Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm bao phủ ở nơi phồn hoa, ánh đèn yên tĩnh yếu ớt, phía xa là tiếng thủy triều lên xuống vỗ nhẹ vào bờ cát...

Tối như vậy bao giờ cũng rất đẹp, nằm trên ghế dài chỗ ban công, trong tay cầm một lon bia ướp lạnh, lại cắn ít hạt dưa, bên cạnh có người vợ đẹp làm bạn, cho dù là thần tiên cũng không sướng bằng.

Chơi một ngày, sau khi Lâm Lâm về nhà rất nhanh đã đi ngủ, Sở Tĩnh Dao ngồi ở trên ghế dài bên cạnh, ánh mắt có chút u oán nhìn Lâm Côn. Người trước mắt này đang híp mắt uống bia hưởng thụ cuộc sống về đêm, nhìn dáng vẻ này của anh, cô thật sự không rõ làm sao anh có thể có duyên với phụ nữ như vậy, lẽ nào phụ nữ bây giờ đều thích loại đàn ông có dáng vẻ lông bông không nghiêm túc như vậy sao? Anh rốt cuộc có gì tốt?

Sở Tĩnh Dao thật sự không nghĩ ra, lại nghĩ mình rốt cuộc thích anh ở điểm nào? Cho dù ngoài mặt cô luôn muốn phân rõ giới hạn với anh, nhưng trong lòng càng lúc càng...

Suy nghĩ một lúc lâu, bản thân cũng nghĩ không thông, Sở Tĩnh Dao dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, bây giờ điều cô muốn làm nhất chính là hỏi người trước mắt này một vấn đề, nếu như hỏi không ra vấn đề này, tối hôm nay cô đừng mong ngủ ngon, thật giống như có xương cá cắm ở trong họng rất khó chịu.

Nhưng bảo cô chủ động hỏi ra, cô lại không biết nên mở miệng như thế nào, đây là một vấn đề rất mâu thuẫn, đến bây giờ cô cũng không hỏi ra lời được, chỉ có thể nhìn người đàn ông này với ánh mắt u oán.

Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, ánh sao mờ càng tôn lên mặt trăng lạnh lẽo, phía xa tiếng sóng biển không ngừng vỗ lên trên bờ cát giống như một bài hát ru con của mẹ thiên nhiên.

"Khụ, nếu như em không có gì để nói, anh muốn lên lầu đi ngủ." Lâm Côn nằm ở trên ghế dài, bắt chéo chân nói.

"Anh..." Sở Tĩnh Dao mím môi có chút tức giận, cô đã bao giờ rầu rĩ ở trước mặt một người đàn ông như thế?

"Anh làm sao?" Lâm Côn nhắm mắt lại, tiện tay ném cái lon bia đã uống hết về phía sau, vừa vặn ném vào trong thùng rác trên hành lang. Hai tay anh đặt ở dưới gáy, khóe miệng cười ngả ngớn, nói: "Vì sao anh lại khiến cho phụ nữ thích? Hay là vì sao anh quen biết nhiều người phụ nữ xinh đẹp như vậy, hay là..."

"Em mặc kệ anh!" Sở Tĩnh Dao thở phì phò đứng lên, xoay người lại đi về phòng của mình.

Lâm Côn cười đắc ý, anh ngửi mùi nước hoa còn thoang thoảng trong không khí, đó là loại nước hoa đắt tiền mà Sở Tĩnh Dao thường dùng, mùi thơm quyến rũ lại không quá nồng, thanh nhã mà lại cao quý, anh trêu tức nói: "Vợ à, em thật là thơm!"

"Anh đúng là một kẻ lưu manh!" Sở Tĩnh Dao cũng không quay đầu lại lạnh lùng ném lại một câu, bịch bịch bịch đi vào phòng.

Bên này hai người vừa đấu khẩu xong, trong biệt thự số 6 bên cạnh, Chương Tiểu Nhã lại mất ngủ, ở nhờ trong phòng của Lục Đình không muốn đi. Trên mặt cô có vẻ tội nghiệp đáng thương, lại giống như một cô bé bị cướp mất búp bê mình yêu thích.

"Chị Lục Đình, em nên làm cái gì bây giờ?" Chương Tiểu Nhã tội nghiệp nhìn Lục Đình, "Em thật sự rất thích anh Lâm Côn, nhưng vì sao anh ấy lại không thích em, vì sao trong lòng anh ấy lại không có em?"

Lục Đình giống như một người chị lớn mỉm cười nói: "Tiểu Nhã, tình cảm là một câu đố khó giải được, trái tim của đàn ông cũng chỉ có bản thân anh ta biết được, thật lòng thích một người, không nên có quá nhiều yêu cầu đối với anh ta, thích anh ta là chuyện của mình, anh ta có thích mình hay không là chuyện của anh ta, cần gì phải rầu rĩ."

Chương Tiểu Nhã lắc đầu, khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp ở dưới ánh đèn đầy vẻ mê man, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lục Đình, gương mặt như muốn khóc, "Chị Lục Đình, em làm không được thì phải làm sao?"

Lục Đình giơ tay ra xoa đầu của cô, "Cô bé ngốc, cái gì mà làm được với làm không được chứ, chỉ cần trong lòng em hiểu rõ đạo lý này, đừng quá ép buộc mình, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, hoặc chị hỏi em câu khác, em thích anh ta như vậy sao? Nếu như gặp lại một người đàn ông khác ưu tú hơn thì sao?"

Chương Tiểu Nhã ngây người, dường như không nghĩ tới vấn đề này, nhưng rất nhanh cô lại kiên định lắc đầu, "Chị Lục Đình, em dám cam đoan em sẽ không thích người đàn ông khác, vì anh Côn em bằng lòng cả đời không lấy chồng!"

Lục Đình mỉm cười và nói: "Con bé ngốc này, em còn trẻ, chuyện như vậy cũng không thể nói chắc chắn được."

Chương Tiểu Nhã quật cường nói: "Chị Lục Đình, em rất nghiêm túc, em thật sự thật sự rất nghiêm túc, trước đây em đã từng có bạn trai, cảm giác khi đó nói yêu đương và cảm giác bây giờ thích anh Lâm Côn hoàn toàn khác nhau. Gặp được anh Lâm Côn, em mới hiểu được cái gì là thích thật sự, cái gì là yêu thật sự!"

Nhìn gương mặt Chương Tiểu Nhã kiên định, quật cường, Lục Đình biết bây giờ có tám con ngựa cũng kéo không được tâm tư của cô bé này về, cô không thể làm gì khác hơn là mỉm cười nói: "Tiểu Nhã, chị chúc em được như ý."

Nửa đêm, Lâm Côn nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ, điện thoại di động bên gối của anh đột nhiên rung lên, anh lấy ra xem. Đó là một tin nhắn... Anh Lâm Côn, em thích, vĩnh viễn thích anh!

Số điện thoại chính là của Chương Tiểu Nhã, Lâm Côn khẽ cười một tiếng, nhét điện thoại di động vào dưới gối, lúc này điện thoại di động đột nhiên lại rung lên, anh móc ra nhìn lại thấy một tin nhắn... Ngày mai chín giờ sáng, gặp ở số XX đường XX khu phía tây thành phố, ký tên là Tần Tuyết.

Sáng sớm Lâm Côn đã thức dậy, vẫn như ngày thường anh tưới rau xong lại làm đồ ăn sáng, sau đó đưa Lâm Lâm đi học. Để bớt đi phiền phức, bây giờ mỗi ngày Sở Tĩnh Dao đều tự mình lái xe đi làm. Sáng sớm hai người mỗi người lái một chiếc xe, Lâm Lâm thích ngồi xe nào thì ngồi xe đó, sau khi đưa Lâm Lâm đến trường mầm non, Sở Tĩnh Dao lái xe đi làm, Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ đi làm chuyện của mình.

Ở trên bản đồ của toàn bộ thành phố Trung Cảng, khu Tây Thành có số lượng nhà xưởng nhiều nhất, hơn năm năm gần đây, chính phủ đã quy hoạch khu phía tây trở thành khu công nghiệp. Làm khu công nghiệp, khu phía tây cùng lúc kéo nền kinh tế của thành phố lên, cống hiến cho sự phát triển của thành phố Trung Cảng. Về mặt khác cũng mang đến ô nhiễm cho thành phố này, nhưng dù nói thế nào, là một phần của thành phố này, khu phía tây vẫn có cống hiến rất lớn.

Trong khu Tây Thành tập trung người bên ngoài thành phố Trung Cảng nhiều nhất, về mặt an ninh cũng là nơi hỗn loạn nhất trong toàn bộ thành phố Trung Cảng. Những người bên ngoài tập trung lại một chỗ, kéo bè kéo cánh chia ra làm rất nhiều bang phái, trong đó có nhân vật dám chống lại phần lớn bang phái phát triển ở địa phương thành phố Trung Cảng, chiếm tài nguyên ngầm rất lớn của khu Tây Thành này.

Lâm Côn lái xe chậm rãi đi tới khu phía tây, lúc này còn chưa tới giờ hẹn, cho nên anh cũng không vội, dựa theo địa chỉ Tần Tuyết gửi tới, anh theo hướng dẫn trên bản đồ, rẽ trái quẹo phải lại đi vào một hẻm nhỏ, nhìn qua cái hẻm này giống như còn sót lại từ những năm tám mươi, tất cả đều là gạch đỏ lâu năm, khiến người ta cảm giác dường như chúng lập tức sẽ sập xuống vậy. Trong ngõ hẻm để đồ lộn xộn, rác rưởi vứt khắp nơi, đồ đạc để ngổn ngang.

Lâm Côn đang chậm rãi lái xe, trước mặt lại có mấy người trẻ tuổi đi tới, mấy người trẻ tuổi này đều mặc quần áo lao động, trên đầu đội ngũ bảo hộ, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc lá, vừa đi vừa cười ha ha, thỉnh thoảng còn phun một bãi nước bọt xuống đất, chửi tục vài câu.

Khi đi ngang qua trước mặt mấy người trẻ tuổi này, bọn họ không có ý né tránh, ngõ nhỏ vốn không rộng, bởi vậy Lâm Côn không có cách nào lái xe qua, muốn qua chỉ có thể chờ những người trẻ tuổi đi rồi mới qua được.

Lâm Côn tiện tay nhấn còi ô tô, muốn nhắc nhở mấy người trẻ tuổi này, ai biết lại dọa cho mấy người trẻ tuổi này giật mình, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía anh với vẻ không vui.

Bọn họ tổng cộng có năm người, nhìn dáng vẻ của bọn họ chắc hẳn vừa làm ca đêm về. Người đi ở phía trước nhìn qua có thể chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, ở trong nhóm người này, anh ta dường như là người dẫn đầu, mặt anh ta xụ xuống, giơ tay lên vỗ nhẹ vào nắp xe của chiếc xe Jetta cũ, phun điếu thuốc lá trong miệng ra quát Lâm Côn: "Thằng khốn, mày xuống đây cho tao!"

Nói thế nào cũng là mình hù dọa người ta trước, Lâm Côn thò đầu ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ vẻ áy náy mỉm cười nói: "Xin lỗi mấy anh, đột nhiên ấn còi làm cho mọi người giật mình, tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người nhường đường một chút thôi."

"Nhường con mẹ mày!"

Mấy người trẻ tuổi phía sau xông tới vây quanh, bắt đầu cùng nhau la lên: "Má nó, nhanh xuống đây, mày lái cái xe Jetta nát mà cũng đòi chúng tao phải nhường đường à? Mày dừng xe lại, xuống đây cho tao!"

Vừa kêu gào, năm người trẻ tuổi này vừa vây quanh chiếc Jetta cũ, người dẫn đầu và một người khác chủ động đến bên cạnh cửa xe, thò tay vào trong cửa xe kéo áo của Lâm Côn, muốn kéo Lâm Côn từ trong xe ra ngoài.

Lâm Côn tùy ý vung tay, lại trực tiếp hất bàn tay kia ra, lập tức rước lấy những tiếng chửi bậy: "A, mẹ kiếp, mày còn dám phản kháng, bây giờ không đánh cho mày thành đống thịt thì tao không phải là họ Đỗ!"

Người họ Đỗ này chính là người trẻ tuổi dẫn đầu, vừa rồi cũng là anh ta thò tay muốn kéo áo của Lâm Côn. Lúc này vừa mắng xong, anh ta lại trực tiếp đi kéo cửa xe, Lâm Côn cố ý nhân lúc anh ta kéo cửa xe, trong nháy mắt đột nhiên đẩy cửa xe ra, lại nghe ầm một tiếng, cửa xe trực tiếp đập vào người trẻ tuổi dẫn đầu này và một người trẻ tuổi khác, bụp một tiếng, hai người bị đụng đến trên tường.

Lâm Côn từ trên xe bước xuống, gặp phải loại người thích đi gây sự còn thích thể hiện này, anh không đánh một trận là không được. Xã hội này luôn luôn có những người như vậy, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì da ngứa tìm đánh, lời có ích nghe không vào, cứ phải bị đánh một trận mới ngoan được. Năm người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng chính là loại người như vậy.

Thấy bạn mình bị đập trúng, ba người trẻ tuổi khác lập tức xông về phía Lâm Côn, giơ nắm đấm lên lại muốn đánh, ở trong phạm vi nhận thức của bọn họ, người trước mắt này dáng người cao gầy nhất định sẽ không đánh lại được bọn họ, sẽ bị bọn họ đánh bẹp. Đến lúc đó bọn họ có thể giẫm một trận ở trên thân người này, dứt khoát đánh tới khi anh ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi. Bọn họ lại không biết nhân vật bọn họ đang đối mặt là người ngoan độc mà tất cả tội phậm, phần tử khủng bố của Mạc Bắc đều run sợ, đừng nói là năm người bọn họ, cho dù có năm mươi thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của anh.

Ba người trẻ tuổi nhào tới, hai người trẻ tuổi khác cũng xông lên theo, những người này đánh nhau thích phải có âm thanh, tất cả đều mở miệng lớn tiếng kêu la, giống như đang giúp bản thân bọn họ tăng thêm khí thế.

Lâm Côn liếc mắt nhìn dồng hồ trên xe, vẫn chưa tới giờ hẹn. Khóe miệng anh đột nhiên cong lên, hiện ra một nụ cười đáng sợ, ở dưới những nắm đấm sắp đánh xuống, trong nháy mắt anh hô to một tiếng: "Dừng lại!"

Mấy người trẻ tuổi lập tức há hốc mồm sửng sốt, má nó đây là tình huống gì vậy? Bọn tao rõ ràng là sắp vây đánh mày, mày còn kêu dừng lại, mày cho rằng ở đây đang quay phim, còn có thể dừng lại nghỉ ngơi sao?!

Người trẻ tuổi dẫn đầu này lấy lại tinh thần trước, anh ta phun ra một làn khói thuốc lại quát: "Dừng lại cái đầu mày, bọn tao phải đánh bẹp mày ra, biết điều thì ngoan ngoãn nằm trên mặt đất cầu xin tha thứ đi. Biết đâu hôm nay tâm trạng của bọn tao tốt sẽ tha cho mày một lần, nếu không sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK