn lầm thì bây giờ Thẩm Mạn đang theo dõi người nào đó.

“Cha, con muốn đi vệ sinh.” Vừa đến cửa thang máy, Tiểu Sở Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên nói.

“Vừa rồi ở nhà hàng sao không đi vệ sinh?” Lâm Côn cười hỏi.

“Vừa rồi không muốn, bây giờ đột nhiên muốn đi.”

“Ách, được rồi, con có biết nhà vệ sinh ở đâu không?”

“Có ạ...”

Tiểu Sở Lâm gật gật đầu, kéo Lâm Côn đi về hướng nhà vệ sinh.

Ngoài cửa toilet, Lâm Côn mang theo đồ ăn nên không thể đi vào, đành để cho Sở Lâm tự mình vào giải quyết. Nhưng sau khi thằng bé xong việc trở ra, buổi trưa Lâm Côn uống rất nhiều nước mà đến bây giờ vẫn chưa kịp thải ra, đột nhiên cũng muốn đi, vì vậy anh để cho Sở Lâm ngồi trên ghế dài chờ, còn anh đi vào xả nước.

“Đứng lại!”

Lúc này, ngay trên tầng 6 Trung Tâm thương mại Tân Thiên Địa đang trình diễn trực tiếp cảnh sát bắt kẻ trộm, nữ cảnh sát Thẩm Mạn xinh đẹp mặc thường phục đang dùng toàn lực đuổi theo tên trộm vừa mới trộm đồ thành công.

Kẻ trộm bị đuổi theo là nam tầm 30 tuổi, là một người Tây Vực nhìn cực kỳ bỉ ổi, đầu đội một cái mũ lưỡi trai, trong tay nắm chặt túi xách phụ nữ vừa mới trộm được, liều mạng chạy vừa lớn tiếng kêu to: “Tránh ra, tránh ra!”

Dọc theo đường đi, kẻ trộm kia đụng ngã vài người, nhưng không thấy ai hăng hái đứng ra làm việc nghĩa ngăn hắn ta lại.

Nữ cảnh sát Thẩm Mạn không từ bỏ đuổi theo, kẻ trộm kia mệt thở hồng hộc, đã sắp không chạy nổi, đột nhiên trước mắt xuất hiện toilet nam, hắn ta đột nhiên lóe lên ý tưởng, liền đâm đầu chạy vào.

Dựa theo cách nghĩ của tên trộm này, nữ cảnh sát dù sao cũng là phụ nữ, hắn chui vào toilet nam, cô dù muốn đuổi theo cũng cảm thấy ngại không theo vào, như vậy hắn sẽ có cơ hội chạy thoát.

Chỉ tiếc là logic này dùng cho phụ nữ bình thường thì chính xác, còn dùng cho nữ cảnh sát thì hoàn toàn không tác dụng, Thẩm Mạn không do dự chút nào đã chạy vào theo.

Tiểu Sở Lâm ngồi ngoan ngoan trên hàng ghế dài ngoài cửa toilet, thấy một màn như vậy nhóc con kia và mấy cô chú bên cạnh đều sợ đến ngây người ...

…Oa!!!

Lâm Côn vừa huýt sáo vừa ‘xả lũ’, cửa toilet đột nhiên 'Ầm' một tiếng bị mở tung, khiến cho anh giật mình, suýt nữa thì văng hết vào người, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đột nhiên lao vào nhìn trái nhìn phải, sau đó mở cửa buồng vệ sinh bên cạnh chui vào.

Lâm Côn cho rằng anh bạn này vội vã như thế vì bị tiêu chảy, cũng coi như không thấy gì, xoay người sang chỗ khác tiếp tục ‘xả lũ’, nào biết anh mới vừa xoay người, cửa toilet 'Ầm' một tiếng lại bị mở tung, mà lúc này xông tới lại là phụ nữ!!!

Toàn thân Lâm Côn khẽ run rẩy, cũng hoàn toàn xả lũ xong rồi...

Lâm Côn vẫn tiếp tục duy trì tư thế đi vệ sinh như thế, anh liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Mạn, nhưng Thẩm Mạn hiển nhiên không chú ý tới, tiến vào chỉ lo quan sát xung quanh, cuối cùng mới đưa ánh mắt rơi vào trên người anh, mặc dù vậy cô cũng không nhận ra người đàn ông này chính là tên khốn hôm qua đùa giỡn cô ở cục cảnh sát.

Vẻ mặt Lâm Côn có chút cứng ngăc, nhếch miệng cười với Thẩm Mạn, ngẩng đầu không phát ra tiếng động chỉ chỉ tên trộm đang trốn ở phòng bên cạnh.

Thẩm Mạn gật gật đầu, đi đến bên ngoài cửa phòng vệ sinh kia, gõ cửa nói: “Không cần trốn, đi ra đi.”

Bên trong không có phản ứng.

Thẩm Mạn liền lấy còng tay ra, chuẩn bị đá văng cửa, lúc này Lâm Côn đột nhiên hô lớn một tiếng: “Cẩn thận!” Đồng thời, cửa phòng đột nhiên mở ra, tay tên trộm cầm một con dao găm sắc bén, ngay lập tức lao vào Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn không kịp trở tay, mắt thấy lưỡi dao sắt bén gần như sắp đâm lên mặt cô, con ngươi của cô đột nhiên trợn to, trong nháy mắt sợ hãi tới cực điểm, nếu con dao này đâm xuống, dù không hi sinh vì nhiệm vụ thì cũng bị hủy gương mặt.

Nhanh chóng quay đầu đi, Thẩm Mạn đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cả người bị một sức mạnh nắm lấy kéo sang một bên...

Lâm Côn chặn ngang kéo Thẩm Mạn ra phía sau, ngay lập tức đá ra một quyền, nhanh như chớp vụt qua trúng ngay giữa bụng dưới của tên trộm, kẻ trộm kia còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, liền hét thảm “A” một tiếng, cả người bay đi ngã nhào vào buồng vệ sinh, đầu đập mạnh vào tường, sau đó liền ngất đi.

Thẩm Mạn còn đang kinh hãi, chậm rãi bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Côn ở bên cạnh đang chặn ngang ôm cô, cảm kích nói: “Cảm ơn...”

Lâm Côn bình tĩnh nói: “Không cần khách sáo “

Thẩm Mạn cảm giác có thứ gì đó dính vào sau mông mình, không cứng không mềm, ánh mắt từ từ nhìn xuống, kết quả gương mặt cô lập tức trở nên nóng bỏng, tức giận mắng: “A, lưu manh!”

Lâm Côn cúi đầu nhìn thử, lập tức hiểu rõ, vừa rồi lúc anh cảm nhận được nguy hiểm quá nóng vội, lại chưa kịp kéo quần, liền xông tới ôm lấy Thẩm Mạn, kết quả ‘lão Nhị’ của anh vừa lúc chạm vào cặp mông căng tròn của Thẩm Mạn, ngăn cách bởi lớp quần Jean mỏng manh, cọ xát hai lần theo bản năng liền nổi lên phản ứng.

Nhưng quả thật không thể trách anh.

Tình huống vừa rồi hết sức khẩn cấp, anh thực sự cũng không muốn như thế...

Lúc này Thẩm Mạn mới nhận ra Lâm Côn chính là tên khốn đêm qua đùa giỡn cô ở cục cảnh sát, vì thế vừa mắng xong, lập tức lại bỏ đá xuống giếng bổ sung thêm một câu: “Hừ, thì ra anh chính là đồ lưu manh!!!”

“...”

Lâm Côn khóc không ra nước mắt, thật sự là trăm miệng cũng khó mà giải thích.

Lâm Côn dẫn Tiểu Sở Lâm rời đi, Thẩm Mạn cũng áp giải kẻ trộm kia từ trong nhà vệ sinh đi ra, lúc đứng trong thang máy để xuống lầu, Thẩm Mạn cảm giác sau mông của mình ẩm ướt, thử sờ sờ, đột nhiên nhớ tới vừa rồi chỗ này bị kẻ lưu manh kia chạm qua, trong đầu liền xuất hiện sự ghê tởm không nói lên lời.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK