Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi đánh qua đánh lại thì khuôn mặt của hai gã đại ca hạng hai đó đã sưng húp lên như hai cái bánh bao, có thể nói là hai người này không chút nương tay, vừa sợ thể hiện không tốt sẽ bị Long Đại Tương làm thịt, thêm vào đó thì bọn họ là những kẻ lăn lộn trong giới xã hội đen này, ít nhiều cũng chỉ là xưng hô anh em huynh đệ ngoài mặt thôi, chứ sau lưng thì lại hay chơi trò rút dao đâm vào lưng của nhau.

Long Đại Tương khoát tay, hai gã đại ca hạng hai kia lập tức chạy đi giống như được đại xá, mấy tên lâu la đứng bên cạnh cũng chạy theo, khí thế bỏ chạy đó không khác gì mấy đám ngụy quân nghe thấy tiếng súng sợ quá bỏ chạy, khiến cho mọi người xung quanh cười rộ cả lên.

Đây chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm thôi, sau khi những tràng cười kết thúc thì mọi người lại bắt đầu tiếp tục việc ai người đó làm, nhưng đã không còn ai dám xem thường người chạy chiếc xe Jetta cũ này nữa. Chỉ huy Lâm của chúng ta có đàn em đi theo là một mãnh tướng như Long Đại Tương thế này thì còn ai lại không có mắt chọc đến anh nữa chứ, chẳng phải sẽ tự chuốc họa vào thân cho mình sao?

Long Đại Tương nhếch miệng đi về phía Lâm Côn với nụ cười đắc ý trên khuôn mặt nói: “Anh Côn, em đánh thế nào!”

Lâm Côn cười nói: “Sáng tạo tốt đấy.”

Long Đại Tương cười ha ha nói: “Đó là chuyện đương nhiên, em thật sự lười không muốn động tay động chân với đám lâu la tép riu đó, thôi cứ để cho chúng nó đánh lẫn nhau là được, nói chung hai thằng nhóc đó thể hiện cũng không tệ lắm, cũng đỡ cho em phải ra tay giáo dục bọn nó.”

Bên này đang nói chuyện, Lâm Côn đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh, ánh mắt lạnh lẽo giống hệt với một con dao găm đã rút ra khỏi vỏ chĩa thẳng lên cổ của mình vậy.

Ánh mắt Lâm Côn đột nhiên trở lên sắc bén khiến cho Long Đại Tương đang nói chuyện với anh cũng phải đột nhiên giật mình, Lâm Côn vội vàng quay đầu lại nhìn theo hướng ánh mắt đó thì chỉ thấy Kim Khải đang nheo mắt nhìn mình.

Lâm Côn nhìn thẳng vào mắt Kim Khải, khóe miệng hiện ra nụ cười nhạt, Kim Khải cũng cười, nụ cười đó đầy vẻ thâm trầm, anh ta đưa tay ra chỉ về phía Lâm Côn rồi ngoắc ngoắc ngón tay đầy khiêu khích.

Lâm Côn chỉ cười không quan tâm tới Kim Khải, trong mắt chỉ huy Lâm chúng ta, Kim Khải chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, mặc dù tuổi tác của bọn họ có thể ngang nhau, tuy nhiên với những gì Lâm Côn trải qua thì một kẻ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng sinh ra như Kim Khải đương nhiên tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

“Khốn kiếp, thằng nhãi này!” Long Đại Tương không nhịn được nên định đi về phía Kim Khải, trong miệng anh tức giận nói: “Thằng nhóc chết tiệt không ra gì này, đã cho mặt mùi còn lên mặt, để xem em đánh cho nó một trận xem nó có ói cơm ói mật ra không.”

Lâm Côn vội vàng kéo người anh em có tính cách nóng nảy của mình lại, đối với Long Đại Tương thì chuyện khác có thể nhịn, duy nhất chỉ có chuyện của anh Côn mình là anh ta không thể nhịn được, Lâm Côn kéo anh ta lại rồi khuyên: “Thằng nhóc này, cậu không thể giữ bình tĩnh được một chút à, làm cái gì mà phải hậm hực so đo với một cậu chủ con nhà giàu được nuông chiều quen, chúng ta thắng cậu ta chẳng phải là xong rồi sao.”

“Vâng.” Long Đại Tương đáp lại rồi thu lại ánh mắt hung hãn, anh ta quay đầu lại nói với Lâm Côn: “Anh lâm, hôm nay anh thắng nó thì coi như xong, nếu anh không thắng, chắc chắn em sẽ qua đó đánh cho nó ói cơm ói mật ra.”

Lâm Côn trừng mắt nhìn Long Đại Tương: “Cậu nói vậy là không có niềm tin vào anh phải không?”

Long Đại Tương nhếch miệng cười, xoa sau gáy với điện bộ ngây ngô chẳng biết gì, bộ dạng ấy thật sự hoàn toàn không chút tương hợp nào với vị hung thần tàn ác vừa tàn sát khắp bốn phương tám hướng kia, vừa rồi hoàn toàn tuyệt đối là một kẻ ác nhân, nhưng vẻ mặt lúc này rõ ràng hệt như cậu em ngốc nhà hàng xóm.

“Đương nhiên là có lòng tin rồi, chỉ có điều...” Long Đại Tương nhìn những chiếc siêu xe xung quanh nói: “Anh Côn anh xem những chiếc siêu xe này, cái nào cái đấy nhìn rất biến thái, em thật sự sợ chiếc Jetta đến lúc đó lại theo không kịp đâu.”

Lâm Côn đấm nhẹ vào ngực của Long Đại Tương cười nói: “Cậu cần gì quan tâm nó là siêu xe hay không phải siêu xe, chỉ cần có lòng tin vào anh Côn của cậu là được rồi. Dù là xe tốt thế nào thế nào đi nữa cũng chỉ là do người lái mà thôi, cậu nói tôi nói đúng không?”

Long Đại Tương nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói: “Anh Côn nói đúng, đúng là có lý.”

Đoạn đối thoại tự sướng vừa rồi của hai người bọn họ khiến cho ba người Tần Tuyết, Sở Tĩnh Dao và Tưởng Diệp Lệ đứng bên cạnh đều không biết nói gì. Bình thường thì cũng từng nhìn thấy cảnh phụ nữ đối thoại khen ngợi nhau, nhưng mà hai người đàn ông kẻ tung người hứng đề cao mình thế này thì thật cũng hơi ít thấy. Hơn nữa nghe kiểu gì thì cũng thấy như có mùi tự luyến ở đây, nếu từ từ cân nhắc chậm rãi thẩm thấu thì lại thấy ngay sự tự luyến này không phải chỉ có một tí tẹo đâu.

“Ông xã!”

Trong đám đông đột nhiên một âm thanh lảnh lót vang lên, giọng nói ấy êm tai giống như một đoạn nhạc chưa được viết lời khiến tất cả mọi người đều bị nó thu hút, nhìn theo hướng giọng nói phát lên.

Một cô gái trong bộ váy liền hình hoa hồng, vóc dáng cao ráo và nửa bộ ngực lấp ló tuyệt đẹp, trên chân là đôi giày cao gót bằng thủy tinh đính đá sáng lấp lánh cùng với những tiếng cộp cộp của giày cao gót, mỗi bước đi giống như đang giẫm vào trái tim của tất cả đàng ông.

Đây tuyệt đối là một người phụ nữ quyến rũ lả lướt yêu kiều khiến người ta phải say đắm, trên khuôn mặt đầy quyến rũ và hấp dẫn, dường như trong đó có bóng dáng của Tô Đắc Kỷ trong Phong Thần Bảng, cô đứng ở đó đã là một cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta lưu luyến đến quên đi chính mình.

Đám đàn ông xung quanh đều há hốc miệng, có người thậm chí còn nhỏ cả dãi ra nữa, từng người trợn tròn hai mắt, thậm chí cố gắng không chớp mắt vì sợ mình sẽ phải hối hận.

Không đợi đến khi nhìn thấy người, chỉ mới nghe thấy tiếng gọi ông xã đã làm đầu óc của Lâm Côn chấn động, đồng thời có cảm giác kích động dâng trào, hận không thể đào lỗ mà chui xuống, hoặc thà đào luôn cái huyệt mà chôn mình luôn cho rồi.

Giọng nói này đối với anh đã quá quen thuộc, đó không phải ai khác mà chính là Cố Vi, cô gái này hôm qua đã giúp anh ở đường Nam Sơn, tự xưng là bạn gái của anh, hôm nay lại tới đây... Nếu như Sở Tĩnh Dao không ở đây thì giả bộ cũng được, chỉ huy Lâm của chúng ta là một người sĩ diện lại được một người đẹp như thế gọi một tiếng ông xã thì đương nhiên sẽ nở mày nở mặt hơn rất nhiều so với bất kỳ một chiếc siêu xe nào. Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là người đẹp siêu cấp Sở Tĩnh Dao cũng đang ở đây, hơn nữa còn đi cùng với người đẹp Tần Tuyết và người đẹp Tưởng Diệp Lệ.

Lâm Côn len lén liếc nhìn Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao còn chưa ý thức được Cố Vi đang gọi anh là ông xã. Ánh mắt cô chỉ nhìn về phía Cố Vi, trên khuôn mặt không ngăn được vẻ tán thưởng, tục ngữ nói anh hùng thường đồng cảm, người đẹp với nhau ngoài ngưỡng mộ đố kỵ ra thì đồng thời cũng có sự đồng cảm.

Một suy nghĩ âm thầm lóe lên trong đầu Lâm Côn, dù gì thì Sở Tĩnh Dao còn chưa phát hiện ra, thôi thì anh cứ đâm lao lại theo lao vậy, nhân cơ hội này nhanh chóng trốn mất dạng đi, đợi đến khi về nhà Sở Tĩnh Dao hỏi tới thì anh sống chết không chịu nhận là xong rồi, dù sao cũng không có chứng cứ, không thể nào bắt anh phải đi quỳ bàn chải chứ.

“Được, cứ làm vậy đi!” Lòng Lâm Côn thầm đưa ra quyết tâm, đồng thời bàn chân đã chuẩn bị bôi dầu mà chuồn đi rồi, nhưng anh vừa mới định bước đi thì đột nhiên cảm giác cánh tay bị người nào đó lôi lại. Anh quay đầu nhìn thì chỉ thấy cái thằng nhóc Long Đại Tương này đúng kiểu Trư Bát Giới nhìn chăm chăm vào Cố Vi đang từ xa đi tới, dáng vẻ anh ta lúc này dường như đã quên cả mình là ai, lẩm bẩm thì thào: “Anh Côn anh mau xem kìa, người đẹp này... Chậc chậc, sao mà lại ngon mắt thế kia cơ chứ!”

Lúc này vạn chuyện không ổn, duy nhất chỉ có chạy trốn là tốt nhất, chỉ huy Lâm làm gì có thời gian mà ở đó chuyện phiếm, anh giật cánh tay định bỏ trốn nhưng nào biết Long Đại Tương đã nhìn tới say mê quên cả bản thân, trong lòng kích động khiến bàn tay anh ta nắm chặt giống như một gọng kìm.

Lâm Côn hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn tung một quyền đánh bay luôn kẻ không ra gì này đi, nhưng nếu anh thật sự tung một quyền đánh bay kẻ không ra gì này thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Sở Tĩnh Dao mất, đến lúc đó anh có muốn chạy cũng vô ích.

Khuôn mặt Cố Vi mỉm cười và đi về phía Lâm Côn, nhưng càng lúc cô càng cảm thấy có gì đó sai sai, theo lý mà nói thì Lâm Côn nhìn thấy cô phải vui mới đúng chứ, sao lại có cái dáng vẻ rất miễn cưỡng hận không thể lập tức chạy trốn luôn thế kia?

Trong lòng Cố Vi hơi nghi hoặc, bước chân cũng càng nhanh hơn, đôi giày cao gót giẫm liên tục lên mặt đường phát ra những âm thanh cộp cộp cộp như sắp giẫm nát trái tim của những người đàn ông ở đây, những người tim không tốt có lẽ đã phải bắt đầu uống thuốc rồi.

“Ông xã...” Cố Vi nghi ngờ kêu lên một tiếng, bước chân đã nhanh hơn, gần như là đang chạy rồi.

Đám đông hiếu kỳ nhìn theo hướng Cố Vi đang đi tới, mọi người đều muốn xem thử ông xã của một người đẹp này là người đàn ông như thế nào, không phải là long phượng trong loài người thì chí ít cũng phải là một nhà giàu mới nổi toàn thân gắn đầy vàng bạc, nếu không thì những người đàn ông tự cho rằng mình có giá trị rất cao này sẽ làm sao mà chịu nổi.

Ừ thì, mọi người đều lăn lộn trong giới xã hội đen cả, giá trị của bản thân đều nói chung là không khác nhau là mấy. Thế nhưng dựa vào cái gì mà người phụ nữ của kẻ khác lại đẹp tới độ khiến người khác tê dại đến tận xương tủy, chẳng khác gì tiên giáng trấn thế kia, trong khi người phụ nữ bên cạnh mình, mặc dù bọn họ thực ra về danh thì cũng thực sự được xem là những người đẹp không sai, nhưng nếu mà so với người phụ nữ của người ta thì luôn có một cảm giác kiểu như gà rừng so với phượng hoàng vậy. Vốn dĩ điều này đã khiến cho lòng người khó có thể cân bằng được rồi, nếu như gã đàn ông ấy mà lại còn nhìn chẳng ra làm sao, không bằng mình nữa, giả dụ là một bãi phân không hơn không kém, vậy thì thật sự khiến mấy gã đàn ông đang trợn trừng mắt, đang chảy nước dãi ròng ròng này muốn chửi má nó lên, muốn đập đầu vào tường luôn mất.

Rất nhanh, ánh mắt của mọi người tập trung lên người Lâm Côn, trong nháy mắt rất khó để hình dung cảm nhận trong lòng mọi người, biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ không giống nhau, có người kinh ngạc, có người hâm mộ, có người đố kỵ, cũng có người không cam tâm không phục...

Má nó chứ, cuối cùng thì cái thằng này xuất sắc ở chỗ nào, tại sao một đứa chạy chiếc Jetta cũ mà có thể có nhiều người đẹp vây quanh như vậy, trong khi đó bốn người đẹp này lại còn là bốn người đẹp có những phong cách hoàn toàn khác nhau. Một ngọc nữ duyên dáng yêu kiều, một cô nhân viên văn phòng xinh đẹp lạnh lùng, một người phụ nữ đẹp chín chắn, một người bốc lửa mê mị, đấy, quan trọng chính là bốn người đẹp này đều là những người đẹp đẳng cấp trong mỗi phong cách đó.

Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Lâm Côn chẳng cảm thấy một chút tự hào hay là đáng để kiêu ngạo một chút nào, trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là hoặc là tự đào một cái huyệt mà chôn luôn mình vào trong, hoặc là nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.

“Khụ...”

Lâm Côn cắn răng, vừa định vùng ra khỏi bàn tay như gọng kìm lớn của Long Đại Tương thì lúc này Sở Tĩnh Dao đã khẽ ho khan một tiếng, tiếng ho này không nóng không lạnh, nếu như người khác nghe ấy thì nó rất bình thường thôi, nhưng mà Lâm Côn nghe thì lại cảm giác vô cùng đau đớn. Anh dường như đã dự đoán được kết cục của mình sẽ ra sao, đôi mắt anh nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, khóe miệng cố gượng cười trông rất khó coi.

“Bà... Bà xã, đây là hiểu nhầm.” Chỉ huy Lâm của chúng ta hệt như một đứa trẻ phạm lỗi đang giải thích với vợ cả là người đẹp siêu cấp Sở Tĩnh Dao, những lời này vừa thốt ra tạm thời chưa nói tới Sở Tĩnh Dao có tin hay không, mà đến bản thân anh cũng chẳng tin nổi.

Biểu cảm trên khuôn mặt Sở Tĩnh Dao hết sức bình thản, khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm không thể nào bình thường hơn được, cả người nhìn qua rất phóng khoáng tự tại, ôn hòa nhã nhặn lại tĩnh lặng xinh đẹp, giống như một tiên tử hoa sen sinh ra trong đời thế tục vậy, duyên dáng yêu kiều.

Trong mắt của bất kỳ người nào khác thì biểu cảm hiền thục này của Sở Tĩnh Dao là quá bình thường, không gì có thể bình thường hơn thế, nhưng trong mắt của Lâm Côn thì biểu cảm ấy có thể nói là nó ẩn giấu đầy sát khí không nói ra. Một sát thủ để lộ sát khí của mình không phải là một kẻ đáng sợ, đáng sợ chính là kiểu sát thủ mà mỉm cười rồi ra tay giết người, bạn không bao giờ có thể đoán được trong đầu của cô đang nghĩ gì, cũng tuyệt đối không thể nào mà có thể tránh trước được đòn đánh trí mạng đó.

Lâm Côn cảm giác lồng ngực mình dường như bị niêm phong khóa cứng, một giây sau sẽ lại có một tiếng nổ mạnh vang lên, tiếp đó toàn thân anh sẽ nằm gục trong vũng máu, trước khi chết anh sẽ nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Sở Tĩnh Dao từng chút một trở nên yêu ma tà ác, giống như một nữ yêu tinh khát máu, uống cạn máu của đàn ông xong vẫn chưa thỏa mãn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK