Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Tĩnh Dao đỡ Lâm Côn, hai người chật vật đi xuống chân núi, toàn thân Lâm Côn đã mệt lả, trên người không ngừng chảy máu, thân thể nặng nề đè lên người Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ là cô gái mềm yếu, nhưng thừa nhận sức nặng như thế cũng làm cô bước đi lảo đảo.

Lâm Côn suy yếu cười nói: “Bà xã, em đi trước đi, chúng ta đi như vậy không được, như thế này sẽ gặp đội thanh lý lên núi, đến lúc đó sẽ có phiền toái.”

“Không!” Sở Tĩnh Dao kiên quyết trả lời: “Phải đi thì chúng ta cùng đi, nếu ở lại thì cùng ở lại!”

Lâm Côn nở nụ cười yếu ớt, trong lòng có dòng nước ấm đảo qua, “Bà xã, em nghe anh nói, Lỗ Đại Năng muốn bắt là em, ông ta muốn áp chế cha em, anh không có tác dụng với ông ta.”

“Cho nên ông ta sẽ giết anh!” Sở Tĩnh Dao kiên định khác thường, nói: “Lâm Côn, anh nghe cho em, em không cho phép anh chết!”

Lâm Côn giơ tay lên vuốt mặt Sở Tĩnh Dao, da thịt nhẵn nhụi giống như trân châu, cười nói: “Bà xã, hai người chúng ta không thể thoát được đâu, em đi trước, anh tìm nơi ẩn nấp.”

“Không được!” Sở Tĩnh Dao kiên quyết nói, nói xong liền quay đầu đi, không tiếp tục để ý tới Lâm Côn, cắn răng đi từng bước về phía trước, đường núi không dễ đi, bàn chân của cô va vào tảng đá, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nước mắt ấm ức chảy ra khỏi viền mắt, nghẹn ngào nói: “Ngay cả tảng đá cũng ức hiếp em...”

Lâm Côn dính vào người Sở Tĩnh Dao, trong lòng đau đớn không nói thành lời, thân thể anh còn một ít khí lực, anh lập tức đá lăn khối đá mà Sở Tĩnh Dao bị vấp, một khối đá lớn cỡ đầu người bị đá bay ra ngoài hai mươi mét, tảng đá lăn xuống dưới núi.

“Anh làm gì thế!” Sở Tĩnh Dao khóc lóc trách mắng, cúi đầu nhìn Lâm Côn đá phá nát đầu ngón chân, máu me nhầy nhụa, cô oán giận thét lên: “Tại sao anh ngu như vậy, tại sao lại đá tảng đá!”

Lâm Côn mỉm cười trong suy yếu, dáng vẻ vẫn lưu manh vô lại, dường như đá nát đầu ngón chân không phải chân của anh, anh hoàn toàn không cảm thấy đau, nói: “Nếu Lâm Côn anh trốn khỏi một kiếp này, anh thề với trời, tuyệt đối sẽ không cho Sở Tĩnh Dao nhận nửa điểm thiệt thòi, cả đời!”

Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn, cô cảm động không nói thành lời, sau đó cô nhào vào lòng Lâm Côn, cũng quên Lâm Côn lúc này vết thương đầy người, ôm thật chặt Lâm Côn, nức nở nói: “Lâm Côn, xin lỗi, lúc trước em không nên hà khắc với anh như vậy, xin anh tha thứ cho em, sau này em nhất định sẽ đối đãi tốt với anh.”

Bị Sở Tĩnh Dao ôm đột ngột như thế, vết thương trên người anh bị rách ra, Lâm Côn há hốc miệng thở dốc, vẻ mặt đau đớn nói không thành lời, chỉ có điều anh cố sức cắn răng nói: “Được, anh biết rồi...” Lâm Côn thật sự muốn nói: “Bà xã, đau chết mất!”

Phạch phạch phạch...

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện âm thanh máy móc vang lên, một trận cuồng phong quét qua, tất cả những việc này xảy ra rất đột ngột, hoàn toàn không có chút báo trước nào, Lâm Côn quay đầu và híp mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một chiếc trực thăng quân dụng đang bay chậm trên bầu trời, trên trực thăng có hình ngôi sao màu đỏ thật lớn, phía sau ngôi sao chính là ký hiệu quân khu -- ZHJS018.

Lâm Côn nhíu mày suy nghĩ, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Lỗ Đại Năng thu mua quân khu Giang Tô hay sao, việc này quá điên cuồng, chỉ có điều anh lập tức bỏ qua suy nghĩ này, lãnh đạo quân đội không hồ đồ như thế, cũng không có khả năng bị một băng đảng thu mua, bởi vì đây là cấm kỵ của quốc gia, một khi kiểm chứng sự thật, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người gặp xui xẻo.

Sở Tĩnh Dao muốn dẫn theo Lâm Côn bỏ chạy, bị Lâm Côn kéo lại, “Bà xã, không sao, chắc là tới đón chúng ta.”

Sở Tĩnh Dao nửa tin nửa không nhìn Lâm Côn, Lâm Côn cười nói: “Tin tưởng anh.”

Sau một loạt âm thanh cánh quạt xé gió, máy bay trực thăng đáp xuống, trên trực thăng có hai người lính nhảy xuống, hai người trực tiếp chào Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao và nói: “Ngài Lâm, chúng ta tới đón anh!”

Lâm Côn nói: “Nhanh lên, đừng nói những lời vô dụng này nữa, không thấy tôi đều sắp chảy máu hết rồi sao, mau đưa tôi đi bệnh viện.”

Hai người lính vội vàng đón Lâm Côn đang nằm trong ngực Sở Tĩnh Dao ra, nâng Lâm Côn lên trực thăng, sau đó cũng kéo Sở Tĩnh Dao đi lên.

Đây là trực thăng cỡ trung nên không gian bên trong cũng rộng rãi, Lâm Côn lên trực thăng, anh được thu xếp cho nằm trên băng ca, Sở Tĩnh Dao không có ngồi yên trên ghế, mà là ngồi bên cạnh anh.

Chừng mười phút sau, trực thăng bay vào một tòa nhà quân đội lớn tại thành phố Vô Đồng, nơi này đã sớm có nhân viên y tế chờ đợi, bọn họ lập tức lên trực thăng đỡ Lâm Côn xuống, Sở Tĩnh Dao nắm tay Lâm Côn, cô không rời anh một phút nào, cô cũng đi vào trong phòng bệnh của quân khu.

Lâm Côn đã chảy rất nhiều máu, anh cũng lâm vào trạng thái hôn mê, trong quân đội có rất nhiều máu dự trữ, nhưng không có máu tương xứng với nhóm máu của Lâm Côn, nhân viên y tế của quân khu chỉ có thể xử lý cầm máu đơn giản cho anh, sau đó phái hai chiếc xe quân dụng chở anh tới bệnh viên trung tâm của thành phố Vô Đồng.

Bệnh viện trung tâm của thành phố Vô Đồng là bệnh viên tốt nhất của thành phố Vô Đồng, dù là kỹ thuật chữa bệnh hay thiết bị dự trữ, nơi này đều đứng nhất ở thành phố Vô Đồng.

Lúc xe quân dụng lái tới bệnh viện trung tâm, lãnh đạo của quân khu đã nói chuyện với lãnh đạo của bệnh viện, trong bệnh viện đã mở rộng cửa lớn ra đón Lâm Côn, lãnh đạo quân khu nói với lãnh đạo bệnh viện rất đơn giản, cũng rất thô bạo, lúc đó lãnh đạo quân đội nói với bệnh viện, trong điện thoại chỉ báo tên của mình và nói với viện trưởng: “Hiện tại tôi có một người quan trọng bị thương cần đưa tới bệnh viện của ông chữa trị, nếu như người bị thương có bất trắc gì, tôi mặc kệ nguyên nhân gì, tôi sẽ san bằng bệnh viện của ông!”

Viện trưởng vốn còn nghi ngờ thân phận của đối phương, nhưng vừa nghe thấy có xe quân dụng chạy tới, ông ta lập tức lại bỏ đi nghi ngờ ý nghĩ, bởi vì hiện nay không có kẻ nào dám chọc quân đội, bởi vì quân đội nói san bằng sẽ san bằng bệnh viện!

Bên ngoài phòng cấp cứu, Sở Tĩnh Dao sốt ruột bất an chờ ở bên ngoài, đứng sau lưng cô chính là hai trung sĩ mang súng trên lưng, phía sau người lính, còn đứng những bác sĩ, y tá tùy thời đi vào hỗ trợ. Viện trưởng có lệnh, ngày hôm nay phải cứu sống người này, nếu không toàn bộ nhân viên trong bệnh viện sẽ bị tiễn về nhà hết.

Mười hai giờ trưa, ánh mặt trời như thiêu đốt mặt đất, người đi lại trên đường giống như những miếng thịt nướng, mặt trời chiếu vào lâu sẽ biến thành thịt nướng.

Lỗ Đại Năng ngồi trong biệt thự sang trọng của ông ta, mở điều hòa, phơi nắng mặt trời ngoài cửa sổ, trên mặt ông ta tối tăm không nói thành lời, trước mặt ông ta chính là người trung niên hơi mập đã tới núi Bắc Giao lúc trước. Người trung niên này chính là cận vệ đắc lực của ông, tên gọi là Trương Dực, ông ta chuyên làm những việc giết người cho ông ta, bởi vì thân thủ rất tốt, sau khi bị Lỗ Đại Năng phát hiện đã tha nạp, hiện tại đã đi theo Lỗ Đại Năng gần hai mươi năm, bản thân trung thành với Lỗ Đại Năng như một, có thể nói là tâm phúc thân tín của Lỗ Đại Năng.

Lúc này Trương Dực rất chật vật, quần áo trên người rách nát, trước ngực có một vết máu thật dài, trên người còn có rất nhiều vết thương nhỏ, trên mặt dính đầy vết máu, tóc rối bời, thân thể ông ta nhìn chẳng khác gì người chết.

Lỗ Đại Năng móc ra một bao thuốc lá, ném một điếu về phía Trương Dực, bản thân ông ta ngậm một điếu vào trong miệng, nói: “A Dực, ngồi đi.”

Trương Dực đốt thuốc lá, ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu nói: “Anh Lỗ, việc này vốn thành công, ai biết một đàn sói hoang chạy từ nơi nào tới, cũng làm các anh em rối loạn!”

Lỗ Đại Năng mỉm cười thản nhiên, sử dụng cách nói của thương nhân: “Tổn thất bao nhiêu?”

Trương Dực nói: “Tôi không đếm, nhưng phải tổn thất bảy tám mươi anh em.”

Lỗ Đại Năng xúc động nói: “Đáng tiếc cho những anh em của tôi, A Dực, thay tôi thu xếp tất cả, hậu táng những người anh em này, cũng đưa tiền an ủi cho người nhà bọn họ, việc này không thể không dùng tiền, bằng không chẳng ai bán mạng thay chúng ta cả.”

Trương Dực nói: “Em biết rồi, anh Lỗ.”

Lỗ Đại Năng phun khói, phun ra một đám khói trắng, nói: “Con gái và con rể của Sở Tướng Quốc đã được trực thăng của quân khu chở đến bệnh viện trung tâm thành phố, đó là nơi của bọn họ đang ở.”

Trương Dực nói: “Anh Lỗ, anh định cướp người của quân đội?”

Lỗ Đại Năng nói: “Dẫn thêm người, bộ đội chỉ phái vài người ở lại bệnh viện, chắc hẳn chúng ta có thể đối phó.”

Trương Dực nói: “Cảm ơn anh Lỗ đã tín nhiệm!”

Thành phố Trung Cảng, lo lắng trên mặt của Sở Tướng Quốc không có giảm bớt chút nào, ông tạm thời không đàm phán với Lỗ Đại Năng, điện thoại trên bàn vang lên, là số của bạn cũ gọi tới.

“Alo, lão Hồ.” Sở Tướng Quốc nghe điện thoại.

“Lão Sở, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao ông không sớm báo cho tôi biết!” Trong điện thoại, Hồ Diệu Quốc trách cứ.

“Nước xa không cứu được lửa gần, ông ở xa tận Mạc Bắc, gọi điện thoại cho ông thì thế nào chứ.” Sở Tướng Quốc thở dài nói.

“Xem dáng vẻ của ông kìa, làm sao, không tin tưởng tôi sao, tôi thật sự phải nói cho ông biết, con gái và con rể của ông không có việc gì, lần này ông thật may mắn, dính ánh sáng từ con rể của ông.”

“Hả?” Sở Tướng Quốc kinh ngạc, nghi ngờ nói: “Ông nói Tĩnh Dao và Lâm Côn không có việc gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Hồ Diệu Quốc nói: “Nói rất dài dòng, ông chỉ biết quân đội ở Vô Đồng đã cứu con gái và con rể của ông, sau này có cơ hội thì móc tiền cải thiện sinh hoạt cho người ta.”

“Lão Hồ, ông không nói đùa với tôi đấy chứ?” Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Sở Tướng Quốc biến mất, trong giọng nói tràn ngập niềm vui bất ngờ, ông tin tưởng Hồ Diệu Quốc sẽ không đùa giỡn việc như vậy, ông nói Tĩnh Dao và Lâm Côn không có việc gì, như vậy khẳng định không có việc gì.

“Đùa cái đầu ông đấy, lần sau gặp chuyện như thế thì nhớ kỹ báo cho tôi biết trước, bằng không con rể bảo bối của ông mà xảy ra chuyện gì, ông và tôi đều không thoát khỏi trách nhiệm, nghe hiểu không?”

Sở Tướng Quốc không hiểu ra sao, nói: “Nghe không hiểu.”

Hồ Diệu Quốc nói: “Nghe không hiểu thì nghe không hiểu, ông nhớ kỹ nếu chẳng may Lâm Côn có nguy hiểm gì, nhất định phải báo cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Sở Tướng Quốc không hiểu nói: “Vì sao?”

Hồ Diệu Quốc nói: “Không có nhiều cái vì sao như vậy, có một số việc tôi không thể nói ra, ông nhớ kỹ là tốt rồi, nếu như Tĩnh Dao thật sự đến với Lâm Côn thì ông xem như gặp vận may lớn rồi, nhất định phải cảm ơn tôi. Không nói nhiều với ông, bên tôi có việc cần xử lý, ngàn vạn lần nhớ kỹ lời của tôi nói!”

Trong điện thoại truyền đã có tiếng tút tút, Sở Tướng Quốc không hiểu được, nhưng ông vẫn vui mừng, Tần Tuyết thử dò xét hỏi: “Chú Sở, Tĩnh Dao và Lâm Côn không sao?”

Sở Tướng Quốc tươi cười gật đầu, nói: “Ừ, chú Hồ của cháu vừa gọi điện thoại qua, nói bọn họ được quân đội tại thành phố Vô Đồng cứu đi rồi, Lỗ Đại Năng có lợi hại hơn nữa cũng không dám đối nghịch với quân đội!”

Lúc này Tần Tuyết mỉm cười, nói: “Vâng.”

Sở Tướng Quốc lại dặn dò: “Tiểu Tuyết, cháu lập tức bảo tài vụ chuẩn bị hai mươi triệu tiền mặt, chúng ta phải cảm ơn quân đội thành phố Vô Đồng thật tốt, tiền này dùng danh nghĩa quyên tặng, nói là giúp đỡ xây dựng quân đội.”

Tần Tuyết vui vẻ nhận lệnh, hai mươi triệu không là gì với tập đoàn Thiên Sở, chỉ cần Sở Tĩnh Dao và Lâm Côn không có việc gì thì vạn sự đại cát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK