Lâm Côn lập tức nghĩ đến Hoàng Quang Minh vừa mới gặp ngày hôm qua, lập tức sinh lòng áy náy: “Việc này có liên quan tới mình.”
Lại nghĩ đến khuôn mặt đầy mỡ và tấm thân phì nộn của Hoàng Quang Minh, không biết ăn bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân mà tỏa sáng lấp lánh, lúc nói chuyện luôn luôn có dáng vẻ a dua nịnh hót oai phong tà khí, người như thế chết thì coi như là vì dân trừ hại rồi.
Nghĩ đến đây, sự áy náy trong lòng anh lập tức tan thành mây khói, đồng thời một sự kiêu ngạo tràn đầy trong lồng ngực, rất có kích thích như đứng trên đỉnh cao nhất tuyên bô với toàn bộ thế giới 'Ông đây là tiên phong diệt kẻ xấu'.
Hành lý Chương Tiểu Nhã không nhiều lắm, Lâm Côn qua lại di chuyển hai chuyến đã chuyển xong, lúc Lâm Côn di chuyển hành lý, Chương Tiểu Nhã cũng không nhàn rỗi, cô gái nhỏ này luôn có thể cầm mấy đồ lặt vặt đi theo sau lưng Lâm Côn, hơi gật đầu, đôi má phấn hồng, như là em gái nhỏ, lại giống như cô dâu nhỏ yểu điệu, mỗi lần ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao ngất trước mặt, trên mặt là một biểu cảm say mê.
Hiển nhiên, cô gái nhỏ này không thể kháng cự được sức mạnh của hoa si, triệt để rơi vào vòng xoáy tương tư đơn phương.
Chuyển hành lý xong, Lâm Côn cũng phải về nhà, lúc này Chương Tiểu Nhã thẹn thùng rầu rĩ đã chạy tới, thật giống như là học sinh cấp hai lần đầu tiên biết yêu, xấu hổ mở miệng hỏi: “Anh Lâm, buổi chiều anh có rảnh không?”
Lâm Côn không biết cô gái nhỏ này muốn làm gì, nhưng anh quyết đoán từ chối: “Không rảnh!” Nguyên nhân rất đơn giản, tuy anh đi lính tám năm ở Mạc Bắc - nơi hiếm phụ nữ, nhưng không có nghĩa là EQ của anh thấp, khi vừa đi vào biệt thự thấy biểu cảm vui sướng của Chương Tiểu Nhã, anh liền biết mình bị theo dõi.
Chương Tiểu Nhã có khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, dáng người lại yểu điệu như thế, mặc dù không phải hoa hoa khôi trong trường học, ít nhất cũng là hotgirl, lẽ ra bị người đẹp như vậy 'Nhìn chăm chú', thân là đàn ông Lâm Côn nên vui vẻ mới đúng, làm gì mà quyết tuyệt như kiểu con gái nhà người ta là yêu tinh như vậy?
Bên trong Lâm Côn có nỗi khổ riêng, mặc kệ nói như thế nào, bây giờ là cha trên danh nghĩa của Sở Lâm, chồng trên danh nghĩa của Sở Tĩnh Dao, đàn ông hái hoa ngắt cỏ, tâm tư đó không phải anh không có, nhưng không thể dùng tâm tư này trên người Chương Tiểu Nhã, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, nội bộ mâu thuẫn thì làm sao đây?
“A…”
Chương Tiểu Nhã mất mát kêu một tiếng, đứng ở đằng kia tội nghiệp, trong lòng Lâm Côn nghĩ phải nhanh chóng thoát thân, giơ chân lên bước ra ngoài cửa, nào biết lúc này Chương Tiểu Nhã đột nhiên như là hồi máu sống lại vậy, hai con mắt lấp lánh tỏa sáng, đuổi sát theo, vẻ mặt sáng lạn cười nói: “Không sao anh Lâm, buổi chiều em rảnh.”
Nhìn vẻ mặt Chương Tiểu Nhã mỉm cười sáng lạn, giống một đóa hoa cúc Daisy đón gió phấp phới, Lâm Côn sững sờ, trong lúc này không phản ứng kịp, lập tức hỏi: “Em gái, cô rảnh liên quan gì đến tôi?”
Chương Tiểu Nhã khờ dại mỉm cười nói: “Đương nhiên là có liên quan, mặc kệ buổi chiều anh Lâm làm gì, em đều đã có thời gian ở bên anh. Anh Lâm, anh không cần xấu hổ, coi như là em báo đáp chuyện anh giúp em chuyển nhà!”
Hai mắt Lâm Côn lập tức tối đi, bên tai giống như thoáng qua tiếng quạ kêu - - quạc quạc quạc... Anh khổ sở nhăn mặt, khóe miệng run rẩy nói: “Em gái, cô cũng đừng khách khí, tôi học Lôi Phong* làm chuyện tốt, cô không cần báo đáp tôi.”
*Lôi Phong 雷鋒 là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Chương Tiểu Nhã mỉm cười đúng lý hợp tình nói: “Vậy không được, ông nội của em từ nhỏ đã dạy em, nợ gì thì nợ nhưng không thể nợ ân tình.”
Lâm Côn bên tai lại thoáng qua ba tiếng quạ kêu, giờ này phút này tâm tình anh đang đáp lại câu thơ kia - - Núi khô, cây già, quạ đen… Hiện tại anh thật muốn một chân bước ra ngoài cửa, biến mất như một làn khói.
Chương Tiểu Nhã vẫn giữ dáng vẻ ngây ngô tươi cười như cũ, ngoài miệng lại bổ sung một câu: “Anh Lâm, buổi chiều nếu anh không tiện thì thôi, đợi buổi tối em làm đồ ăn ngon tặng cho anh, coi như là báo đáp.” Nói xong, cô gái nhỏ nháy một đôi mắt to mọng nước, liên tiếp lóe ra chút ngây thơ dụ hoặc.
Lâm Côn: “…”
Chương Tiểu Nhã ở mặt ngoài tươi cười đơn thuần ngây ngô, trong lòng lại vụng trộm cười giảo hoạt, “Trên mạng nói thật đúng là không sai, ba cách để phụ nữ dính chặt đàn ông - - giả ngu, chút ngây thơ, hì hì.”
Trong văn phòng lớn ở phòng khiêu vũ lầu ba Bách Phượng Môn, A Đông đứng trước mặt Tưởng Diệp Lệ, trong tay Tưởng Diệp Lệ kẹp một điếu thuốc, một cánh tay kia bưng một ly rượu đỏ, rượu đỏ được ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào tạo nên sắc thái diễm lệ, giống cô gái tuổi trẻ diêm dúa lẳng lơ, lại giống như nước nhiễm màu máu.
A Đông mặc một thân tây trang, lưng thẳng, hắn là một người đàn ông xuân hạ thu đông đều là mặc tây trang, mặc tây trang đối với hắn mà nói đã không liên quan đến lạnh nóng, mà là một loại thói quen sống và thái độ làm việc.
A Đông báo xong việc hôm nay, trong đó có liên quan với Lâm Côn, sau khi Tưởng Diệp Lệ nghe xong hơi trầm ngâm, khóe miệng nhẹ nhàng cười, nói: “Xem ra chàng trai này quả thật là một con rồng dưới sông!”
A Đông đứng nghiêm không ra tiếng, chờ Tưởng Diệp Lệ tiếp tục nói. Tưởng Diệp Lệ uống một ngụm rượu đỏ, hút một hơi thuốc, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt của cô ta ánh lên một mảnh đỏ ửng, lúc này cô ta là mê người nhất, môi son cô ta khẽ mở nói tiếp: “Trước mắt quan trọng nhất là, Hoàng Quang Minh đột nhiên đã chết, tiếp nhận chức vụ của ông ta sẽ phải do nội bộ bốn cục cảnh sát lớn trong nội thành trực tiếp điều động, giới cảnh sát ở thành phố Trung Cảng này từ trước đến giờ quy củ, nếu như bị điều động đến trung tâm cục cảnh sát dù cục trưởng là khu Nam Thành chúng ta, Bách Phượng Môn cũng gặp nguy hiểm.”
A Đông gật gật đầu, nói theo Tưởng Diệp Lệ: “Nếu Trương Thiên Chính bị điều động đi, trị an ở khu Nam Thành sẽ xuất hiện sự lơi lỏng trong thời gian ngắn, lúc này mấy thế lực lớn có khả năng nhân cơ hội mà ra tay, trước mắt yếu nhất là Bách Phượng Môn chúng ta, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội cắt miếng bánh ngọt là chúng ta.”
Tưởng Diệp Lệ xoay người ngó ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói lộ ra một chút phiền muộn bất đắc dĩ, “Phải, mặc cho số phận đi.”
A Đông nói: “Chị Tưởng, được một tướng tốt còn hơn nghìn quân vạn ngựa, nếu chúng ta biết tên nhóc kia là rồng dưới sông, sao không nhanh chóng mượn sức đến, có một con rồng nguy hiểm như vậy ở đây, chúng ta cũng không rơi vào hoàn cảnh xấu nhất.”
Tưởng Diệp Lệ lắc đầu, ánh mắt nhìn ra phương xa, “A Đông, cậu nghĩ quá đơn giản, cậu ta có thể một đạp đá A Cẩu trọng thương, chứng tỏ lực chiến đấu của cậu ta chắc chắn trên A Sói, thậm chí A Báo cũng không phải đối thủ, một con rồng dưới sông như vậy, sao có thể nói muốn mượn sức là có thể mượn sức, cứ mặc cho số phận đi.”
A Đông đứng lẳng lặng, trên mặt hiện lên sự nản lòng.
Lâm Côn vẫn dẫn theo Chương Tiểu Nhã lái xe cùng đến chợ nông sản, anh thực sợ cô gái nhỏ này, nếu buổi tối cô ta thực sự bưng sủi hoặc là cái gì gì đó khác xuất hiện tại cửa nhà anh, Sở Tĩnh Dao chắc chắn là không ăn được dấm chua của anh, quan trọng là sợ ảnh hưởng đến Tiểu Sở Lâm, ảnh hưởng đến địa vị của anh trong lòng thằng bé, nếu giấy trắng mực đen ký hiệp ước làm cha, vậy thì phải giống người cha thích đáng.
Chợ nông sản rất lớn, bên trong bán đều là hạt giống, Lâm Côn đi trước rất nhanh, Chương Tiểu Nhã theo sát ở phía sau, người xung quanh đều phóng ánh mắt hâm mộ ghen ghét đén đây, nhiều người than thở lại một củ cải trắng tinh, vậy mà để cho heo cho lợn ăn, toàn thân Chương Tiểu Nhã sạch sẽ, cách ăn mặc thời thượng, khuôn mặt lại trẻ trung xinh đẹp như thế, nhìn lại Lâm Côn miệng ngậm điếu thuốc, ăn mặc toàn đồ vỉa hè.
Nơi bán hạt giống rau và bán dụng cụ ở hai hướng trái ngược nhau trong chợ nông sản, Lâm Côn đành phải mua xong hạt giống rau trước, lại đến một chỗ khác trong chợ nông sản to như vậy mua dụng cụ, sau khi mua xong hai thứ này, Chương Tiểu Nhã lại trông mong đứng ở trước một quầy bán hoa không chịu đi, quay đầu nhìn về phía Lâm Côn, dạng vẻ kia rõ ràng khổ sở động lòng người nói: “Người ta rất thích, mua cho người ta mua đi!”
Nhà bán hoa này không phải cửa hàng bán loại hoa bó, mà là một nhà trồng hoa, Lâm Côn nhìn đầy hoa trên giàn trồng hoa, nhìn lại ánh mắt Chương Tiểu Nhã, đáy lòng lập tức cương quyết quay đầu bước đi, không đợi Chương Tiểu Nhã mở miệng, chị bán hoa không nhìn được, “Cậu nhóc, bạn gái cậu xinh đẹp như vậy, mua một chậu hoa tặng cô ấy, cũng không phí.”
Cái này không liên quan đến phí hay không, Lâm Côn là không muốn Chương Tiểu Nhã lại có cớ quấn lấy anh, buổi trưa giúp cô ta chuyển nhà liền muốn dính lấy anh, nếu lại tặng cô ta một chậu hoa, ai biết sẽ là hậu quả gì.
Lâm Côn cũng không quay đầu lại, sải bước đi về phía trước, lúc này đối diện đột nhiên một người gọi anh lại: “Ấy, anh là Lâm Côn!?”
Lâm Côn ngẩng đầu, liền thấy một tên da đen đứng trước mặt mình, người này mặt chữ điền mày rậm, cạo một nửa tóc, nhếch miệng cười lộ ra một đoạn răng cửa mất một nửa, mặt bên trái có má lúm đồng tiền.
“Đại Tráng!”
Lâm Côn kích động nói, trí nhớ trước đây lập tức tuôn ra, “Sao tên nhãi cậu lại ở đây?”
Trương Đại Tráng biết người này thật sự là Lâm Côn, lập tức cũng kích động, cắn nửa đoạn răng cửa của anh ta cười nói: “Tôi mở điểm mua bán nhỏ ở đây. Côn Tử, không phải cậu đi tham gia quân ngũ à, bây giờ ra ngoài rồi hả?”
Lâm Côn cười nói: “Phải, xuất ngũ rồi. Tên nhóc cậu mua bán gì ở đây vậy, hiện tại có phải đã phát tài hay không?”
Trương Đại Tráng cười nói: “Trời, phát tài cái gì, sống tạm thôi.” Ôm hai chậu hoa trong tay đặt xuống phía trước, “Đây, là chuyển qua bán hoa cỏ, kiếm chút tiền củi gạo dầu muối. Côn Tử cậu đó, sau khi xuất ngũ bên bộ đội sắp xếp công việc cho, hay là tự mình buôn bán?”
Lâm Côn cười nói: “Bộ đội sắp xếp công việc cho, cũng không phải công việc vinh quang gì, làm bảo vệ.” Anh không phải cố ý nói dối, nhưng cũng không thể nói với bạn nhiều năm không gặp rằng hiện tại anh làm bảo mẫu được.
Trương Đại Tráng cười nói: “Cũng rất tốt, công việc bảo vệ thanh nhàn.” Trong lòng cũng không khỏi than thở, nhớ ngày đó lúc ở trường học, Lâm Côn là nhân vật có bao nhiêu uy phong, thầy giáo thích, các học sinh bội phục, không nghĩ tới sau khi lớn lên sẽ thành như vậy. Đây chỉ đơn giản là tiếc hận, không có ý coi thường Lâm Côn, trước đây hai người là bạn thân, nếu không phải năm Lâm Côn 18 tuổi đột nhiên rời đi tham gia quân ngũ, khi đó cũng không có thư từ hay phương thức liên lạc, hai người cũng không đến mức cách 8 năm sau mới gặp lại.
Hai người vừa nói chuyện rôm rả, đột nhiên tiếng một cô gái truyền đến, “Đại Tráng, tán gẫu với ai đó!” Người nói chuyện chính là chị bán hoa lúc nãy.
Trương Đại Tráng kéo Lâm Côn một chút, giới thiệu với Lâm Côn: “Vợ tôi, Hà Thúy Hoa.” Nói xong, nói nhỏ vào tai Lâm Côn: “Lớn hơn tôi năm tuổi, đừng nói ai biết, vì chuyện này tôi và người nhà đã ồn ào lắm rồi.”
Trương Đại Tráng lại cười giới thiệu như thế với Thúy Hoa: “Bà xã, đây là Côn tử, nửa đoạn răng cửa bị sứt này của anh chính là vì cùng cậu ta trèo cây cao bắt tổ chim ngã rơi xuống.”
“Thì ra anh là Côn tử, thường xuyên nghe Đại Tráng nói về anh, trước đây hai người có vẻ làm không ít chuyện xấu nha...” Hà Thúy Hoa vừa cười nói, vừa ra đón. Biểu cảm trên mặt Lâm Côn đột nhiên cứng ngắc, Trương Đại Tráng lại ghé vào bên tai anh nói: “Yên tâm, chuyện hai ta nhìn lén quả phụ Trương tắm rửa tôi chưa nói.”