Trong căn phòng chợt trở nên im ắng, người luật sư bị đánh đã đứng lên, ông ta không dám nhìn về phía Lâm Côn. người luật sư này vốn chính là một kẻ nhát gan, bình thường dựa vào kiến thức luật pháp xoa bóp một ít trái hồng mềm, vấn đề là vị Lâm Côn trước mắt này căn bản không để ý tới pháp luật trong miệng của ông ta.
Biểu cảm trên mặt Lâm Côn trở lại bình thường, tươi cười như gió thổi mây trôi, nhìn mấy nhân viên phục vụ bên cạnh nói: “Ở đây không có chuyện của các cô nữa, tất cả đều đi làm việc khác đi.”
Các phục vụ viên lập tức rời khỏi đó, lúc này không có một người nào dám đứng ra nói không cho bọn họ đi nữa.
Ánh mắt Lâm Côn nhìn từ trên mặt Lý Lão Tứ tới tên luật sư bị đánh bên cạnh, lại nhìn sang đám người Tiếu Trì Quốc. Bị ánh mắt của anh đảo qua như thế, bọn họ đều không khỏi rùng mình, người này vừa gặp mặt bọn họ đã bắt đầu sử dụng quyền cước nắm đấm, hoàn toàn không đi theo lẽ thường.
Thật ra, không chỉ đám người Lý Lão Tứ, Trương Đức Thắng, Tiếu Trì Quốc cảm thấy Lâm Côn không làm theo lẽ thường, chính A Đông cũng thấy Lâm Côn như vậy. Bình thường là phải nghĩ biện pháp ổn định ba doanh nhân này, để cho bọn họ không đòi rút vốn đầu tư trước, nhưng Lâm Côn vừa bắt đầu lại dùng quyền cước đánh bọn họ, như vậy sợ rằng người ta muốn không rút vốn đầu tư cũng khó.
Bây giờ A Đông đã có chút hối hận khi dẫn Lâm Côn qua đây, thậm chí anh ta đã đang suy nghĩ nên giải thích với Tưởng Diệp Lệ thế nào. Chuyện ầm ĩ đến mức này, nói thế nào anh cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm, trách nhiệm hay không trách nhiệm cũng không quan trọng, quan trọng là anh ta một lòng với Tưởng Diệp Lệ và Bách Phượng Môn, bây giờ Lâm Côn khiến mọi chuyển trở thành như vậy, trong lòng anh ta vừa sốt ruột, nhưng lúc này anh ta cũng không có cách nào đối phó được.
Ngược lại Lâm Côn nhìn qua bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt tươi cười, ngồi đối diện với ba doanh nhân này. Lý Lão Tứ bị tát hai cái, luật sư dẫn đến cũng bị đánh, ông ta không muốn tiếp tục ở lại đây, mông còn chưa ngồi xuống đã xoay người buồn bực muốn bỏ đi.
“Chờ đã...” Lâm Côn không thèm nhìn Lý Lão Tứ, lạnh lùng nói: “Tôi có nói là cho ông đi sao?”
Lý Lão Tứ lập tức sửng sốt, ông ta sống hơn nửa đời người, từ lúc ông ta kinh doanh phát đạt có tiền đến nay thì vẫn không có ai dám không tôn trọng ông ta như vậy. Bây giờ nói chuyện có tôn trọng hay không cũng không cần thiết, mặt cũng bị tát, còn có tôn trọng nào đáng nói nữa. Nhưng trong lòng Lý Lão Tứ tức giận không nhịn được, quay đầu lại hét với Lâm Côn: “Thằng nhóc, mày... Mày không nên ức hiếp người quá đáng!”
Lâm Côn cũng không quay đầu lại, chỉ không chút nghiêm túc cười nói: “Khinh người quá đáng? Ha ha, hôm nay tôi khinh người quá đáng thì ông có thể làm thế nào?”
Gương mặt Lý Lão Tứ bị đánh tới mức sưng đỏ giờ lại biến thành màu đen, bởi vì quá mức tức giận mà những thớ thịt béo trên mặt cũng run rẩy, ông ta khẽ cắn môi, sau đó tức giận gầm lên một câu: “Mày uy hiếp tao sao? Hừ, hôm nay tao sẽ đi, xem thử mày có thể làm gì được tao!” Ông ta nói lại đi ra ngoài.
Lâm Côn lập tức lạnh lùng nói: “Anh Đông, cản ông ta lại!”
Mặc dù trong lòng A Đông không hiểu về cách làm của Lâm Côn lúc này, thậm chí còn không vừa lòng, nhưng nói cho cùng bọn họ đều ở trên một con thuyền. Lâm Côn vừa dứt lời, anh ta đã ngăn ở trước người của Lý Lão Tứ, nếu nói đám người Lý Lão Tứ không biết gì về Lâm Côn, nhưng lại hiểu rõ về A Đông. A Đông cho dù nhìn không hung hãn, giống như một cậu trai trẻ hoạt bát nhưng anh lại là một dũng tướng trong đám đàn em của Tưởng Diệp Lệ. Đám người Lý Lão Tứ đều sợ anh ta, ánh mắt A Đông chẳng qua chỉ hơi lạnh, Lý Lão Tứ đã không thể bước chân đi được nữa. Mà lúc này Lý Lão Tứ và Tiếu Trì Quốc, Trương Đức Thắng lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn đầy sợ hãi, ngay cả A Đông cũng phải nghe lệnh của người này thì sao lại là nhân vật bình thường được?
“Ông chủ Lý, ngồi xuống đi.” Lâm Côn cười khẽ nói, Lý Lão Tứ rất không tình nguyện quay lại, ngồi ở trên ghế sofa, tên luật sư bị đánh kia ngồi ở bên cạnh ông ta, nửa bên mặt sưng to, căn bản không dám nhìn về phía Lâm Côn.
Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng đều dẫn theo luật sư, ngày hôm nay bọn họ rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước.
Ánh mắt Lâm Côn nhìn lướt qua ba người luật sư, ba người giống như bị gió lạnh thổi qua, tất cả không khỏi rùng mình một cái, Lâm Côn xoay người nói với A Đông: “Anh Đông, tìm hai người anh em tới đây, mời ba người này đến phòng bên cạnh, kiểm tra kỹ xem trên thân bọn họ có máy ghi âm gì không, luật sư rất thích làm như vậy.”
A Đông gật đầu nghe lệnh, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy Lâm Côn không làm việc lỗ mãng giống như bề ngoài, anh vẫn có suy nghĩ thận trọng, nghĩ như vậy, trong lòng A Đông lại vững tin hơn. Lập tức gọi mấy đàn em qua phối hợp với Lâm Côn, đưa ba người luật sư kia mạnh mẽ dẫn đi.
Ba luật sư rất miễn cưỡng bị kéo từ trên ghế sofa dậy, luật sư của Tiếu Trì Quốc tính tình nóng nảy nhất, vung khuỷu tay muốn phản kháng, kết quả bị một đàn em của A Đông đấm vào miệng. Khi ông ta đứng dậy miệng đầy máu tươi chảy ròng ròng, lúc này đã không dám lại kêu gào gì nữa.
Ba luật sư bị dẫn đi, Lâm Côn cố ý lại khẽ thì thầm căn dặn A Đông vài câu, kết quả không lâu lắm lại có thể nghe được trong phòng bên cạnh truyền đến những tiếng kêu đau đớn và tiếng cầu xin tha thứ.
“A... Tôi không dám nữa...”
“A... dù có cho bao nhiêu tiền tôi cũng không dám trở lại nữa...”
“A... Đau chết mất, cầu xin anh đừng đánh nữa...”
...
Bên này có thể nghe được rõ ràng tiếng ba người luật sư kia kêu đau và xin tha, sắc mặt ba người Lý Lão Tứ, Trương Đức Thắng, Tiếu Trì Quốc lập tức tái mét, toàn thân run rẩy.
Trong phòng chỉ còn lại có Lâm Côn và ba người doanh nhân. Lâm Côn tiện tay rút điếu thuốc ngậm trên miệng, bật lửa châm thuốc, sau đó ném gói thuốc lá và cái bật lửa lên trên bàn trà trước mặt. Hai chân bắt chéo gác lên trên, ngả ngớn nói với ba người bọn họ: “Nói đi, Phong Bưu cho các người lợi ích gì, hoặc nói cho các người cam kết gì mà có thể khiến cho các người chống đối lại Bách Phượng Môn như vậy?”
Ba người thỉnh thoảng lại trao đổi bằng ánh mắt với nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Lâm Côn, dáng vẻ này rõ ràng là không chịu nói ra. Lâm Côn cũng không tỏ ra bực bội với bọn họ, anh vẫn thản nhiên cười, sau khi hít sâu một hơi, phun ra một vòng khói thuốc, giọng anh đột nhiên biến thành u ám, cười lạnh nói: “Ngày hôm nay tôi có thể rõ ràng nói cho các ông biết, nếu như các ông không thành thật khai ra thì chính là kẻ địch của Bách Phượng Môn chúng tôi. Nếu vậy tôi cần gì quan tâm các ông có phải là cổ đông hay không, tôi đi chân trần không sợ mang giày, ngày hôm nay các ông cũng đừng mong ra khỏi chỗ này được...”
Lâm Côn nói xong, ánh mắt đột nhiên sắc bén, một luồng sát khí im lặng lan tràn, bao phủ lên ba doanh nhân này.
Vừa rồi ba người này vốn đã kinh ngạc và khiếp sợ, sau khi nghe Lâm Côn nói xong, bọn họ lập tức cảm giác trên lưng ớn lạnh, bọn họ không biết rõ về Lâm Côn, nhưng từ hành vi của Lâm Côn vừa rồi lại thấy được, đây tuyệt đối là một người dám nói dám làm. Người càng có tiền sẽ càng sợ chết, bọn họ có rất nhiều tiền gởi ngân hàng, thế giới bên ngoài đầy sắc màu rực rỡ đang chờ bọn họ đi hưởng thụ, nếu như mất mạng ở nơi này, vậy chẳng phải lãng phí đi núi vàng núi bạc mà mình cực khổ kiếm được sao?
Ba người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù không nói tiếng nào, nhưng ý của ba người cũng gần như nhau. Sau khi do dự một lát, Tiếu Trì Quốc là người có học thức cao nhất nên lên tiếng trước, đầu tiên ông ta rất lễ phép hỏi Lâm Côn một câu: “Người anh em, không biết xưng hô với cậu thế nào?”
Lâm Côn mỉm cười và nói: “Các vị cứ gọi Tiểu Lâm là được.”
Tiếu Trì Quốc làm gì có can đảm dám gọi thẳng là Tiểu Lâm, ông ta mỉm cười và nói: “Cậu Lâm, chúng tôi đều có nỗi khổ tâm, chúng tôi làm cổ đông của Bách Phượng Môn, nếu như không có ẩn tình khó nói cũng sẽ không hướng cùi chỏ ra bên ngoài.”
Lâm Côn mỉm cười và nói: “A? Vậy ông nói thử xem...”
Lần này đổi lại thành Trương Đức Thắng nói, Trương Đức Thắng xuất thân là nông dân, dĩ nhiên là ăn ngay nói thẳng, cũng không có dùng kính từ: “Chúng tôi đều là người làm ăn, đương nhiên là muốn kiếm tiền, nhưng thu nhập của vũ trường Bách Phượng Môn lại càng ngày càng kém, nếu tiếp tục như thế số tiền chúng tôi ném vào đây sẽ một đi không trở lại! Đó cũng không phải là con số nhỏ, nếu như không thu lại được, chúng ta không bù nổi đâu!”
Lý Lão Tứ trước sau không nói một lời, trong lòng ông ta vẫn hận Lâm Côn vừa tát ông ta hai cái, Lâm Côn nhìn về phía ông ta khiến ông ta không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng có thể nhìn ra được trong lòng ông ta không thoải mái.
Lâm Côn không muốn tính toán với Lý Lão Tứ, chủ động mỉm cười hỏi: “Ông chủ Lý, ông cũng nghĩ như vậy sao?”
Lý Lão Tứ tức giận ‘Ừ’ một tiếng, nhưng nghe càng giống như là đang ‘hừ’ hơn. Lâm Côn thấy người này thật đúng là không biết điều, trực tiếp lạnh lùng nói một câu: “Ông chủ Lý, nếu ông còn thái độ như vậy, ngày hôm nay ông chủ Tiếu và ông chủ Trương đều có thể đi ra khỏi đây, nhưng ông thì khẳng định không thể được!”
Lâm Côn cười lạnh, dáng vẻ không giống như là đang nói đùa, cho dù trong lòng Lý Lão Tứ có oán hận, cũng không thể không im lặng.
Trong lòng Lâm Côn hạ quyết tâm đánh ba doanh nhân này, càng mềm mỏng với loại người này, bọn họ càng cảm thấy mình lợi hại, nếu thật sự cứng rắn với bọn họ, bọn họ lập tức sẽ ngoan ngoãn cúi đầu thôi.
Cho nên, Lâm Côn tạo áp lực với Lý Lão Tứ, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho ông một cơ hội, trả lời tôi.”
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, không cam lòng, nhưng lúc này Lý Lão Tứ vẫn phải chịu thua, giọng hòa nhã nói một câu: “Đúng thế.”
Lâm Côn cười ngả ngớn, có vài phần đắc ý, ánh mắt anh lướt qua ba người Tiếu Trì Quốc, lại hỏi: “Còn có nguyên nhân gì khác khiến cho các người hợp tác với Phong Bưu nữa? Nói hết ra đi.”
Ba người lập tức đồng thanh nói: “Không có.”
Lâm Côn híp mắt lại, cẩn thận nhìn ba người, ba người này rõ ràng đang nói dối, tuy nhiên anh không có ý vạch trần, chẳng qua chỉ mỉm cười và nói: “Nếu như tôi bảo đảm vũ trường Bách Phượng Môn sau này sẽ kinh doanh càng lúc càng tốt, các người còn có thể đứng về phía Phong Bưu chống lại Bách Phượng Môn không?”
Ba người liếc nhìn nhau, sau đó gần như không có chút do dự lại nói: “Đương nhiên sẽ không, chúng tôi đều là cổ đông của Bách Phượng Môn, nói trắng ra chúng tôi cùng Bách Phượng Môn là người một nhà, Phong Bưu chẳng qua là một người ngoài!”
Lâm Côn mỉm cười, ánh mắt lại trực tiếp nhìn thẳng vào bọn họ, có thể tin tưởng được lời bọn họ nói mới là lạ, tuy nhiên anh có ý định mặc cho bọn họ nói dối, ngày hôm nay cũng chỉ cần tới đây thôi, anh giả vờ ngây thơ, giống như bị ba người bọn họ lừa gạt, mỉm cười và nói: “Được, các người đi đi!”
Ánh mắt ba người đồng thời ánh lên sự vui mừng, tất cả lập tức đều đứng lên từ biệt, chạy trốn còn nhanh hơn ma đuổi...
***