Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cha của Trương Đại Tráng là Trương Thủ Nghĩa, ông là người quê gốc Đông Bắc, lúc còn trẻ thân thể khoẻ mạnh, là một người làm nông tài giỏi. Bình thường tính tình hiền lành, đừng nhìn dáng người cao lớn thô kệch nhưng ông lại cực kỳ nhiệt tình, chỉ tiếc hơn bốn mươi tuổi lại bị nhiễm trùng đường tiểu, người đàn ông thân thể cường tráng thường ngày giờ lại không làm gì nổi chỉ có thể nằm trên giường.

Điều kiện gia đình Trương Đại Tráng khi còn bé cũng không tệ, nhưng từ sau khi cha anh bị nhiễm trùng đường tiểu, tiền tiết kiệm trong nhà đều tiêu phí sạch sẽ, điều kiện gia đình càng ngày càng kém, nhiều năm như vậy cũng vẫn luôn là dựa vào một tay Hứa Anh mẹ của Trương Đại Tráng khổ cực chèo chống gia đình. Hiện tại cũng may Trương Đại Tráng cũng có thể kiếm tiền, bình thường ngoại trừ trợ cấp chi tiêu trong nhà ra, còn có thể trả một ít nợ bên ngoài. Làm cho cả gia đình vui mừng là Trương Sở Sở em gái Trương Đại Tráng, cô bé này học tập đặc biệt xuất sắc, rất có hi vọng thi vào trường đại học đứng đầu Trung Quốc, em gái học tập nổi bật càng làm cả gia đình nhìn thấy hi vọng.

Có hi vọng, mặc dù sống mệt mỏi nữa cũng có động lực cắn răng kiên trì, nhưng làm cho cả gia đình bọn họ lo lắng chính là, Trương Thủ Nghĩa cha của Trương Đại Tráng bị bệnh càng ngày càng nặng, hai năm trước bác sĩ đã nói Trương Thủ Nghĩa không sống qua mùa đông năm đó, nhưng do Hứa Anh chăm sóc và người trong nhà động viên, Trương Thủ Nghĩa vẫn sống tới giờ.

Hai năm trước Lâm Côn còn ở quân khu Mạc Bắc, anh quanh năm chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, cho nên không có liên lạc gì, hơn nữa ở trong quân đội chấp hành đều là nhiệm vụ cơ mật, bình thường không cho phép liên lạc với người bên ngoài, cho nên cũng không biết gia cảnh Trương Đại Tráng khó khăn. Mãi đến khi gặp Trương Đại Tráng tại chợ nông sản, hai người bạn từ thuở nhỏ lâu năm không gặp nhau mới có liên lạc với nhau, nhưng mãi đến lúc này, Lâm Côn cũng không biết điều kiện gia đình của Trương Đại Tráng gian khổ bao nhiêu.

Hứa Anh mẹ của Trương Đại Tráng năm mươi tuổi nhưng nhìn càng giống như phụ nữ nông thôn sáu mươi tuổi, quanh năm gánh vác việc nhà nông và gánh vác việc gia đình đã làm lưng bà còng xuống, mái tóc đen nhánh của bà cũng biến thành màu bạc, đôi tay đã đầy vết chai, chỉ có điều làm thức ăn vẫn rất ngon.

Trương Đại Tráng đón cha mẹ vào thành phố, chỉ nói muốn đưa cha mẹ qua sống chung một thời gian, dù sao thân thể cha của anh ngày càng yếu đi, nhân lúc còn có thể đi lại khắp nơi, hi vọng ông có thể nhìn thế giới bên ngoài một chút, Trương Đại Tráng nói cho người nhà là mình gặp lại được Lâm Côn, nhưng không nói với cha mẹ rằng bây giờ Lâm Côn đã ‘phát đạt’.

Hứa Anh đang bận bịu trong nhà bếp, trên mặt của bà còn nở nụ cười vui vẻ, bà nhìn thấy Lâm Côn lớn lên, ở trong lòng bà vẫn coi Lâm Côn như con trai của mình. Nhiều năm trôi qua không có tin tức của Lâm Côn, trong lòng bà vẫn luôn nhớ mong, bây giờ sắp nhìn thấy đứa con xa nhà lâu ngày, trong lòng bà mừng rỡ nói không nên lời, bận rộn suốt nửa buổi chiều, còn nấu thức ăn Lâm Côn thích ăn nhất khi còn bé.

Trương Sở Sở em gái Trương Đại Tráng cũng bận rộn trong bếp, cô em gái này hiện tại đã mười tám tuổi, sang năm sẽ thi đại học, lần này cố ý xin nghỉ ở nhà hai ngày, cộng thêm ngày chủ nhật cuối tuần được nghỉ, tổng cộng có thể ở thành phố Trung Cảng hai ngày rưỡi. Cô cũng muốn gặp Lâm Côn, Lâm Côn trong mắt Hứa Anh và Trương Thủ Nghĩa chính là con cháu trong nhà, trong mắt Trương Sở Sở chính là anh cả trong gia đình. Nói tới việc khi còn bé, Trương Sở Sở lại nhớ rõ ràng, mặc kệ cô và Trương Đại Tráng bị bắt nạt ở bên ngoài như thế nào, anh Lâm Côn của cô đều ra mặt trả thù cho bọn họ. Nhớ có một lần cô bị nam sinh lớn hơn ức hiếp, Lâm Côn đánh cho người một trận, đánh đến tận nhà của tên nam sinh kia, ngay cả cha mẹ của nam sinh kia không biết phân biệt đúng sai mắng chửi cô, cũng bị Lâm Côn đánh luôn. Nói đi thì nói lại, Lâm Côn ngày xưa nổi tiếng hung hăng tại quê nhà, cũng không phải danh tiếng tốt đẹp gì.

Lúc này trong căn nhà nhỏ chật hẹp ở tầng hầm mà Trương Đại Tráng thuê, ngoại trừ người một nhà của Trương Đại Tráng ra, còn có một người khác, chính là Chu Hiểu Nhã bạn gái cũ cũng là mối tình đầu của Lâm Côn ngày xưa. Chu Hiểu Nhã chủ động gọi điện thoại cho Trương Đại Tráng nên biết Lâm Côn sắp tới, lúc học cấp hai, Chu Hiểu Nhã nói yêu đương với Lâm Côn, gia đình Trương Đại Tráng đều biết, cha mẹ Trương Đại Tráng có ấn tượng tốt với Chu Hiểu Nhã, cô ta lúc đó rất lễ phép, lại rất xinh đẹp, cho nên rất được người lớn yêu thích. Nhưng Trương Sở Sở lại không có ấn tượng tốt với cô ta, không bởi vì chuyện gì khác, cũng bởi vì năm Lâm Côn tốt nghiệp trung học, Chu Hiểu Nhã đã tuyệt tình chia tay với Lâm Côn, đó là một ngày hè nóng bức, Trương Sở Sở từng vài lần nhìn thấy Lâm Côn một mình len lén rơi nước mắt.

Tuy rằng Chu Hiểu Nhã cũng là con nhà nông, nhưng từ nhỏ ở nhà được nuông chiều từ bé, gần như sẽ không xuống bếp. Lúc này cô ta chỉ ngồi trên ghế sofa đơn sơ nói chuyện phiếm với Trương Đại Tráng và Trương Thủ Nghĩa.

Chu Hiểu Nhã miệng rất ngọt, mỗi câu đều kêu chú Thủ Nghĩa, vợ chồng Trương Thủ Nghĩa không biết nguyên nhân Chu Hiểu Nhã chia tay Lâm Côn trước đây, bọn họ cũng không nói với người lớn. Trương Thủ Nghĩa nhìn Chu Hiểu Nhã càng lớn càng xinh đẹp, ông thở dài nói: “Hiểu Nhã và Côn Tử trước đây chia tay thật sự làm người ta đáng tiếc!”

Chu Hiểu Nhã nghe xong hơi cúi đầu đỏ mặt, trong lòng lại vui mừng rạo rực, nếu như cho cô ta thêm một cơ hội lựa chọn, cô ta nhất định sẽ lựa chọn ở lại bên cạnh Lâm Côn. Trước đây cô ta bởi vì hiện thực mà chia tay Lâm Côn, bao nhiêu năm sau đó lại quay đầu nhìn lại, cô ta phát hiện Lâm Côn thật sự có năng lực ứng phó hiện thực, đối với anh đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Trong một lớp hơn sáu mươi bạn học, Lâm Côn hiện tại là người sống tốt nhất.

Chu Hiểu Nhã không phủ nhận mình là người phụ nữ rất thực dụng, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, nhưng trong lòng cô ta cũng thật sự thích Lâm Côn, thích khí phách đàn ông của anh, thích anh kiệt xuất như hiện tại. Nếu như lại có cơ hội, cô ta thật lòng hi vọng có thể quay về bên Lâm Côn, cho dù hiện tại anh đã kết hôn.

Có đôi khi nhớ tới Lâm Côn, Chu Hiểu Nhã cảm thấy tinh thần hoảng hốt, bởi vì cô ta không phân rõ mình rốt cuộc là thích Lâm Côn hay thích thành tựu của anh hiện tại, hoặc là cả hai. Chỉ có điều nói cách khác, một người đàn ông khí phách anh tuấn lại có thành tựu, đổi lại bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ ưa thích.

Chiếc BMW X6 mới tinh trực tiếp dừng trước tòa nhà Trương Đại Tráng thuê ở. Trong tòa nhà này đều là những người cả đời không thể vươn lên, đều là người ở nơi khác tới thuê, bình thường có rất ít xe tốt dừng ở nơi này, trong lúc này đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

Lâm Côn bước xuống xe, trong tay mang theo một chút hoa quả mua bên ngoài, Chương Tiểu Nhã và Lục Đình cũng bước xuống xe, cũng xách một ít hoa quả. Đây là lần đầu tiên tới nhà Trương Đại Tráng, Lâm Côn không biết nhà Đại Tráng ở nơi nào, lại lấy điện thoại ra gọi cho Trương Đại Tráng. Không bao lâu, Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa đi ra, còn có Trương Sở Sở và Chu Hiểu Nhã, nhìn thấy Chu Hiểu Nhã, vẻ mặt của Lâm Côn hơi thay đổi, sau đó cười nói trêu chọc bọn họ: “A... Nghi thức nghênh đón quá long trọng!”

“Anh Lâm Côn!” Trương Sở Sở ngọt ngào kêu một tiếng, lại trực tiếp nhào vào trong lòng Lâm Côn, cô năm nay mười tám tuổi, nhưng ở trước mặt Lâm Côn vẫn như là cô bé tám tuổi đáng yêu năm nào.

Nếu như Trương Sở Sở và Trương Đại Tráng tùy tiện đi trên đường, nói bọn họ là anh em ruột, sẽ có rất ít người tin. Chỉ sợ trên đời này rất khó tìm ra cặp anh em nào như thế, anh trai thô kệch, em gái lại duyên dáng yêu kiều, mặc dù mặc quần áo cũ nhưng lại xinh đẹp động lòng người.

Chương Tiểu Nhã nhìn Trương Sở Sở, hốc mắt của cô dâng lên sự ghen tuông, ở trong lòng của cô, Lâm Côn là người đàn ông của cô, là anh Côn của mình, người phụ nữ khác chủ động yêu thương nhớ nhung sẽ bị cô ghen ghét.

“Côn Tử, cậu tới thì tới, mua đồ làm gì?” Trương Đại Tráng cười nói với Lâm Côn xong, lại nói với Chương Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã cũng vậy, Côn Tử mua thì mua, em mua theo làm gì?”

Chương Tiểu Nhã cười nói: “Anh Đại Tráng, anh đừng tự kỷ như vậy, em mua cho chị dâu ăn, cũng không có phần của anh đâu.” Nói xong lại cười nói với Hà Thúy Hoa: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã hơn một tháng rồi.” Hà Thúy Hoa cười nói, nhận lấy hoa quả của Chương Tiểu Nhã.

“Chị dâu, em giới thiệu với chị một chút, đây chính là chị Lục Đình của em.” Chương Tiểu Nhã mỉm cười giới thiệu: “Chị Lục Đình, đây là chị gái đưa tặng em hai chậu hoa trồng trên ban công, tên là Hà Thúy Hoa.”

Lục Đình mỉm cười vươn tay bắt tay Hà Thúy Hoa, “Chị Thúy Hoa, chào chị.”

Hà Thúy Hoa cười nói: “Chào em, chúng ta mau vào nhà đi.”

Đoàn người đi tới nhà Trương Đại Tráng, Trương Sở Sở kéo cánh tay Lâm Côn, giống như con chim nhỏ đang vui sướng, bình thường khi đi học cô rất hướng nội, chỉ biết học tập thi cử giành thành tích tốt nhất, hôm nay vừa nhìn thấy Lâm Côn, lập tức như biến thành con người khác.

Trương Sở Sở cố ý kéo Lâm Côn đi ở phía sau, cũng nhỏ giọng nói: “Anh Lâm Côn, Chu Hiểu Nhã kia hoàn toàn là khách không mời mà tới, thật đáng ghét!”

Lâm Côn mỉm cười, biết suy nghĩ của cô em gái này, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh biết em là thay anh bênh vực kẻ yếu, đều là chuyện quá khứ, mọi người lúc trước có như thế nào chăng nữa, hiện tại vẫn có thể làm bạn.”

Trương Sở Sở nhỏ giọng nói: “Ai đồng ý làm bạn với chị ta, chị ta trước kia làm anh thương tâm như vậy, em thù chị ta cả đời.” Nói xong, ánh mắt của cô gái nhỏ hơi liếc nhìn sang Chương Tiểu Nhã, lại nhỏ giọng nói với Lâm Côn: “Anh Lâm Côn, chị gái này rất thú vị, hình như ghen tị.”

Lâm Côn liếc mắt nhìn thoáng qua Chương Tiểu Nhã, quả nhiên vẻ mặt cô đang ghen tuông, anh cười và gõ lên đầu Trương Sở Sở một cái: “Em đừng có ăn nói linh tinh, em biết cái gì gọi là ghen sao?”

Trương Sở Sở cười hì hì: “Đương nhiên biết, người ta đã mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi.”

Lâm Côn lúc này mới giật mình nói: “Đúng rồi, Sở Sở năm nay đã mười tám tuổi? Cũng nên tìm nhà chồng rồi.”

Trương Sở Sở lập tức bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nói: “Anh Lâm Côn, anh thật xấu tính!”

Hai người ở bên này anh một câu em một câu, bình dấm chua của Chương Tiểu Nhã bên kia đã sôi trào, cuối cùng do Lục Đình nhỏ giọng nói với cô: “Thôi nào, không cần chua, theo chị thấy, hai người này hoàn toàn là quan hệ anh trai em gái bình thường.”

Chương Tiểu Nhã chua chát nhỏ giọng hỏi: “Anh em gái có thể thân thiết như vậy không? Còn tay vòng tay.”

Lục Đình nhỏ giọng cười nói: “Em nên tin tưởng sự quan sát của chị Lục Đình chứ, tuyệt đối sẽ không sai.”

Chương Tiểu Nhã rầu rĩ một chút, sau đó mới gật đầu: “Được rồi chị Lục Đình, em lại tin tưởng một lần, nếu anh Côn bị cướp đi thì chị phải bồi thường một anh Côn khác cho em, bằng không em sẽ báo cáo cho ông nội!”

Lục Đình dở khóc dở cười, nói: “Được, không thành vấn đề!”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK