Giám đốc hội sở lau vết máu tràn ra khỏi khóe miệng, tức giận nhếch môi nhìn Lâm Côn hét lớn: “Mẹ kiếp, anh...” Vừa mới mở miệng thì đã thấy cổ chợt lạnh, một con dao găm ba cạnh màu đen đã gác lên trên, anh ta hơi ngẩn người ra, lập tức ngậm miệng không nói được gì nữa.
Một tay Lâm Côn cầm con dao găm ba cạnh, một tay nắm lấy cổ của giám đốc hội sở, giọng nói bình tĩnh lại lộ rõ sát khí, nói: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, lập tức cho tôi xem camera, bằng không tôi sẽ khiến cho anh chết ngay lập tức!”
Giám đốc hội sở này cũng là người từng trải, lại nhìn quần áo trên người, đầu trọc, hình xăm, vòng vàng lớn, nhất định là lưu manh từng lăn lộn ở trên đường, hơn nữa có thể kinh doanh Uyên Ương Hí Thủy như vậy, nếu không có chút bản lĩnh thì thật sự không thể làm được. Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn bị sợ tới choáng váng rồi, vẻ xem thường, dữ tợn trên mặt trước đó đều biến thành khủng hoảng, sắc mặt dại ra trắng bệch.
“Tôi... Tôi lập tức dẫn anh đi xem.” Giám đốc hội sở run lẩy bẩy nói.
Phòng giám sát của Uyên Ương Hí Thủy ở lầu sáu, trong một căn phòng lớn đầy máy móc chỉ có một người trẻ tuổi đang chịu trách nhiệm trông coi, khi thấy giám đốc tới thì anh ta lập tức cung kính lên tiếng chào hỏi, giám đốc hội sở lộ ra sắc mặt u ám nhìn anh ta nói: “Mở lại camera ở cửa chính tối hôm nay, thời gian từ chín giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi.”
Người trẻ tuổi tự nhiên không dám hỏi nhiều, vội vàng bắt đầu điều chỉnh camera. Theo hình ảnh trong camera, vào mười giờ sáu phút, Lâm Côn nhìn thấy được Sở Tĩnh Dao từ trong hội sở đi ra, lên một chiếc xe taxi đợi sẵn ở cửa.
“Dừng!”
Lâm Côn ra lệnh, người trẻ tuổi vội vàng dừng camera, Lâm Côn nói: “Phóng to biển số xe của xe taxi kia lên!”
Người trẻ tuổi nhìn giám đốc hội sở, giám đốc hội sở mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh phóng to lên!”
Người trẻ tuổi lập phóng biển số xe lên, cũng may Uyên Ương Hí Thủy sử dụng camera cao cấp nên khi phóng to vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biển số xe, thậm chí ngay cả tài xế ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy được.
Lâm Côn hỏi giám đốc hội sở, “Có nhận ra chiếc xe này và người trong xe hay không?”
Giám đốc hội sở dù đầy bụng u oán nhưng cũng không dám nổi giận, anh ta muốn nói không quen nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Côn, anh ta lập tức nuốt lời này xuống, sửa lời nói: “Nhận ra.”
Giám đốc hội sở đều biết hết những chiếc xe taxi sống nhờ ở cửa của hội sở, không phải bất kỳ chiếc xe taxi nào cũng có thể làm ăn ở đây, mỗi tháng bọn họ đều phải nộp cho giám đốc hội sở chút tiền.
“Nói đi.” Lâm Côn lạnh lùng nói.
“Người này tên là Khúc Tam, quanh năm đỗ xe ở cửa của hội sở, anh ta hơn bốn mươi tuổi chỉ thích đánh bài, bình thường cũng có liên hệ với đám trộm vặt.” Giám đốc hội sở nói: “Tôi chỉ biết được như vậy thôi.”
“Anh ta thích đến đâu đánh bạc?” Lâm Côn hỏi.
“Tôi không rõ lắm nhưng có nghe đám tài xế từng nói qua, những người này không có việc gì sẽ đi tới một sòng bạc gọi là Vi Vi Kỳ để chơi.”
“Nó ở chỗ nào?”
“Cái này thì tôi không biết.” Giám đốc hội sở nói, ánh mắt Lâm Côn lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, anh ta oán trách nói: “Nơi nhỏ như vậy, tôi thật sự không biết, tôi đã nói cho anh biết nhiều như vậy rồi còn nói dối làm gì nữa?”
“Tôi biết.” Người trẻ tuổi bên cạnh nói.
“A? Ở đâu?”
“Số 319, hẻm Vĩnh Dân, phố Liên Thắng.” Người trẻ tuổi nói.
Lâm Côn và giám đốc hội sở nghi ngờ nhìn về phía cậu ta, người trẻ tuổi này mỉm cười nói: “Nhà tôi ở ngay tầng trên, chỗ đó ở tầng dưới, bình thường quả thật có rất nhiều tài xế xe taxi đi tới chỗ đó chơi.”
“Cám ơn.” Lâm Côn cười, lập tức rời khỏi Uyên Ương Hí Thủy, anh vừa rời đi, giám đốc hội sở lại tức giận giậm chân, mắng: “Má nó, ra tay với bố mày thật nặng!”
Người trẻ tuổi ở phòng giám sát bị hù dọa tới sửng sốt, ngây người không biết rõ tình hình thế nào, giám đốc hội sở quay đầu lại nhìn cậu tức giận mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh lo chuyện của cậu đi, không muốn nhận tiền lương tháng này nữa sao?”
Người trẻ tuổi run rẩy, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Lâm Côn ra khỏi cửa lại trực tiếp lên một chiếc xe taxi, trong xe taxi này là một người hơn ba mươi tuổi, người còn rất nhiệt tình, sau khi Lâm Côn lên xe thì anh ta chủ động nói: “Người anh em, anh chơi xong rồi sao?”
Lâm Côn mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Anh bạn đi tới sòng bài Vi Vi.”
Anh trai lái xe taxi lập tức nhiệt tình, nói: “Người anh em, anh cũng đi tới chỗ đó chơi à?”
Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy, hai ngày trước tình cờ đi ngang qua có chơi vài ván lại thua hơn ba vạn, tối nay tâm trạng không tệ, đi kéo lại vốn.”
Người lái xe cười ha ha nói: “Cái trò đánh bạc này có thua có thắng, tối hôm nay tôi vừa tới chơi vài ván cũng thua hơn ba ngàn, mẹ khiếp, ngày hôm nay cái Triệu Lão Tam kia may kinh người, cuối cùng lại chơi lớn như vậy, không biết tên này quen biết với người nào mà bữa nay đặc biệt lắm tiền!”
“Sao?” Lâm Côn chẳng qua là suy đoán tính hỏi: “Anh bạn, Triệu Lão Tam mà anh vừa nói có phải hơn bốn mươi tuổi, lái chiếc xe taxi biển AXXX39 hay không?”
Tài xế xe taxi nhìn Lâm Côn, nói: “Người anh em, anh biết Triệu Lão Tam à?”
Lâm Côn cố ý thở dài, nói: “Ôi, hai ngày trước chính là anh ta thắng tôi, lúc đó anh ta cũng rất may mắn, chỉ có điều lúc đó chúng tôi chơi không lớn, chủ yếu là ngày đó vận may của tôi thật sự quá kém, từ đầu tới cuối cũng không thắng được một ván nào.”
Tài xế xe taxi cười ha ha, nói: “Người anh em, hóa ra chúng ta đều là người lưu lạc nơi chân trời à, anh là muốn tìm Triệu Lão Tam báo thù sao? Đúng lúc anh ta hẳn vẫn còn đó, tôi cũng muốn đi đòi lại!”
Xe taxi dừng lại ở ngoài cửa, Lâm Côn móc ra một trăm tệ đưa cho tài xế xe taxi bảo không cần trả lại, người lái xe cười hì hì, nhìn Lâm Côn giơ ngón tay cái lên nói: “Người anh em, anh thật hào phóng!”
Nửa đêm gần sáng, cửa phòng bạc vắng vẻ, trên tấm bảng vẫn sáng đèn, ở trong bóng đêm tối tăm lại có vẻ yếu ớt, xung quanh cũng không có nơi nào kinh doanh gì khác, chỉ có ánh đèn ở đây.
“Vi Vi, tôi lại trở về!” Vừa vào cửa, người tài xế xe taxi lại nhếch miệng cười nói, người được gọi là bà chủ ở đây, một người phụ nữ cao lớn thô kệch, bà ta đang phe phẩy cái quạt ngồi ở trên ghế xem tivi.
Lâm Côn vừa nhìn thấy bà chủ này, lập tức cảm thấy cái tên Vi Vi này bị đạp hỏng rồi, hơn nữa còn bị đạp hỏng không nhẹ, bà ta ngồi đó lại giống như một ngọn núi nhỏ, chiếc ghế nhựa dưới mông giống như sắp bị nghiền nát.
“Ài chà, anh hai trở về đòi lại vốn, chuẩn bị giết Triệu Lão Tam sao? Tôi nói với anh, Triệu Lão Tam tối hôm nay khá may mắn, ra tay cũng hào phóng, đã thắng được hơn mười ván rồi, anh hai vẫn nên cẩn thận là hơn, tốt nhất là nhịn xuống, chờ tới ngày mai lại giết!”
Người lái xe taxi lắc đầu cười nói: “Không được, phải giết anh ta ngày hôm nay, bằng không trong lòng tôi sẽ khó mà nhịn được, để cho anh ta thắng được nhiều tiền mồ hôi nước mắt của tôi như vậy thì quả thực không có đạo lý mà!”
“Ha ha!” Bà chủ Vi Vi cười sang sảng nói: “Anh hai, tính này của anh đúng là không đổi được.”
“Được rồi Vi Vi, không nói nữa, tôi vào trong xử anh ta đây.” Người tài xế xe taxi vừa nói vừa móc ra hai mươi tệ đưa cho bà chủ, nói: “Đây là phí vào cửa của tôi và người anh em này.”
Bà chủ lúc này mới nhìn tới Lâm Côn, trên mặt hơi kinh ngạc, nói: “Được rồi anh hai, người anh em này của anh dáng vẻ không tệ, lúc có thời gian rảnh rỗi thì dẫn cậu ấy tới nhiều hơn nhé, tôi vẫn rất thích những anh chàng đẹp trai tới chỗ tôi chơi.”
Tài xế xe taxi cười mắng: “Đừng có không đứng đắn như vậy, thật sự hù dọa người anh em của tôi chạy mất thì sao. A, hai ngày trước cậu ấy đã từng tới đây mà cô không biết à?”
Bà chủ này nói: “Mỗi ngày có bao nhiêu người tới chỗ tôi, tôi làm sao nhớ được chứ.”
Lâm Côn đi theo phía sau người tài xế xe taxi lên trên lầu, đây là lần đầu tiên anh đến nơi này, cái gì mà hai ngày trước đã tới đây còn thua tiền, tất cả đều là cố ý lừa người tài xế xe taxi. Chỗ này tổng cộng có hai tầng, tầng dưới chơi tương đối nhỏ, trên lầu chơi khá lớn. Lúc này Triệu Lão Tam đang hăng hái, đường làm quan rộng mở ở nơi đó đại sát bốn phương, tiền trước mắt anh ta đã được chất thành một núi nhỏ, ít cũng phải có ba bốn vạn.
“Triệu Lão Tam, tôi lại trở về đây!” Tài xế xe taxi nói với Triệu Lão Tam đang vội vàng lấy tiền.
“Đ*ch, tiểu nhị tử anh trở về tính đem tiền hiếu kính Tam gia sao?” Triệu Lão Tam cười đùa cợt nhả nói.
Triệu Lão Tam vừa dứt lời, Lâm Côn đã bay người về phía anh ta, một chân nhảy lên bàn đánh bạc, trực tiếp đá vào trên cằm của anh ta, Triệu Lão Tam ngã xuống đất.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, người trong phòng cũng không kịp phản ứng, Triệu Lão Tam cũng chỉ hừ một tiếng, chưa kịp kêu thì toàn thân đã ngã ngửa nằm ở trên mặt đất.
Người tài xế xe taxi dẫn Lâm Côn tới lại hoàn toàn choáng váng, đây là tình huống gì vậy? Người trẻ tuổi này không phải tìm đến Triệu Lão Tam đánh bạc sao, thế nào lại trực tiếp nhảy đến trên bàn đá Triệu Lão Tam ngã xuống, như vậy cũng quá bạo lực đi?
Đám người xung quanh vội vàng tránh ra, có người lặng lẽ đi nhặt tiền rơi trên mặt đất, số tiền kia cơ bản đều do Triệu Lão Tam thắng được.
Triệu Lão Tam bị đá thì hoàn toàn bối rối, lắc đầu cố khôi phục lại chút tỉnh táo mới nhìn về phía Lâm Côn lại nổi giận mắng: “Má nó, mày là ai hả? Vừa vào lại đánh người, còn có pháp luật nữa hay không, có tin tao báo cảnh sát tới bắt mày hay không?”
Vừa nhắc tới báo cảnh sát, người trong phòng đều bị hù dọa tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chuyện này không đùa được đâu, nếu cảnh sát thật sự tới đây thì bọn họ chính là tụ tập đám đông đánh bạc, ít nhất cũng sẽ bị nhốt một tháng.
Lâm Côn nắm cổ áo của Triệu Lão Tam nhấc lên, gương mặt lạnh lùng giơ tay tát xuống, một cái tát kia lại đánh cho miệng của Triệu Lão Tam chảy máu, anh lạnh lùng hỏi: “Anh đưa cô gái kia đi đâu?”
Triệu Lão Tam rùng mình, giọng điệu chột dạ nói: “Cô... Cô gái nào, tôi... Không biết.”
Lâm Côn lại tát xuống, đánh cho Triệu Lão Tam lập tức choáng váng, ngay sau đó nắm lấy tóc của Triệu Lão Tam đập đầu anh ta vào trên tường khiến anh ta lập tức chảy máu đầm đìa rồi mới ấn anh ta lại trên bàn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, không muốn chết thì nói nhanh lên.”
Người khắp phòng đều bị hù dọa tới ngu người, có người lặng lẽ đi về phía cửa muốn trốn, ánh mắt Lâm Côn lạnh lùng đảo qua, nói: “Tôi không muốn các người bị vạ lây cho nên tất cả đều ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích!”
Lâm Côn sợ những người này rời khỏi đây sẽ báo cảnh sát, bây giờ thời gian của anh vốn rất quý giá, nếu như lại để cảnh sát tới đây thì phiền toái. Vừa nghe anh hét lên như thế, tất cả mọi người lại giống như bị ghim chặt ở trên mặt đất, không dám nhúc nhích nữa.
Triệu Lão Tam trời sinh lại không phải là người tốt, ông ta tham tài háo sắc và làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng cũng nhát như chuột, vừa bị Lâm Côn đánh cho một trận, ông ta lập tức chịu thua nói: “Ngoại... Ngoại ô.”
Lâm Côn lạnh lùng nói: “Ai bảo anh đưa cô ấy tới chỗ đó?”
Triệu Lão Tam nói: “Một... Một người xa lạ, anh ta cho tôi hai vạn, bảo tôi chở người phụ nữ kia tới đó.”
Lâm Côn nắm lấy đầu của Triệu Lão Tam lại đập mạnh lên trên bàn, Triệu Lão Tam đau tới mức lập tức kêu lên thảm thiết, Triệu Lão Tam không ngừng nói: “Đại... Đại ca, tôi thật sự không nói dối mà.”
Lâm Côn nói: “Anh biết cô gái kia bị đưa tới đâu không?”
Triệu Lão Tam run lẩy bẩy nói: “Không... Không biết, tôi đưa cô gái đi tới đó xong thì bọn họ lại đánh nhau, tôi nhân lúc hỗn loạn mới bỏ chạy, những người kia chuyện gì cũng làm được, tôi không muốn bị bọn họ giết chết.”