“Ôi ôi, đau chết mất...” Lâm Cửu Phúc nằm ở trên giường bệnh và rên hừ hừ, bên cạnh giường bệnh có hai cảnh sát nhân dân đang đứng, đó là một nam một nữ. Nam lông mày rậm mắt to và khí thế ép người, nữ tóc ngắn qua tai, tư thế hiên ngang, ở bên cạnh giường bệnh, Thang Lệ đang ngồi ở đó mà cúi đầu rơi nước mắt, nước mắt không ngừng chảy ra.
Nữ cảnh sát nhân dân là người có kinh nghiệm, cô và đồng nghiệp nhận được điện thoại báo cảnh sát và chạy tới. Lâm Cửu Phúc nằm trên giường bệnh chỉ biết kêu lên đau đớn và kêu oan, bên kia Thang Lệ chỉ rơi nước mắt, hai người không hỏi ra bất cứ vấn đề gì thực chất, vì vậy cô không nhịn được nói: “Rốt cuộc hai người có muốn kể ra sự việc cụ thể hay không, nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ đi, cảnh sát không có thời gian ở nơi này với hai người.”
“Có có.” Lâm Cửu Phúc giơ tay lên che quai hàm, quay đầu mắng Thang Lệ: “Đồ đàn bà thối, cô là sao chổi, cảnh sát đến thì cô nói đi, chẳng lẽ còn cần tôi nói hay sao!”
Thang Lệ chảy nước mắt, bị Lâm Cửu Phúc mắng như thế thì ngây người, sau khi lấy lại tinh thần và không ngừng nói: “Ông xã, em sai rồi, em thật không nghĩ lại thành như vậy, anh bị người ta đánh thì em cũng khó chịu.”
“Bớt nói nhảm, mau nói!” Lâm Cửu Phúc thở phì phò nói: “Nhanh nói rõ tình hình với cảnh sát, cho đồng chí cảnh sát bắt tên khốn kiếp kia lại, phải xử tù tên đó mới được!”
“Em nói em nói...” Thang Lệ nhìn về phía hai vị cảnh sát nhân dân, vừa khóc sướt mướt vừa nói ra tin tức của Lâm Côn, nam cảnh sát chịu trách nhiệm truy hỏi tình hình, nữ cảnh sát chịu trách nhiệm cầm bút ghi chép lại, chờ Thang Lệ nói xong, nữ cảnh sát nhíu mày, lại đánh mắt với nam cảnh sát.
Hai người hợp tác với nhau đã lâu, tự nhiên phối hợp rất ăn ý, kiên nhẫn chờ Thang Lệ nói xong, nam cảnh sát nói: “Được, tình huống của hai người, chúng tôi đã hiểu, chúng tôi sẽ mau chóng điều tra làm rõ.”
Lâm Cửu Phúc nằm ở trên giường bệnh, ông ta lộ ra vẻ mặt thù hận rất lớn, ông ta nói với hai cảnh sát nhân dân: “Đồng chí cảnh sát, Lâm Cửu Phúc tôi không thiếu tiền, chỉ cần các vị bắt được tên khốn kiếp kia, tôi sẽ tặng các vị một bó tiền to.”
Nam cảnh sát nhíu mày, nghiêm túc nói: “Ngài Lâm, xin ông chú ý từ ngữ.”
Lâm Cửu Phúc không ngừng sửa lời: “Phi phi phi, miệng của tôi đau không nói được lời hay, chỉ cần các vị bắt tên ranh con kia lại, tôi sẽ đại biểu người dân cấp thêm kinh phí hoạt động cho các vị, con số tuyệt đối không ít.”
Nữ cảnh sát nhíu mày nói: “Ngài Lâm, chú ý từ ngữ!”
Lâm Cửu Phúc hơi bối rối, bình thường ông ta giao tiếp với người của chính quyền đều là như vậy, cũng không ai bảo ông chú ý từ ngữ, bây giờ là thế nào, lẽ nào hai cảnh sát trẻ tuổi không tin ông ta có tiền?
“Hai vị đồng chí, ý của các vị là...” Lâm Cửu Phúc lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn hai cảnh sát nhân dân.
Nữ cảnh sát nhân lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, nói: “Chúng tôi không có ý tứ gì khác, chúng tôi là cảnh sát của nhân dân, phải làm việc vì nhân dân, tuyệt đối sẽ không thu một chút tiền lì xì hay hối lộ nào. Trong đầu của ông đầy suy nghĩ không lành mạnh như thế, trong chính quyền đang có làn sóng quét sạch những người tham ô đút lót. Tôi hi vọng ông phải biết rõ, mặc dù người bị tình nghi nhưng chỉ có thể gọi là tình nghi, đó là bởi vì anh ta chỉ có phạm tội có căn cứ chính xác, nhưng không nhất định là tội phạm thật sự. Mặc dù là có phạm tội thật sự, người dân đều có quyền lợi kháng nghị, ông dùng lời lẽ xúc phạm người khác như thế, ông đã xúc phạm quyền lợi hợp pháp của đối phương, chỉ từ điểm này chúng tôi có thể dẫn ông tới cục cảnh sát tống giam vì tội xúc phạm người khác.”
Lâm Cửu Phúc lúc này sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, ông ta liên tục nói: “Đồng chí cảnh sát, cô xem miệng của tôi thối cỡ nào nè, các vị đúng, xin thứ lỗi cho tôi, tôi đang bị thương nặng, mong các vị không nên mang tôi đi.”
Hai vị cảnh sát nhân dân ghét bỏ nhìn Lâm Cửu Phúc, cũng không quan tâm tới ông ta, bọn họ xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Khi hai người ra khỏi phòng bệnh và đi tới khúc cua, nam cảnh sát không kịp chờ đợi lại hỏi nữ cảnh sát: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ cảnh sát nhìn trái nhìn phải không thấy ai, lúc này mới nói: “Tôi biết Lâm Côn kia, anh ta có quan hệ không bình thường với đội trưởng của chúng ta, rất có thể là bạn bè trai gái, hơn nữa tôi nghe nói anh ta có quan hệ rất gần với cục trưởng.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, thật trăm phần trăm.” Nữ cảnh sát nói rất khẳng định.
“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?” Nam cảnh sát hỏi.
“Còn có thể làm sao, xem như hôm nay chưa tới đây, chẳng lẽ anh thật sự vì tên họ Lâm ở nơi này đi bắt người họ Lâm kia hay sao, đội trưởng Thẩm và cục trưởng Trương của chúng ta, anh có thể đắc tội với người nào?”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Nam cảnh sát lập tức làm bộ mình không biết gì, lại hỏi nữ cảnh sát: “Ai nói cho tôi biết, chúng ta đang ở nơi nào, hình như nơi này là bệnh viện trung tâm, tôi chạy tới đây làm gì?”
Nữ cảnh sát lườm anh ta một cái, phụ họa nói: “Đồ ngốc, chúng ta tới đây làm gì mà không biết, không phải anh nói đau bụng muốn mua thuốc sao, chúng ta đi nhầm chỗ, nơi này là nơi nằm bệnh, không phải nơi khám bệnh.”
“A, đúng thế, vậy chúng ta đi khám nhanh thôi, buổi tối chúng ta còn có ca trực, đừng chậm trễ công việc.”
...
Hai người một tung một hứng đi vào thang máy, Lâm Cửu Phúc đang nằm trong phòng bệnh còn đang đắc ý, ông ta liếc mắt nhìn sang Thang Lệ, nói: “Lần này tên khốn kia sẽ gặp xui xẻo, chỉ dựa vào kinh nghiệm của tôi, hai cảnh sát kia vừa rồi giả vờ nghiêm túc. Càng là mặt hàng như vậy, dù tôi đưa bao nhiêu tiền cũng lấy, lúc đó tôi sẽ bảo bọn họ định tội cho tên kia một mức án thật nghiêm trọng, làm cho tên khốn đó phải nằm trong tù một năm rưỡi. Sau đó tôi lại cho người ở trong tù đi hành hạ thằng khốn đó, đến lúc đó tôi muốn tên kia sống không được, hừ, đây là kết quả của việc đắc tội với Lâm Cửu Phúc tôi!”
Đột nhiên có tiếng rắc rắc vang lên, Lâm Cửu Phúc nói quá hăng say, thuận thế phất cánh tay, vốn muốn bày ra dáng vẻ chỉ trích cường thế kết quả cánh tay bó bột bị xê dịch vị trí, lần này ông ta đau đớn không nhỏ, cũng kêu gào thảm thiết: “Á!!!”
Thang Lệ vội vàng chạy tới hầu hạ, lại bị Lâm Cửu Phúc nhấc tay đẩy ra, trực tiếp đẩy ngã xuống đất, Lâm Cửu Phúc lớn tiếng nổi giận mắng: “Đều tại sao thứ chổi như cô, nếu không phải vì cô thì tôi đâu có thảm như thế! Không phải tôi muốn chơi em gái cô hay sao, việc này có gì khó, lúc trước cô làm công tác tư tưởng thế nào, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ là xong rồi. Là kỹ nữ còn giả vờ thuần khiết, cô ta trước kia không phải chưa từng bị chơi, lại đột nhiên có tên khốn lưu manh kia nhảy ra... Ôi, đau chết mất.”
“Ông xã, em thật sự không cố ý...” Thang Lệ ngồi dưới đất khóc nức nở, mắt cô ta đã sưng lên vì khóc, phấn trang điểm cũng trôi hết, gương mặt vốn quyến rũ, lúc này lại giống như bị vẽ loạn lên, cô nghẹn ngào nói: “Ông xã, em không nghĩ sẽ đụng phải tên họ Lâm kia, cậu ta là mối tình đầu của em gái em, Hiểu Nhã cho đến bây giờ vẫn chưa quên cậu ta, nếu không em làm nhiều công tác tư tưởng như thế, con bé chắc chắn sẽ không chống cự anh.”
“Hừ, ý của cô chính là, em gái cô vì tên khốn kia nên mới chống cự, cho nên mới bài xích tôi?”
“Vâng.” Thang Lệ gật đầu, hiện tại suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, vì bảo vệ cuộc sống sau này, còn muốn tiếp tục làm con chim hoàng yến bên cạnh Lâm Cửu Phúc, cô ta không tiếc mang tất cả sự việc đổ lên đầu của Lâm Côn. Dù sao trong lòng cô ta cũng không định gặp Lâm Côn, dứt khoát để Lâm Cửu Phúc chỉnh chết Lâm Côn đi.
Lòng dạ phụ nữ đều rất độc ác, cô ta biết rất rõ Chu Hiểu Nhã nhớ mãi không quên Lâm Côn, nên muốn khiến mâu thuẫn lớn giữa Lâm Côn và Lâm Cửu Phúc lớn hơn. Nói cho cùng cô ta vẫn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Lâm Cửu Phúc, vì có thể tiếp tục tiêu tiền của Lâm Cửu Phúc, vì có thể tiếp tục duy trì cuộc sống xa hoa của mình.
Làm bồ nhí đến mức của Thang Lệ không thể nói là thất bại, nhưng tuyệt đối là làm đến điên rồi.
Lâm Cửu Phúc nằm trên giường bệnh, đột nhiên ông ta yên tĩnh lại, trên mặt ông ta phủ thêm một tầng sương lạnh, ông ta nhắm mắt lại và suy nghĩ tới dáng vẻ của Chu Hiểu Nhã, ông ta thật sự muốn cô, hơn nữa hôm nay ông ta bị thương nặng như vậy, ông ta quyết định phải diệt trừ Lâm Côn.
Lâm Cửu Phúc mở mắt ra, chậm rãi nói với Thang Lệ: “Lập tức liên hệ với một công ty thám tử tư giỏi nhất thành phố Trung Cảng, tôi phải điều tra rõ về tên họ Lâm kia, chỉ bắt hắn thôi thì lợi cho hắn quá!”
Thang Lệ nơm nớp lo sợ hỏi: “Ông xã, anh là muốn làm gì?”
Lâm Cửu Phúc nổi giận quát một tiếng: “Tại sao đàn bà cứ thích nói nhảm như vậy, tôi bảo cô làm gì thì cô cứ làm đi!”
“A, vậy giờ em phải làm thế nào?” Thang Lệ thận trọng hỏi, rất sợ nói không đúng sẽ chọc Lâm Cửu Phúc tức giận.
“Hừ...” Đột nhiên Lâm Cửu Phúc lại sửa lời: “Lại đây!” Ông ta chỉ vào giữa háng của mình, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt dâm tà, Thang Lệ lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn cúi người nằm xuống.
Lâm Cửu Phúc nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác sảng khoái, đầu óc ông ta lại nghĩ Chu Hiểu Nhã đang nằm dưới ông ta, càng nghĩ càng hưng phấn và kích thích, cuối cùng ông ta không kìm được hai phút đã xuất ra.
Thang Lệ cố nén cảm giác buồn nôn, Lâm Cửu Phúc xua tay nói với cô ta một câu: “Đi, đi làm việc đi.”
Sở Tĩnh Dao xử lý xong công việc của mình thì đã gần mười hai giờ đêm, Lâm Lâm và Hải Đông Thanh nhỏ đã ngủ, Lâm Côn ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại di động. Sở Tĩnh Dao khép máy vi tính lại, cũng lắc eo đi về phía Lâm Côn, Lâm Côn đang xem điện thoại chăm chú, Sở Tĩnh Dao dùng giày cao gót đá vào bắp chân của anh, Lâm Côn mỉm cười ngẩng đầu lên, nói: “Vợ à, em xong rồi sao?”
Sở Tĩnh Dao hiếu kỳ nhìn màn hình điện thoại di động một chút Lâm Côn, giảo hoạt hỏi: “Xem cái gì mà chăm chú như vậy, không phải anh đang nói chuyện phiếm với cô gái nào đó đấy chứ.”
Lâm Côn cầm điện thoại đưa tới trước mặt Sở Tĩnh Dao, cười nói: “Vợ yêu cứ kiểm tra.”
Sở Tĩnh Dao oán trách lườm anh một cái, nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao, phải giữ khoảng cách.”
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Vì Lâm Lâm, có đôi khi chúng ta cũng phải thân thiết một chút, như vậy Lâm Lâm mới có thể cảm giác ấm áp.”
“Có lý hay không có lý đều là anh nói.” Sở Tĩnh Dao liếc mắt nhìn thoáng qua điện thoại, biểu hiện chính là một quyển tiểu thuyết, lắc lắc điện thoại di động và nói với Lâm Côn: “Thế nào, anh có sở thích xem tiểu thuyết?”
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Từ bé anh không học văn tốt, bây giờ xem tiểu thuyết để bổ khuyết văn của mình, cũng có thể giết thời gian, một công đôi việc.”
Sở Tĩnh Dao cầm điện thoại di động xem một đoạn ngắn, xem đọc rất nhanh, cũng nhanh chóng đọc hết một chương, sau khi xem xong chương, Lâm Côn vội vàng giành điện thoại trở về, “Được rồi được rồi, chúng ta phải về nhà.”
Sở Tĩnh Dao chưa thỏa mãn nói: “Tiểu thuyết không tồi, viết rất thú vị, tên gọi là gì?”
Lâm Côn cười hắc hắc nói: “Nghề nghiệp bảo mẫu.”