“Lâm Lâm, con ngoan ngoãn ngồi chờ ở trên xe, cha xuống xe giúp đỡ dì một chút, nếu không thì dì sẽ bị người xấu bắt nạt đấy.”
“Vâng, cha yên tâm đi, Lâm Lâm sẽ tự bảo vệ tốt bản thân ạ.” Cậu bé ngoan ngoãn đáp.
“Con trai ngoan.”
Lâm Côn cười xoa đầu Tiểu Sở Lâm rồi mở cửa xe.
Không thể không nói mấy tên người Tây này đúng là gian giảo, xe tải dừng cách bọn họ khoảng chừng ba mươi mét, bên cạnh chính là một ngã tư, chỉ cần phát hiện tình hình có bất thường thì bọn chúng lập tức có thể thoát thân ngay.
Có tất cả tám tên người Tây xuống xe, chỉ còn lại một tên tài xế ở trên xe, trên tay tám người đó đều nắm chặt một con dao găm dài ba tấc, lưỡi dao sắc bén đến lạnh người từ từ tiếp cận Lâm Côn bên này.
Thẩm Mạn đứng sau chiếc QQ, nét mặt căng thẳng trắng bệch, thò tay sờ về phía eo, kết quả… Lại không đem theo súng!
Tâm trạng của cô lúc này nghẹn lên đến tận cổ, giờ mới nhớ ra lúc thay quần áo ở đồn cảnh sát, do vội quá nên đã cài súng vào lại bỏ ra.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán cô chậm rãi chảy xuống, vừa nãy cô đột nhiên lao từ trên xe xuống là do ỷ vào việc mình mang súng, nhưng nào ngờ lại quên mang, chuyện này cũng chỉ có thể trách bản thân cô quá chủ quan thôi.
Bây giờ, tay không đối phó với tám tên móc túi người Tây có dao găm trong tay, đối với cô mà nói thì không còn gì ngoài chính đi nộp mạng.
Tám tên móc túi người Tây sắc mặt u ám, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mạn đầy dâm tà. Một cảnh hoa xinh đẹp như hoa như ngọc bị bọn chúng dồn đến ngõ cụt, vậy không phải chính là muốn chà đạp thế nào thì chà đạp hay sao.
Ngược lại, lúc này bọn họ hoàn toàn không hề để ý đến Lâm Côn đang đứng dựa vào cửa xe, lại còn thoải mái châm một điếu thuốc. Trong mắt bọn họ, người đàn ông có thân hình cao cao, gầy đét đạt tiêu chuẩn mình dây này chắc chắn không thể chịu nổi một đòn. Lực uy hiếp đối với bọn chúng còn không lớn bằng cái cô cảnh hoa khí thế mạnh mẽ này.
“Nhìn cái tên ẻo lả đó kìa, lại còn trốn sau lưng của phụ nữ, haha...” Một tên trong đám người Tây kia lạnh giọng mỉa mai.
“Đợi chút nữa chúng ta chơi nát con đàn bà của nó xem nó phản ứng thế nào, dám đắc tội với chúng ta, đây sẽ là kết cục!” Một tên người Tây khác nghiến răng lạnh giọng nói.
Tám người đứng ở trước mặt Thẩm Mạn, ánh mắt dâm đãng càng thêm rõ ràng, một tên đứng giữa cầm chặt dao găm chỉ vào bộ ngực của Thẩm Mạn, cười dâm đãng nói: “Cô em, ngực của cô em to thật đấy, cho mấy anh em chúng tôi nếm thử đi?”
Sau khi phát hiện mình không đem theo súng, Thẩm Mạn lập tức nắm chặt nắm đấm thủ thế sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào. Nghe xong câu này lập tức nhướng mày một cái rồi quát to: “Sh*t, khốn khiếp!” Giơ chân đá về phía người nói câu này một đá.
Thẩm Mạn tốt nghiệp hệ chính quy của trường Cảnh sát, ở trường cảnh sát đã học được không ít những kỹ năng chiến đấu, cú đá này của cô nhanh, tàn nhẫn, mạnh mẽ, chuẩn xác. Không đợi mấy tên móc túi người Tây kia phản ứng kịp, cái tên đứng giữa đó đã thét lên một tiếng ‘á’ rất thảm, cả người cong như con tôm, lấy tay che đũng quần vừa nhảy cẫng lên vừa kêu la thảm thiết.
“Mẹ nó, đồ đàn bà thối!**!”
Một tiếng gầm giận dữ, bảy tên móc túi người Tây còn lại vung dao găm lên lao đến chỗ Thẩm Mạn. Khí lạnh bức người của lưỡi dao găm trong không khí đột nhiên như có một mảng khí lạnh thấu xương bao phủ lấy Thẩm Mạn.
Một con dao thì còn dễ tránh, hai con dao miễn cưỡng cũng tránh được, nhưng một lúc bảy con dao muốn đâm tới, mắt Thẩm Mạn liền hoa cả lên, cơ thể cứng ngắc tại chỗ. Tiến cũng không được lùi cũng không xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn những con dao khát máu dí xuống ngày càng gần, giống như lưỡi hái trong tay tử thần.
Trong lòng sợ hãi tột độ, bị cái chết uy hiếp đem đến một sự tuyệt vọng chưa từng có. Cuối cùng, Thẩm Mạn cắn chặt răng muốn vung quả đấm xông lên liều mạng, dù sao thì cũng không thể an toàn mà lui, vậy chi bằng liều mạng xông lên.
“A!”
Thẩm Mạn hét to, vừa muốn vung quả đấm xông lên, chưa kịp di chuyển, đột nhiên cảm thấy bên hông bị một lực mạnh mẽ cuốn lấy, ôm cô ném qua một bên, cả người cô liền bay ra ngoài.
Thẩm Mạn đỡ vào tường để đứng vững, lúc này cô hoàn toàn đã thoát khỏi vòng bao vây của bảy con dao đó. Lại nhìn qua chỗ lúc nãy cô mới đứng, không biết tại sao Lâm Côn lại xuất hiện ở đó, với lại còn đánh ngã được một tên móc túi người Tây rồi.
Cái tên móc túi người Tây kia nằm ở trên đất đang kêu gào thảm thiết, dao găm rơi xuống một bên, còn hắn ôm cổ tay lăn lộn.
Lâm Côn tay không xông tới, một tay nắm thành quyền, một tay còn lại thì giơ ra giống như con dao, sau khi đánh ngã một tên móc túi người Tây, thân thể tránh đi nhanh như chớp. Đồng thời vung một quyền lên, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ xoẹt qua trong không khí, đánh trúng sau gáy tên móc túi người Tây ở giữa, tên bị đánh kia kêu lên thảm thiết, cắm đầu ngã xuống đất sùi bọt mép rồi ngất đi.
Võ thuật trên thế giới, không có chiêu nào là không phá giải được, chỉ có tốc độ là không phá được, lúc này Lâm Côn hoàn toàn dùng tốc độ tia chớp, vừa nãy khi bảy con dao kia đồng thời đâm tới trong mắt của người bình thường thì tuyệt đối không thể tránh được. Nhưng trong mắt của anh cũng chỉ giống như camera quay chậm vậy.
Chỉ chớp mắt, bảy tên móc túi thì hai tên đã bị đánh ngã, năm tên còn lại thì cảm thấy hoa hết cả mắt, bóng người của Lâm Côn thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt chúng. Dao găm trong tay bọn chúng bây giờ như vật trang trí không biết phải đâm vào đâu.
Rất nhanh, năm tiếng hét thảm thương vang thấu trời xanh, năm tên móc túi còn lại theo tiếng hét phát ra mà đồng loạt ngã xuống. Hoặc là nắm lấy cổ tay thảm thương kêu lên, không thì ôm ngực rên đau hoặc là ôm đầu miệng sùi bọt mép ngất đi.
Thẩm Mạn không kiềm chế được há hốc mồm, cô dụi dụi mắt, hoài nghi có phải bản thân mình nhìn nhầm hay không. Trên thế giới này làm sao lại có người có bản lĩnh như vậy, chỉ vài giây ngắn ngủ mà có thể đánh ngã bảy tên móc túi cầm dao găm trong tay... Đây mà là người sao?!
Tên móc túi còn lại trên chiếc xe tải sợ đến ngây người, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần khởi động xe định trốn. Chiếc xe vừa mới đi chuyển được một chút, đột nhiên ‘Ầm’ một tiếng thật to, thân xe nghiêng một bên thiếu chút nữa đã va vào vách tường bên cạnh.
Chiếc xe vẫn còn muốn trốn, Lâm Côn khom lưng nhặt một con dao găm dùng sức phóng tới chiếc xe, trong nháy mắt con dao biến thành một vệt mơ hồ lao thẳng đến bánh trước của chiếc xe...
Ầm! Lại thêm một âm thanh thật to nữa, đầu của chiếc xe lập tức bị hạ thấp xuống, nhân cơ hội này Lâm Côn chạy tới phía chiếc xe, không đợi tên móc túi người Tây trong xe kia kịp điều chỉnh lại tay lái. Anh đã mở xe kéo tên móc túi cuối cùng xuống, kéo hắn như kéo một con gà ra ngoài, trực tiếp ném tên móc túi kia ngã nhào trên mặt đất và kêu la thảm thiết.
“Nói, chúng mày còn có đồng bọn nào khác không?” Lâm Côn nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn tên móc túi cuối cùng nằm trên mặt đất hỏi.
Hắn không nói.
“Tao cho mày cơ hội cuối cùng, nói.” Lâm Côn lạnh lùng nói.
Hắn vẫn không nói.
Ánh mắt Lâm Côn đột nhiên lạnh đi, nâng chân lên, đạp mạnh xuống cổ tay hắn, liền nghe một tiếng rắc nhỏ vang lên. Cái tên móc túi cuối cùng này theo tiếng rắc gào lên, cổ tay cũng không thể bị giẫm đứt nhưng mà cũng đau thấu tận tâm can.
“Tao hỏi mày một lần nữa, nói hay không nói?”
Cái tên móc túi cuối cùng này quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt u ám trừng Lâm Côn, nuốt một ngụm nước bọt định vào chỗ yếu của Lâm Côn. Anh đã nhận ra được ý đồ của hắn, không đợi hắn há mồm liền dùng bàn chân to size 44 của anh đạp vào mặt hắn. Hắn liền kêu lên một tiếng thảm thiết, mặt bị giẫm ở trên mặt đất, hai chiếc răng cửa bị đạp gãy, cái ngụm nước bọn được tích trữ ban nãy hòa cùng với máu loãng chảy ra ngoài.
“Bà nội mày, đã nể mặt lại còn không muốn đúng không, ông đây không cho mày thấy chút lợi hại, mày coi ông đây là người ăn chay phải không?” Lâm Côn giận tím mặt, tiện tay rút con dao găm đâm trên bánh xe ra, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh thì bây giờ mày đừng có nói gì!” Nói xong, vung dao găm lên, một vệt lạnh lẽo hiện ra...
Răng rắc, một âm thanh nhỏ giòn dã vang lên giống như là âm thanh của lưỡi dao sắc cắt đứt xương ...
“A!!!”
Tên móc túi kêu thảm thiết, máu loãng bắn tung tóe, ngón tay út trên bàn tay trái của hắn bị cắt đứt, tay đứt ruột xót, loại đau đớn này không phải chỉ là đau đớn bình thường.
Phập, dao găm lại vung lên, tiếng kêu thảm thiết vừa nãy lại vang lên lần nữa, máu lại phun ra tung tóe. Tiếng kêu lần này còn thảm hơn lần trước, máu loãng phun ra càng nhiều, ngón tay bị cắt lần này chính là ngón cái của tay trái.
“Tôi nói, tôi nói...” Tên móc túi vội vàng xin tha, trên mặt tràn đầy đau đớn, mặt mũi sợ hãi. Ánh mắt nhìn Lâm Côn ngoài sợ hãi vẫn chỉ toàn là sợ hãi, người đàn ông trước mặt tràn đầy sát khí giống như ma quỷ.
“Ha ha, muộn rồi!” Khóe miệng Lâm Côn cười lạnh lùng, tiếp tục vung dao trong tay lên phập, phập, phập... Ba tiếng vung dao quyết đoán, tên móc túi sau khi thảm thiết kêu lên thì trực tiếp ngất xỉu. Toàn bộ năm ngón tay trái của hắn đều bị cắt đứt, máu loãng ồ ạt chảy ra thấm ướt một mảng lớn trên mặt đất.
Mấy tên móc túi không bị ngất đang nằm trên mặt đất nhìn thấy đều bị dọa sợ, mồ hôi lạnh tuôn lã chã ra ngoài. Trong mắt bọn chúng Lâm Côn của lúc này không còn là người nữa mà là ác quỷ.
Thẩm Mạn đứng cạnh tường, nhìn thấy vậy trong lòng sốt ruột, cô muốn đi ngăn Lâm Côn, muốn dừng lại sự tàn nhẫn này. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì đây chính là sự trừng phạt thích đáng cho đám móc túi này.
Chúng lập bang kết bè đi trộm cắp, có khi trộm cướp một cách trắng trợn, những người bị trộm đại đa số toàn là những người yếu thế trong xã hội. Nếu như có người phản kháng lại thì bọn chúng sẽ ỷ vào số đông để đánh lại đối phương. Nếu như cảnh sát bắt bọn chúng thì bọn chúng sẽ lập bang kết bè để ứng phó. Luôn làm việc xấu, muốn bao nhiêu nham hiểm thì có bấy nhiêu nham hiểm, muốn bao nhiêu cay độc thì cũng có bấy nhiêu cay độc. Người đồng nghiệp lúc trước của cô cũng là do đám người này giết hại!
Hơn nữa lúc nãy, nếu không phải là do bản lĩnh của Lâm Côn tốt thì sợ rằng bản thân cô cũng đã bị bọn chúng dùng dao đâm cho vô số lỗ trên người. Nếu như bản thân cô không phản kháng chắc chắn đã bị đám khốn khiếp này làm vấy bẩn. Hôm nay đám người khốn kiếp mất trí, xảo quyệt thâm hiểm này có thể đối xử với bản thân cô như thế thì ngày mai cũng có thể làm như vậy với người khác. Ông trời ban cho bọn chúng quyền sinh tồn thế nhưng bọn chúng lại dùng để hại người khác.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mạn không hề muốn đi lên ngăn lại mà còn muốn cầm lấy dao găm đi lên cho chúng một bài học.
Lâm Côn cầm dao găm đến gần những tên móc túi khác đang nằm ở trên đất, đám móc túi này bị dọa sợ liền bò dậy quỳ gối, chịu đựng đau đớn lên tiếng khóc lóc cầu xin: “Đại ca tha mạng, đại ca tha mạng ạ...”
“Ai nói?” Lâm Côn thản nhiên hỏi.
“Tôi nói...”
“Tôi nói!”
“Tôi nói!!!”
“...”
Mấy tên vội vàng giành nhau nói: “ Chúng tôi còn có đồng bọn, bọn họ ở...”