Tám năm ở Mạc Bắc, Lâm Côn giết chết rất nhiều nhóm tội phạm, anh cũng từng đắc tội không ít cao thủ, đây là lần đầu tiên anh nghĩ chuyện này theo chiều hướng xấu nhất, chính là có người trả thù anh. Lúc trước, khi chỉ có một mình, anh không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ dù sao anh cũng có “nhà”, anh phải suy nghĩ cho sự an toàn của Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm.
Sau khi dừng xe lại, Lâm Côn đứng yên tại chỗ, trong biệt thự còn sáng đèn vọng ra giọng nói trẻ con của Lâm Lâm: "Mẹ ơi, mẹ đừng giận cha nữa, là con đòi cha dẫn con đi mua quà sinh nhật cho mẹ..."
"Mẹ, mẹ tức giận với cha, Lâm Lâm cũng không vui, mẹ tha thứ cho cha đi..."
Lâm Côn cười hiểu ý, anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đáng yêu của Lâm Lâm khi quấn quít lấy Sở Tĩnh Dao xin cô tha thứ cho anh, anh cũng có thể tưởng tượng được gương mặt kiên quyết của Sở Tĩnh Dao thề không tha thứ cho anh, anh có thể nghe rõ lời Lâm Lâm nói, đây không phải là do hiệu quả cách âm của biệt thự không tốt, mà giác quan thứ sáu của anh quá nhạy bén, thính lực vượt xa người bình thường.
"Được rồi, vậy mẹ sẽ tha thứ cho cha, chỉ có điều Lâm Lâm phải nói thật cho mẹ biết, ngày hôm nay cha còn dẫn Lâm Lâm đi làm gì nữa?"
"Vậy là mẹ đã tha thứ cho cha rồi sao?"
"Ừ."
"Buổi chiều hôm nay, cha dẫn con và một dì đi phá án, bắt được nhiều chú người xấu..." Lâm Lâm kể lại hết chuyện buổi chiều Lâm Côn dẫn theo cậu và Thẩm Mạn đi bắt tên móc túi người Tây kia.
Mặt Lâm Côn lập tức đen lại, trong biệt thự thoáng yên tĩnh trong hai giây, ngay sau đó anh lại nghe được tiếng Sở Tĩnh Dao rít lên qua kẽ răng hai chữ: "Lâm Côn!" Thoáng cái, trong lòng của anh chợt lạnh lẽo...
Tuy nhiên, hiện tại anh cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, người kia âm thầm đi đến, cách anh đã càng lúc càng gần, mặt anh nhìn về phía biệt thự, trước sau không hề quay đầu lại, phía sau đầu tiên bay tới một mùi thơm thoang thoảng.
Mùi thơm này là mùi nước hoa trên người phụ nữ, mùi thơm như gần như xa quanh quẩn ở trong mũi, khiến cho người ta có một cảm giác như thấm vào tận tim, người phụ nữ có thể dùng loại nước hoa này, cho dù cô ta không xinh đẹp thì khí chất cũng không thể kém được.
"Theo tôi đi tới bờ biển một lát." Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, đây là một giọng nữ dễ nghe.
"Ha ha..."
Khóe miệng Lâm Côn khẽ cong lên mỉm cười, xuyên qua giác quan thứ sáu nhạy bén, anh xác định xung quanh không có người nào khác ẩn nấp, anh xoay người lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở phía sau mình. Cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, chân đi đôi giày cao gót, Dù là về khí chất hay gương mặt, cô đều xứng đáng được gọi là mỹ nữ. Có thể đi giày cao gót, bước đi không phát ra âm thanh nào chứng tỏ công phu dưới chân của cô không tầm thường.
Hai người nhìn nhau cười, giống như người bạn cũ nhiều năm không gặp, vai kề vai hai người cùng đi về phía ngoài khu biệt thự.
Khu biệt thự Hải Thần nhìn ra biển, ra khỏi cửa lớn của khu biệt thự, đi thẳng về phía trước lại có thể đến bờ biển. Mùa hè, khi chạng vạng tối trên bờ biển sẽ có rất nhiều người dựng lều vải cắm trại hoặc là tắm biển, lại đốt một đống lửa, trên kệ đặt một bếp nướng, uống bia ăn xâu thịt nướng thật ra cũng vô cùng thoải mái.
"Cảnh biển của thành phố Trung Cảng này thật đẹp!" Lục Đình cười khen ngợi, vừa lúc cô đi ngang qua bên cạnh một đống lửa, ánh lửa màu vàng chiếu vào trên mặt của cô, càng lộ rõ đôi má lúm đồng tiền hơi cạn, nhìn rất đẹp.
"Nói đi, cô tới để trả thù, hay là tự tử?" Lâm Côn cười khẽ nói, ánh mắt anh nhìn về phía xa, ngoài xa trời và biển gắn liền thành một đường, ánh mặt trời cuối cùng trước khi hoàng hôn biến mất lại kẹp ở giữa.
"Hả?"
Lục Đình hơi ngẩn người ra, sau đó cô bất chợt mỉm cười nói: "Vua Sói của Mạc Bắc nói chuyện thật hài hước, trả thù thì không khó hiểu, nhưng sao lại nói là tự tử?"
"Tôi giết người đàn ông của cô, cô đến tìm tôi báo thù, chính là tự tử." Lâm Côn thản nhiên mỉm cười nói.
"Ha ha, như vậy sao? Nếu như cả hai điều đều không phải thì sao?" Lục Đình nhìn Lâm Côn, nửa đùa nửa thật nói.
"Vậy cô tới tìm tôi làm gì?" Lâm Côn liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, cười ngả ngớn nói: "Chẳng lẽ là tới tìm tình sao?"
Gương mặt Lục Đình thoáng ửng đỏ, nhưng lại lập tức lộ ra vẻ mặt hờ hững, thuận theo câu nói đùa của Lâm Côn, cười nói: "Đúng vậy, chính là tới tìm tình, tôi ngưỡng mộ đại danh của Vua Sói của Mạc Bắc đã lâu, cô gái nhỏ tôi ngàn dặm đến đây, chỉ vì muốn người có tình sẽ thành thân thuộc." Trong lời nói của cô vừa có ý đùa giỡn, cũng lại kèm theo sự thành khẩn. Sau khi Lục Đình nói xong, cô cố ý dùng ánh mắt đùa dai nhìn Lâm Côn, mọi người đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Vua Sói của Mạc Bắc anh là anh hùng không phải giả, nhưng Lục Đình cô là mỹ nữ cũng không phải giả.
Dựa theo suy nghĩ của Lục Đình, Lâm Côn chí ít phải lộ ra một chút hoảng hốt khẩn trương, đây là phản ứng thông thường của người đàn ông khi đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp, Lục Đình tự tin mình là mỹ nữ có thể làm cho đàn ông thấy bất an, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô, Lâm Côn lại có thể lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, sau đó xoa cằm, giọng nói vô cùng thành khẩn nói: "Cô gái, cô quả thật rất xinh đẹp, tôi rất động tâm..."
Khi nói nửa đoạn đầu, Lục Đình vẫn tính là vừa lòng, cũng hoàn toàn phù hợp với mong muốn của cô, nhưng sau khi nghe xong nửa đoạn tiếp theo, cô thật sự không nói được lời nào, đồng thời trong lòng cô có phần khó chịu, giống như bị đánh một quyền mềm không nhẹ không nặng.
Thái độ của Lâm Côn thành khẩn nói tiếp: "Nhưng mà tôi đã có vợ có con, tôi không thể quan hệ nam nữ bừa bãi với cô được, kiếp này chúng ta gặp nhau chỉ có thể xem như là một lần tiếc nuối, hơn nữa vợ tôi còn xinh đẹp hơn cô."
Gương mặt nhỏ xinh đẹp của Lục Đình lập tức đỏ bừng lên, cô vốn chỉ có ý định đùa một chút, lại có thể bị người này tưởng là thật, nói là quan hệ nam nữ bừa bãi, từ như vậy chỉ sử dụng để hình dung về những cô gái không đứng đắn, nhưng cô vẫn là một cô gái đứng đắn, không ngờ cô lại có thể bị sỉ nhục như vậy!
Thật ra Lâm Côn cũng cố ý nói ra những lời này, chỉ số EQ của anh lại không thấp, anh đương nhiên nhìn ra được Lục Đình cố ý nói đùa với anh, muốn nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày nhăn mặt của anh khi bị kích thích. Tốt thôi, nếu cô muốn nói đùa, vậy tôi lại nói đùa với cô, xem ai là người cuối cùng lộ ra dáng vẻ nhíu mày nhăn mặt trước...
Rõ ràng, anh đã thắng.
Lục Đình mím môi, muốn nói vài câu giải thích rõ ràng với Lâm Côn, ngược lại cô cũng không phải là muốn cãi nhau, mà cô muốn thông qua cách giải thích hợp lý, khiến cho người đàn ông bên cạnh hiểu rõ, mình chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi. Về phần anh nói vợ anh xinh đẹp hơn cô, Lục Đình có lòng tin đến lúc đó lại so tài với vợ anh một chút.
Lục Đình vừa muốn nói, Lâm Côn đã xoay người rời đi, không quay đầu để lại một câu: "Cô gái, tôi không thể đi cùng cô được, tôi phải về nhà với vợ con tôi, cô vẫn nên từ bỏ ý định đối với tôi đi, hai chúng ta không có khả năng đâu."
Lục Đình quả thực muốn phát điên, da mặt của người này cũng quá dày rồi! Nhưng cô nghĩ tới lần này mình tới đây còn có nhiệm vụ, cô đành phải ép xuống sự không vui trong lòng, nhìn theo bóng lưng của Lâm Côn kêu lên một câu: "Này, anh chờ một chút!"
Lâm Côn ít nhiều đã đoán được thân phận của Lục Đình, từ trên người cô, anh không cảm giác được một chút sát khí nào, điều này nói rõ cô thật sự không phải tới để trả thù, như vậy chỉ còn lại có một trường hợp, chính là Cục An ninh Quốc gia bên kia mà lão Hồ đã nói qua.
Lâm Côn thật sự không muốn có quan hệ với bên Cục An ninh Quốc gia, anh thích những ngày tháng tự do, tám năm trong quân đội, anh đã làm quá nhiều cho đất nước và nhân dân, nếu như nói quốc gia bồi dưỡng anh, vậy anh đã trả lại gấp bội từ lâu, hiện tại Cục An ninh Quốc gia lại tới tìm anh, không phải là muốn anh tiếp tục làm việc cho đất nước sao? Đây là chuyện anh không muốn, anh chỉ muốn sống những ngày không buồn không lo như bây giờ.
Cho nên, khi Lục Đình muốn gọi anh lại, anh tùy tiện nói bừa một câu: "Thật ngại quá, tôi phải về nhà ăn cơm." Sau đó anh lại huýt sáo, bước trên bãi cát ấm, vui vẻ đi về nhà.
Lục Đình làm sao có khả năng bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy được? Cô vội vàng chạy đuổi theo, nhưng Lâm Côn cũng chạy. Lục Đình ăn mặc như vậy lại đi giày cao gót mà không phát ra một chút âm thanh nào, công phu trên chân của cô vô cùng tốt, cô vốn tưởng rằng mình muốn đuổi kịp Lâm Côn cũng không khó, cho dù anh là Vua Sói của Mạc Bắc, công phu dưới chân của anh cũng không thể tốt bằng cô được, nhưng kết quả cô đã sai, sau khi chạy vài bước cô lập tức phát hiện ra sự chênh lệch, người trước mặt cô không ngờ chạy mang theo một làn khói, so với anh, cô nhiều lắm chỉ là một người đang chạy chậm, còn người ta lại là máy bay!
Lục Đình cái khó ló cái khôn, kêu “ôi” một tiếng, giả vờ không cẩn thận bị trật mắt cá chân, cô đặt mông ngồi trên đất, muốn nhờ vậy chiếm được sự thông cảm của Lâm Côn, khiến cho anh ngoan ngoãn quay đầu lại, dù sao anh là một người đàn ông, nhìn thấy phụ nữ bị thương chắc anh sẽ quay trở về chăm sóc một chút, nhưng nào ngờ người này căn bản thờ ơ không quan tâm, thậm chí ngay cả bước chân cũng không có chậm lại, tiếp tục mang theo làn khói chạy nhanh.
Lục Đình sửng sốt mất một giây, trong lòng cô nghĩ, chẳng lẽ là do mình kêu không đủ lớn, anh không nghe được sao? Cô lập tức lại lớn tiếng kêu “ay ôi”, một tiếng này được cô dồn khí xuống đan điền, tuyệt đối là rất lớn, nhưng kết quả người này vẫn không quay đầu lại, ngược lại dẫn tới đám đàn ông cắm trại ở xung quanh đó chú ý.
Những người đàn ông cắm trại ở bờ biển vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy ngã ở trên bờ cát không ai đỡ, tất cả đều xung phong nhận việc, người sau tiếp người trước hai mắt sáng ngời, chạy về phía Lục Đình.
Lục Đình thấy đám “sói” này chạy tới thì sợ run người, cô vội vàng từ trên bờ cát đứng lên, phủi những hạt cát trên mông, nói một câu: "Tôi không sao!"
Trên mặt đám đàn ông kia lập tức lộ ra vẻ suy sụp tinh thần, rõ ràng là một cơ hội để làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu là ai ở trong trường hợp này, trong lòng ai cũng sẽ mất mát, trong đó có người bất mãn vung cánh tay lên, nói một tiếng: "Xùy, không có việc gì cô kêu lớn tiếng như vậy làm gì?"
Lúc này, Lâm Côn quay đầu lại, từ xa nhìn về phía Lục Đình lộ ra một nụ cười giảo hoạt, Lục Đình vẫn chú ý tới anh, trong nháy mắt hai người bốn mắt nhìn nhau, cô tức tới mức mím môi giậm một cái chân.
Chờ tới khi Lâm Côn quay đầu lại, trước mặt anh đột nhiên xuất hiện một bóng người lao tới, tốc độ của bóng người này rất nhanh, kéo lên một trận gió mạnh, không đợi Lâm Côn kịp phản ứng, người này lại giơ một chân đá vào trên ngực của Lâm Côn, lại nghe bịch một tiếng nặng nề, Lâm Côn kêu lên một tiếng, ngã về phía sau, nói chung trực tiếp ngã vào trong biển, uống hai ngụm nước biển lớn, sau đó mới đứng lên được.
"Mẹ nó, mày là ai vậy?” Lâm Côn ướt sũng từ trong biển đứng lên, nhìn về phía trên bờ la lớn, lúc này anh nhìn qua hoàn toàn không giống với Vua Sói của Mạc Bắc, ngược lại giống như một tên côn đồ bị bắt nạt.
Đứng trên bờ là một tên đầu trọc, dáng vẻ cao lớn khôi ngô, lại giống như người đàn ông cường tráng ngang tàng trong các bộ phim hành động của Mỹ, nửa người trên là cơ ngực lớn, cơ bụng tám khối phát triển thành hình tam giác ngược, trên ngực xăm một cái đầu hổ dữ tợn, trên cánh tay hiện ra cơ tay có thể to bằng bắp chân của người bình thường, người này mặc một cái quần hoa lớn sặc sỡ, chân đi đôi giầy da quân dụng màu đen.
"Anh chính là con sói nhỏ của Mạc Bắc sao?" Giọng điệu của người đầu trọc đầy thô lỗ hỏi, khí thế khiếp người.