Lâm Lâm cũng nhìn ra cha mệt mỏi, nên không quấn quít lấy anh như ngày thường, ngay cả Hải Đông Thanh nhỏ cũng ngoan ngoãn đứng trên lan can, đôi mắt nhỏ linh hoạt xoay xoay quan sát Lâm Côn, dường như đang đau lòng vì anh.
Xuyên qua tấm kính trên đầu, Lâm Côn nhìn bầu trời xanh thẳm tối dần, mơ hồ lộ ra một tia hoàng hôn, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay anh lại trải qua giữa ranh giới sống chết lần nữa. Khoảng thời gian trước dẫn Lâm Lâm đi ra ngoài du lịch, anh từng đấu với cá sấu trong hồ nhân tạo, ngày hôm nay dữ dội hơn hơn, trực tiếp đấu với cá mập trong biển cả mênh mông.
Lâm Côn mỉm cười, anh không ngừng lẩm bẩm, “Chàng trai, mày rất lợi hại đấy!”
Bóng đêm tới rất đúng giờ, sóng biển không ngừng vỗ vào bờ cát, bóng tối dần dần nhấn chìm thành phố, đèn đường sáng lên, ngàn vạn gia đình cũng sáng đèn, ánh đèn chiếu sáng thành phố phồn vinh nơi đây.
Lâm Côn hiếm khi mất ngủ như hôm nay, lúc này Lâm Lâm muốn lên lầu thăm cha, Sở Tĩnh Dao và thằng bé rón rén đi lên, mở cửa nhìn thấy Lâm Côn ngủ say, Lâm Lâm ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, cha ngủ thật ngon.”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười, cô làm dấu hiệu im lặng, trong ánh mắt nhìn Lâm Côn đang ngủ lộ ra đau lòng không nói thành lời, cô không biết tại sao mình lại đau lòng vì người đàn ông này, cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Sở Tĩnh Dao chỉ vào điện thoại di động mà Lâm Côn đặt trên đầu giường, nhẹ giọng nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, lấy điện thoại của cha ra đây.”
Cậu bé không hiểu ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu cảnh giác và đáng yêu nói: “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
Sở Tĩnh Dao không kịp phản ứng, nghi hoặc nhìn con, Lâm Lâm nói: “Mẹ, mẹ muốn nhìn lén điện thoại của cha đúng không?”
Sở Tĩnh Dao nhíu mày, trong lòng mơ hồ rất ‘đau buồn’, thằng bé này một lòng với cha từ khi nào thế, mình khổ cực nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, bây giờ nó lại ‘phản bội’ cô thật nhanh.
Sở Tĩnh Dao hơi dở khóc dở cười, chỉ có điều cô thật sự mong Lâm Lâm và Lâm Côn có thể ở chung như cha con thật sự, khi đó Lâm Lâm sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, đây là tâm nguyện của cô. Đôi khi nhìn thấy đứa bé mồ côi cha hoặc mẹ sẽ có thay đổi tính cách, hoặc nội tâm sẽ không trưởng thành đầy đủ, lòng của cô rất sợ hãi việc như thế, cô hi vọng con trai của cô có thể trưởng thành vui vẻ như bao đứa trẻ khác... Hiện tại xem ra, Lâm Côn xuất hiện đã có hiệu quả như cô mong đợi, thậm chí còn rất tốt.
Sở Tĩnh Dao giả vờ tức giận nhìn Lâm Lâm, nhẹ giọng nói: “Mẹ không phải xem điện thoại cha con, là không muốn cha lúc ngủ có người quấy rầy, con nhanh cầm điện thoại tới đây.”
“À...” Lâm Lâm bừng tỉnh hiểu ra, cười hì hì, sau đó rón rén đi lấy điện thoại của Lâm Côn, cậu bé ôm lấy điện thoại di động, xoay người làm ra tư thế thắng lợi với Sở Tĩnh Dao, sau đó lại rón rén quay trở về.
Hai mẹ con rón rén ra khỏi phòng, Lâm Côn nằm ở trên giường mỉm cười, chỉ huy Lâm chúng ta có cảm quan rất nhạy cảm, lúc anh ngủ đừng nói có người tới gần, ngay cả con ruồi bay qua thì anh cũng có thể nắm bắt rõ ràng.
Không có cha cùng chơi, Lâm Lâm muốn đi xem phim hoạt hình, Sở Tĩnh Dao cho phép, cậu bé nhảy nhót chạy tới phòng khách, mở tivi và ngồi trên sofa xem, hơn nữa còn đặt một ly nước chanh bên cạnh.
Sở Tĩnh Dao một mình quay về phòng, đặt điện thoại của Lâm Côn sang bên cạnh, cô nhìn điện thoại di động, vài lần muốn đưa tay cầm lên. Cô không phải người thích rình mò chuyện riêng tư của người khác, trong thế giới của cô, ngoại trừ Lâm Lâm ra, người khác không có quan hệ gì với mình. Cho nên người khác muốn thế nào thì thế nào, cô cũng xem thường việc xem trộm riêng tư của người khác.
Nhưng lúc này, trong lòng cô có giọng nói nào đó đang hô hoán... Cầm lên xem một chút, xem...
Ý niệm này rất mạnh, cuối cùng, Sở Tĩnh Dao vẫn không thể thoát khỏi ý niệm dây dưa, cô đưa tay cầm điện thoại của Lâm Côn lên, mở màn hình lên, không ngờ điện thoại cần mật mã mới có thể xem được.
Sở Tĩnh Dao âm thầm cắn răng một cái, không nghĩ tới người đàn ông này có ý thức an toàn như vậy, cô định đặt điện thoại xuống, đột nhiên hơi suy nghĩ, ngón tay ấn bốn chữ số... Màn hình lại mở ra.
Sở Tĩnh Dao mỉm cười đắc ý, trong lòng cảm thấy hạnh phúc khó nói thành lời, cô nhập sinh nhật của Lâm Lâm vào, điều này nói rõ trong lòng Lâm Côn thật sự có Lâm Lâm, không phải vì kiếm tiền mà diễn kịch.
Sở Tĩnh Dao rất tự nhiên xem tin nhắn, tin nhắn chi chít, điện thoại di động này có vẻ ngoài cũ kỹ, xem ra thời gian sử dụng không ngắn, tiếp tục xem tin nhắn trong điện thoại, rất hiển nhiên chưa từng xóa đi.
Sở Tĩnh Dao cô nhìn xem, phát hiện bên trong không có tin tức nghiêm túc gì, tất cả đều là các quảng cáo gì đó, thỉnh thoảng còn có tin tức ngắn trên trang web, tuy rằng nội dung rõ ràng, chỉ có điều sau khi Sở Tĩnh Dao xem xong lại mỉm cười.
Lật xem một lúc lâu, Sở Tĩnh Dao cũng hơi mệt, lại dự định trả điện thoại về, lúc này đột nhiên có một tin nhắn mập mờ xuất hiện, nếu không phải tin nhắn mập mờ này xuất hiện, Sở Tĩnh Dao cũng quên đi mục đích xem điện thoại di động.
Tin nhắn kí tên là Chương Tiểu Nhã, nội dung tin nhắn rất đơn giản... Anh Lâm, em nhớ anh...
Sở Tĩnh Dao nghĩ tới cô gái xinh đẹp nhà bên, nhìn thấy hàng chữ ngắn gọn này, cô cảm nhận được tâm tình của cô gái lúc đó, dáng vẻ tội nghiệp, trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng, thậm chí còn đứng trên ban công nhìn sang bên này.
Cảm giác ghen tuông dâng trào, Sở Tĩnh Dao âm thầm lắc đầu nói: “Thật không rõ tên đàn ông thối này có gì tốt, tại sao cô bé xinh đẹp như vậy cũng nhớ thương anh rồi?”
Sở Tĩnh Dao hoàn toàn đang ăn giấm, người đàn ông thối tha này tốt bao nhiêu, ngay từ đầu cô không cảm thấy, hiện tại gần như mỗi ngày đều gặp anh, anh không giống người thường, anh bình thường lông bông không nghiêm túc, thật ra trong lòng anh mang theo nghị lực và kiên cường rất lớn.
Sở Tĩnh Dao tiếp tục xem tiếp, lại thấy mấy tin nhắn, ngoại trừ Chương Tiểu Nhã gửi ra, còn có Chu Hiểu Nhã gởi tới, Chu Hiểu Nhã viết tin nhắn ngắn: Anh Côn, em sai rồi, tha thứ cho em.
Đó là tin nhắn hơn một tháng trước, đối với Chu Hiểu Nhã, Sở Tĩnh Dao vẫn có ấn tượng nhất định, trước đó Lâm Côn họp lớp với bạn học, việc liên quan tới Chu Hiểu Nhã và Lâm Côn có qua lại với nhau, cô thật sự không biết, nhưng cô gái này có gương mặt xinh đẹp, trong ánh mắt thỉnh thoảng có vẻ đáng thương, việc này làm cho cô cảm thấy lo lắng.
Hít thở một hơi, cô cố áp chế khó chịu trong lòng, Sở Tĩnh Dao khủng hoảng phát hiện, dường như mình ghen vì Lâm Côn, trong lòng cô có cấm kỵ, nhưng cấm kỵ thì cấm kỵ, cô lại thất vọng phát hiện, mình đã không thể kiềm chế được suy nghĩ trong lòng của mình, dường như Lâm Côn đã dần dần đi vào lòng cô.
Sở Tĩnh Dao đang ngây người, điện thoại của Lâm Côn vang lên, thiếu chút nữa cô sợ hãi nhảy ra khỏi giường, nhìn số lạ trên điện thoại, cô thở ra một hơi và bấm nút nghe: “Alo.”
Điện thoại bên kia im lặng một lúc, ngay sau đó là giọng nói của Tần Tuyết vang lên: “Là Tĩnh Dao sao?”
Sở Tĩnh Dao nghe thấy là giọng của Tần Tuyết, trong lòng hai cô gái xinh đẹp có một khoảng cách không cách nào vượt qua, biểu hiện ra ung dung và thản nhiên, nhưng khoảng cách đó như một cái kênh trời to lớn.
“Là tôi.” Sở Tĩnh Dao nhàn nhạt nói.
“Lâm Côn đâu, tôi có chuyện tìm anh ấy.” Tần Tuyết mỉm cười nói một câu, lọt vào tai của Sở Tĩnh Dao lại giống như trắng trợn khiêu khích, cô vĩnh viễn không thể quên được lúc mình năm tuổi trơ mắt nhìn người đàn ông quan trọng nhất đời cô, kéo cô ta bước đi trong ánh mặt trời...
Từ thời khắc đó trở đi, trái tim lương thiện của cô có thêm hạt giống của ‘hận’, cô hận người đàn ông kia, cô hận cô gái nho nhỏ yếu ớt đáng thương, thậm chí cô hận tất cả đàn ông trên đời này.
Sở Tĩnh Dao lạnh nhạt nói: “Anh ấy đang ngủ, không có chuyện gì thì ngày mai cô gọi cho anh ấy.” Nói xong, Sở Tĩnh Dao lại muốn cúp điện thoại, Tần Tuyết bên kia vội vàng nói: “Tĩnh Dao đợi đã.”
Sở Tĩnh Dao dừng lại.
Tần Tuyết nói: “Tĩnh Dao, tôi biết trong lòng cô hận tôi, mười mấy năm trước tôi đã cướp đi chú Sở, ngày hôm nay của mười mấy năm sau, tôi bảo đảm sẽ không lại cướp đi người đàn ông khác quan trọng trong đời cô.”
Sở Tĩnh Dao xem thường, nói: “Cô nói cái gì?”
Tần Tuyết nói thẳng: “Tôi đang nói Lâm Côn.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Tần Tuyết, dường như cô không rõ tình hình, Lâm Côn chỉ là người Sở Tướng Quốc thuê tới vì Lâm Lâm, tôi không có quan hệ gì với anh ta, nếu cô thích cứ lấy đi, chỉ cần anh ta nguyện ý.”
Tần Tuyết cười nói, trong giọng nói không có bất kỳ sự không vui nào, nói: “Tĩnh Dao, tôi luôn cho rằng cô là một cô gái thông minh, bất cứ chuyện gì cô cũng xuất sắc hơn tôi, hôm nay là lần đầu tiên tôi phát hiện cô không còn bình tĩnh như trước nữa, chúng ta đều là phụ nữ, thích một người đàn ông sẽ có trực giác khác.”
Sở Tĩnh Dao bình tĩnh hít sâu một hơi, hỏi ngược một câu: “Vậy còn cô, cô thích anh ấy?”
Tần Tuyết thản nhiên nói: “Vốn không cảm thấy anh ta tốt thế nào, nhưng càng tiếp xúc với anh ta, tôi càng phát hiện anh ta không tầm thường, vua sói đến từ Mạc Bắc lại là người đàn ông không tầm thường, nếu như không phải vì cô, tôi nhất định sẽ nói cho anh ta biết tôi thích anh ấy.”
Sở Tĩnh Dao trầm mặc, hai giây sau mới nói: “Tần Tuyết, tôi hi vọng cô nên hiểu rõ, Sở Tĩnh Dao tôi muốn có thứ gì không cần người khác cho, cũng không cần đi tranh. Là của tôi thì sẽ là của tôi, không phải của tôi thì tranh cũng vô dụng, nếu cô thích anh ấy, cứ thỏa thích nói đi.”
Tần Tuyết cười nói: “Đúng, cô nói không sai, giống như tập đoàn Thiên Sở. Thật ra cô không cần hận chú Sở, chú ấy chăm sóc tôi và mẹ tôi nhiều năm như vậy, kết quả cổ đông lớn nhất tập đoàn Thiên Sở vẫn là cô.”
Tần Tuyết nói rất thản nhiên, cũng không có mất mát và oán hận gì, cô thật lòng cảm kích Sở Tướng Quốc, cũng cảm thấy thiệt thòi cho Sở Tĩnh Dao. Nhiều năm như vậy, chú Sở vì chăm sóc cô và mẹ cô, hoàn toàn không hoàn thành trách nhiệm làm cha với Sở Tĩnh Dao, cũng không làm tròn trách nhiệm làm chồng với mẹ của Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao nói rất bình tĩnh, lại có chứa một tia khiêu khích: “Nếu như Sở Tướng Quốc nguyện ý, tôi cũng không thèm làm cổ đông lớn nhất tập đoàn Thiên Sở, sáng mai tôi sẽ chuyển tất cả cổ phiếu cho cô.”
Tần Tuyết thở dài: “Tĩnh Dao, nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng chúng ta là bạn tốt, chị em tốt, mà không phải đối chọi gay gắt giống như bây giờ, tôi biết trong lòng cô có mâu thuẫn cần cởi bỏ, nhưng dù sao chúng ta đều trưởng thành rồi, đã nhiều năm như vậy, thời gian cũng sẽ hòa tan tất cả.”
Sở Tĩnh Dao cười lạnh, nói: “Đó là bởi vì cô không bị người khác cướp đi cha, cướp đi không khí gia đình!”
Tần Tuyết im lặng, sau đó nói: “Tĩnh Dao, cô có biết vì sao chú Sở lại chăm sóc tôi và mẹ tôi nhiều năm như thế không?”